[Kokoinui/Drasei] Si Tình

Chương 60

     Tất cả đã lẳng lặng thay đổi, từ sau cái đêm ấy. Inui thì lại chẵng hề hay biết gì cả, em vẫn chăm chú vào công việc của mình để có thể kiếm được tiền cho Draken sớm nhất mà thôi. Thức khuya rồi lại dậy sớm để đi làm, thế nhưng từ cái đêm mà Kokonoi gửi cho Draken tấm hình kia, Draken đã chẵng thể nào bình thường được rồi. Mỗi sáng đúng 1 giờ khi Inui phải dậy đi làm, em lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, Draken nhắm mắt và nằm yên đấy. Em mới khẽ thở hắt mà đi thay đồ để đi làm, thế nhưng khi Inui dần khuất bóng thì đôi mắt kia mới chậm rãi mở ra. Và trong đôi mắt ấy không còn niềm tin gì nữa, giống như một sự đả kích mạnh mẽ. Inui không biết rằng Draken đã hiểu lầm mình...

     Lúc này anh mới để ý việc Inui về trễ và dậy sớm, tuy em là vì công việc. Nhưng có lẽ Draken lại không nghĩ như vậy, Kokonoi đã khiến anh không còn tin tưởng gì vào em nữa. Mỗi lần như vậy Draken lại tưởng em đi gặp Kokonoi, lúc này đột nhiên anh nhớ lại. Lần trước Inui nói dối mình là tối đó Jun bắt giao hàng nên về trễ, rồi còn cả khi mình muốn làʍ ŧìиɦ, Inui đều từ chối, Draken khẽ cười nhạt, hóa ra tất thảy nguyên do là từ Kokonoi. Draken nhìn Inui bằng ánh mắt khó chịu, em đã phản bội anh, lại đi nɠɵạı ŧìиɦ? Trong khi mình thì đang phải vất vả chèo chống cho gia đình, biết bao vất vả và áp lực vậy mà Inui lại đi tằng tịu với đứa khác. Hóa ra Inui vốn là một bộ dạng đáng khinh bỉ như vậy à?


     Trong lòng anh suy nghĩ vẩn vơ rồi càng nảy sinh sự chán ghét đối với em nhiều hơn. Và những hành động của Inui đều lặp lại như vậy, Draken cảm thấy đã quá mệt mỏi rồi anh không còn để ý gì đến em nữa. Thế nhưng lúc này Inui vẫn một mình âm thầm làm lụng để có tiền đưa anh. Hôm nay cũng là một buổi làm việc như vậy, tính ra đến nay cũng đã hơn 20 ngày, em cũng kiếm được kha khá tiền cho Draken rồi. Trong lòng em khe khẽ vui sướng, cố lên, rồi Draken sẽ vui vẻ trở lại thôi. Thế là Inui mang một động lực như vậy để đi làm. Hôm nay cũng phải cố gắng nhiều hơn mới được. Sau khi khuâng vác xong ở cảng, em lại chạy tới vận chuyển than. Vào tới trong hầm than, đang định chuẩn bị làm thì bỗng nhiên.

- Chết rồi, mặt nạ phòng độc của tao bị hư rồi!

        Vừa mới vào bên trong thì âm thanh quen thuộc vang lên, khi Inui nhìn thì mới nhận ra đó là người hôm bữa đã chỉ mình tới cơ sở thử thuốc kia. Inui nghe thử xem người kia đang nói cái gì.


- Bên ngoài còn không ra lấy đi?

       Người đối diện cũng là người hôm bữa, nghe cuộc đối thoại thì có vẻ như họ đang gặp vấn đề.

- Mày không nghe bữa quản lý nói à, người ta chỉ cung cấp cho mỗi người một cái thôi! Giờ mà đi hỏi có khi bị đuổi luôn quá, nhưng mà bị đuổi thì tao biết làm gì giờ?

      Người kia nói bằng giọng lo lắng, nhìn vào chiếc mặt nạ đã bị bể phần quan trọng của mình mà rầu rĩ. Lúc đó Inui đi tới, em cầm lấy mặt nạ phòng độc của mình đưa cho người kia.

- Chúng ta đổi đi.

     Vẫn là giọng nói quen thuộc đó, bọn họ ngỡ ngàng quay lại, thấy được em người kia vội xua tay.

- Thôi tôi ổn mà, cậu cứ đeo cái của mình đi.

     Thế nhưng lúc này chẵng đợi người kia nói thêm gì, Inui trực tiếp lấy mặt nạ trên tay của người đó, rồi đổi lấy mặt nạ của mình sang. Giọng em nhẹ nhàng, khuôn mặt không đổi.


- Cậu cứ dùng đi, coi như tôi cảm ơn lần trước!

      Người kia ngạc nhiên cầm mặt nạ trên tay, vội cảm ơn Inui rối rít. Em chỉ gật đầu nhẹ, rồi lại mang chiếc mặt nạ bị hư kia vào và làm việc. Có nhiều việc chúng ta không thể lường trước được, một việc nhỏ cũng gây ra tai hại to lớn. Chỉ là Inui không biết rằng, việc làm hôm nay của em sẽ gây ra một tai hại chẵng thế cứu vãn. Sau buổi làm việc hôm đó, cơ thể Inui đã có những biến hóa bất thường mà em chẵng hề hay biết. Vài ngày tiếp Inui vẫn chủ quan, lấy chiếc mặt nạ phòng độc kia mà đeo vào làm việc. Hít phải bụi than ở dưới hầm thì làm sao mà ổn được, lòng tốt của em đã gây hại cho chính bản thân em. Mấy ngày nay Inui liên tục bị ho, lồng ngực cũng hơi hơi khó chịu một chút, nhưng Inui lại chẵng bận tâm gì về nó cả.
       Tối hôm đó cũng là một buổi đi thử thuốc về, Inui mệt mỏi, phóng xe nhanh về nhà. Em nấu cơm rồi đi tắm rửa để đợi Draken về, thế nhưng thời gian cứ chầm chậm trôi còn anh thì không thấy đâu cả. Inui lo lắng gọi điện thoại nhưng anh cũng chẵng thèm nghe máy. Trong lòng vừa bồn chồn vừa lo lắng, em ngồi ở ghế đợi anh về. Cho đến hơn nửa đêm, cánh cửa mới mở ra lần nữa, và theo đó là một Draken bộ dạng say khướt tiến vào. Inui giật mình, vội chạy lại đỡ Draken, giọng gấp gáp.

- Sao mày lại uống nhiều như vậy?

     Thế nhưng lúc này Draken mạnh tay đẩy Inui ra, một khuôn mặt lạnh lùng và khó chịu, anh lững thững bỏ vào phòng. Inui hoang mang hết thảy em nhanh chóng đi theo sau, nhẹ giọng.

- Draken.

       Nhưng anh vẫn lơ em đi như vậy, Inui cũng không biết tại sao nữa. Anh khe khẽ cởϊ áσ mình ra, rồi quăng đại dưới đất.
- Draken?

      Em lại nhẹ giọng gọi tên người kia lần nữa, thế nhưng lần này anh không còn lơ đi em, mà trực tiếp nắm tay em, quăng em xuống dưới giường. Draken mạnh bạo nằm đè lên phía trên, hành động vừa thô bạo vừa gấp gáp đã xé toạc áo của Inui ra như vậy. Anh cắn mạnh vào cổ của em, một vệt máu chảy dài xuống, em khe khẽ nhăn mi. Dùng tay chặn lại con người như đang hóa thú kia. 

- Mày làm sao vậy?

      Lúc này Draken còn thô bạo hơn, anh mạnh mẽ cởi phăng quần em, bên dưới chẵng còn gì để mà che chắn. Còn anh tùy tiện cởi khóa quần của mình ra, cự vật thô to lộ rõ.

- Mày thích thế này lắm chứ gì? Tao nói không sai chứ?

      Draken nhếch môi đầy giễu cợt, còn chưa đợi em nói lời nào đã trực tiếp đâm mạnh cự vật vào bên trong hậu huyệt non mềm. Khuôn mặt Inui thoáng chốc khẽ biến sắc, hành động kia quá bất ngờ khiến em đau không tả nổi.
- Đừng như vậy mà Draken... tao...

     "Sợ lắm" hai chữ kia còn chưa nói ra được đã nghẹn ở cổ họng, nhìn khuôn mặt mệt mỏi lẫn đau đớn của anh không hiểu sao Inui không nói thêm được gì. Bỗng nhiên lúc này Draken động một cách thô bạo vào bên trong. Cứ như xả giận một cách bừa bãi, con người lần trước và lần này cứ như không phải cùng 1 người. Nếu lần trước nhẹ nhàng ôn nhu, trân trọng bao nhiêu, thì lần này lại thô bạo, mạnh mẽ, hận như không thể phá huỷ người bên dưới bấy nhiêu. Inui đau đớn, nước mắt dàn dụa, giọng nức nở.

- Hức... ưʍ... Draken... ưʍ... ah... hức...

     Thế nhưng người kia vẫn thô bạo, khuôn mặt Draken bi thương và thống khổ, giọng đau đớn khản đặc nói.

- Tao đã mệt mỏi lắm rồi Inupee! Đừng đối xử với tao như vậy!

       Giọng điệu đau đớn vang lên, Inui nhìn anh như thế này mà tim đau không chịu nổi, còn đau hơn cả việc thể xác mình đang bị hành hạ lúc này. Em không muốn nhìn thấy Draken đau khổ như vậy, em muốn thấy nụ cười của anh, muốn thấy khí chất ngang nhiên lại tự tại của anh. Em biết anh đã phải chịu đựng áp lực và đau đớn nhiều rồi. Inui vươn tay lên ôm lấy Draken, giọng buồn thương.
- Tao xin lỗi... đợi tao... một chút nữa thôi... nhé...

     

Bình Luận (0)
Comment