Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 14




Cung Quý Phi.


"Láo xược!!!"


Kèm theo tiếng quát là tiếng đồ sứ rơi vỡ loảng xoảng.


Nữ nhân xinh đẹp khuôn mặt cau có, dường như vô cùng phẫn nộ, khiến cho khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn trở nên xấu xí dữ tợn.


"Nương nương, nương nương bớt giận!" Thái giám và tỳ nữ xung quanh hốt hoảng quỳ xuống, mặc cho mảnh vỡ đâm vào chân cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. So với mạng nhỏ của bọn họ, chút thương tích này thực sự không là gì cả.


Mỹ nhân cau có ném thêm vài cái bình trị giá ngàn vàng, dường như vẫn chưa hả giận, bèn tiến đến phía cung nữ gần nhất, một bạt tai giáng xuống, khuôn mặt trắng nõn của cung nữ liền sung huyết, năm dấu tay đỏ tươi như hoa mẫu đơn nở rộ chói mắt, cung nữ bị tát dường như đã quen với hành vi ngược đãi này, rất nhanh kìm lại nước mắt, một câu "Nương nương bớt giận!" lại cứ thế tuôn ra.


Mỹ nhân nhìn lòng bàn tay đỏ rực, phẫn nộ trong lòng cuối cùng vơi đi chút ít, một bạt tai kia, không cần nghĩ cũng biết là dùng bao nhiêu sức lực.


"Cút đi."


Chờ cho cung nữ lẫn thái giám lui ra, mỹ nhân rốt cục thu hồi lại vẻ mặt nhăn nhó giận dữ, trở lại dáng vẻ mềm mại như nước vốn có, chậm chạp ngồi xuống trường kỷ, người phía sau nhanh chóng dâng lên ly trà, Quý Phi nhận lấy, khẽ nhấp 1 ngụm.


"Chuyện đó... là thật sao?"


"Vâng, nương nương. Sau khi Hoàng Hậu diện kiến xong, Hoàng Thượng liền viết thánh chỉ, giao lễ cập kê của ngũ công chúa cho Hoàng Hậu chủ trì, là vào... một tháng sau."


Tì nữ tâm phúc cũng không chậm trễ, tỉ mỉ kể ra diễn biến nghe được từ chỗ tổng quản thái giám.


*Choang!*


Chén sứ vỡ nát im lặng nằm trên đất, cam chịu số phận của một hi sinh đồ vật.


"Nữ nhân đó bốn năm nay cũng không tỏ ra cái gì, vậy mà cư nhiên hiện tại muốn qua mặt ta, cho rằng như vậy là có thể đạt đến Phượng ấn sao?!"


Quý Phi xiết chặt khăn tay, khuôn mặt diễm lệ lại 1 lần trở nên vặn vẹo. Hoàng Thượng gặp ả ta xong liền muốn giao cho nàng ta làm này nọ, nữ nhân ghê tởm này... rốt cuộc lại muốn diễn cái gì tuồng? Muốn thể hiện ra cảm giác tồn tại, sau nó cướp lấy những gì mà nàng bao năm qua dùng nước mắt cùng máu giành giật được, vì cái gì? Bằng vào nàng ta là Hoàng Hậu sao? Thế lực nhà mẹ đẻ mạnh mẽ liền có cái gì ghê gớm?!?!


Nàng vốn chỉ là con gái của một vị quan tam phẩm, địa vị hèn mọn. Để leo được lên cái ghế Quý Phi, 20 năm qua, nàng có đau nào là không trải qua, có khổ nào mà chưa từng nếm. Vậy mà nữ nhân kia cho rằng chỉ tùy tiện nói vài câu, liền dễ dàng cướp đi thứ vốn thuộc về nàng sao? Nằm mơ!?!?!


"Hai tỷ muội nhà đó, đều cho rằng bổn cung dễ ức hiếp vậy sao?"


Nàng không tin nữ nhân kia nói vài câu thế cục liền xoay chuyển, nhất định là Hoàng Thượng có dụng ý khác. Không được, nếu không nghe được từ Hoàng Thượng, nàng tuyệt đối không tin địa vị hơn 20 năm trong cung chỉ bằng vài câu nói của nàng ta liền ngay lập tức lung lay như vậy!


"Đi! Chuẩn bị chút canh yến, ta muốn đến gặp Hoàng Thượng."


---------------------------


Bên này, Thiên Y vẫn còn rất chuyên tâm dùi mài kinh sử.


Vì sự kiện quan trọng liên quan đến điểm thưởng và sự tồn vong của chính mình, Thiên Y đành phải bắt tay vào một khóa học mẫu nghi thiên hạ cấp tốc. Mấy sự kiện này nọ cùng cách ứng phó, cô đều được Hệ Thống với hàng đống kiến thức sách vở nhồi nhét ko thiếu một từ. Mặc dù trong ký ức của nguyên chủ khi mới nhập cung cũng được dạy qua, nhưng từ khi vào cung, Khương Tĩnh căn bản chưa từng được giao làm cái gì, trên căn bản chính là một Hoàng Hậu hữu danh vô thực, về mặt này, Thiên Y đích xác có điểm gục ngã.


Vì cái gì lại đem cô đưa tới một cái chức vụ vô dụng đến như vậy.


Nằm trên giường như một con cá chết, Thiên Y không kìm được nhỏ giọng than thở:


"Thế giới này độ khó nhất định là SSS, điện không, game cũng không, chẳng phải là muốn ngược chết ta."


Thật muốn hoạt động chân tay, hoặc ít nhất thì cũng nên xuất hiện diễn biến nào kịch tính 1 chút đi!


Cả ngày nếu không là bộ dạng lạnh lùng chảnh chó thì cũng là mấy câu thoại buồn nôn sởn gai ốc, ngoài cười nhưng trong lòng thì gió bão giật cấp 11, cấp 12 có khi lên đến cấp 13, biển động nh... thôi dẹp mẹ đi.


[Ký chủ, độ khó của thế giới này mới có C thôi, đoạn đường phía trước còn rất dài.] Hệ Thống ngoài mặt an ủi nhưng trong lòng thì cười đến vui vẻ trước sự đau khổ của Thiên Y, mấy lời buồn nôn là nó soạn ra, bộ dáng chảnh chó cũng là nó đạo diễn, chính là nó cố ý, nó cố ý đấy, để xem, ký chủ còn ra vẻ với nó được bao lâu nữa!


"Các người rốt cuộc là đo độ khó như thế nào, thế giới tiêu tốn nhiều chất xám như vậy, ta yêu cầu tăng điểm thưởng." Bộ dáng không còn sức lực, Thiên Y dùng chút hơi tàn nghiến răng, nếu như cô có sức mạnh ở thế giới của mình, không nghi ngờ gì nữa, cô nhất định sẽ ám sát Hoàng đế, ám sát bè phái của nam chính cho đến khi không còn một mống, sau đó tạo phản!


[Độ khó được đo dựa trên mức độ đe dọa tới sinh mạng của ký chủ. Vì vậy, nó hoàn toàn không liên quan đến nguyên chủ hay cốt truyện. Nếu não ký chủ không đủ dùng, ở những thế giới cấp độ trung bình như thế này, ký chủ vẫn có thể thất bại.] Trên thực tế, phần lớn ký chủ với giá trị võ lực cao nhưng trí thông minh thấp đều thất bại khi hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ ở những thế giới đấu trí như thế này.


"Thật là hi vọng đêm khuya thanh vắng, liền có một mỹ nam cưỡi hắc mã đem ta đi."


[Sẽ không có, ký chủ vẫn là nghiêm túc học hành đi.]



Bình Luận (0)
Comment