Kỳ Án Hoa Rơi Tử Lộ

Chương 12

Ngày 15 tháng 5 năm 2000, tức ba tháng sau khi phá vụ án Phan Hoài Minh.

Cả con phố sầm uất tối nay chật ních người, giữa lòng đường, xe cộ chen chúc nhau, di chuyển chậm chạp, thỉnh thoảng có những chiếc xe thồ phun ra những làn khói đen đặc, xuyên thấm trong làn không khí đầy khói bụi. Hai bên vỉa hè, những người bộ hành đi lại cũng nhiều không kém. Cái nóng hầm hập của ban ngày vẫn còn lưu lại dư âm của nó đến tận buổi tối, trên mặt mỗi người đều loang loáng chút mồ hôi, lại thêm cảnh chen chúc nhau làm nhiệt độ xung quanh càng thêm nóng bức khó chịu, khiến cho ai cũng trở nên mệt nhọc và bực bội.

Cách đó không xa, một chiếc xe màu trắng đã đậu sẵn ở đó từ lâu. Cao Lâm ngồi ở ghế lái, một tay đặt lên vô lăng, tay kia giữ một điếu thuốc đang cháy thò hẳn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng đưa vào rít một hơi, khoan khoái thở khói ra bên ngoài. Người ngồi ghế bên cạnh đang cầm một chiếc ống nhòm, ngắm thẳng vào đoàn người bộ hành đi lại, động tác cẩn thận và tập trung, có vẻ như anh ta đang tìm kiếm một người nào đó trong đám đông hối hả.

‘’Cậu thấy đoạn thông tin mật này có đáng tin không?’’ Cao Lâm quay sang nhìn người ngồi bên cạnh, hỏi với giọng điệu có chút nghi hoặc.

‘’Đáng tin!’’ Người đó trả lời, câu từ chắc nịch, mấy ngón tay vẫn liên tục quay tới quay lui nút phóng đại trên ống nhóm, đôi mắt chăm chú quan sát đám đông qua lại, không bỏ lỡ một giây nào.

‘’Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu chúng ta phục kích chúng rồi, lần nào cũng đều bắt hụt, tôi cảm thấy tay nội gián của chúng ta làm việc không được chuẩn xác lắm, liệu có phải…’’ Lâm dừng vài giây, suy nghĩ gì đó, rồi tiếp: ‘’Cậu ta bị bọn chúng mua chuộc luôn rồi không?’’

Người ngồi bên cạnh vẫn không rời chiếc ống nhòm, chậm rãi đáp:

‘’Cậu nên tin tưởng đồng chí của mình, tôi nghĩ thông tin của cậu ta là chính xác, nhưng có lẽ do bọn tội phạm này quá ranh ma, lần nào cũng chủ động đổi địa điểm giao hàng để đánh lạc hướng chúng ta. Có vẻ chúng cũng đã bắt đầu nghi ngờ chúng ta cài nội gián vào tổ chức của chúng rồi.’’

‘’Hôm nay thì thế nào? Có khả năng chúng sẽ đổi địa điểm không?’’

‘’Có lẽ sẽ không đâu!’’

‘’Dựa vào đâu mà cậu dám khẳng định như vậy?’’ Cao Lâm vứt đầu lọc ra ngoài, ấn nút kéo cửa kính xe lên, ánh mắt không rời người bên cạnh, chờ đợi câu trả lời.

‘’Linh tính!’’ Người đó bỏ chiếc ống nhòm xuống, quay sang nở một nụ cười khá tự tin. Dưới những ánh đèn đường chiếu thẳng vào chỗ hai người ngồi, khuôn mặt người đó hiện ra.

Chính là Phàn Thanh.

Khoảng gần một giờ sau, sự đông đúc sầm uất của con phố vẫn không có dấu hiệu giảm đi, những quán bar và hộp đêm đã bắt đầu mở cửa, âm nhạc xập xình từ bên trong phát ra làm cả con phố sống động thêm mấy phần. Trong đám người hối hả đi lại, có một kẻ âm thầm ngó nghiêng xung quanh mình, trên người bận com-lê chỉnh chu, tay cầm một chiếc túi xách bằng da màu đen bóng, khá nặng. Hắn liếc nhìn đồng hồ, đôi mắt sắc lạnh đăm đăm nhìn về hướng đối diện, thái độ rõ ràng là đang chờ đợi một ai đó.

Vài phút sau, quả nhiên từ phía đối diện xuất hiện một người ăn mặc không kém phần lịch sự, trên mặt đeo một cặp kính đen, thần thái bí ẩn khó đoán. Hắn tiến tới, đứng trước mặt kẻ cầm túi xách, không nói gì, chỉ hơi nhếch mép lên.

‘’Mật mã?’’ Kẻ cầm túi xách lạnh lùng lên tiếng.

‘’Quạ trắng.’’ Người vừa tới vỏn vẹn đáp, cùng lúc đó tháo cặp kính trên mặt, gã bị chột một bên mắt, con mắt còn lại cũng toát ra sự lạnh lùng không kém so với người đứng đối diện.

Kẻ cầm túi xách gật đầu xác nhận, rồi trao lại chiếc túi cho người mới tới, nở một nụ cười nhạt, quay lưng bước đi, hòa lẫn trong đám đông.

Gã chột hài lòng, nhìn ngắm chiếc túi trên tay vài giây, rồi lại đeo kính lên, toan quay người bước đi. Đúng lúc này, cả cơ thể hắn cảm nhận được một lực đẩy cực mạnh vào mạng sườn, khiến hắn ngã nhào xuống đất, chủ nhân của đòn tấn công vừa rồi, là Cao Lâm. Cậu ta nhanh nhẹn đứng dậy, một tay nắm bả vai của gã chột, một tay vặn cánh tay gã về phía sau, miệng hét:

‘’Đừng chống cự, mày đã bị bắt!’’

Mọi người xung quanh náo loạn, đứng dạt ra thành hình vòng tròn, cả một đoạn phố đều đứng hẳn lại, tò mò nhìn cảnh công an bắt tội phạm mà họ chỉ từng được thấy qua phim ảnh. Phàn Thanh cùng hai đồng chí cảnh sát từ phía sau chạy tới, chàng liền nhặt chiếc túi xách lên, lục ra được một bọc ni lông khá to, bên trong là những cục ma túy màu trắng như tuyết, to gần bằng viên gạch, được xếp cẩn thận thành hàng. Chàng nhanh chóng đưa lại nó cho một đồng chí cảnh sát rồi lên tiếng:

‘’Mọi người canh giữ hắn cẩn thận! Tôi sẽ đi tóm tên còn lại.’’

Vừa dứt lời, chàng nhận ra ở phía xa xa, kẻ trao túi xách cho đồng bọn ban nãy đang chạy hộc tốc, húc cả vào những người đi đường phía ngược lại, trăm phần là hắn đã đánh hơi thấy công an trong đám đông hỗn loạn vừa xong. Chàng lao vào đám đông chen chúc, trong tíc tắc đã hòa lẫn rồi biến mất không thấy dấu vết.

Tên tội phạm may mắn thoát khỏi con phố, hắn chạy rẽ sang một con đường phía bên phải, chui nhanh vào một chiếc xe màu đen, rồi ngay lập tức phóng đi. Phàn Thanh chạy tới nơi, đã bị chiếc xe bỏ xa, chỉ còn có thể nhìn nó một cách nuối tiếc. Lúc này, một chiếc xe từ phía sau phóng vụt lên, phanh gấp lại kế bên chàng, là Cao Lâm đang cầm lái, cậu ta hét vọng ra:

‘’Lên xe!’’

Phàn Thanh mừng thầm, vội vã kéo cửa nhảy lên, chiếc xe màu trắng gầm rú rồi phóng vụt đi, còi hú trên nóc sáng rực, kêu lên những tiếng cảnh báo dồn dập.

Hai chiếc xe đuổi nhau với vận tốc điên cuồng, làm các nẻo đường trở lên náo loạn giống như ngày tận thế. Chiếc xe của tội phạm mấy lần đâm phải chướng ngại vật, khiến cho phần mui bị bẹp cả đi, kể cả thế, vẫn cương quyết thà chết không chịu trói, làm Cao Lâm và Phàn Thanh tốn không ít công sức truy đuổi. Lúc này, hai xe đang rượt đuổi nhau trên một chiếc cầu sắt, lướt vụt qua những chiếc xe tải cồng kềnh trở hàng ban đêm. Khi chỉ cách tội phạm tầm chục mét, Cao Lâm rút súng, luồn qua cửa kính kế bên khoang lái, rồi nã những viên đạn xé gió găm vào chiếc xe trước mặt. Tên tội phạm vừa lái vừa cúi đầu xuống tránh đạn, kính chắn gió đằng sau bỗng bật tung ra, ‘’vút!’’, một viên đạn bay sượt qua mặt hắn, găm thẳng vào kính chắn gió đằng trước làm nó vỡ tan.

Máu từ vết thương đỏ rực chảy xuống cổ, tên tội phạm nghiến răng đầy thù hận, liền rút một khẩu súng dắt bên hông, quay người nhắm vào xe cảnh sát thông qua khoang kính chắn gió phía sau.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Cao Lâm đã nhanh chóng kịp đánh tay lái qua một bên, những viên đạn bắn ra lao đi vô ích. Lâm đẩy mạnh chân ga, chiếc xe lao vụt lên song song với chiếc xe tội phạm, hắn quay sang giơ súng lên, toan bóp cò, thì đúng lúc này, Lâm bẻ lái ép mạnh thân xe mình vào xe hắn.

Xoảng!

Chiếc xe của hắn bị đẩy hẳn sang một bên, mất thăng bằng, không còn tuân theo một quỹ đạo nào. Sau vài giây choáng váng, hắn cố gắng ngồi gượng dậy, nhưng khi vừa ngồi lại ngay ngắn, thì đúng là lúc, trước mặt hắn hiện lên một vật to lớn sừng sững rất chắc chắn, và rồi mọi thứ bỗng trở nên tối sầm.

Ầm!

Cả chiếc xe đâm sầm vào đuôi một xe tải khổng lồ, bánh xe văng ra ngoài, phần đầu nát vụn, tiếng động cơ bị hư hại kêu lên những tiếng xèo xèo yếu ớt.

Xe cảnh sát dừng lại gần đó, Phàn Thanh và Cao Lâm bước xuống, tiến tới chiếc xe đã không còn nguyên dạng của gã tội phạm. Nhìn vào bên trong thấy hắn đang bất động, đầu chảy nhiều máu, vương cả xuống chiếc túi khí màu trắng đang kê ở dưới, hơi thở yếu ớt không còn đều đặn.

***

1 giờ sáng.

Phàn Thanh đứng từ trên cầu nhìn xuống khúc sông đang chảy nhẹ nhàng êm ái dưới chân, một tay vịn lan can, một tay kẹp điếu thuốc. Chàng hít một hơi đầy không khí, khoan khoái thở ra, cảm thấy cơ thể như vừa được làn không khí mát mẻ này thanh lọc.

Phía sau chàng là hiện trường vụ truy bắt tội phạm ban nãy, đang được những đồng chí cảnh sát phong tỏa, đèn báo hiệu nhấp nháy từ những chiếc xe của họ đang thu hút sự chú ý và tò mò của những chiếc xe khác đi ngang qua. Tên tội phạm đã được đưa vào viện chữa trị, xung quanh hắn giờ đây luôn có người túc trực 24/24, chỉ cần hắn tỉnh dậy, sẽ lập tức bắt tay vào công tác tra hỏi để lấy thêm thông tin về tổ chức ngầm cực nguy hiểm mà hắn đang phục vụ, chuyên buôn ma túy và vũ khí xuyên quốc gia.

Trong vụ án sát thủ liên hoàn Phan Hoài Minh, Phàn Thanh là người có công rất lớn, thậm chí suýt mất mạng trong khi chiến đấu với hung thủ. Nhờ tài năng và lòng quả cảm của chàng, đích thân bộ trưởng Vũ Khởi đã mời chàng vào đội điều tra tội phạm. Phàn Thanh nhận lời ngay, vì sau khi chết đi sống lại, chàng nhận thấy mình càng phải có trách nhiệm bảo vệ công lý và chính nghĩa. Hiện giờ, chàng đang được điều vào hỗ trợ Cục Cảnh Sát phòng chống ma túy, với tư cách là chiến lược gia, đồng thời cũng là điều tra viên. Mục tiêu lần này, là băng đảng tội phạm ngầm khét tiếng nhất quốc gia, núp bóng dưới tên một tập đoàn thương mại, Tân Triều.

Phàn Thanh đang mải mê suy nghĩ gì đó, thì một cốc cà phê nóng được đưa tới trước mặt, làn khói từ đó bốc lên đưa chàng trở về với thực tại, là Cao Lâm, cậu ta vỗ vai Phàn Thanh, nói:

‘’Hôm nay cậu thể hiện cũng không tệ, chúng ta trúng lớn rồi!’’

‘’Đây mới chỉ là một vụ buôn bán ma túy trong hàng trăm vụ khác của tổ chức này, cậu chớ ngông cuồng vội.’’ Phàn Thanh cười, rồi đưa cốc cà phê đang nóng trên tay lên môi, nhấp một ngụm nhỏ.

Cao Lâm mất hứng bĩu môi ‘’xì’’, sau đó lại nhớ ra gì đó, quay sang hỏi:

‘’À này, vừa nãy trong đoàn người đông đúc như vậy, làm sao cậu biết ai là tội phạm, ai là người thường? Lại là do linh cảm?’’

Phàn Thanh gật đầu, hít một hơi thuốc, chậm rãi trả lời:

‘’Từ sau khi chết đi sống lại sau vụ Phan Hoài Minh, tôi cảm thấy trong bản thân trỗi lên một loại linh cảm rất đặc biệt với tội phạm, có thể thấy và nhận biết chúng từ trong tiềm thức, có lẽ chính vì vậy, mà được đặc biệt tham gia phá án với công an các cậu.’’

Nhắc đến vụ Phan Hoài Minh làm Cao Lâm thêm phần hào hứng, cậu ta ưỡn môi lên nói:

‘’Tôi phục khả năng sống sót và sự may mắn của cậu thật, viên đạn đó chỉ cần nhích lên vài milimet nữa là đâm vỡ tim cậu rồi, ở vị trí và khoảng cách nã đạn tương tự thì khả năng sống sót gần như bằng không, cậu thật sự rất may mắn đấy! Tôi còn nghe nói, người chết hụt sẽ sống rất dai, có lẽ sẽ ứng nghiệm với cậu đấy!’’

Cả hai cùng cười.

Im lặng một lúc, Phàn Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi gấp:

‘’À, vậy tên Phan Hoài Minh thế nào rồi? Nghe nói sáng nay hắn vừa được đưa ra tòa sơ thẩm có đúng không?’’

‘’Đúng, có điều hắn chọn sự im lặng tuyệt đối, không kháng cáo cũng không nhận tội, từ lúc tỉnh dậy từ bệnh viện, hắn không hé môi nửa lời. Thẩm vấn bao nhiêu lần cũng đều ra một kết quả như nhau, hắn thì bất động như tượng, còn điều tra viên thì như sắp phát điên. Mẹ kiếp! Không biết hắn đang định chơi trò gì nữa?’’

Phàn Thanh cau mày, sau khi uống hết cà phê, liền bóp nát chiếc cốc nhựa trong tay, giọng trầm xuống:

‘’Tôi cần phải gặp hắn!’’

Lúc Phàn Thanh dừng xe trước cửa nhà mình thì đã là gần hai rưỡi sáng, chàng nhẹ nhàng bước vào nhà, yên chắc rằng con bé Linh đang ngủ say giấc. Kể từ vụ Phan Hoài Minh, chàng bận bịu phối hợp phá án với cảnh sát suốt ngày đêm, hầu như ngày nào cũng quá khuya mới về, thậm chí có hôm không ngủ ở nhà. Nhiều lần chàng tự nhủ rằng sẽ rũ bỏ mọi công việc, ở nhà chăm lo cho con gái, nhưng rồi vẫn khó thực hiện được. Vì chàng cùng những chiến sĩ công an khác đang gánh vác trách nhiệm bảo vệ công lý, phải có một tấm lòng rộng lớn, không nên chỉ nghĩ cho lợi ích của riêng mình. Chàng nhận ra rằng khó ai có thể vừa chăm chỉ làm việc lại vừa có thể lo chu đáo cho gia đình, vẫn là ‘’Trung Hiếu khó vẹn toàn’’, còn trong trường hợp của chàng thì phải gọi là ‘’Công Gia khó vẹn toàn’’.

Phàn Thanh rón rén vào nhà, đóng cửa ngoài với những động tác nhẹ nhàng hết sức có thể, tránh làm con gái tỉnh giấc. Tuy nhiên, khi vừa bước vào trong thì chàng chợt khựng lại, vì từ phía phòng con bé Linh phát ra những tiếng cười nói, là giọng của con bé Linh. Phàn Thanh lấy làm lạ liền nhẹ nhàng tiến tới gần, ghé tai sát vào cánh cửa. Quả nhiên là có tiếng nói chuyện phát ra từ đây, chốc chốc lại nghe thấy con bé Linh khúc khích cười.

Phàn Thanh đẩy cửa bước vào, ngạc nhiên thấy con bé Linh vẫn chưa hề ngủ, trên tay đang cầm chiếc điện thoại di động, nói chuyện say sưa với ai đó ở đầu máy bên kia. Vừa thấy chàng, nó giật mình đánh rơi cả cái điện thoại xuống sàn, hành động như vừa bị phát giác ra tội ác, giọng run run:

‘’A, ba… về rồi à?’’

‘’Sao con lại thức khuya vậy? Mai có định đi học không?’’ Phàn Thanh cau mày, trong giọng nói chứa sự cứng cỏi, sự không hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt chàng.

‘’À… à vâng, con… con đi ngủ bây giờ đây.’’ Con bé khép nép.

Phàn Thanh tiến tới nhặt chiếc điện thoại lên, rồi hỏi:

‘’Con đang nói chuyện với ai vậy?’’

‘’Là bạn.’’

‘’Bạn con cũng thức muộn như vậy sao? Thật chẳng ra sao, con có biết rằng bộ giáo dục đang lên án vấn đề ngủ gật trên lớp của giới trẻ nhiều lắm không? Con nên xem xét lại bản thân đi!’’ Nói xong chàng bực bội bỏ ra ngoài, đi thẳng một mạch về phòng, nằm vật ra giường, quần áo ban ngày không thèm cởi, chỉ thở dài thườn thượt. Trong thâm tâm chàng không hề nổi giận, chỉ là đang cố ý tỏ ra như vậy trước mặt con bé. Bởi vì chàng biết trong thời gian sắp tới, công việc phá án sẽ trở nên dồn dập hơn, thời gian ở nhà chắc chắn sẽ ít đi. Cái sự nghiêm khắc chính là một chiếc mặt nạ cần thiết để cho con bé thấy rằng, chàng vẫn luôn theo sát nó, và tính kỉ cương chính là thứ cốt lõi để nuôi dạy một đứa trẻ khi bước vào giai đoạn thanh thiếu niên.

Con bé Linh rón rén khép cửa phòng lại. Cầm chiếc điện thoại lên, ấn nút gọi, bên kia có tiếng trả lời, con bé thầm thì: ‘’Ba em đi rồi, mấy ngày nữa, mình gặp nhau được không?’’

Bên ngoài trời chợt đổ cơn mưa, tiếng mưa rả rích êm đềm kéo theo một vài làn gió tươi thoang thoảng, thổi man mát vào đêm giữa tháng năm oi ả.

***

Phàn Thanh sải bước rộng, trên trán loang loáng mồ hôi, nhưng ánh mắt đăm đăm sắc lạnh. Phía trước mặt cách chàng vài bước là một đồng chí quản giáo, khuôn mặt đen sạm, khóe môi cong xuống tạo nên một thần thái nghiêm khắc, trên tay cầm một chùm chìa khóa lớn, phát ra những tiếng leng keng theo mỗi nhịp cử động của ông ta.

Cả hai dừng trước một cánh cửa chấn song lớn, nối thẳng tới một hành lang dài hun hút, hai bên hành lang là những cánh cửa sắt màu vàng nhạt đang đóng im lìm, bên ngoài được cài then và khóa lại cực kì chắc chắn.

Hai người bước vào dãy hành lang câm lặng, Phàn Thanh không nói nửa lời từ lúc vào, trong thâm tâm đang suy nghĩ mình nên tỏ ra thái độ như thế nào với kẻ sắp đối mặt. Ông quản giáo đi phía trước, còn tưởng Phàn Thanh đang bị cái vẻ âm u của nơi này dọa cho sợ đến nỗi không nói được gì, liền cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, mở lời:

‘’Cậu đừng sợ, tôi làm việc ở đây gần hai bảy năm rồi, thuộc lòng vị trí của từng viên gạch, có tôi ở đây thì cậu cứ yên tâm!’’

Phàn Thanh không hiểu tại sao ông ta lại cho rằng chàng đang sợ hãi, tuy nhiên chàng không muốn tranh luận nhiều, chỉ ậm ờ cho qua. Thấy thái độ của Phàn Thanh, ông quản giáo lại tưởng mình đoán trúng tâm tư của người đối diện, hí hứng:

‘’Nhưng tôi hiểu sự lo lắng của cậu, tại vì khu này đặc biệt chỉ giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm nhất. Còn có kẻ…’’ ông ta đột nhiên trầm giọng xuống giống như đang kể một câu chuyện ma, ‘’ …tự tay giết hại cả gia đình mình chẳng vì nguyên nhân gì cả!’’

Phàn Thanh nhướn mày hỏi lại:

‘’Giết cả chính gia đình của mình ư? Trên đời còn có kẻ điên loạn vậy sao?’’ Tuy nhiên chàng lại thấy câu nói đó của mình thật thừa thãi, chẳng phải kẻ mà chàng sắp đối mặt lại thua kém tên sát nhân kia về độ điên loạn sao? Không hề.

Ông quản giáo xác nhận: ‘’Đúng là hắn đã thật sự làm vậy. Không chỉ riêng hắn, tất cả những kẻ đang được giam giữ ở khu này đều thuộc dạng bất trị, tội ác đầy mình. Tuy nhiên, cái người mà cậu sắp gặp đó, hắn là trường hợp đầu tiên bị cách ly hoàn toàn với những tội phạm khác. Lúc đầu khi hắn mới bị đưa vào đây, tôi còn không tin vào mắt mình nữa. Liệu một thanh niên mặt mũi thư sinh như vậy đã gây nên tội gì để bị biệt giam như vậy. Sau đó xem lại hồ sơ của hắn thì mới thấy rùng mình, đúng là tội ác có thể ẩn nấp dưới mọi vỏ bọc bên ngoài.’’

Nói đến đây thì cả hai đã đi tới cuối dãy hành lang, cánh cổng chấn song lúc mới bước vào giờ đây chỉ nhỏ bằng một viên sỏi. Hai người rẽ sang bên phải, dẫn tới một hành lang khác, hai bên là hai bức tường xám đen, sần sùi không sức sống, nối thẳng đến một phòng giam nằm trơ trọi ở phía cuối. Cánh cửa phòng giam bằng sắt khá to bản, đang bị khóa chặt từ bên ngoài. Đúng như lời ông quản giáo nói, phòng giam này hoàn toàn bị biệt lập với các phòng khác, nó nằm đơn độc và lạnh lẽo trong một lãnh địa riêng biệt, tỏa ra một loại tử khí khiến ai cũng phải rùng mình khi tới gần.

Hai người dừng lại trước cánh cửa sắt, Phàn Thanh nhìn ngắm nó trong một giây lát, sau đó đưa ánh mắt ra hiệu cho ông quản giáo. Ông ta gật đầu hiểu ý, cúi xuống lục tìm chiếc chìa khóa trong chùm. Tìm thấy, cắm vào ổ, trước khi vặn sang thì có chút lưỡng lự, quay lại hỏi Phàn Thanh:

‘’Cậu chắc là mình muốn gặp hắn chứ?’’

Phàn Thanh không trả lời, rút một điếu thuốc rồi châm lửa, hít một hơi thuốc thật sâu, ánh mắt giữ nguyên vẻ kiên định, lúc này mới trả lời: ‘’Vâng, xin ông mở nó ra dùm.’’

Cạch!

Ổ khóa mở ra, cùng lúc đó cánh cửa sắt bị kéo sang, tiếng bản lề xoáy vào nhau khô khan vang lên, âm thanh truyền đi trong dãy hành lang dài phía sau, rồi cuối cùng biến mất trong không gian sâu hun hút.

Trước mặt Phàn Thanh là một chấn song cửa khác, cho phép người ngoài giao tiếp với phạm nhân mà vẫn giữ được sự an toàn tuyệt đối. Bên trong phòng giam bị bao trùm bởi bóng tối toàn diện, chỉ có phần rìa ngoài sát với chấn song cửa là được hưởng thụ chút ánh sáng hắt vào từ hành lang nơi Phàn Thanh đứng.

‘’Phan Hoài Minh, mau ra đây, có người muốn gặp cậu!’’ Ông quản giáo hét to vào trong ra lệnh.

Gần một phút sau vẫn không thấy người đâu, trước mặt hai người vẫn là một màu đen dày đặc. Ông quản giáo bực mình, ‘’hừ!’’ lên một tiếng, lập tức đưa tay ấn nút công tắc điện ở bên ngoài.

Kì lạ, bên trong phòng giam vẫn tối đen.

‘’Sao bóng đèn lại không sáng?’’ Quản giáo cau mày ngạc nhiên, miệng lẩm bẩm.

Đúng lúc này, một vật hình cầu trong suốt nhè nhẹ lăn từ trong bóng tối ra hướng về phía hai người, là một bóng đèn tròn, dây điện nối với đui đèn đã bị đứt toạc ra, giống như bị một vật sắc nhọn cắt xé.

Phàn Thanh nhìn chằm chằm vào chiếc bóng đèn dưới chân, cả thân thể dường như không hề nhúc nhích. Quản giáo thì trở nên khá tức tối, một tay luồn ra phía sau lưng toan rút chiếc bình xịt hơi cay. Trong khoảnh khắc, một vật thể sống từ trong bóng tối lao ra, đâm sầm vào chấn song, cả cánh cửa rung lên, phát ra tiếng ầm ầm.

Ông quản giáo giật mình ngã về phía sau, khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày chợt tan biến, nỗi sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt, mồ hôi toát ra ướt cả hai lòng bàn tay. Phan Hoài Minh hai tay giữ chấn song, thấy cảnh tượng đó liền cười phá lên sung sướng, tiếng cười vẫn man rợ như trước, thậm chí có phần điên loạn hơn.

Phàn Thanh không hề bị trò hù dọa vừa xong làm cho sợ hãi, trái lại ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn. Ánh sáng bên ngoài hắt vào chỉ đủ chiếu sáng một nửa khuôn mặt Phan Hoài Minh. Hắn có vẻ gầy hơn trước, da mặt bong tróc, trắng bệch, đôi mắt chằng chịt gân đỏ, sáng quắc như loài cú đêm. Phàn Thanh và hắn nhìn nhau chằm chằm, những sự kiện từ quá khứ chợt hiện về, bủa vậy lấy trí óc Phàn Thanh khiến chàng trở nên có đôi chút mất bình tĩnh, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, đôi bàn tay nắm chặt lại kêu lên răng rắc. Phan Hoài Minh nhận ra sự uất hận của Phàn Thanh, hắn thích thú nghiêng nghiêng đầu sang một bên, nở một nụ cười thách thức:

‘’Chúng ta lại gặp lại nhau rồi, khà khà.’’

‘’Tao tới đây để không phải để nói chuyện phiếm với mày, hãy biết điều hơn một chút!’’ Phàn Thanh chỉ tay về phía hắn, ngón tay nhấn nhá theo từng câu chữ của chàng, thái độ đe dọa.

Phan Hoài Minh chợt dừng thái độ đùa cợt, khuôn mặt co lại, ánh mắt sắc lạnh đầy ma mị, giọng nói khàn đặc:

‘’Anh tới đây vì muốn biết tại sao tôi lại nhắm vào anh đúng không? Còn những chữ Phàn cổ kia nữa, làm sao tôi biết chúng?’’

Phàn Thanh đã sớm được chứng kiến sự thông minh quỷ quyệt của kẻ đối diện, cho nên không quá ngạc nhiên khi hắn lại đọc được tâm tư của chàng. Phàn Thanh đưa một điếu thuốc lên miệng, châm lửa, hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới lên tiếng: ‘’Nếu đã biết nguyên nhân tao tới đây, thì mau thành thật trả lời đi. Nhưng nên nhớ, điều đó không giúp cho tội ác bẩn thỉu của mày được giảm nhẹ hơn đâu.’’

‘’Đừng vội. Anh có biết, giữa chúng ta, có điểm chung nào không?’’ Hắn cười.

‘’Mày có ý gì?’’

‘’Cả hai chúng ta, đều bị xoáy sâu vào một cuộc chiến, mà trong đó, mỗi người đều sống chết bảo vệ một lý tưởng. Anh bảo vệ cho cái thứ công lý mục nát của mình, còn tôi, phản chiếu cho cái thứ mà các anh gọi là ‘tội ác’.’’ Hắn dừng lại đôi chút, chăm chú ngắm nghía những làn khói thuốc đang dày đặc bốc lên không trung từ tay Phàn Thanh, chúng đột ngột chia ra nhiều nhánh, thấm sâu và lan tỏa trong không khí. Lúc này, hắn chuyển ánh nhìn vào chàng, trong giọng nói có pha một chút tiếc nuối: ‘’Đáng tiếc rằng, trong cuộc chiến này, chúng ta lại đại diện cho hai phe đối lập nhau.’’

‘’Hừ, đừng vòng vo nữa. Sao trên tòa án thì mày lại câm như hến vậy, còn bây giờ thì…’’

‘’Bọn chúng không đáng để tôi nói chuyện.’’ Phan Hoài Minh cắt lời, ‘’Chỉ có anh, mới xứng đáng làm thẩm phán cho tội ác của tôi, khà khà.’’

‘’Vậy ra mày cũng nhận thức được những hành vi phạm tội của mình. Vậy tại sao, nguyên do gì khiến mày vẫn tiếp tục lún sâu vào những tội ác ghê tởm đến vậy?’’

Hắn chợt bật cười.

‘’Có gì đáng cười?’’

‘’Anh vẫn chưa thể hiểu được đâu.’’ Hắn dừng lại, hai con mắt chợt sáng rực lên, miệng ngoác ra, cả khuôn mặt trở nên quái dị. Hắn thì thầm: ‘’Cái cảm giác được sờ lên những dòng máu tươi còn nóng ấm, rất tuyệt, rất tuyệt!’’

Nộ khí trong người đang nổi lên hừng hực, tuy nhiên Phàn Thanh vẫn cố giữ được vẻ bình tĩnh bên ngoài, chàng gật đầu nhè nhẹ, giống như đang cảm nhận được cái diễn biến tâm lý đầy phức tạp của kẻ đối diện.

‘’Rồi sao? Dù gì thì mày cũng đã như cá nằm trong lưới, còn có thể gây hại cho ai được nữa đây?’’ Phàn Thanh tự tin nói.

‘’Đừng đánh giá tôi cao như vậy. Tôi cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ mà thôi, hà hà.’’

Phàn Thanh chợt khựng lại, chàng lập tức hiểu ra ý của hắn.

‘’Có kẻ đứng đằng sau ra lệnh cho mày sao?’’ Phàn Thanh hỏi nhanh, những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày đang hiện rõ lên.

Phan Hoài Minh không trả lời, hắn vuốt ve những thanh sắt lạnh lẽo trên chấn song, chậm rãi nói:

‘’Anh thử nói xem, những thanh sắt này có nhiệm vụ giam cầm cơ thể tôi, và chúng đã hoàn thành rất tốt sứ mệnh của mình. Nhưng vật chất thì nghiễm nhiên chỉ có thể giam cầm được vật chất, không thể giam cầm tinh thần. Anh có biết, chỉ có tinh thần mới có thể giam cầm được tinh thần không?’’

Phàn Thanh giật mình. Như vậy đã rõ, ‘’Tinh thần mới có thể giam giữ được tinh thần’’, ý nói có kẻ đã thao túng tâm lý hắn và đưa hắn tới những hành vi tội ác.

Phàn Thanh dập nhanh điếu thuốc, vội vã nói:

‘’Vậy đúng là còn có kẻ khác phía sau mày? Chính hắn mới là kẻ thực sự muốn nhắm vào tao? Làm thế nào mà hắn biết được những chữ Phàn cổ đó?’’

Phan Hoài Minh đưa lòng bàn tay lên, xua xua nhẹ trong không khí, khóe môi hơi nhếch lên:

‘’Không trả lời nữa, không trả lời nữa, khà khà. Anh hãy về đi, kịch hay sắp đến rồi. Tôi tin, đây chưa phải là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.’’ Hắn vừa nói vừa chậm rãi hòa mình vào vùng bóng tối dày đặc phía sau, ‘’Chắc chắn rằng, sẽ còn gặp lại. Sớm thôi!’’

Ánh sáng dần dần thoát ly khỏi cơ thể hắn, rồi chẳng mấy chốc, đã chẳng còn thấy người đâu.

‘’Khoan đã!’’ Phàn Thanh gọi với lại, không có tiếng hồi đáp. Cả phòng giam tối om, ánh sáng nơi chàng đứng chỉ đủ hắt vào phía trong chưa đầy nửa mét, trước mặt hoàn toàn chỉ có bóng tối lạnh lẽo. Chàng đứng thẫn thờ một hồi, đầu óc trở nên rối mù, thì ra mọi chuyện không đơn giản như vậy. Chẳng lẽ những vụ án mạng sẽ lại diễn ra sao? Kẻ đứng đằng sau chuyện này sắp ra tay ư? Nếu thế thì manh mối duy nhất còn lại bây giờ chính là Phan Hoài Minh, cần phải khai thác thông tin từ hắn càng nhiều càng tốt. Quyết không thể để những thảm kịch xảy ra thêm một lần nữa.

Phàn Thanh quay người bước đi, trong thâm tâm đang hiện lên một quyết tâm mạnh mẽ: Chàng cần phải đi trước bọn chúng một bước.

Phan Hoài Minh, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại!

Ông quản giáo kéo mạnh cánh cửa sắt bên ngoài, trước khi khép lại, bên trong phòng giam vọng ra một câu nói:

‘’À ngoài ra, chúng ta còn một điểm chung nữa: Là sống rất dai đấy, hà hà.’’

Ầm!

Cánh cửa đóng sầm lại.

Bên ngoài, bầu trời xám xịt, những hạt mưa nặng nề rơi xuống mặt đất, vỡ tan.

***

Trong một gian phòng tối tăm của tập đoàn Tân Triều.

Xoẹt!

Ngón tay trỏ đứt lìa, ngay sau đó là một làn máu tươi phun ra. Tiếng hét xé tan màn đêm.

Cả cơ thể đang bị vài người giữ chặt, máu từ những vết thương trên người chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả người. Bàn tay phải vừa bị mất một ngón, đang đau đớn đến tê dại. Ngoài ra, toàn bộ khuôn mặt đang tím bầm, biến dạng, hai con mắt sưng phù, chỉ có thể khép hờ.

Con dao màu bạc đang đung đưa qua lại trước mặt gã, như một lời cảnh báo rằng gã có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

‘’Còn không mau khai ra!’’ Tên cầm dao quát lớn, ánh mắt trừng trừng đe dọa.

Kẻ đang bị khống chế đau đớn ngước lên, nhưng không nhìn vào kẻ đang đe dọa mình. Gã nhìn về phía đằng sau tên đó, hướng về một nhóm người mặc đồ đen lịch thiệp, đang quan sát gã nãy giờ. Gã run run mở miệng, giọng nói yếu ớt:

‘’Tôi… tôi không phải nội gián. Chủ tịch, chủ tịch! Xin ông hãy điều tra thật kĩ. Ông hiểu rõ tôi nhất, làm sao tôi dám bán đứng tổ chức chứ.’’

Một kẻ trong đám người chậm rãi bước tới, lấy con dao từ tay tên thuộc hạ, đặt vào cổ kẻ đang van xin mình. Hắn gõ gõ nhẹ lưỡi dao vào yết hầu nạn nhân, thái độ hết sức bình tĩnh, nhỏ nhẹ nói:

‘’Chúng ta quen biết nhau đã lâu, làm ăn trót lọt không biêt bao nhiêu vụ, tưởng chừng có thể là anh em tốt suốt đời. Vậy mà anh lại đầu quân cho bọn chó xanh kia, làm tôi thất vọng vô cùng. Anh không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho gia đình mình chứ, họ sẽ sống sao đây?’’

Nhắc đến gia đình làm toàn thân gã bỗng run lên, quỳ bò xuống dưới chân ông chủ, van xin:

‘’Xin ông mà chủ tịch, gia đình tôi vô tội, xin ông hãy tha cho họ!’’

‘’Vậy mau khai ra, ngoài anh ra còn ai là nội gián nữa?’’

‘’Tôi không biết, tôi không biết, tôi không phải nội gián, rõ ràng là có hiểu lầm.’’

Tên chủ tịch chợt nghiến răng ken két, sự bình tĩnh giả tạo lúc này đã mất hết, gã nói như quát:

‘’Không phải anh ư? Vậy anh giải thích thế nào khi thời gian và địa điểm của các buổi giao hàng mà anh phụ trách đều bị lộ? Hiện nay người giao hàng của ta đang trong tay cớm. Chỉ cần hắn tỉnh dậy sẽ lập tức bị tra khảo. Mẹ kiếp! Anh đã thấy rõ nguy hiểm của chúng ta chưa?’’

‘’Chủ tịch, ông phải tin tôi. Chắc chắn trong nội bộ chúng ta có nội gián, rõ ràng là hắn đã cố tình giăng bẫy tôi. Xin ông đấy, tôi không phải nội gián!’’ Người bị khống chế nhăn nhó, máu từ ngón tay bị chặt đứt vẫn chảy ra không ngừng, khiến gã vừa nói vừa khó khăn thở dốc ra.

‘’Rất ngoan cố, được, tôi hết kiên nhẫn với anh rồi. Quân Kha! Dọn dẹp chỗ này đi.’’ Tên chủ tịch đứng dậy, quay về phía sau ra lệnh cho ai đó, ngữ điệu hắn đầy vẻ tức giận.

Người tên Quân Kha lạnh lùng bước tới, rút một khẩu súng ngắn từ trong người, dí thẳng vào đầu kẻ phản bội.

‘’Đừng, đ…’’

Đoàng! Đoàng!

Kẻ phản bội nằm vật ra, bất động, từ hai cái lỗ trên trán chảy ra những dòng dung dịch bầy nhầy đặc sệt.

Tên chủ tịch đưa chân lên dẫm nát cái ngón tay trỏ đầy máu dưới chân, không kềm nổi cơn giận, rít lên:

‘’Khốn nạn! Hi vọng không còn kẻ nào dám phản bội lại ta nữa.’’

Một tên đàn em quay sang lễ phép hỏi: ‘’Chủ tịch, giờ chúng ta nên làm gì? Xin ông cứ ra lệnh!’’

Tên chủ tịch thả lỏng người, hít thở thật sâu. Vài phút sau, có vẻ đã bình tĩnh hơn, quay sang nói lớn với đám đàn em:

‘’Không thể để bọn cớm có bất kì bằng chứng hay manh mối nào về các cuộc làm ăn của chúng ta. Tên giao hàng đang bị canh giữ ở bệnh viện, khử hắn đi!’’

‘’Rõ, thưa ngài!’’

Trong đám thuộc hạ, có kẻ đã lặng lẽ bật máy ghi âm từ đầu diễn biến cho tới giờ, trong thâm tâm đang cười thầm, có điều, không hề để lộ tâm tư ra bên ngoài.
Bình Luận (0)
Comment