Có chút hiếu kỳ đi tới đi lui nhìn bên trong phòng hầm.
Kỳ quái là!
Người zombie già trong căn phòng dưới đất này tựa hồ như đang ngủ say, vậy mà không công kích Nhiễm Bạch và Mặc Thần.
Bà lão nhìn thấy cái dạng này, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, nháy mắt, lộ ra dữ tợn mười phần, trực tiếp nhào về phía Nhiễm Bạch.
"Nếu như ngươi đã biết bí mật này, vậy thì nên đi chết đi!"
Nhiễm Bạch nhìn bà lão kia trong nháy mắt biến thành Zombie, khóe môi còn ngậm lấy một ý cười ngọt ngào, mắt thấy nguy cơ cách Nhiễm Bạch càng ngày càng gần.
Nhiễm Bạch chậm rãi xuất ra một mặt nạ màu trắng, đeo lên trên mặt.
Phong Lạc: "! "
Ký chủ, xin chú ý tình huống bây giờ là như thế nào?
Mặc Thần nhìn bà lãi sắp chạm đến Nhiễm Bạch, môi mỏng câu lên một nụ cười ám trầm.
Nhiễm Nhiễm của hắn, hắn còn không nỡ động, làm sao có thể để người khác động vào?
Nhiễm Bạch cũng không có bất kỳ động tác gì, bởi vì A Thần sẽ cứu cô.
Mặc Thần một tay nắm eo Nhiễm Bạch, nghiêng người tránh, chân thon dài hơi nâng lên, trực tiếp đạp bay bà lão.
Thấy bà lão bay thành một vòng cung trên không rồi ngã bịch xuống đất.
Mặc Thần mặt không biểu tình.
Hắn thật không hề dùng khí lực lớn như vậy, xin tin tưởng hắn.
Nhiễm Bạch cong cong cánh môi anh đào kiều nộn ướt át, đôi mắt xán lạn như sao trời:
"A Thần thật lợi hại.
"
Mặc Thần mỉm cười, tiếng nói triền miên:
"Không lợi hại thì làm sao bảo vệ Nhiễm Nhiễm được?"
Gương mặt kiều nộ xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu:
"A Thần nói rất đúng.
"
Nhiễm Bạch hững hờ hỏi Phong Lạc: "Có phun sương tiêu độc không?"
Phong Lạc sửng sốt một chút, vội vàng nói:
"Có có có.
"
Nhiễm Bạch ngọt ngào nói:
"Cho ta một cái.
"
Một giây sau, phun sương tiêu độc xuất hiện trên tay Nhiễm Bạch.
Âm thanh khấu trừ điểm tích lũy của hệ thống vang lên nhắc nhở.
[Đinh, mua phun sương tiêu độc, khấu trừ 100 điểm tích lũy.
]
Đối với việc trừ điểm tích lũy này cô không thèm để ý chút nào, chậm rãi cầm lấy phun sương tiêu độc phun mấy lần trong căn phòng dưới đất này.
Trong không khí tràn ngập một tầng sương mù, cũng rất nhanh liền tiêu tán.
Nhiễm Bạch hài lòng nhẹ gật đầu.
Trong không khí đều là vị tươi mát từ phun sương tiêu độc, che đi mùi hôi thối trên người Zombie.
Mặc Thần không để ý việc trong tay cô đột nhiên xuất hiện phun sương tiêu độc, chỉ là cặp mắt đào hoa nhẹ nhàng nhướng lên.
Thiếu đi mấy phần nhã nhặn nho nhã, nhiều hơn mấy phần ngả ngớn nguy hiểm.
Bí mật trên người Nhiễm Nhiễm thật nhiều.
Chẳng qua, cái đó có liên quan gì chứ?
Hắn chỉ cần Nhiễm Nhiễm vĩnh viễn thuộc về hắn là được.
Bà lão sợ hãi nhìn Mặc Thần, miễn cưỡng bò lên, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào Mặc Thần:
"Sao ngươi có thể! "
Đánh thắng được bà ta!
Liền xem như nhân loại cường đại hơn nữa, cũng không sánh bằng Zombie!
Mặc Thần hơi có vẻ lạnh nhạt cong môi lên, tiếng nói đạm mạc êm tai:
"Người làm tổn thương Nhiễm Nhiễm l sẽ không có kết cục tốt.
"
Đồng dạng, ngươi cũng thế.
Đối đầu với đôi mắt như cười như không của Mặc Thần, bà lão bỗng nhiên cảm giác một trận tim đập nhanh.
Sợ hãi?
Sau khi trở thành Zombie?
Đã bao lâu bà ta không có cảm giác được loại tâm tình này rồi?
Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt nhìn bộ dáng không thể tin của bà lão, vẩy vẩy mấy lọn tóc tản mát trên vai, nhếch miệng lên cười xán lạn:
"Ta đã sớm nói, ngươi không đánh lại được chúng ta rồi mà.
"
Phong Lạc: "! "
Ký chủ, cô như thế này rất phách lối cô có biết không?
Bỗng nhiên bà lão giống như thoát một lớp da, lộ ra làn da nguyên màu trắng như tro tàn căn bản thuộc về Zombie, con mắt vẩn đục không có chút tiêu cự, dữ tợn nhìn Mặc Thần, từ trong cổ họng gạt ra mấy chữ:
"Giết, giết bọn hắn!".