Ký Cẩm Thư - Vu Sơn Dao

Chương 13

Ta tìm thấy sổ sách trong đông phòng.

Thời gian không đợi người, đại lang còn chờ tiền thuốc, mấy người làm công bị thương cũng không thể trì hoãn.

Ta thắp đèn, lật giở sổ sách, từng khoản từng khoản tính toán.

Sổ sách của tiệm gạo không phức tạp, nhưng khó ở chỗ tiểu nhị đều không biết chữ, nhà phía tây đặt gạo, nhà phía đông đặt thóc, hắn liền vẽ vòng tròn vẽ hình vuông lên sổ, xem ra không tránh khỏi khó khăn.

Sổ sách của mấy quán rượu lại đều hai tháng mới quyết toán một lần, tháng trước vừa qua trung thu, các quán rượu đều đặt thêm nhiều lần, cách thức quyết toán của mỗi quán rượu cũng khác nhau.

Ta tính toán như vậy, đến tận đêm khuya.

Ngọn nến nhảy lên hai lần, có người bưng một bát rượu nếp đến bên tay ta.

Ta tưởng là bá mẫu: "Khuya thế này, người…"

Ngẩng đầu, lại đối diện với khuôn mặt của Ninh Vân Chí.

"Sao ngươi lại đến đây?" Ta thu lại nụ cười.

Hắn có chút lúng túng: "Ta cũng biết chữ, có gì có thể giúp cô không?"

"Có chứ," ta không chút khách khí, ném qua một chồng sổ sách, chỉ vào mấy trang trong đó, 

"Chép lại vào tờ giấy này, không được sai chữ, quản sự của Hương Hội Lâu rất nghiêm khắc, sai là phải chép lại."

Hắn gật đầu, ngồi xuống đối diện, hạ bút sao chép.

Ta tiếp tục gảy bàn tính, ghi được hai khoản, nghe thấy tiếng nói từ phía đối diện.

"Chiếu Huỳnh, cô ăn chút gì đi."

Ta nhíu mày: "Đừng gọi ta như vậy, chúng ta không thân thiết đến thế."

Hắn nghẹn lời: "Phải, là ta đường đột rồi."

Nhưng ta quả thực đói rồi, bưng bát rượu nếp uống vài ngụm, rồi tiếp tục gảy bàn tính.

Tiếng gà gáy đầu tiên, ta cuối cùng cũng đặt bút xuống.

Ninh Vân Chí vẫn ngồi đối diện, ta cũng không khách khí, ném cho hắn hóa đơn của nhà cuối cùng để sao chép, còn ta thì vào phòng Tiểu Mãn ngủ một lát.

Giấc ngủ này kéo dài đến trưa, ta đến nhà chính, từ trong lòng lấy ra hai lạng bạc đưa cho Ninh bá mẫu.

Bà lắc đầu từ chối, ta không nói lời nào nắm chặt tay bà.

"Đây là lúc con chuyển ra ngoài người lén nhét vào hành lý của con. Bây giờ cả nhà phải ăn cơm, đại lang phải uống thuốc, người cứ dùng trước, sau này dư dả rồi, lại cho con thật nhiều tiền mừng tuổi."

"Chiếu Huỳnh!" Mắt bá mẫu đỏ hoe rưng rưng lệ, "Phải, là chúng ta nợ con."

Ta lấy khăn tay lau nước mắt cho bà: 

"Lúc người cưu mang con, con đâu có khóc như vậy, người cũng đừng khóc."

Ba quán rượu, tổng cộng thu được ba mươi hai lạng bạc.

Ta cùng bá mẫu, Ninh Vân Chí bàn bạc, quyết định trước tiên trả hết tiền cho hai người bị thương, phần còn lại sẽ trả cho gia quyến người đã khuất.

"Còn thiếu hai mươi hai lạng, ngươi định làm thế nào?"

Trên đường đi trả tiền, ta hỏi Ninh Vân Chí.

"Trong tiệm còn chút ít lương thực dự trữ, ta đã bàn với quản sự của quán rượu, bán hạ giá cho họ, ước chừng được tám lạng bạc. Bên binh tào ta cũng đã hỏi rồi, triều đình sẽ còn phát tiền thưởng, chắc cũng được hai lạng."

Giọng Ninh Vân Chí khàn khàn: 

"Mười hai lạng còn lại, ta định theo tiêu cục Viễn Dương đi áp tiêu. Họ nhận một chuyến tiêu đến Tịnh Châu, đường đi không yên ổn, sống sót trở về được mười lạng, ch&t được mười sáu lạng."

Ta gật đầu, không nói gì thêm.

Trả tiền xong, chúng ta một trước một sau đi vào hẻm Hòe Hoa, đang định vào cửa thì hắn gọi ta lại: 

"Chu cô nương, cô có thể, chúc ta bình an không?"

Ta quay đầu nhìn chàng, thanh niên mắt thâm quầng, giữa hai hàng lông mày có một nếp nhăn, sớm đã không còn vẻ ngang tàng phóng khoáng như lúc mới gặp.

"Ngươi tất nhiên phải bình an." Ta nói, 

"Bá mẫu và đại lang đều cần ngươi, tiền bạc bị Hoa Nga cuỗm đi nếu không đòi lại được, ngươi phải kiếm tiền chuộc lại giấy tờ nhà. Ồ, còn tiền của ta nữa, cũng phải trả."

"Dù sao, tiền của ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống, phải không?"

Sắc mặt hắn thay đổi một hồi, cuối cùng nói với ta: "Đa tạ."

Ninh Vân Chí ngày hôm sau liền theo tiêu cục Viễn Dương đi, ta không giấu bá mẫu.

Bà loạng choạng một chút, lẩm bẩm: "Ôi, đều là số mệnh cả…"

Từ hôm đó, bá mẫu bắt đầu ăn chay, cầu nguyện cho đại lang sớm ngày tỉnh lại, Ninh Vân Chí bình an trở về, đến nỗi ta và Tiểu Mãn cũng thuộc vài câu kinh Phật.

Có lẽ sự thành tâm của bá mẫu và Tiểu Mãn đã có tác dụng, ngày thứ ba sau khi Ninh Vân Chí đi, đại lang tỉnh lại.

Ta ra ngoài mời đại phu, đi ngang qua trạm dịch lại bị gọi lại.

Là người đưa thư năm đó đã giúp ta viết thư, ông ấy mặt mày tươi cười, vẫy một lá thư về phía ta: 

"Chu cô nương, sao lâu rồi không đến? Tam lang nhà cô lại gửi thư cho cô này!"

Bình Luận (0)
Comment