Kỳ Án Phân Thây

Chương 37



"Người mà các người bắt đương nhiên không phải hung thủ." Tôi bình tĩnh nói với Sở Mộng Hàn bên kia điện thoại: "Bởi vì, hung thủ thật sự bây giờ đang ở chỗ của tôi.""Anh nói cái gì?"Tôi không để ý tới Sở Mộng Hàn mà cúp điện thoại rồi nhìn ra đằng sau.Lúc này, cái bóng đen kia đeo khẩu trang và mặc quần áo phục vụ đang đứng trước cửa phòng tôi.

Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sát khí trên người anh ta."Sao lại là cậu?"Giọng nói già nua lập tức vang dội trong phòng, trong giọng nói tràn đầy khó hiểu và nghi ngờ.

Người xuất hiện ở cửa phòng, rõ ràng chính là một tên hung thủ khác trong vụ án phân thây, áo blouse trắng."Thật ngại quá, khiến ông thất vọng rồi." Tôi mỉm cười nhìn áo blouse trắng trước mặt rồi đứng dậy nói tiếp: "Chắc là chúng ta có rất nhiều chuyện để tán gẫu với nhau, vậy thì tiếp theo tôi nên gọi ông là hòa thượng Tĩnh Hư, hay là...!Châu Đức Thiện đây?"Thông qua giọng nói của áo blouse trắng, hầu như tôi đã có thể xác nhận anh ta chính là Giả Tĩnh Hư mà đêm đó tôi đã nhìn thấy trong ngôi nhà trúc.

Còn lúc trước ở phòng riêng của rạp chiếu phim, người có ý đồ muốn dùng phấn hoa thông qua hệ thống điều hòa trung tâm để giết chết Triệu Tố cũng chính là anh ta!Không ngoài dự đoán, ngay từ khi tôi ngăn cản họ ở thành phố T thì bọn họ đã nhắm vào tôi."Cậu...!Cậu phát hiện ra rồi à? Khi nào thế?" Bóng người kia giơ tay trái lên và từ từ tháo khẩu trang trên mặt xuống, cùng lúc đó tay phải của anh ta vẫn luôn giấu bên trong túi áo dài rộng, hình như anh ta đang nắm một dụng cụ nào đó.Hai người chúng tôi đứng đối mặt với nhau, ai cũng không dám ra tay trước.Tôi không sợ áo blouse trắng sẽ trốn thoát khỏi khách sạn này, vì đêm nay chính là thời hạn cuối cùng của bọn họ, anh ta cần phải giết chết Triệu Tố trước mười hai giờ.

Nếu không, kế hoạch của anh ta sẽ hoàn toàn thất bại."Sao không đi vào? Cứ như đêm hôm đó vậy, cùng nhau ngồi xuống trò chuyện một chút đi? Yên tâm đi, nơi này chỉ có tôi và ông, cũng phải một lát nữa cảnh sát mới đuổi kịp."Nhìn ông già khô gầy trước mặt, tôi giơ tay làm một cử chỉ mời anh ta vào phòng: "Theo tôi thấy, cả vụ án phân thây này thật giống như một bộ trò chơi ghép hình.

Mà những manh mối lộn xộn đó chính là những mảnh ghép nhỏ hợp chúng lại sẽ tạo nên một bức hình hoàn chỉnh.


Tôi làm như vậy chỉ vì muốn thử đem tất cả mảnh nhỏ trả về vị trí chính xác của chúng.""Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, tôi hỏi cậu đã phát hiện ra thân phận của tôi khi nào?" Áo blouse trắng nheo mắt lại nhìn tôi, lời nói của anh ta hoàn toàn không khách sáo."Lúc ông thử giết Triệu Tố ở phòng riêng của rạp chiếu phim, khi đó tôi đã nghi ngờ ông rồi."Tôi nhìn áo blouse trắng trước mặt, từ đầu đến cuối ánh mắt đều không hề rời khỏi tay phải của anh ta: "Lúc trước, Triệu Tố nói với tôi người thợ sửa điện là một ông cụ.

Một ông cụ lớn tuổi như vậy sao có thể đi giết người được? Chính những lời này đã gợi ý cho tôi.""Đúng vậy, vì sao phải làm vậy cậu có biết không?" Áo blouse trắng lạnh lùng nhìn tôi, trong ánh mắt hiện ra sát khí mãnh liệt hơn.Lúc này, tôi đang gỡ từng lớp từng lớp áo giáp trên người anh ta.

Mà chân tướng bị che giấu dưới áo giáp kia, có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi."Ông cụ đã lớn tuổi như vậy, theo lý đã sớm trải qua những thăng trầm của cuộc sống, không thể đột nhiên lại muốn đi giết người được.

Mà người già thì không giống với những gì trước đó tôi đã viết trong hồ sơ về hung thủ.Nhưng mà, đêm đó anh ta thực sự đã thử giết chết Triệu Tố, đây chính là sự thật và chỉ có hung thủ mới lựa chọn làm như vậy.Tôi đã nghĩ đến hai loại khả năng, có lẽ đột nhiên hung thủ gặp phải một việc nào đó, bị buộc rơi vào đường cùng chỉ có thể lựa chọn cách làm cực đoan này.

Mà cũng có lẽ, "Ông cụ" kia thật sự chỉ trong như tuổi già thôi nhưng thực ra ông ta lại bằng tuổi của chúng tôi, không đến ba mươi tuổi.""Sao cậu lại nghĩ đó là tôi?" Áo blouse trắng cắn chặt răng nói: "Kế hoạch của chúng tôi không hề có một sơ hở, ngay cả cảnh sát cũng không hay biết gì.

Chỉ dựa vào một gián điệp ngoài tỉnh như cậu, có bản lĩnh gì mà có thể điều tra thân phận của tôi.

Diệp Phàm! Cuối cùng cậu là ai?""Giống như lời ông nói, tôi chỉ là một gián điệp mà thôi, bất chất nguy hiểm sinh mạng làm một công việc người khác khinh thường.

Cũng không có gì vượt trội, chỗ tốt duy nhất có lẽ là có nhiều thời gian rảnh rỗi và có thể yên tĩnh để suy nghĩ.

Tất cả những logic quan trọng đều triển khai quay xung quanh ông lão Chu, chính ông ta đã khiến kế hoạch của các người bị bại lộ.

Ông lão Chu đã từng rất nhiều lần muốn diệt trừ tôi, còn nữa tôi khẳng định cái chết của pháp sư Quách nhất định có liên quan đến ông ta.

Cho nên, ông lão Chu chắc chắn là người biết rõ tình tiết của vụ án phân thây này, hoặc ông ta cũng giống pháp sư Quách đều là đồng lõa của các người.

Bởi vì ông lão Chu, cho nên tôi đã tin tưởng hung thủ của vụ án phân thây này có mối quan hệ nào đó với Chu Lỵ Lỵ.

Đặc biệt, lúc ở ngôi nhà trúc, tôi đã phát hiện ra cuốn album bị thiêu hủy kia, nó khiến tôi càng chắc chắc rằng suy đoán này là đúng."Nói đến đây, áo blouse trắng trước mặt vô thức cắn chặt môi, tôi có thể đoán được trong lòng anh ta chắc chắn đang thầm mắng hòa thượng mặt thẹo cả trăm lần.Chuyện ở ngôi nhà trúc hoàn toàn là do hòa thượng mặt thẹo tự cho mình thông minh làm ra.


Nếu không phải anh ta để các hòa thượng khác trong chùa bày mưu lừa gạt tôi thì có lẽ tôi cũng không bất chợt nghĩ ra cách tương kế tựu kế, rồi cho đến cuối cùng đã giúp tôi phát hiện ra được bí mật được che giấu trong ngôi nhà trúc."Cuốn album kia là di vật của Chu Lỵ Lỵ, bên trong những tấm ảnh đó có mặt của một người đã bị tàn thuốc đốt mất.Mới đầu, tôi còn cho rằng người bị đốt mặt kia là Tóc Vàng của nhà máy thép Tụ Nguyên, gã ta có quen biết với Chu Lỵ Lỵ và Liễu Cầm, hơn nữa gã ta chính là bạn trai cũ của Chu Lỵ Lỵ.

Cũng có thể là sau khi hai người họ chia tay, vì Chu Lỵ Lỵ quên đi khoảng ký ức không tốt đẹp này, thế nên mới dùng tàn thuốc đốt hình anh ta trong quyển album.Thế nhưng khi ông lão Chu bị bắt, ông ta thà rằng tự cắn đứt lưỡi mình cũng không muốn bại lộ ra các người, điều này khiến tôi giật mình nhận ra được một việc.Có phải còn một khả năng khác không, tình cảm của Chu Lỵ Lỵ đối với người kia không phải xuất phát từ "oán hận" mà là xuất phát từ "bảo vệ".

Cô ta muốn giữ lại những hồi ức tốt đẹp đó, nhưng lại không muốn ai nhận ra ảnh chụp của người kia, vì vậy cô ta đã lựa chọn đốt đi phần gương mặt đối phương.Nam giới, khoảng hai mươi lăm tuổi, là người trầm tĩnh ít nói, có chỉ số thông minh cao hơn người thường, mắc một chứng bệnh khiến cho bản thân già trước tuổi, từng ở gần nhà cũ của nhà họ Chu, hơn nữa là bạn học trung học với Chu Lỵ Lỵ.Đây là hồ sơ mà tôi dựa vào những phân tích trên để viết ra, cho dù nó không được kỹ càng tỉ mỉ nhưng cũng đủ để phía cảnh sát có thể tiến hành điều tra.

Thế nên, tôi đã bảo Lý Kiến Quân chú trọng điều tra một người như vậy.Tuy rằng Lý Kiến Quân không thông minh lắm, nhưng về mặt nghiệp vụ lại vô cùng ưu tú.

Mà kết quả điều tra của anh ta giúp tôi cuối cùng có thể xác định được đó chính là anh, Châu Đức Thiện, anh chính là hung thủ của vụ án phân thây!""Hừ, lý luận thật xuất sắc." Áo blouse trắng mỉm cười, tầm mắt anh ta vô thức nhìn về phía đồng hồ treo trên tường.Bây giờ đã là mười giờ năm phút tối, khoảng cách kết thúc ngày hai mươi sáu chỉ còn chưa đến hai tiếng: "Cho nên làm sao anh biết cách chúng tôi biết được hành tung của anh? Trước ngày hôm qua, chắc hẳn anh còn chưa biết gì mà.""Thực ra, tôi nghĩ ra từ lâu rồi!" Tôi lấy điện thoại di động ra đặt trước mặt anh ta: "Từ vụ án phân thây, bắt đầu từ camera giám sát ở cửa chợ bán thức ăn của phố Đông.

Đến đêm ở chùa Tĩnh An, Sở Mộng Hàn phụ trách ghi chép video giám sát, chúng tôi đều lại bị bại lộở thời khắc mấu chốt.

Đây chắc chắn không đơn giản chỉ là trùng hợp.

Mà trong những manh mối Lý Kiến Quân tra ra có viết một cái viết là "Châu Đức Thiện có kỹ năng sử dụng máy tính cao siêu, cũng từng làm việc cho nhiều công ty network nổi tiếng.", chính điều này đã gợi ý cho tôi.

Điều này có thể giải thích được vì sao mỗi lần tôi liên lạc với cảnh sát thì hành tung và kế hoạch đều sẽ bị các người biết trước.

Mà lần ở chùa Tĩnh An khi tôi hành động một mình thì ngược lại đạt được hiệu quả đến bất ngờ.

Vấn đề cũng không phải ở cục cảnh sát mà là anh đã làm gì đó với điện thoại của tôi!"Châm chọc chính là cách thức mà áo blouse trắng dùng để đối phó tôi, lại được dùng lại với Sở Mộng Hàn, báo hại tôi thả lỏng cảnh giác mãi cho đến hôm nay tôi mới nhận ra.Nghe xong lời giải thích của tôi, áo blouse trắng trước mặt không khỏi nhíu mày: "Tôi không hiểu, Diệp Phàm, nếu anh đã sớm biết nguyên nhân bên trong, vì sao lúc đó không làm cảnh sát mai phục gài bẫy tôi ở trong này? Ngược lại để bọn họ vào bệnh viện.

Chắc anh cũng biết, ngay từ đầu mục tiêu của chúng tôi chính là Triệu Tố, về phần muốn giết nữ cảnh sát kia cũng chỉ là do tên to con kia tạm thời quyết định sửa lại kế hoạch mà thôi, không liên quan gì đến tôi."Tôi nhìn áo blouse trắng trước mặt, vẫn như trước, không dám thả lỏng cảnh giác: "Có hai điều, thứ nhất là với chỉ số thông minh của anh, nếu không làm một vài thủ đoạn che giấu thì không chắc có thể khiến anh xuất hiện ra tay.

Cho nên tôi quyết định cũng lừa luôn cả cảnh sát, khiến anh thật sự cho rằng bản thân đã qua mắt được chúng tôi.


Thứ hai là tôi không nghĩ anh bị bắt nhanh như vậy, bởi vì còn vài vấn đề cần anh giải đáp cho tôi!""Ha ha, Diệp Phàm, không ngờ rằng anh còn có thứ không rõ.

Anh thông minh như vậy, sao không tự mình đoán đi?"Tôi bình tĩnh nhìn áo blouse trắng trước mặt, gằn từng chữ một hỏi: "Châu Đức Thiện, nói cho tôi biết, người phụ nữ kia là ai? Châu Đức Thiện, lấy thực lực của anh ra mà nói, cho dù có thêm hòa thượng mặt thẹo thì cũng không thể hoàn thành kế hoạch giết người khổng lồ này được.

Nói cho tôi biết đi, toàn bộ kế hoạch của vụ án phân thây có phải đều do người phụ nữ kia sai khiến các người đi làm không?""Người phụ nữ nào chứ? Làm gì có người phụ nữ nào, không ai có thể sai khiến được tôi.

Diệp Phàm, đầu óc anh bị choáng váng hay sao mà ở đây nói năng mê sảng vậy?"Anh ta càng biểu hiện như vậy, lại càng chứng minh anh ta đang chột dạ.

Vụ án phân thây không đơn giản như vậy, áo blouse trắng và hòa thượng mặt thẹo đều chỉ là quân cờ, mà người phụ nữ kia mới chính là nhân vật quan trọng của toàn bộ vụ án này."Không ai sai khiến sao? Thật nực cười, vậy vì sao anh muốn giết Chu Lỵ Lỵ? Rõ ràng cô ta yêu anh như vậy mà anh lại chấp nhận thiêu sống cô ta, còn tận tay phân xác của cô ta!"Dường như ba chữ Chu Lỵ Lỵ chính là cọng rơm cuối cùng đè nặng trong lòng của áo blouse trắng.

Khi tôi vừa nói xong những lời này, rốt cuộc phòng tuyến tâm lý của anh ta cũng hoàn toàn bị phá vỡ."Cậu...!Cậu là ác quỷ!" Áo blouse trắng trừng mắt to, anh ta lập tức rút chuôi dao ra và xông thẳng về phía cổ của tôi.

Anh ta đã chuẩn bị thật lâu cho sự đột ngột này.Tay phải của áo blouse trắng rất mạnh, hơn nữa anh ta xuống tay rất chuẩn xác.

Tôi đã có đề phòng từ trước, nên sớm tránh đi nhưng vẫn bị lưỡi dao làm bị thương ở tay.Nói vậy, pháp y Vương và pháp sư Quách, thậm chí là ông lão Chu đều chết dưới một chiêu này của anh ta.Sau sự đột ngột này, áo blouse trắng hoàn toàn không có chuẩn bị sau đó, tôi thuận thế bắt được tay phải của anh ta, vặn tay anh ta về phía sau, rồi ấn mạnh anh ta xuống sàn khách sạn.Dao phẫu thuật sắc bén dính máu tươi trở nên vô cùng nổi bật trong căn phòng tối tăm, tôi dùng đầu gối đè chặt phần đầu của áo blouse trắng không cho anh ta cử động, sau đó rút thắt lưng ra trói chặt đôi tay của anh ta lại."Từ bỏ đi, Châu Đức Thiện, anh không giết được tôi, anh cũng không giết được bất kỳ kẻ nào.

Tôi biết bản tính của anh không xấu, chấp nhận bị bắt và nói ra chân tướng đi, đây cũng coi như trả lại công bằng cho Chu Lỵ Lỵ và những người đã chết dưới tay anh!""Ha ha ha, công bằng." Đột nhiên áo blouse trắng nở nụ cười đầy dữ tợn.

Giống với nụ cười trước đó trên mặt của hòa thượng mặt thẹo trong phòng thẩm vấn, một nụ cười ngông cuồng không khác gì anh ta mới là người chiến thắng cuối cùng.Nụ cười này khiến tôi vô cùng thấp thỏm không yên."Diệp Phàm, anh thật sự cho rằng bản thân đã thắng sao? Bây giờ, còn chưa qua mười hai giờ đêm đâu!".


Bình Luận (0)
Comment