Tài xế lái xe phía trước cảm thán:
Khí thế của tiểu thư quả là càng ngày càng mạnh!
"Ký chủ! Nam chính đang tước đoạt khí vận của một người ở ngay lân cận!"
Trong đầu vang lên thanh âm lo lắng của Phong Lạc.
Nhiễm Bạch chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng như là một vũng nước trong, trong veo đến mức thấy đáy, không có bất kỳ một tạp chất nào.
Ngữ điệu không nhanh không chậm nói:
"Tài xế, dừng xe.
"
Thanh âm êm tai dễ nghe như chuông bạc, tài xế dẫm phanh, dừng xe lại.
Nhiễm Bạch đi ra ngoài, nhìn thấy điểm đỏ trên bản đồ thì cong cong khóe môi.
Tô Dạ Hiên ngồi trong quán cà phê.
Phong cách của quán cà phê nhìn phá lệ tươi mát, cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là ấm áp, cảm giác như đang ở nhà.
Khiêm tốn nhưng lại không mất đi xa hoa.
Tiếng đàn violon ưu nhã vang lên, giai điệu êm tai tăng thêm mấy phần sắc thái.
Bức tường có màu vàng nhạt nhìn không có chút tro bụi nào, bốn phía là những thiết kế mới tinh, khiến hai mắt người nhìn vào có cảm giác tỏa sáng.
Truyện Việt Nam
Quán cà phê này tựa hồ như là một dòng nước mát trong cái thế giới bận rộn này.
Mỗi khi mọi người mệt mỏi, đều sẽ tự động muốn tới quán cà phê này, bởi vì nơi này có thể cho người ta buông lỏng tâm tình.
Hương thơm thanh nhã tràn ngập toàn bộ quán cà phê.
Khí tức rất nghệ thuật.
Dường như nơi này cũng không phải là một quán cà phê, mà là một học viện nghệ thuật.
Mà Nhiễm Bạch ý nghĩ đầu tiên chính là:
Nếu như nơi này trưng bày tác phẩm nghệ thuật của cô —— nhân thể tiêu bản, liền càng hoàn mỹ hơn.
"Phục vụ, cho một ly cà phê.
"
Nhiễm Bạch cười ôn nhu.
Người ở chỗ này đều trong nháy mắt bừng tỉnh, phục vụ ý thức được mình vậy mà nhìn một vị khách đến ngốc nghếch, hai gò má bỗng nhiên hiện lên hai mảnh đỏ ửng, xấu hổ lại không thất lễ cười cười:
"Vị tiểu thư này, xin ngài chờ một chút.
"
Nhiễm Bạch hững hờ gật đầu, dáng người thẳng tắp ưu nhã ngồi ở chỗ gần cửa sổ.
Vị trí này, vừa vặn có thể nhìn thấy Tô Dạ Hiên cùng cô gái kia.
"Tiểu thư, cà phê của cô.
"
Nhiễm Bạch cong khóe môi, lễ phép nói một tiếng cám ơn.
Phục vụ thoạt nhìn là một thiếu niên trẻ tuổi rất dễ xấu hổ, bên tai đỏ ửng:
"Không cần cám ơn.
"
Nhiễm Bạch ôn nhu cười cười, khẽ vuốt cằm.
Trên ly cà phê còn in một đóa hoa bách hợp thuần trắng, đường vân tinh xảo vờn quanh thành một vòng tròn bên ngoài ly.
Ngón tay thon dài trắng nõn cầm thìa, không nhanh không chậm khuấy cà phê.
Dường như, cô cũng không phải tới uống cà phê, mà là đang hoàn thành một công việc nghệ thuật.
Toàn bộ động tác như nước chảy, nhìn phá lệ cảnh đẹp ý vui.
Huống chi, còn là một mỹ nhân?
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một độ cong, một đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn qua hai người kia.
Dưới tình huống không ai nhìn ra, ngay cả Phong Lạc cũng không cảm giác được.
Chỗ sâu trong đôi mắt hắc bạch phân minh kia thoáng hiện mấy sợi ánh sáng màu đỏ, đáy mắt giống như là đang xoay tròn, nếu như có người nghiêm túc nhìn chăm chú vào Nhiễm Bạch, liền sẽ bị giật nảy mình.
Chỗ sâu trong mắt là một vài tia huyết hồng, nhìn giống như là bị hút vào trong hố máu, tự như địa ngục.
Huyết đồng mở ra, Nhiễm Bạch có thể nhìn rất rõ mỗi một động tác và biểu lộ của Tô Dạ Hiên cùng cô gái kia.
Cô hiểu khẩu ngữ, vậy nên có thể nhẹ nhàng hiểu bọn hắn đang nói cái gì.
Mà tầng trên của quán cà phê, trong một ghế lô có một cái người đàn ông nháy mắt kéo căng thân thể, nhíu chặt lông mày, qua rất lâu sau đó mới buông ra, tự lẩm bẩm nói:
"Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?".