Thanh niên xuống ngựa, từng bước từng bước đi về phía ta.
Chàng tóc đen búi cao, thần thái sáng ngời.
Đến gần, lại theo phản xạ kéo mạnh bộ trang phục cưỡi ngựa màu xanh vốn đã phẳng phiu không một nếp nhăn, rồi lại chỉnh lại thanh đoản đao hơi lệch bên hông.
Không biết tại sao, ta đột nhiên lại cười.
"Ninh Duẫn Chi." Ta gọi chàng.
Chàng lập tức nói: "Là ta, Chiếu Huỳnh, ta là Ninh Duẫn Chi."
20Ninh Duẫn Chi dẫn ta, đi khắp các ngõ hẻm Ung Châu, đi khắp núi xanh nước biếc ngoại thành.
Bánh ngọt cuối ngõ Tịch Thủy quả nhiên rất ngon, món bánh hoa quế ta thích nhất lại càng ngon hơn.
Đậu hũ dưới chân núi Đại Từ Quan chúng ta cùng nhau đi ăn một lần, ta ăn ngọt, chàng ăn mặn.
Khi tuyết lớn, chàng dẫn ta đi thuyền, người lái thuyền dựng một cái bếp lò, nướng thịt cho chúng ta.
Rượu là Ninh Duẫn Chi mang từ nhà đến, hôm đó ta và chàng trên phố gặp huynh tẩu của chàng, đại ca chàng nháy mắt với chàng, nhưng ngày hôm sau Ninh Duẫn Chi liền mang đến một bình rượu ngon, nghe nói là rượu quý của nhị ca chàng.
Ấm rượu ngắm tuyết, thực sự là niềm vui trên đời.
Uống hai chén, mặt ta hơi nóng lên, vén rèm cho gió thổi vào.
Quay đầu, lại phát hiện người đối diện đang nhìn ta không chớp mắt.
"Nhìn ta làm gì?"
Chàng chống cằm, dường như không biết hai chữ "xấu hổ" viết thế nào:
"Chiếu Huỳnh xinh đẹp, giống như tiên nữ trên cung trăng."
Ta cười: "Chàng đã gặp tiên nữ trên cung trăng bao giờ chưa?"
"Gặp rồi." Giọng chàng rất nhẹ, "Ngay trước mắt."
Trời đất không biết từ lúc nào đã tĩnh lặng, chỉ có tiếng than củi trong bếp lò "tách" một tiếng.
Ninh Duẫn Chi đột nhiên gõ nhẹ vào chén rượu.
Chàng khẽ ngâm nga: "Hoàng tang, trung ương hữu ty lưỡng đầu hệ. Tiểu thời liên mẫu đại liên tế, hà bất tảo giá luận gia kế." (Dép dâu guốc dâu, dép cỏ bồ, giữa có dây tơ hai đầu buộc. Nhỏ thương mẹ lớn thương rể, sao không sớm gả bàn chuyện nhà.)
Ta nhận ra, đó là bài dân ca Bắc địa.
Chẳng trách chàng không viết nửa sau trong thư, Bắc địa quả nhiên phong tục phóng khoáng, ngay cả ca dao cũng hào sảng như vậy.
"Chiếu Huỳnh, ta tên Ninh Duẫn Chi, Duẫn trong hứa hẹn, Chi trong cầu chi bất đắc. Nhà ở ngõ Tịch Thủy, đứng thứ ba, mọi người gọi ta là 'Ninh tam lang'. Do duyên số run rủi, gặp được nữ lang tốt nhất thế gian này."
"Gia cảnh ta khá giả, ăn mặc không lo, lần này vào kinh nhận thưởng, được phong Bồi Nhung Giáo Úy, là chức quan hư hàm, nhưng mỗi tháng có một lạng tám trăm tiền bổng lộc, năm đấu gạo, đều giao hết cho phu nhân. Tiền thưởng triều đình ban cùng với tiền nhà thêm vào, đã mua một căn nhà nhỏ trong ngõ Tịch Thủy, giấy tờ nhà cũng giao cho phu nhân."
"Sau khi thành hôn, trước tiên đến Dung Châu tế bái cha mẹ phu nhân, rồi đến Nhạn Bắc xem phong cảnh Bắc địa."
Trên mặt chàng cuối cùng cũng lộ ra một chút căng thẳng.
"Chiếu Huỳnh, nàng nói xem, nữ lang tốt nhất thế gian, có bằng lòng gả cho ta không?"
21"Nữ lang tốt nhất thế gian nói "
"Nàng bằng lòng."
(Hết)
Ngoại truyện Ninh Vân ChíSự đời thực sự thích trêu đùa ta.
Năm tòng quân, mẹ nói với ta, vị Chu gia cô nương được hứa hôn từ trong bụng mẹ với ta, cha nàng lâm bệnh nặng, không biết còn sống được bao lâu, mẹ đã nhờ người gửi một lạng bạc, nói nếu có chuyện gì bất trắc, thì để cô nương đó đến nhà sống cùng.
Ta nghe xong trong lòng không có suy nghĩ gì, lúc đó còn trẻ, đối với những chuyện tình cảm nam nữ này vừa không có hứng thú, cũng không quan tâm.
Năm thứ hai ở Hổ Uy doanh, người Di nam hạ ngày càng thường xuyên, một lần tuần tra ban đêm, ta bị do thám người Di tấn công lén, trong gang tấc, là người cùng tuần tra đã cứu ta.
Ta nhận ra hắn, Ninh Duẫn Chi, cùng năm với ta lên phía bắc tòng quân.
Tuy cùng quê cùng họ, nhưng Ninh Duẫn Chi anh dũng thiện chiến, tòng quân một năm đã là bách phu trưởng, không phải hạng người như ta có thể so sánh.
Không biết có phải ảo giác của ta không, Ninh Duẫn Chi dường như rất quan tâm đến ta, không chỉ cứu ta một lần, mà khi đột kích tiền đồn người Di, ta bị vây trong trại địch, hắn một mình một ngựa xông vào trại địch, lần thứ hai cứu ta thoát hiểm.
Ta đến cửa cảm ơn, Ninh Duẫn Chi lại từ chối không nhận, ngược lại còn hành đại lễ với ta.
Hắn nói, hắn có một yêu cầu không nên nói ra.
Ta nghe xong, chỉ có một ý nghĩ,
Nữ nhân? Nữ nhân so với ơn cứu mạng, thì có là gì?
Ta vỗ ngực đảm bảo, trở về sẽ hủy hôn với Chu Chiếu Huỳnh.
Tuy nhiên còn chưa kịp trở về, ta đã bị người Di làm bị thương ở đầu, xui xẻo thay, lại đúng lúc quên sạch chuyện sau khi tòng quân.
Nữ y Hoa Nga trong thành, tính tình hào sảng, từ khi ta bị thương liền chăm sóc không rời nửa bước, ta vô cùng cảm động.
Lần đầu tiên hiểu được cảm giác động lòng là gì, đêm trước khi vết thương lành trở về quê, nhân lúc say rượu đã cùng nàng có quan hệ vợ chồng.
Hoa Nga rưng rưng nước mắt nhìn ta, lần đầu tiên lộ ra vẻ yếu đuối không hợp với vẻ ngoài của nàng, ta lập tức quyết định đưa nàng về quê.
Nhưng về đến nhà ta mới biết, trong nhà có một vị hôn thê, đã đợi ta ba năm.
Nhưng so với Hoa Nga, vị hôn thê đó chẳng qua chỉ là một người nữ nhân xa lạ, ta cùng mẹ cãi nhau một trận lớn, đập cửa bỏ đi, lại chạm mặt nàng, Chu Chiếu Huỳnh.
Ta ngẩn người hồi lâu.
Chu Chiếu Huỳnh, thực sự xinh đẹp, giống hệt như tên của nàng.
Nhưng ta đã có Hoa Nga rồi.
Ta lạnh lùng, muốn nàng hủy hôn với ta, Chu Chiếu Huỳnh không trả lời, ngược lại hỏi ta một câu khác.
Nàng hỏi ta, nếu vị hôn phu ch&t, vị hôn thê có thể lập tức tìm người khác không?
Ý gì?
Ta đột nhiên nổi giận vô cớ, chẳng lẽ nàng vốn định đợi ta ch*t rồi sẽ tái giá?
Đợi ta phản ứng lại, mấy chữ "trơ trẽn vô liêm sỉ" đã buột miệng nói ra, nhưng Chu Chiếu Huỳnh không hề tức giận, ngược lại như trút được gánh nặng, đồng ý hủy hôn với ta.
Không biết tại sao, trong lòng ta không hề có cảm giác giải thoát, ngược lại có một chút đau nhói khó nói thành lời.
Ta đã có Hoa Nga rồi.
Ta lại một lần nữa tự nhắc nhở mình.
Sau này, Hoa Nga đuổi Chu Chiếu Huỳnh ra khỏi nhà, ta tuy có ý ngăn cản, nhưng lại luôn nghĩ đến dáng vẻ Hoa Nga chăm sóc ta không rời nửa bước, liền lại mềm lòng.
Hoa Nga nhân lúc ta mềm lòng, được đằng chân lân đằng đầu, trước là xúi giục ta chia gia tài, sau lại nhúng tay vào tiệm gạo.
Ta đã đưa ra quyết định sai lầm nhất đời mình, ta nói với Chu Chiếu Huỳnh, Hoa Nga cũng biết tính sổ, bảo nàng giao sổ sách cho Hoa Nga.
Nhưng ta hoàn toàn không ngờ, Hoa Nga lừa ta, nàng ta ngay cả chữ cũng không biết mấy, làm sao biết tính sổ?
Sổ sách bị nàng ta làm cho rối tung, đại tẩu mang thai, thức trắng đêm, cũng không đếm được sổ sách.
Trong nhà gom góp tất cả của cải tích góp, mẹ và đại tẩu cầm cố một phần trang sức, gom đủ tiền bạc cho đại ca đi thu gạo.
Không có tiền dư, không thuê được tiêu sư, đại ca trên đường trở về gặp phải bọn cướp, không chỉ gạo bị cướp, đại ca bị thương nặng bất tỉnh, người làm công cũng có người ch&t người bị thương.
Ta và Hoa Nga cãi nhau một trận lớn, nàng ta lại còn có lý hơn cả ta.
"Lão nương còn tưởng ngươi là tên thiên phu trưởng Ninh Duẫn Chi kia, mới chăm sóc ngươi suốt đêm không rời nửa bước, ai ngờ ngươi chỉ là một tên phế vật bị thương giải ngũ! Lão nương còn chưa trách ngươi lừa ta đâu!"
Ta như bị sét đánh.
Ha, ha ha! Đây chính là người vợ mà ta bất chấp sự phản đối của mẹ cũng muốn cưới!
Đây chính là người nữ nhân mà ta từ bỏ Chu Chiếu Huỳnh cũng muốn cưới!
Sau đó hành động của Chu Chiếu Huỳnh, càng giống như một cái tát vang dội vào mặt ta.
Nói cho ta biết, ta có mắt như mù đến mức nào.
Hoa Nga trộm giấy tờ nhà cầm cố cho tiệm cầm đồ rồi bỏ trốn, nàng lại đem của cải tích góp, giải quyết khó khăn cấp bách cho gia đình.
Ta vì chuộc tội, theo một chuyến tiêu đầy hiểm nguy, sự nguy hiểm trong đó không cần phải nói nhiều, trải qua sinh tử cuối cùng cũng đến được Tịnh Châu.
Tịnh Châu gần biển, ngọc trai rẻ, anh em trong tiêu cục đều đi mua trâm cài cho vợ con ở nhà.
Một vị đại ca trong đó hỏi ta có vợ chưa.
Ta ma xui quỷ khiến trả lời: "Trong nhà có một vị hôn thê."
Đại ca cười ha hả: "Vậy còn không mau đi theo?! Chọn cho vị hôn thê nhà ngươi một chiếc trâm ngọc trai thật to!"
Ta không biết mình nghĩ gì, liền thật sự đi, chọn một chiếc trâm cài hoa đào.
Trên đường trở về, ta ngày ngày lấy nó ra ngắm, trước mắt không khỏi hiện lên khuôn mặt của Chiếu Huỳnh.
Nàng cài chiếc trâm ngọc trai này lên, nhất định sẽ là nữ lang xinh đẹp nhất Ung Châu.
Nhưng vào đến cửa nhà, ta lại do dự.
Nàng có lẽ… sẽ không nhận chiếc trâm ngọc trai của ta.
Trên bàn cơm, đại tẩu nói muốn chia nhà.
Cảnh tượng ngày đó đại ca toàn thân bê bết máu được khiêng về, đại tẩu ôm bụng ngã xuống vẫn còn như hiện ra trước mắt, ta không chút do dự đồng ý và cố gắng hết sức nhường tất cả mọi thứ cho đại ca.
Chỉ có như vậy, trái tim đau khổ dằn vặt của ta mới có thể khá hơn một chút.
Sau bữa cơm, Chiếu Huỳnh cáo từ rời đi, nhìn bóng lưng nàng, trong lòng ta đột nhiên vang lên một giọng nói,
Đuổi theo, nếu không cả đời này ngươi sẽ phải hối hận.
Ta nghe theo tiếng lòng mình, đuổi theo, tặng chiếc trâm ngọc trai này.
Sắc mặt Chiếu Huỳnh lại rất lạnh lùng, ánh mắt ẩn chứa sự chế nhạo,
"Nàng nói: "Ngươi còn tệ hơn cả Hoa Nga, lại vẫn có thể đứng vững ở đây, thật đáng thất vọng."
Như có một chiếc búa lớn đập vào tim, đập đến nỗi toàn thân ta run rẩy.
Lúc này, có người cưỡi ngựa đến, hắn gọi:
"Chiếu Huỳnh."
Người đó đối diện với ta, nên ta ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt của hắn.
Ta nhớ ra rồi.
Hóa ra là vậy.
Hóa ra từ rất lâu trước đây, đã định sẵn rồi, kết cục của ta và Chiếu Huỳnh.
(Hết)