Konosuba Của Tui

Chương 27

Góc nhìn của một người nào đó

Trong một tòa nhà sang trọng nằm trong khu quý tộc cao cấp của vương đô, hai cô gái đang đối diện nhau, một cô gái diện một bộ váy xanh khá lạ mắt cùng với một chiếc áo bó ngắn chỉ dài đến bụng trên lộ hẳn chiếc rốn hình thoi dẹp. Nếu nhìn qua thì bộ đồ thì cô vé này không có chút giống một tiểu thu quý tộc chút nào, nhưng đó là thường phục chiến đấu của cô ấy.

Với ánh mắt xanh biếc như đại dương và một bộ tóc ngắn cùng màu được buộc thành hai bím nhưng không thả tự do mà được vòng qua đầu thêm vào đó là một chiếc băng buộc tóc hình nơ với hai dải lụa trắng dài thả tới chân khiến khuôn mặt cô bé càng thêm nét trẻ thơ trong sáng, cộng với cái cơ thể nhỏ nhắn với chiều cao khiêm tốn so với tuổi càng khiến cô bị nhầm lẫn với những bé gái với tuổi chỉ có một con số.

Nhưng trong đế đô này ai dám coi cô là con nít chắc chắn sẽ được nếm trải cái cảm giác được chiến đấu với một con bạo long LVL cấp S thứ thiệt.

Cái tên Bạo Long Công Chúa Ludmilla tuyệt đối không phải là điềm lành cho những kẻ đối đầu vì cái lý do nhảm nhí nêu trên. Thậm chí điều đó còn tạo nên một trong những luật ngầm của vương đô chính là “Tuyệt đối không được khen Ludmilla Fiore trẻ hơn so với tuổi thật.”

“Mil chan! Tới điiiiii.” Giọng nói kéo dài một cách dễ thương cô gái đối diện với Ludmilla lên tiếng, nếu cách ăn mặc của Ludmilla đã không mang cái dáng vẻ của tiểu thư quý tộc thì cô gái này ăn mặc càng đơn giản hơn nhiều, một bộ đầm dài tay xanh tối qua đầu gối, ngoài ra không còn gì khác kể cả những trang sức mà nữ quý tộc nào cũng sử dụng, mái tóc cô cũng giản dị không kém một màu đen dài tơi hông. Nhưng cho dù một cô bé giản dị như vậy vẫn có nét đẹp ẩn giấu, một nét đẹp mà không ai phát hiện được ngoại trừ cô gái Ludmillia đang đứng đối diện với cô ấy, và đó cũng là lý do mà cô nàng này là người duy nhất trong lịch sử đế đô có thể dùng hậu tố chan và một cái biệt danh đầy tính trẻ con vậy đối với Ludmilla mà không hề bị rắc rối. Nhưng không có nghĩa là Ludmilla không thể hiện diều đó trên khuôn mặt mình

“Mình đã bảo cậu bao nhiêu lần là đừng gọi mình như vậy mà!. Yoru!!!!” Bằng một thái độ phản đối yếu ớt Ludmilla thở dài

“He! He!!!!!! Không thích!!!!! Cậu dễ thương thế thì phải có một biệt danh dễ thương chứ.” Cô gái tên Yoru, phó đội hiệp sĩ được biết với biệt danh Ánh Sao Công Chúa Yoru Hoshimi, kiên quyết phản đối lại lời của bạn mình bằng một nụ cười dứt khoát.

“Thiệt là!! Thua cậu rồi đó! Nhưng đừng gọi mình như vậy khi có người khác.!” Ludmilla bỏ cuộc trong khi cô tập trung ma lực vào đầu thanh vũ khí hình thương và có phần từa tựa như pháp trượng của mình, những luồn khí lưu động quanh cô chuyển dần sắc độ từ đỏ sang vàng vàng dần dần thành một luồn sương trắng

“Sẵn sàng chưa Yoru! Mình lên đây.” Ludmilla quát lớn đầy khí thế

“Tới đi! Mil chan.”

“Ougi! Ice Dragon Blast VI”

Một Ougi skill cấp 6 đã được tung ra, skill chỉ có những người đạt được LVL 60 thuộc cấp S thì mới sử dụng được, từ đầu thương của Ludmilla một con rồng làm từ băng tinh trong suốt chuyển động như linh hoạt uốn lượn như có sự sống lao tới tấn công cô gái trước mặt.

“Thunder! Ougi! Thunder Beast VI.” Cả cơ thể của cô gái Yoru được bao bọc trong lôi quang có hình dạng như một con sư thú, cô giơ một thanh kiếm màu hồng có thiết kế dễ thương với đôi cánh trắng dang ra như thiên thần và nhanh như chớp lao ra chính diện nghênh đón với băng long đang ở trước mặt.

Băng long và lôi thú va chạm với nhau, một sức mạnh lan tỏa khắp khuôn viên biệt thự rộng lớn, cả hai cô gái đều không chịu nhường một bước mặc cho sóng năng lượng đập vào cơ thể mình khiến cây HP đang rút xuống một cách nhanh chóng.

Ludmilla HP còn lại 19.000/25.000

Yoru HP còn lại 20.000/23.000

“Quả không hổ danh là phó đội hiệp sĩ có khác. Phòng thủ mạnh thật đó Yoru.” Ludmilla không thể không trầm trồ khi lượng HP của Yoru lại mất ít hơn mình

“Pháp sư mà HP chạm được con số 25.000 thì mình cũng đang ganh tị không bằng đây này.” Cô gái mỉm cười nhìn người bạn của mình.

“Hôm nay như vậy đủ rồi! Chúng ta đi thôi Yoru.”

Thu hồi thanh pháp trượng lại trong không gian item của mình Ludmilla lên tiếng nhắc.

“Nhanh thật đấy, mới đây đã 2 năm trôi qua kể từ ngày đó rồi nhỉ.” Cô gái hướng về phía nam nhìn lên bầu trời xa xôi kia mặt có chút thương tiếc hoài niệm nói.

“Ừ!!!!” Ludmilla gật nhẹ đầu “Đã hai năm, vị trí trưởng đội hiệp sĩ vẫn còn trống, cậu thì cứ nhất định không chịu tiếp nhận. Và mọi chuyện của đội vẫn không hề có chút tiến triển.”

“Ha! Ha!!!! Cứ để điều đó cho mấy người phía trên kia lo đi.”

“Nếu họ muốn lo tới việc đó thì không phải họ cần giải quyết cái bức tường là cậu trước hay sao.”

Ludmilla nheo mắt nhìn cô bạn mình và hồi tưởng lại cái lúc những lão cấp trên khó chịu điều những con rối xuống nhằm mục đích nắm được đội hiệp sĩ trong tay thì Yoru đã liên tục hạ gục bọn chúng không một chút nương tay, khi đó cho dù là Ludmilla cũng phải nghi ngờ cái danh Bạo Long của mình có phải đã đặt nhầm chỗ hay không.

“Cái bọn yếu đuối đó mà đòi nắm đội hiệp sĩ trong tay sao. Mơ tưởng.”

Dừng một chút Yoru mỉm một nụ cười dịu dàng nhất mà Ludmilla chỉ thấy nó xuất hiện trên mặt khi nói về một người duy nhất.

“Chỉ có người đó… Duy nhất người đó mới có thể khiến mình cúi người dâng tặng đội hiệp sĩ. Chỉ có người đó mà thôi…”

“Cậu nói vậy mình càng tò mò đấy, ai là hoàng tử trong mộng của cậu vậy.”

Bằng một nụ cười lém lỉnh như của một như của một cô gái đang gạ gẫm thông tin về người bạn trai của bạn thân của mình Ludmilla hướng về Yoru điều tra về con người bí ẩn kia

“Anh ta phong độ lắm sao?”

“Ngược lại là đằng khác.” Yoru lắc đầu “Ăn mặc loàng xoàng đúng chất bình dân.”

“Anh ta mạnh, chắc ít nhất cấp S chứ hả.?” Mắt Ludmilla đã nheo lại bắt đầu thấy thất vọng

“Cái đó mình không chắc. Nhưng chắc cũng không mạnh lắm.”

“Hay là anh ta đối xử dịu dàng lãng mạn với cậu, nếu vậy mình không an tâm giao cậu cho hắn đâu. Chỉ dựa vào lời nói không có chút bản lĩnh thì sao xứng với cậu.”

Mặc cho Ludmilla đang có thái độ chống đối với người yêu của mình nhưng Yoru vẫn giữ trên môi nụ cười dịu dàng nhất

“Mình còn không thể nói với anh ta một câu nào nữa nói chi là nghe những lời lãng mạn hay được anh ấy chăm sóc dịu dàng.” Và bây giờ nụ cười của cô bé đã thành sự nuối tiếc khôn nguôi khi nhớ lại quá khứ.

“Ể!!!!!!” Một âm thanh kéo dài phát ra từ cổ họng cô gái Bạo Long và kèm theo đó là một khuôn mặt kinh ngạc

“Nhưng…” Rất nhanh chóng khuôn mặt nuối tiếc đó lại lấy được sức sống với một nụ cười tin tưởng tương lai hơn bao giờ hết “Anh ấy là người duy nhất khiến mình thấy được ánh sáng, tuy nó rất sáng nhưng đáng tiếc thay lại không chiếu rọi được lâu.”

“Nhưng như vậy đủ rồi. chỉ như vậy thôi mà anh ấy đã giúp mình kiếm được lối đi thoát khỏi thứ bóng tối vây quanh cuộc đời bằng chính sức mình.”

…….

Trước mặt hai cô gái là một ngôi mộ đầy xa hoa nói rõ người trong đó không quý tộc cũng là thượng lưu.

“Mình tự hỏi không biết nếu Grind thấy được ngôi mộ của chính bản thân này không biết anh ấy sẽ như thế nào ta.”

“Ai biết được, vì không mấy người lại muốn biết về những điều này đâu ta. Nhưng…”

“Nếu không phải những di vật của Grind đang thật sự nằm trong này, mình quả thật muốn một đấm phá nát cái thứ có hình giống ngôi mộ này rồi.” Ludmilla nhìn tòa mộ khang trang trước mắt với một điệu bộ chán ghét

Thứ trước mắt hai cô gái quả là một ngôi mộ nhưng trong mắt hai cô nó chẳng khác gì một thứ tồn tại đầy sự giả dối không chút thực tâm hướng đến bằng hữu của hai cô và cũng là đội trưởng đội hiệp sĩ.

Tuy không hề thích ngôi mộ này, nhưng hiện tại thì nó là thứ bằng chứng duy nhất chứng minh sự tồn tại của người bạn thân nên hàng năm vào ngày này Yoru và Ludmilla đều đến đây viến và lúc nào cũng vậy, hồi ức vào ngày đó cũng hiện lên trong tâm trí của hai cô gái

Grind Barthord cường giả cấp S, đội trưởng đội hiệp sĩ, niềm tự hào của hoàng gia nói riêng và đất nước nói chung, một trong 3 người cấp S của đất nước. Nếu chỉ dựa vào vị trí nói trên hẳn mọi người sẽ nghĩ anh ấy là một kiểu người nghiêm túc và chăm chỉ, cố gắng đạt được mục tiêu của mình, nhưng sự đời chớ trêu, nguyên cái đội hiệp sĩ nếu hỏi đội trưởng của họ là người như thế nào thì 9 trên 10 câu trả lời sẽ là “Trốn việc, nhường việc cho cấp dưới và luôn luôn nói tin tưởng cấp dưới nên mới trốn việc.”

Và ba năm trước, anh ta có nhận được nhiệm vụ hợp tác với một số lính đánh thuê tới một thị trấn tên là Echigo để điều tra một số sự việc đáng ngờ liên quan đến quân đội ma vương xảy ra trong thị trấn này. Khi đó Yoru cũng khuyên anh ta không nên nhận vì nhiệm vụ chủ yếu của đội hiệp sĩ là bảo vệ hoàng gia chứ không phải là làm những việc điều tra như vậy.

“Tôi cứ tưởng một người lười như anh sẽ không thích lết xác ra khỏi vương đô này chứ hả. Tại sao lại nhận lời nhiệm vụ điều tra này vậy.”

“Vì cái sự lười của tôi lọt vào tai mấy lão cấp trên khó chịu nên họ mới kiếm chuyện hành tôi đấy mà.” Với một biểu cảm nhăn nhúm khó đỡ trên mặt, đội trưởng đội hiệp sĩ trả lời với cô gái đội phó như vậy.

“Nhưng không phải là tôi sợ hay ngại gì bọn họ, nhưng tôi cũng nên giải quyết vụ này nhanh nhất có thể để tìm cớ xin một đợt nghỉ phép đúng không. Kết thúc một vụ việc điều tra liên quan đến quân đội ma vương thì muốn đi nghỉ phép một thời gian đâu có ai ý kiến ha. Khi đó nhờ vào cô và mọi người nhé.”

“Làm như ngày thường anh không nhờ đấy. Nhưng tôi cũng đâu còn lựa chọn nào khác, để một kẻ vừa thấy chồng giấy tờ trước mặt là ngay lập tức bị hiệu ứng tiêu cực choáng váng, buồn ngủ như anh thì hội hiệp sĩ sớm loạn cả rồi.” Yoru thở dài chán nản lắc đầu trước người đội trưởng của mình.

“He! He! Tôi biết có thể trông cậy được ở cô mà. Làm một chầu chứ, coi như tiệc tiễn đưa, rủ thêm cả Ludmilla hôm nay tôi đãi.”

“Liệu tôi có thể nghi ngờ đây là âm mưu của anh không nhỉ, mai lên đường rồi, chỉ cần anh tu cỡ mười thùng rượu ở tiệm của Halmiton san là anh có thể kiếm cớ quắc cần câu và khi đến Ichigo không phải làm việc trong vài ngày đầu và có thể tận hưởng giấc ngủ ở chốn thôn quê thoải mái.”

“Cô đang khen hay chê tôi vậy, âm mưu trốn việc như vậy chỉ có kẻ thông minh như tôi mới nghĩ ra nhưng hạ gục tôi chỉ bằng 10 thùng là một sự coi thường tôi đấy. Yosh….”

“Này…. Nhìn mặt anh tôi thấy có chút linh cảm xấu”

“Để chứng minh tửu lượng của mình tối nay tôi sẽ nốc sạch kho rượu trữ hàng của tiệm Halmiton cho cô thấy.”

Ngay khi nói câu đó, Grind cảm giác mặt đất như bị đóng băng và một giọng nói vang lên

“Tôi đang rất muốn thử xem một đội trưởng hiệp sĩ cấp S như anh có chết nếu tôi dùng toàn lực thi triển Ougi VII không nhỉ.”

“Ludmilla liệu tôi có nên nói là lúc này nụ cười của cô rất giống nụ cười ma vương chưa nhỉ.”

“Anh sắp đi điều tra về vấn đề liên quan đến quân đội mà vương đúng không, vậy thì tập dần cho quen nha, nhưng tôi không đảm bảo đảm tính mạng của anh đâu đấy.”

‘Nếu được luyện tập với Bạo Long Công Chúa thì chắc tôi cũng có dịp sử dụng Ougi VII nhỉ đúng là đáng mong chờ mà.”

“Heh heh heh” (Ludmilla.) “Ku ku ku ku” (Grind)

Hai người bọn họ có sao không thế là câu hỏi của những người xung quanh trong khi thấy không gian vặn vẹo khác thường, nhưng có vẻ vì quá chăm chú đấu nhãn lực với nhau nên Grind và Ludmilla đều không nhận ra điều đó cho đến khi…

“Lâu nay tôi chưa luyện tập lại Ougi VIII của mình, hay là 2 người giúp tôi luyện tập nhé.”

Yoru ở bên cạnh sợ thiên hạ không loạn vỗ tay sau đó lên tiếng xen vào giữa hai người.

“Đi thôi Grind, nếu anh muốn uống thì tôi biết một tiệm ngoài tiệm Halmiton cũng ngon lắm đó.”

“Được lắm! Vậy đi thôi.”

Nói xong hai người chuồn thẳng, Yoru nhìn cảnh đó mỉm cười thở dài. Cô cũng biết hôm nay Ludmilla tới cũng cùng mục đích như cô dặn dò Grind cần phải thận trọng nhiều so với bình thường vì chuyến đi nhiệm vụ này cô cũng cảm thấy không ổn. Mấy lão phía trên vì những vụ tranh chấp quyền lực nên hai lực lượng mạnh nhất của hoàng gia là đội hiệp sĩ và đội pháp sư luôn luôn là thứ mà mấy người đó muốn nắm bắt vào trong tay. Nhưng Ludmilla trưởng đội pháp sư hoàng gia thì với biệt danh Bạo Long thì mấy lão đó có ăn gan hùm cũng chưa chắc dám đụng vào thế nên mục tiêu còn lại là Grind Barthord. Thêm vào đó cái tính không nghiêm túc của anh ta càng khiến mấy lão đó ngứa mắt nên muốn trừ khử anh ta từ lâu. Và rất có thể nhiệm vụ lần này là cơ hội cho việc đó.

“Mà thôi! Chắc mình lo lắng quá rồi, trong đoàn đội thực hiện lần này cũng không có ai đủ sức gây uy hiếp cho anh ta cả. Và một nơi nông thôn như Echigo thì đâu thể xuất hiện Boss ma tướng cấp S+ đâu nhỉ.”

Yoru nghĩ như vậy rồi sau đó bước tới tiệm rượu hai người kia đang chờ.

Và sau khi nhiệm vụ kết thúc…

“Thế à. Chẳng giống tên ngốc đó chút nào.” Ludmilla thong thả lên tiếng sau khi nhận được tin báo là Grind đã hi sinh thân mình vì phong ấn cổng không gian chặn tam đại ma tướng cấp S+.

Tuy cô chỉ nói vậy nhưng Yoru cũng đã thấy trong mắt Bạo Long Công Chúa đang run lên bần bật và hàn khí đã xuất hiện trên tay. Vẫy tay cho tên thuộc hạ lui ra Ludmilla ngồ trầm mặc trên ghế.

“Vai mình đang rảnh lắm đó.” Yoru lên tiếng nói vào khoảng không

“Mình không có lo lắng cho tên đó đâu á.” 

Tuy nói vậy nhưng Ludmilla cũng kéo chiếc ghế lại gần chỗ Yoru

“Nhưng nếu cậu đã nói vậy thì mình cũng không ngại.”

Sau đó Yoru cảm thấy một sức nặng xuất hiện trên vai mình. Sau đó cô bé khẽ nhắm mặt lại.

“Mình ngủ chút đây! Mình sẽ không thấy những gì sắp xảy ra đâu nhaaa.”

“Cũng chẳng có gì hay ho cho cậu thấy đâu.” Giọng Ludmilla vang lên nhưng bây giờ nó đã bắt đầu có chút nhòe đi.

“Ừ! Mình biết mààà…!!!!!” Kéo dài xong câu nói đó Yoru thực hiện nghĩa vụ của mình, chìm vào giấc ngủ, mặc cho Ludmilla mượn vai rồi rơi vào thế giới của riêng mình.

……

Trở lại với hiện tại, khi nghe được câu nhận xét đầy bực bội của Ludmilla, Yoru mỉm cười

“Theo mình thì chắc Grind sẽ không để ý gì đâu, nếu là anh ta chắc sẽ trầm trồ: “Chỗ này mà làm chỗ ngủ thì nhất, nơi này vắng vẻ lại lộng gió, ngủ ở đây đúng là thiên đường. Người nào làm cho mình một chỗ như vậy quả là người tốt nhất thế gian mà.”

“Điệu bộ không giống chút nào hết đó Yoru, nhưng về lời thoại thì quả là giống hắn đó.”

Ludmilla phì cười khi thấy Yoru cố gắng bắt chước điệu bộ của anh bạn quá cố nhằm khiến cho không khí bớt u buồn, năm nào cũng vậy, cô ấy luôn là người cố gắng khiến không khí buổi viếng mộ trở nên nhẹ nhàng.

“Được rồi chúng ta về thôi, ngày mai cậu lên đường rồi mà đúng không.”

Yoru gật đầu và ngay khi đó….

“Mil chan.” Yoru lên tiếng khi Ludmilla ôm cô từ phía đằng sau

“Khi đó mình chưa thể nói câu này với hắn ta, nhưng bây giờ mình sẽ không phạm sai lầm đó nữa đâu…. Cẩn thận và trở về bên mình nhé.”

Gật nhẹ đầu trong cảm động Yoru đưa ra lời bảo đảm với người bạn của mình.

“Mình sẽ trở về không những mang lại thành công mà sẽ làm rõ mọi việc đã xảy ra khi đó…. Tại Echigo.
Bình Luận (0)
Comment