Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 40 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (38)

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

Ngay cả khi đám thuộc hạ của Lưu Khải đến cướp đường cũng không hề phát hiện ra, bởi vì Võ Thái Bảo đã nhanh trí giao nộp toàn bộ đồ vật trong tay nải của hắn, mục đích chính là che giấu sự tồn tại của Hộ Tàm Y.

Liên chưởng qua đi, Võ Thái Bảo vẫn đứng sừng sững không ngã.

Lúc này cương phong đã tản đi, tầm nhìn trở nên thoáng đãng, Võ Thái Bảo nhìn về phía Tô Lương, trong lòng tin chắc đối phương đã ngã quỵ trong vũng máu.

Thế nhưng… nơi đó không có một ai.

Võ Thái Bảo nhíu mày. Tô Lương đâu?

Chỉ có đám người quan chiến là bàng hoàng.

Võ Thái Bảo đột nhiên cảm thấy không đúng. Trái tim hắn đập thình thịch, trực giác mách bảo hắn đang gặp nguy hiểm. Võ Thái Bảo vội vàng ngẩng đầu nhìn lên…

Rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh Tô Lương tay cầm trường kiếm, từ trên không trung chém xuống!

Võ Thái Bảo trợn trừng mắt nhìn bóng kiếm chém tới, nhưng lúc này linh khí trong cơ thể hắn đã không còn. Hắn chỉ kịp ngửa người ra để lưỡi kiếm chém vào Hộ Tàm Y.

Mà Tô Lương cũng chỉ chờ có thế. Trường kiếm mang theo linh lực chém từ bả vai trái xuống hông phải của Võ Thái Bảo.

Xoẹt ——

Thanh kiếm của Tô Lương không phải thiên giai mà chỉ là huyền giai, đương nhiên không thể nào chém rách Hộ Tàm Y thiên giai được. Tuy vậy linh lực của một tu hành giả Kim Đan trung kỳ thì không thể xem thường.

Hộ Tàm Y chắn được vết kiếm và hơn phân nửa linh lực, nhưng phần linh lực còn lại vẫn va chạm mạnh vào lồng ngực Võ Thái Bảo.

Ầm!

Võ Thái Bảo bị đánh văng ra xa như con diều đứt dây, toàn thân trượt dài đến hơn mười mét mới dừng lại, nằm im lìm dưới đất.

Lực chấn động quá mạnh khiến toàn thân Võ Thái Bảo tê liệt không thể động đậy, thính giác và thị giác cũng bị phong bế, khoé môi rỉ ra vết máu.

Hắn nằm im dưới đất một lúc lâu, mãi cho đến khi tai hết nghe tiếng ong ong, hai mắt có lại tiêu cự, hắn mới gian nan ngồi dậy.

Nhìn thấy Tô Lương vẫn đứng vững chãi, trên người tuy xây xát rướm máu nhưng không hề nghiêm trọng, trong lòng Võ Thái Bảo tức giận muốn phát điên.

Vì sao Tử Mặc Kiếm và cơn phong bạo lại không chém hắn trọng thương? Vì sao chứ?

Võ Thái Bảo đã từng dùng tuyệt chiêu này để giết chết mấy tên Kim Đan sơ kỳ, thậm chí Kim Đan trung kỳ cũng bị trọng thương. Nhưng vì sao Tô Lương lại không hề hấn gì mà chỉ bị mấy vết thương ngoài da? Vì sao lại như thế?

Đúng lúc này, đại trưởng lão rốt cuộc cũng hoàn hồn trở lại, vội vàng lên tiếng:

“Võ Thái Bảo đã bị đánh ngã hơn mười giây. Ta tuyên bố người chiến thắng là Tô Lương!”

Các tộc nhân Võ gia vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác. Võ Huân, đại nhi tử của đại trưởng lão không kềm lòng được bèn hỏi:

“Tô Lương, sao ngươi tấn thăng Kim Đan kỳ nhanh đến vậy? Mới tháng trước ngươi còn là Luyện Khí kỳ cơ mà?”

Tô Lương bẽn lẽn gãi đầu, vẻ khí khái quyết tuyệt trong trận chiến vừa rồi đã bay biến đâu mất. Nhưng hắn còn chưa kịp trả lời thì đại hán Võ Ngọc đã hờn dỗi nói:

“Bởi vì Tô Lương nhặt được một cây Thất Thải Linh Chi, vận khí nghịch thiên tới mức chỉ trong có mấy ngày đã tấn thăng lên Kim Đan trung kỳ, đúng là ghen tị muốn chết mà!”

“. . .”

Còn có chuyện tốt như vậy?

Võ Ngọc vẫn chưa hết ghen ăn tức ở, lại bẻm mép kể lể:

“Vốn mọi người đã định kể lại chuyện này trong bữa tiệc, chẳng qua vì Võ Thái Bảo đòi khiêu chiến nên mới trì hoãn chưa kịp nói. Kỳ thật tất cả chúng ta đều rất may mắn, được ông bà tổ tiên Võ gia phù hộ độ trì nên nhặt được rất nhiều bảo vật. Cha ngươi còn nhặt được vũ khí thiên giai nữa đó!”

“! ! !”

Võ Huân lập tức quay phắt người lại nhìn đại trưởng lão, ấm ức nói:

“Tất cả là tại phụ thân! Nếu người không đòi thay con đi lịch luyện thì bây giờ con đã có vũ khí thiên giai rồi! Phụ thân bắt đền đi!”

Đại trưởng lão: “. . .”

Nhi tử, ngươi nằm mơ giữa ban ngày à? Nếu là ngươi đi thì có khi lại được một con Lực Tiềm Ngư như cái tên Võ Ngọc bẻm mép này thì có!

Đại trưởng lão phất tay áo hừ một tiếng, không thèm để ý tới đại nhi tử đang đỏ mắt nhìn mình. Lão tử không có bệnh nhi tử khống như Gia chủ đâu, đừng hòng lấy Băng Thạch Kiếm của lão tử!

[Hầy… Võ gia toàn là một đám không có tiết tháo.] Hệ thống quả thật chịu thua đám người này rồi.

Võ Thái Bảo đưa tay lau đi vết máu bên khoé môi, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Lương, gằn giọng nói:

“Vì sao phong bạo lại không làm gì được ngươi?”

Đám người cũng nhìn Tô Lương, chờ nghe đáp án của hắn. Bọn họ tự nhận nếu đặt mình trong tình cảnh đó, tất sẽ dùng toàn lực để hộ thể, nhưng đảm bảo vẫn sẽ bị trọng thương, máu me đầm đìa, ít nhất phải nằm trên giường cả tháng.

Tô Lương thản nhiên đáp: “Ta vừa luyện khí, vừa luyện thể.”

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi.

“Ngươi… ngươi song tu?!” Võ Thái Bảo trợn tròn mắt nói.

Bình Luận (0)
Comment