Kỳ Án Phân Thây

Chương 13



Khi nắp quan tài mở ra, khuôn mặt dữ tợn của ông lão Chu cứ như vậy mà xuất hiện ngay trước mắt.Ông ta nắm chặt chuôi súng săn, chĩa vào tôi: "Thằng oắt này, cậu đừng hận tôi, muốn trách, thì trách do cậu biết quá nhiều."Có lẽ là do trước đó đã ẩn núp quá lâu, hiện giờ nhìn họng súng ngay trước mắt, trong lòng bỗng bình thường lại.

Có lẽ, tôi đã định trước không thể đi ra khỏi thôn núi này.Tôi chỉ vào thi thể đã thối rữa ở dưới, chậm rãi mở miệng nói: "Nếu như tôi không đoán sai, Chu Lỵ Lỵ phát điên, có liên quan đến người này ông này đúng không?"Như các ông bố trên thế giới này đều yêu thương con gái của mình vậy, ông lão Chu tuy rằng tàn nhẫn, thế anh anh có thể cảm giác được rõ ràng, những việc ông làm vì Chu Lỵ Lỵ cũng xuất phát từ sự yêu thương tận đáy lòng.

Có lẽ, ông ta đánh liều nhốt một người đàn ông trong nhà mình, cũng giày vò anh ta từng chút một đến chết, cũng có thể liên quan đến việc này.Vừa dứt lời, khuôn mặt già nua của ông lão Chu rõ ràng méo mó một trận, đây là lần đầu tiên tôi trông thấy sắc mặt ông ta thay đổi rõ ràng như vậy.Ông ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đè thấp giọng rồi nói: "Cậu, còn biết chuyện gì?""Ông đổ hết cái chết của Chu Lỵ Lỵ lên đầu anh ta, cho nên sau khi con gái ông chết không lâu, thì quyết tâm bắt anh ta rồi giết chết." Nhìn nét mặt của ông lão Chu, tôi biết mình lại đoán đúng: "Chỉ tiếc, hung thủ hại chết con gái ông không phải là anh ta, ông đã giết lầm người rồi!"Vụ án mạng của Chu Lỵ Lỵ cũng giống như Liễu Cầm và Lưu Duyện, dễ dàng nhận thấy là do cùng một người gây ra.

Thế nhưng thi thể dưới chân tôi kia lại chết đã ít nhất hai mươi ngày, dù nhìn theo góc độ nào, cái xác đã thối rữa này cũng không thể nào là hung thủ của vụ án chặt xác."Im miệng, cậu là một người ngoại lai thì biết cái gì?" Ông lão Chu trợn trừng mắt nhìn tôi, tay phải nắm chặt vì tức giận mà không ngừng run rẩy: "Tên khốn nạn này, tên khốn nạn này đã hoàn toàn phá hủy con gái của tôi, phá hủy cả nhà tôi! Hắn, hắn chết chưa đền hết tội!""Vậy pháp sư Quách thì sao!" Tôi nhìn chằm chằm vào hai mắt của ông ta, đột nhiên cất cao giọng: "Ông dám nói, cái chết của pháp sư Quách không hề liên quan một chút nào đến ông không?""Ồ, tên kia?" Ông lão Chu dường như nhận ra được tôi đang cố ý chọc tức ông ta, nhanh chóng bình tĩnh lại: "Muốn trách, thì trách do anh ta quá tham lam, không nên đồng ý với yêu cầu của người kia.

Đã làm chuyện sống, lại muốn trở về làm người tốt, trên đời này nào có chuyện như vậy?"Người kia, người kia trong miệng ông ta, có thể là hung thủ cắt yết hầu của người nát mặt! Ông già này, đúng là biết không ít chuyện."Vậy đây chính là lý do mà các ông hại chết anh ta? Ông lão Chu ơi là ông lão Chu, mạng người đối với các ông mà nói, rốt cuộc là cái gì thế!" Người nát mặt kia tuy rằng đã làm ra chuyện sai lầm, nhưng anh ta có một lần nghĩ tới việc bù đắp.


So sánh với loại người chết cũng không biết hối cải như ông lão Chu này, càng nên bị nghiêm khắc trừng phạt hơn.Trong phòng lớn tối om, ông lão Chu cuối cùng cũng lộ ra cái nanh của ông ta.

Giờ đây, tính người đáng ghê tởm lộ ra hoàn toàn: "Tùy cậu nói thế nào, tôi thừa nhận rằng mình có tội, tôi cũng không từng nghĩ rằng mình có thể chết già, trước lúc này, vẫn nên mời cậu đi trước một bước!"Ông lão Chu dùng cái khăn ướt bọc lại nòng súng săn của ông ta, sau đó nhắm thẳng vào mặt của tôi.Không hề nghi ngờ, ông ta quả thực dám nổ súng.

Tôi đã từng ngồi tù, một người như ông ra cũng từng thấy nhiều.Nếu như nói ông lão Chu vẫn là một ông bố khi giết chết người dưới chân tôi, thì như lúc này, ông ta hoàn toàn trở thành một sát thủ máu lạnh.

Ở trong mắt tôi, ông lão Chu chẳng khác gì hung thủ của vụ án chặt xác cả, không khác chút nào.Nhìn cây súng săn này, tôi cũng hoàn toàn bình tĩnh lại: "Tôi khuyên ông tốt nhất đừng nổ súng, một khi nổ súng, thì hoàn toàn không thể nào vãn hồi được nữa.

Chẳng lẽ ông ông sợ, thi thể trong quan tài bị người dân trong thôn phát hiện ra sao?"Ông ta nở một nụ cười lạnh, bộc phát vẻ ngông cuồng: "Một người chết, còn nói nhảm gì với tôi vậy? Chỉ với cái mặt hàng như cậu, vốn không thể nào đấu lại anh ta đâu."Vừa dứt lời, ông lão Chu thẳng tay bóp cò.Tôi che đầu mình lại theo bản năng, cũng cuộn tròn cả người.Làm như vậy, cũng không phải là để tránh viên đạn, thứ nhất là xuất phát từ mục đích tự bảo vệ mình, thứ hai, là không muốn thấy tình trạng máu tanh sau đó."Đoàng!"Sau khi tiếng nổ dứt, máu thịt tung tóe khắp nơi kèm theo cả mảnh đạn văng tứ tung, chững lại mất vài giây, tiếng kêu thảm thiết xé lòng của ông lão Chu , quanh quẩn thật lâu trong phòng lớn tối om.Không thể không thừa nhận, ông lão Chu quả thật có lòng có dạ, ngay từ lúc đầu đã lừa tôi.

Ông ta là một nhân vật lợi hại, làm việc cũng đủ tàn nhẫn, thế nhưng đối với súng đạn, ông lão này quả thật đúng là dốt đặc cán mai.Từ lúc ở đầu thôn tôi đã chú ý tới, cây súng săn trong tay ông lão Chu, cũng không phải là sản phẩm chính quy gì.

Không cần nói đến súng săn hay là viên đạn được sử dụng, đều có tai họa ngầm rất lớn.Họng súng săn được cưa bỏ, tuy rằng tiện để mang theo, nhưng đã gia tăng tính không ổn định của súng, thiếu đi nòng súng, viên đạn không thể nào bắt ra.

Cộng thêm súng săn này không được sử dụng trong một thời gian dài, có thể thấy được xung quanh nòng súng đã bị rỉ sắt.

Khi ở cửa thôn, tôi đã nhìn ra, cây súng săn trong tay ông ta, đã nằm ở trạng thái bất bình thường từ lâu.Gồm có cả khăn ướt, lại là nước chảy đá mòn, nhiệt độ thấp xen kẽ, có thể khiến cho súng săn không thể nào chịu đựng được áp lực khủng khiếp khi viên đạn được bắn ra.Như tôi đã đoán, trong khoảnh khắc mà ông ta nổ súng, cây súng săn quả nhiên đã nổ.Đây có lẽ là canh bạc lớn nhất trong cuộc đời tôi, một khi đánh sai, trong chốc lát thôi cũng sẽ bị nổ nát đầu.

May mắn ra, tôi đã cược đúng.Lực tàn phá khi súng săn nổ, khó có thể tưởng tượng được.Bên tay phải của ông lão Chu từ cánh tay trở xuống đã hoàn toàn bị nổ tan, xung quanh là máu và thịt lẫn lộn, khớp xương màu trắng lộ ra trong không khí, vô cùng bắt mắt.


Ông ta ôm lấy cái tay đã cụt, quỳ một chân xuống đất, không nhịn được mà kêu la thảm thiết, đã mất đi năng lực hành động.Trên linh đường, bức di ảnh đen trắng của Chu Lỵ Lỵ vừa vặn nhìn chăm chú vào tất cả những việc đã xảy ra tại đây.

Có lẽ trong lúc mù mịt, tất cả mọi thứ đã có kết cục từ lâu."Tôi đã nói rồi, đừng làm như vậy, cần gì phải như thế chứ."Tuy rằng ông lão Chu đã hai lần muốn đưa tôi vào chỗ chết, thế nhưng tôi cũng không muốn để ông ta chết.

Tôi cần dựa vào ông ta, để tìm ra hung thủ của vụ án chặt xác, đồng thời biết được chân tướng việc Lưu Duyệt bị giết hại.

Đây cũng chính là mục đích khi tôi tới đây.Tháo thắt lưng ta, siết chặt thấy cánh tay cụt kia để cầm máu.Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt của ông lão Chu trắng bệch, đã sắp lâm vào trạng thái nửa hôn mê.

Tôi xử lý khẩn cấp chỉ có thể tạo được chút hiệu quả tạm thời, nếu như không nhanh chóng đưa đến bệnh viện, ông ta không thể sống hơn sáu tiếng đồng hồ.Lấy bộ đàm ra, kéo dây ăng ten lần nữa, đang muốn liên lạc với Sở Mộng Hàn.

Không ngờ tới, bên ngoài nhà cũ, lại loáng thoáng vang lên tiếng còi báo động của cảnh sát.Lần này, cảnh sát tới đây có phần quá nhanh, chẳng lẽ, bọn họ đã biết sự thay đổi khác thường trong thôn từ lâu?"Này, Diệp Phàm?" Trông bộ đàm, vang lên từng tiếng nói của Sở mộng Hàn, vẫn lạnh lùng như trước: "Anh đang ở đâu?"Tôi vừa xử lý vết thương của ông lão Chu, vừa nói lại với cô về tình hình chung.

Quay đầu lại, lại phát hiện ra bà lão Chu đang ôm lấy thằng bé kia nửa dựa vào ngoài phòng lớn, âm u đánh giá tôi, mặt không có chút thay đổi nào.Hẳn là bọn họ đã chứng kiến mọi chuyện, cũng biết chuyện gì xảy ra, khiến cho tôi ngoài ý muốn chính là, bà lão Chu tỉnh táo như một người đứng xem, dường như việc ông lão Chu không có chút quan hệ gì với bà.Nhớ tới chuyện đã xảy ra trong gian phòng lúc sáng kia, không nhịn được mà túa mồ hôi lạnh.

Nhìn về phía bà lão Chu lần nữa, vẻ mặt giấu kín trong bóng đêm, lạnh băng một cách đáng sợ."Diệp Phàm, kiên trì ở đó, chúng tôi lập tức đến đây."Chốc lát sau, bên ngoài nhà cũ vang lên tiếng bước chân lộn xộn.

Sở Mộng Hàn dẫn một đội cảnh sát xông vào phòng lớn, Lý Kiến Quân đột nhiên ở trong đó.Vẻ mặt của anh ta ban đầu vốn là căm phẫn, thế nhưng khi nhìn thấy tôi và ông lão Chu bên cạnh khắp người toàn là máu, lạnh ngây dại ra.


Không chỉ Lý Kiến Quân, toàn bộ những cảnh sát khác đều ngây người ra.

Trong khoảnh khắc đó, bọn họ hẳn là đã quên mất tại sao mình lại đến đây."Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người đẹp trai bao giờ à, mau đến đây giúp tôi một tay!" Tôi rống lên, đám người kia như vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng.

Hiện trường máu tanh khiến phần lớn người không chịu nổi, nhìn cái tay cụt của ông lão Chu, mấy cảnh sát trẻ tuổi trong đó, thậm chí còn nôn tại chỗ."Cứu ông ta, cho dù như thế nào cũng không thể để cho ông ta chết." Tôi nhìn bà lão Chu và thằng bé kia, quay đầu lại, thấp giọng nói với Sở mộng Hàn: "Ông lão này là mấu chốt của vụ án chặt xác, chúng ta không thể để tên hung thủ chết tiệt kia ra tay lần nữa!"Nói xong, tôi lại chỉ ra ngoài phòng: "Còn nhớ tên trộm xác ở nhà tang lễ đêm hôm đó không? Tôi tìm được anh ta rồi, chỉ tiếc đã chậm một bước, anh ta cũng đã bị người khác diệt khẩu.

Kiểu chết không khác gì với pháp y Vương, một dao là mất mạng, tôi nghi ngờ rằng hiện giờ hung thủ vẫn còn trốn ở trong thôn."Vừa dứt lời, vẻ mặt của Sở Mộng Hàn phức tạp nhìn tôi, sau khi chỉ huy hết công tác hiện trường, cô vẫy vẫy tay với tôi, gọi một mình tôi lại bên cạnh.Mắt thấy ông lão Chu được đưa lên xe cảnh sát, tôi mới thở phào một hơi, lấy một điếu thuốc ra, từ từ châm: "Từ đây đến cục thành phố mất ít nhất ba tiếng đồng hồ, đến đây nhanh như vậy, có phải cô đã phái người theo dõi thôn này từ lâu hay không?"Sở Mộng Hàn lạnh lùng nhìn tôi, vẫn mặt không chút thay đổi như trước: "Ý của anh là, tôi đang lợi dụng an toàn tính mạng của anh để lấy thông tin sao?""Tôi đâu có nói như vậy." Nói thật, có làm như vậy, tôi cũng không để ý, huống hồ cô cũng không phải là người đầu tiên làm như vậy với tôi.Ngày đầu tiên đi ra khỏi nơi đó, tôi đã chuẩn bị tâm lý: "Ý nghĩa của gián điệp không phải như vậy sao? So sánh với việc phá an, bắt được kẻ giết người, sự an toàn của chúng ta, vốn không hề đáng để nhắc tới.""Anh sai rồi." Sở Mộng Hàn đoạt lấy bộ đàm trong tay tôi: "Đã nói với anh từ trước rồi, đây là đồ được chế tạo đặc biệt.

Từ lúc anh kéo dây ăng ten ra, bên tổ thiết bị của cục thành phố đã nhận được tín hiệu.Tôi biết, trừ phi là gặp tình huống đặc biệt, nếu không thì anh sẽ chẳng tùy tiện sử dụng đồ mà chúng tôi đưa cho.

Cho nên, ngay vào lúc đó, chúng tôi đã tìm tới đây rồi."Tôi đoạt lấy cái bộ đàm đó, cũng là vì thứ đồ chơi này, khiến cho tôi bị ông lão Chu phát hiện, suýt chút nữa đã chết ở đây.

Lần này thật sự không biết nên cảm ơn cô ta, hay là nên hận cô ta đây."Không ngờ tới đại đội trưởng Sở lại quan tâm tôi như vậy, thật đúng là được quan tâm mà vừa mừng vừa lo đấy.

Như cô vậy, không sợ cấp dưới hay là những đồng nghiệp khác đố kị sao?"Quen biết Sở Mộng Hàn lâu như vậy, dủy chỉ có lần đùa này là cô không tức giận.Sở Mộng Hàn quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi, trong con ngươi trong veo, có một ý tứ khác: "Diệp Phàm, mặc kệ anh đã từng là ai, lần này, tôi yêu cầu anh phải giúp tôi!""Còn nhớ trang web trước đó tôi cho anh xem không?" Nói rồi, cô ấy đưa cho tôi một xấp ảnh chụp: "Tên hung thủ kia, lại bắt đầu hành động!".


Bình Luận (0)
Comment