Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 20



Chào các tềnh yêu ~~. Deadline quấn thân, không thể hư cấu thường xuyên, thiệt có lỗi quá :(


--------------------------------------




Thẩm Tư Duyệt rời đi, Thiên Y ở hoàng cung vẫn vô cùng tích cực với công việc chia rẽ tình anh em của mình.




Mối quan hệ của Thẩm Tư Thành cùng Đại hoàng tử đương nhiên càng lúc càng chuyển biến theo chiều hướng xấu, còn chưa kể đến việc cô ngấm ngầm thêm dầu vào lửa, khiến Thẩm Tư Thành chen chân vào không ít việc của Đại hoàng tử. Không ít thế lực bắt đầu từ bỏ hắn, bị dồn đến đường cùng, nếu hắn thẹn quá hóa giận, làm một vài việc điên rồ gì đó, cô hẳn là có thể hiểu được.




Nhưng điên rồ đến mức này thì hình như hơi quá rồi.




Ầy, chuyện kể ra thì thật rất dài.




Câu chuyện bắt đầu vào một đêm không trăng không sao, Hoàng hậu đại danh đỉnh đỉnh sau khi đọc nốt quyển ngôn tình máu chó, chuẩn bị đi ngủ như thường lệ, thì một đám người đột nhiên xông vào, sau đó bao vây toàn bộ, đuổi hết cung nhân, để lại duy nhất một mình nàng ta ở nơi này.




Đại khái vậy.




Đưa mắt nhìn binh lính gươm giáo chỉnh tề quanh phòng, Thiên Y chớp chớp mắt, bỏ qua việc bị hai thanh gươm nhìn qua rất sắc bén kề cổ, cố làm ra vẻ hoảng sợ, giọng run rẩy hỏi một tên lính.




"C-các ngươi muốn gì? Định tạo phản hay sao?"




Đám lính không thèm trả lời.




Thiên Y vô cùng kiên trì, lại tiếp tục hỏi dồn. "Ai là chủ nhân của các người? Các người lên kế hoạch từ khi nào? Làm sao các người vào được trong cung? Các người có biết nói chuyện không?"




Đám lính vẫn không trả lời Thiên Y, thay vào đó quay qua hỏi nhau: "Chúng ta có nên nhét giẻ vào hay không?"




Quá khinh người rồi.




1 dislike.




Đã xấu còn chảnh, thêm 1 dislike nữa.




Thiên Y trong lòng âm thầm ghim tên lính không trả lời cô, nhìn nhìn quanh, thấy xung quanh không có một mống cung nhân nào, chán chường quay vào trong điện, gọi hồn Hệ Thống, hai bên rốt cục liền tám nhảm.




[Ký chủ nhìn xem, bối cảnh như thế này giống như là có người sắp soán vị phải không a?] Hệ thống phấn khích nói, trong cung có biến, mau đem hạt dưa ra hóng!




Đương nhiên rồi, binh lính xếp đầy ngoài cửa không phải là người trong hoàng cung, ngoài đi cướp ngôi ra thì làm gì còn gì hợp lý hơn để giải thích cho hoàn cảnh này chứ.




[Dựa theo tình hình hiện nay, người soán vị chắc là Đại hoàng tử?]




Ý Hệ Thống, ngươi cũng thông minh phết đấy.




[Hê hê, ký chủ quá khe...éc, ký chủ lấy hạt dưa ở đâu ra vậy?]




Thiên Y nhún nhún vai, thân là thành viên của hóng biến hội, sao có thể thiếu đặc sản hóng hớt chứ.




Hệ thống: Tiếc là nó không có thực thể, thực ra nó cũng rất muốn cắn hạt dưa...




Phi phi, thân là một Hệ Thống chuyên nghiệp, sao nó có thể hùa theo ký chủ đi cắn hạt dưa chứ! Nghiêm túc quan sát tình hình!




[Ký chủ, chẳng lẽ người định để Đại hoàng tử đoạt ngôi thành công sao?] Nhiều binh lính như vậy, xem ra Đại hoàng tử đã nắm quyền kiểm soát hoàng cung rồi, nếu bức được Hoàng Đế viết chiếu truyền ngôi, thì vương vị quả thực là nằm trong lòng bàn tay rồi?




Thiên Y vẫn điềm tĩnh cắn hạt dưa, trả lời Hệ Thống, ngươi nhìn ta có giống như là người làm đại sự không?




Hệ thống nhìn dáng vẻ ngồi xổm cắn hạt dưa không khác gì bà bán cá ngoài chợ của Thiên Y, trong lòng âm thầm rơi lệ, ký chủ trước giờ chỉ là tỏ ra lợi hại thôi sao, thật ra vẫn là rất vô dụng sao sao sao sao?




Vậy sinh ra có điểm Tinh Thần Lực cực cao rốt cuộc là để làm cái qué gì chứ...




Cảm nhận được Hệ Thống-kun đang âm thầm độc thoại nội tâm, Thiên Y đang cắn hạt dưa quyết định reo giắc cho nó chút hi vọng.




"Đừng lo, phương án A không thành công ta liền dùng phương án B, Đại hoàng tử sẽ không đoạt ngôi dễ dàng vậy đâu"




Hệ Thống: Hóa ra là có phương án B, làm nó nãy giờ suy nghĩ nên xem đi tinh cầu nào tìm ký chủ mới chớ!




Thiên Y lại cắn hạt dưa, thấy Hệ Thống vui vẻ như vậy, cô liền quyết định sẽ không nói với nó là mình không có cái gì tên phương án B.




Đôi khi, hư cấu một chút lại khiến đối phương yên tâm.




Một lúc sau, khi Thiên Y đang suy nghĩ không biết có nên bày ra một trò chơi gì đó để giết thời gian, thì một bóng người xuất hiện ngoài cửa. Nhìn kĩ, hóa ra là tì nữ cận thân của Quý Phi.




Nàng ta gật đầu với đám lính, cũng không thèm liếc cô lấy một cái, phân phó binh lính đem cô đến Ngự Thư Phòng, sau đó lại rời đi.




Xem ra là tạo phản thật.




Thiên Y bị đám lính vừa xô vừa đẩy đến Ngự Thư Phòng, bèn thấy Hoàng Đế sắc mặt tái xanh ngồi trên long sàng, xung quanh binh lính dày dặc, Đại hoàng tử sắc mặt không kiên nhẫn, hắn đập bàn, sau đó nghiến răng nói với Hoàng Đế. "Phụ hoàng, viết chiếu thư đi."




Hoàng Đế chậm chạp không cầm bút, hắn lại ho một hồi, mệt mỏi nói. "Có viết cũng vô dụng, Long Ấn không ở chỗ trẫm."




"NÓI LÁO!" Đại hoàng tử nghe xong câu này liền gần như phát điên, hắn quơ tay làm đổ mọi thứ trên bàn, rút kiếm của binh lính gần nhất, kề cổ Hoàng Đế, hắn gằn từng tiếng. "Phụ hoàng, đừng ép con."




Hoàng Đế thở dài, ngẩng đầu nhìn Đại hoàng tử, trong mắt là vẻ mệt mỏi khó che giấu. Mới ngoài tứ tuần, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta, chẳng khác gì một lão già ngoài 60 gần đất xa trời. Bàn tay gầy yếu nắm lấy lưỡi kiếm, máu tươi nhỏ giọt trên Long sàng, nhưng ông ta đến mày cũng không nhăn một cái, giọng nói đầy vẻ tiếc hận. "Trẫm chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, hài tử của trẫm lại dùng lưỡi kiếm sắc bén như vậy chỉ vào trẫm."




Nghe xong câu này, tay Đại hoàng tử có chút run rẩy, trong mắt hắn lóe lên do dự rồi chợt tắt, hắn dùng lực, lưỡi kiếm trong tay Hoàng Đế càng vào sâu, máu càng chảy, trong mắt hắn bây giờ đã là một mảnh lạnh lùng. "Phụ hoàng, con biết người chưa từng đề cao con. Con có xứng đáng với ngôi vị này hay không đã không còn quan trọng nữa, từ giờ phút này, ngai vàng thuộc về con. Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, giao Long ấn ra đây."




"Ta biết Long ấn ở đâu đấy."




Một giọng nữ điềm đạm vang lên đánh nát bầu không khí căng thẳng trong Ngự Thư Phòng. Nữ nhân trên người chỉ khoác một tấm choàng mỏng, y phục xộc xệch, đầu tóc rối bời, nhưng cũng không khó để nhận ra lai lịch của người này: Đương kim Hoàng hậu.




Đại hoàng tử nhìn qua nữ nhân toàn thân vô hại trước mắt, rõ ràng là tầm thường như vậy, điều gì ở nàng ta mà khiến mỗi lần mẫu thân nhắc đến, đều là vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi kia chứ?




Hoàng đế cũng nhìn, mỗi lần gặp Hoàng hậu, hắn lại có một cảm giác hoàn toàn khác. Nàng ta không có gì đặc biệt so với những phi tần trong cung này, nhưng gần đây, mỗi lần nghe báo cáo tin tức về nàng ta, lại là một lần khiến cho hắn kinh diễm. Hắn biết bản thân không có nhiều thời gian, nên hắn vốn chỉ đánh cược- đánh cược bàn cờ được sắp xếp tỉ mỉ của hắn, đánh cược quân tốt như nàng sẽ đi đúng hướng.




Nhưng nàng không những đi đúng hướng, mà còn tiết kiệm cho hắn rất nhiều thời gian, khiến cho hắn thực sự thưởng thức quân tốt thí này.




Đại hoàng tử phất tay, binh lính lập tức thả ra Hoàng hậu, nàng tùy tiện phủi quần áo, sau đó thong dong tiến đến Long sàng.




"Long ấn đâu?" Đại hoàng tử nhìn bộ dáng bước hoa sen của Thiên Y, không nhịn được cảm thấy mất kiên nhẫn.




"Hoàng Thượng nói đúng đó, Long ấn không ở trong cung." Thiên Y tiến gần đến cửa sổ, đưa tay muốn mở, nhưng bị một binh lính ngăn lại, cô cũng không giận, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ. "Ta chỉ muốn chỉ rõ cho ngươi mà thôi."




Được sự đồng ý của Đại Hoàng Tử, Thiên Y mở cửa sổ. Ngoài vệt đỏ dưới chân trời cho thấy trời sắp chuyển sáng, cũng không thể hiện điều gì quá đặc biệt.




Đại hoàng tử lúc này đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, lưỡi kiếm bây giờ chỉ thẳng vào cô. "Ở đâu?"




Thiên Y mặc kệ hắn, từ ngoài cửa sổ hít vào một hơi. "Tam hoàng tử hơn một tháng trước có ra khỏi cung, ngươi nhớ chứ?" Cô quay mặt đối diện hắn, điềm đạm mỉm cười. "Hơn nữa, ngươi có ngửi thấy mùi gì không? Mùi khói...và máu của binh lính của ngươi ngoài thành đấy."




Khuôn mặt của Đại hoàng tử nhất thời thay đổi.





Bình Luận (0)
Comment