Sở Y Nhiên lau nước mắt trên mặt, khàn giọng nói:
"Thật xin lỗi, khiến cô chê cười.
"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, nét mặt tươi cười xán lạn:
"Chê cười? Không đâu.
"
Sở Y Nhiên ngẩn người, nhếch miệng lên cười gượng ép:
"Cám ơn cô.
"
Nhiễm Bạch mặt mày cong cong:
"A, chị đi theo tôi đi, có kinh hỉ!"
Sở Y Nhiên thấy nụ cười xán lạn dưới ánh mặt trời của thiếu nữ, trong lòng dâng lên một mảnh ao ước, có chút hoảng hốt, đi theo thiếu nữ.
Nhiễm Bạch mang theo Sở Y Nhiên trở lại quán cà phê, tay ngọc làm một tư thế mời, hai con ngươi có chút nheo lại:
"Ngồi đi.
"
Sở Y Nhiên nhếch môi, có chút bứt rứt ngồi xuống.
Nhìn thấy Sở Y Nhiên một mặt dáng vẻ hạnh phúc, Nhiễm Bạch trong mắt ảm đạm không chừng, thanh âm bên trong mang theo không hiểu cảm xúc,
"Hắn đối với chị như vậy, chị vẫn thích hắn sao?"
Sở Y Nhiên mang theo kiên định:
"Cô không hiểu, tình yêu là một thứ rất kỳ diệu, nó có thể khiến cho hai người xa lạ sống chết ở bên nhau! Tôi yêu Tô Dạ Hiên, cho dù hắn đối tôi như thế nào, tôi cũng vẫn yêu hắn như cũ!"
Nhiễm Bạch khóe miệng như có như không mỉa mai, trong mắt lóe ra trào phúng.
Chậc chậc chậc
Tình yêu thật sự vĩ đại như vậy sao?
Có thể không để ý mà hi sinh vì nhau? Bất luận là kẻ nào?
"Thế nhưng là hắn tự tay giết chết cha mẹ của chị.
" Nhiễm Bạch mặt không biểu tình nói.
Sắc mặt Sở Y Nhiên nháy mắt trắng bệch, cảnh giác nhìn Nhiễm Bạch: "Cô là ai?"
Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt, đạm mạc nói: "Đây là sự thật.
"
Sở Y Nhiên mím chặt môi, trong mắt thoáng hiện cố chấp:
"Vị tiểu thư này, tôi không biết cô tới làm gì, còn muốn để tôi rời khỏi Tô Dạ Hiên, tôi chỉ có thể nói cho cô biết rằng, tôi không quan tâm, tôi và Tô Dạ Hiên là chân ái, sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì hay người ngoài cuộc mà có thể chia tay!"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu, trong mắt dường như mang theo mê mang:
"Cha mẹ của chị cũng là người ngoài sao?"
Sở Y Nhiên trong mắt lóe ra nồng đậm yêu thương:
"Dù cho cha mẹ của tôi chết vì Dạ Hiên nhưng tôi tin rằng, bọn họ nhìn thấy chúng tôi yêu nhau như vậy, nhất định sẽ chúc phúc chúng tôi!"
Sở cha Sở mẹ đã chết: Không không không! Chúng ta tuyệt không chúc phúc!
Nhiễm Bạch khóe miệng có chút cong lên.
Đây là! chân ái vô địch?
Cô không biết cái gì là yêu, có lẽ nói, cô căn bản không biết cái gì là quan tâm.
Nhưng bất kỳ thứ gì có thể lợi dụng, cô đều sẽ cho bọn họ vài phần kiên nhẫn.
Nhiễm Bạch nhẹ nói:
"Chẳng lẽ chị không muốn báo thù cho cha mẹ của mình sao? Chẳng lẽ chị nhìn bọn họ chết không nhắm mắt?"
Sở Y Nhiên kiên quyết lắc đầu:
"Không phải, cha mẹ của tôi đã chết rồi, vì người chết oan oan tương báo thì có tác dụng gì đâu? Hiện tại tôi có Tô Dạ Hiên.
Vậy là đủ rồi.
Không cần lại vì người không liên quan mà lãng phí thời gian, chúng tôi là yêu nhau!"
Nhiễm Bạch: "! "
Chậc chậc chậc.
Chân ái vĩ đại như vậy, sao các ngươi không chết chung đi?
Sở cha Sở mẹ đã chết, biểu thị:!!! (.
ˇˍˇ.
)
Nhiễm Bạch hài lòng dựa vào ghế, hai mắt hơi khép, lông mi đen dài có chút rung động, hững hờ nói:
"Vậy vì cái gì mà lúc nãy hắn đối xử như vậy với chị.
"
Nghe Nhiễm Bạch nói thế, trong mắt Sở Y Nhiên xẹt qua đau xót, ngón tay không tự chủ nắm chặt, mím môi thật chặt:
"Bất luận hắn làm gì, tôi đều yêu hắn, không oán không hối!"
Nhiễm Bạch: "! "
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, hài lòng bưng ly cà phê, khẽ nhấp một ngụm cà phê, cặp mắt đào hoa hài lòng hơi khép, biểu hiện ra thoả mãn thần sắc,
"A, vậy các người đúng là chân ái.
"
Nghe Nhiễm Bạch nói thế, trong mắt Sở Y Nhiên dần hiện ra lệ quang, một mặt cầu khẩn nhìn Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch: "! "
???
Ta đã làm cái gì ⊙∀⊙?.