Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 227



Nhiễm Bạch nở nụ cười thản nhiên, một đôi lúm đồng tiền nhàn nhant hiện lên ở trên mặt:
     "Trời sinh, có ước cũng không được."
     Diệp Khê: ".

.

."
     Có thể nói chuyện như vậy với chị gái sao?
     Thuận lợi đi đến trong phòng học, bốn phía đều không có Zombie.
     Chủ yếu là bởi vì những zombie kia đều tập trung ở trên bãi tập.

     Phòng học có rất nhiều người vây tại một chỗ, sắc mặt lộ ra tái nhợt sợ hãi.

Thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc, lộ ra bầu không khí có chút kiềm chế, trong lúc nhất thời trầm mặc không ai nói gì.
     Nhiễm Bạch nhìn thấy biểu tình của tất cả mọi người, nhếch miệng lên ý cười.
     Những người này, loáng thoáng có một loại cảm giác lấy Lạc Hiên Lâm làm trung tâm.
     Hạ Y Y âm thầm nhả rãnh.
     Không hổ là nam chính, tận thế mới bắt đầu đã lập tức thể hiện ra khí tức lãnh đạo.
     Thần sắc Lạc Hiên Lâm nhàn nhạt nhìn đám người đang kinh hoảng, ho khan một tiếng, trầm giọng nói:
     "Thế giới hiện tại đã không phải là thế giới cũ, nếu như chúng ta cứ ngồi chờ chết như thế, không phải chết đói thù chính là bị Zombie chia ăn, cho nên ai nguyện ý cùng tôi xông ra sân trường thì đứng ở một bên, ai không nguyện ý đứng ở một bên."
     Rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau, do dự lựa chọn đội ngũ.
     Ba người Hạ Y Y không chút do dự lựa chọn phía Lạc Hiên Lâm.
     Nhìn thấy người đứng ở phía bên mình chỉ có tầm một phần ba, trong mắt Lạc Hiên Lâm không có chút kinh ngạc nào.
     "Tận thế mới bắt đầu, tôi phát hiện, sẽ có người thức tỉnh dị năng, hiện tại người đi theo tôi có sở hữu dị năng, xin mời đứng ra."
     Nhìn thấy người đi ra có bảy người, nụ cười trên mặt Lạc Hiên Lâm dường như lại nhiều hơn mấy phần.
     Những người không có ý định xông ra ngoài kia, khi nhìn thấy những dị năng giả thì trong mắt xẹt qua một vòng kinh diễm.
     Thế mà lại còn có người sở hữu dị năng? Lần này, lại có người lựa chọn bên Lạc Hiên Lâm.
     "Tự giới thiệu mình một chút, tôi là Lạc Hiên Lâm, dị năng hệ hoả."
     "Tôi là Diệp Khê, dị năng hệ lôi."
     "Tôi là Hạ Y Y, dị năng hệ băng."
     Diệp Khê dắt Nhiễm Bạch tay, vừa cười vừa nói:

     "Đay là em gái của tôi, Diệp Bạch, dị năng hệ quang."
     "Tôi là Tô Yên, dị năng hệ thuỷ."
     "Tôi là Lâm Tuyết, dị năng hệ kim."
     "Tôi là Nhược Luyến, dị năng hệ phong."
     "Tôi là Trần Thâm, Dị Năng hệ thổ."
     Lúc nhìn thấy Nhiễm Bạch, trong mắt Lạc Hiên Lâm xẹt qua một vòng kinh ngạc, còn nhỏ như thế mà lại sở hữu dị năng? Thật là may mắn.
     "Chúng ta hết thảy có mười bảy người, muốn chạy ra khỏi trường học, đầu tiên phải phải xử lý một nhóm Zombie lớn, hơn nữa chúng ta phải biết, chúng ta muốn đi đâu?"
     Hạ Y Y bình tĩnh nói:
     "Tôi, Khê Khê, và cả Bạch Bạch, đều muốn đi thành phố A."
     Trong mắt Tô Yên xẹt qua một tia kinh ngạc, nói:
     "Tôi cũng đi."
     Sắc mặt Lạc Hiên Lâm bình tĩnh,
     "Ừm.

Cũng vậy."
     Sáu dị năng giả đều quyết định muốn đi thành phố A, cho nên những người khác tự nhiên cũng lựa chọn như thế.
     Khoé miệng Nhiễm Bạch tràn lên một vòng đường cong mờ nhạt.
     Trường học còn có rất nhiều học sinh, không biết sẽ đụng phải cái dạng gì?
     "Được, có điều, muốn ra trường học vẫn phải giải quyết những cái Zombie này trước." Lạc Hiên Lâm khẽ vuốt cằm, bình tĩnh nói.
     Mấy cái người đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên, ai cũng không nguyện ý làm chuyện nguy hiểm như vậy.

     "Chúng ta cùng đi! Mặc kệ là dị năng giả hay là người bình thường."Lạc Hiên Lâm tăng thêm giọng điệu nói.
     Có người liền bất mãn, ồn ào la lớn:
     "Vì sao chứ, chúng tôi căn bản không có dị năng, ra ngoài sẽ chết!"
     Lạc Hiên Lâm nhếch miệng lên cười lạnh: "Dựa vào cái gì mà muốn chúng tôi giúp các người, các người có tư cách gì? Chúng tôi ngay cả mình đều không thể lo nổi, nếu như mang theo các người chỉ là vướng víu, vậy thì còn không bằng tự chúng tôi đi!"
     Nhiễm Bạch đuôi mắt chau lên.
     Ừm!
     Tam quan rất tốt nha.
     Nghe m Lạc Hiên Lâm cường ngạnh, có không ít người đều im lặng.

Không nói thêm gì nữa.
     Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, cho nên căn bản không có giáo viên ở trường.
     Học sinh ở trường cũng rất ít.
     Lạc Hiên Lâm đập cửa phòng ngủ mà mình có ấn tượng.
     Về phần những người không biết ki, căn bản không muốn quản.
     Vẫn là người mình quen biết tương đối tốt..


Bình Luận (0)
Comment