Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 30



Không như tưởng tượng của cô, Zombie thực chất cũng không nhiều lắm.


Có lẽ thiết lập của đám Zombie là ghét ánh sáng mặt trời, nên trên đường đi chỉ lác đác vài con, cũng không mạnh, có thể dễ dàng bị xe hất văng. Có khả năng đây mới là giai đoạn đầu của tận thế, nên chúng vẫn còn chưa phát triển hết.


Giống như game vậy, luôn luôn phải có giai đoạn tân thủ để người chơi làm quen, sau đó khi người chơi đã nắm rõ luật, mới bắt đầu nâng cấp quái lên cấp cao hơn, đến khi đó, trò chơi mới thực sự bắt đầu.


À.


Nói mới nhớ, sao cô không có quà tân thủ nhỉ?


Hệ thống giả-vờ-đang-offline: ....


"Sắp đến nơi rồi, chúng ta phải đi bộ thôi." Lâm Thiên đột nhiên nói, sau đó hắn rẽ vào một ngõ nhỏ. Chắc chắn không có Zombie xung quanh, hắn lúc này mới ra dấu cho mọi người xuống xe, sau đó giản lược phân bố công việc cho mọi người. Sau đó, nhóm người của cô bắt đầu tiến về siêu thị.


Thiên Y vừa đi vừa cố gắng nhớ lại thường thức của thế giới này từ ký ức của nguyên chủ, vừa xem xét cảnh vật xung quanh. Đây là một thị trấn tương đối nhỏ, dường như mới bị bỏ hoang không lâu sau tận thế, mọi thứ nhìn qua có chút đổ nát. Cô quét mắt nhìn quanh, hi vọng có thể tìm thấy thứ gì đó thú vị.


A, ở kia có một cửa hàng bán đồ điện tử kìa.


Lát nữa có khi cô sẽ ghé qua một chút.


Lâm Thiên dường như đã thám thính siêu thị này từ trước, đường đi nước bước vô cùng rõ ràng, bọn họ rất nhanh chóng đã đến gần cửa vào siêu thị.


"Đến nơi rồi!" Lâm Thiên hô, sau đó quay lại nhìn ba người phía sau.


"Sẵn sàng chưa?"


Nghe thấy tiếng hỏi, hai người bên cạnh vẻ mặt ngưng trọng, theo phản xạ nắm càng chặt vũ khí, làm công tác tư tưởng một lúc, sau đó chầm chậm gật đầu.


"Vậy vào thôi."


Vũ khí của Lâm Thiên là một thanh kiếm nhật, anh Lương chủ yếu là trinh sát nên sức tấn công không thực sự cao, nhưng trên người vẫn trang bị một vài quả pháo đồ chơi, trường hợp nguy cấp có thể sử dụng để đánh lạc hướng. Theo phân phó, anh Lương sẽ chủ yếu canh giữ ở khu vực cửa ra vào siêu thị, còn việc càn quét bên trong sẽ là nhiệm vụ của ba người họ.


Lại nói, trong ký ức của nguyên chủ cũng gặp qua không ít dị năng giả, phần lớn trong đó là dị năng giả hệ sức mạnh, ví dụ như anh Lương trong nhóm, sở hữu một đôi tai vô cùng nhạy bén, có thể nghe được mọi loại tiếng dộng từ khoảng cách rất xa. Một số ít khác là dị năng hệ tinh thần, ví dụ như di chuyển được đồ vật này nọ, hoặc số ít có thể thôi miên người khác. Những loại dị năng hệ nguyên tố như nước, lửa, đất thì nguyên chủ chưa từng nhìn thấy, khả năng cao là không hề tồn tại trong thế giới này.


Cũng đúng, đây cũng đâu phải phim siêu năng lực, mấy loại dị năng đó căn bản không khoa học.


Mà quên, cái thế giới tận thế tưởng chừng như chỉ có trong phim này cũng phản khoa học chết đi được.


"Tô tiểu thư, cô đi xem xét khu vực đồ gia dụng được chứ?"


"Được." Gật đầu một cái, Thiên Y vung vẩy cây rừu trong tay, nhanh chóng hướng về phía quầy gia dụng.


Ký ức của nguyên chủ tương đối mơ hồ, chuyện đi thu thập vật tư lần này có vẻ như cũng không phải cột mốc đáng giá gì, cho nên không có dữ liệu.


"Grr.."


Tiếng gì thể nhỉ?


Thiên Y khựng lại, nhìn quanh các gian hàng cao ngất, cố gắng phát hiện ra nguồn của tiếng động.


Nó ở gần đây.


Gần thêm một chút nữa.


"Mày đây rồi."


Một con Zombie mặc đồ nhân viên nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, chỉ thấy một cơn xé gió lao đến, "cộp" một tiếng, thân thể nó toàn bộ bị kéo lê vào tường, trên cổ là cây rừu đã ngập sát, Thiên Y hơi dùng sức, đầu nó liền lìa khỏi cổ, cả thân mình nặng nề rơi xuống sàn lạnh.


"Grr..."


Một vài tiếng rên nữa vang lên bên tai cô, xem ra những con còn lại đã bắt đầu có phản ứng với tiếng động.


Thiên Y thuận thế giải quyết nốt những con còn lại ở quầy gia dụng, đánh đến vô cùng hăng say. Cơ thể được cường hoá trở lên nhẹ bẫng, cô chém đứt từng phần cơ thể mấy con Zombie mà không hề thấy một chút cố sức.


[Ký chủ dường như đã từng làm việc này, ta thấy ký chủ một chút cũng không hề có bóng ma tâm lý.] Hệ Thống quan sát Thiên Y chặt lũ Zombie như chặt củ cải, không tiếng động đưa ra kết luận.


Tinh cầu của ký chủ rõ ràng là thế giới pháp trị, nhưng bằng cách nào đó, nó thấy ký chủ chém xuống vô cùng thuận tay.


Ký chủ cũng chưa từng dính phải bản án giết người nào.


"Ở thế giới của ta, game mô phỏng đã gần đạt đến trình độ của người thật rồi, còn chưa kể bà đây là kỹ sư phần mềm, có game nào mà chưa thử qua."


Thiên Y điềm tĩnh trả lời Hệ Thống, sau đó liền tâm huyết dâng trào, nhanh chóng dạo qua quầy dụng cụ học tập, lấy theo giấy bút, sau đó quay lại vị trí những con Zombie cô vừa giết, hí hoáy một hồi viết ra một bài phân tích.


Những con Zombie này sẽ là hình mẫu tốt cho series game tận thế sắp phát hành của cô!


Theo như ký ức của nguyên chủ, lũ Zombie này cũng sẽ lên cấp, cũng sẽ có tinh hạch, mà lúc đó, con người cũng sẽ dần tiến hóa, những thành phần yếu ớt sẽ dần bị đào thải, chỉ còn lại những tinh anh còn sót lại, sau đó dần phát triển lên thành một đế chế tự trị. Chỉ tiếc nguyên chủ lĩnh cơm hộp tương đối sớm, cũng không biết đế chế này liệu có nên cơm cháo gì không, dù gì thì nếu không nhầm, trong vòng mười năm kể từ lúc bắt đầu tận thế, vắc-xin chữa virus Zombie đã trong quá trình nghiên cứu rồi.


"Chị đã thành công tạo ra vaccine loại bỏ hoàn toàn virus Z-42856H rồi, chị sẽ sớm công bố nó thôi."


Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu cô.


Gì đây?


"Căn phòng đó chỉ phản ứng với Tinh hạch dị năng của chị, cho nên em yên tâm, không một ai có thể đến gần nó ngoại trừ chị cả. Không một ai."


Là giọng của nguyên chủ.


"Hệ Thống, cái quái gì vừa xảy ra vậy?"


[Có vẻ như là một phần ký ức đặc biệt của nguyên chủ, hẳn là trước khi chết, cô ta đã đặc biệt nhấn mạnh đoạn ký ức này.] Hệ Thống suy nghĩ một chút, nhân loại sao gần đây phát triển nhanh quá vậy, một cái người qua đường bình thường cũng có thể chuyển hóa ký ức thành voice-over ư? Kỹ năng nghịch thiên gì vậy, nó cũng muốn có!!!


Thiên Y nhíu mày, nguyên chủ này...là đang muốn nói cái gì?


Khoe khoang là mình chế được vaccine chữa virus Zombie à?


Nhưng trong ký ức cô ta làm gì trâu bò đến như vậy, là định ám chỉ gì nhỉ?


Thôi kệ đi.


Thiên Y nghĩ nghĩ, sau đó quyết định mặc kệ, quay trở lại điểm tập kết.


Khi cô quay lại cửa vào siêu thị, như đã bàn bạc từ trước, đội thu thập theo sau đã xuất hiện đông đủ. Anh Lương nhìn thấy cô vẫn an toàn bèn gật đầu một cái, sau đó ra hiệu cho mọi người bắt đầu thu thập.


Lúc này cô mới nhìn rõ các thành viên trong nhóm của mình, tất cả gồm 8 người. Bốn người trong phòng họp lúc trước, hai người trong gia đình cô mang theo gồm cha nguyên chủ và em gái kế, còn có một đứa trẻ 12 tuổi, cha mẹ không rõ tung tích. Những người này đều sống ở cùng khu chung cư với nguyên chủ, khi mạt thế đến, đều là nương tựa vào nhau mà sống.


Nhóm người hiện tại của nguyên chủ đều không có kinh nghiệm chiến đấu gì, cố gắng lắm mới thoát được ra khỏi thị trấn, hiện tại mục tiêu duy nhất đều là cố gắng sống sót cho đến khi gặp được người của quân đội, hi vọng bọn họ sẽ thu lưu mình về nơi an toàn. Thành phố kế tiếp mà Lâm Thiên nói đến trong cuộc họp có một doanh trại quân đội rất lớn, bọn họ hi vọng được thu lưu, tuy nhiên cách thị trấn hiện tại khá xa, hơn nữa với điều kiện giao trông hiện tại, bọn họ có lẽ phải lựa chọn đi đường núi, chí ít cũng sẽ không phải chạm trán quá nhiều Zombie.


Nếu vẫn như trong ký ức, bọn họ có lẽ sẽ thoát khỏi cảnh lang bạt này sớm thôi.


"Lam Lam, con không sao chứ?" Một giọng nói lo lắng vang lên bên tai cô.


Là cha của nguyên chủ.


"Con không sao."


Cha của Tô Lam- Tô Mục nghe lời này thì nhìn kĩ con gái mình từ đầu tới chân, thấy trên người Tô Lam không có một vết xước nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó áy náy nói:


"Xin lỗi con, là cha không có khả năng bảo vệ con, nếu không con sẽ không phải làm những việc như vậy."


Thiên Y nghe vậy thì hơi mỉm cười, nhẹ giọng.


"Ít nhất con cũng có thể bảo vệ mọi người, miễn cha và em vẫn an toàn là tốt rồi."


Khoan đã... cha và em? Chẳng phải đây là gia đình bốn người ư?


Cô nhanh chóng lật lại mảnh ký ức, sau đó nhận ra, nguyên chủ không thể cứu được người mẹ kế.


Không phải không muốn cứu, mà là không cứu nổi.


Lúc đó mẹ kế của nguyên chủ trong lúc di tản cùng mọi người liền hụt một bước chân, ngã xuống đất. Lũ Zombie càng lúc càng tới gần, nguyên chủ là người đi cuối cùng hoàn toàn có thể chạy lại đỡ bà ấy dậy rồi cùng chạy, nhưng rốt cuộc sợ hãi lại lấn áp lòng dũng cảm, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ấy bị bầy Zombie xé xác.


Ngay trước mắt.


Một nữ sinh đại học sau một đêm phải đối mặt với bao nhiêu xác sống, trải qua hơn một tuần cố gắng sống sót trong chính căn nhà của mình, cũng chưa hoàn toàn là người trưởng thành, có những thứ, lực bất tòng tâm.


Nguyên chủ là một người hoàn toàn bình thường, đương nhiên sẽ sợ hãi.


Cũng đâu chắc chắn được nếu lúc đó cô ta quay lại, cả hai đều sẽ tránh khỏi số phận bị xé xác?


Thiên Y cúi đầu nhìn bàn tay đang run rẩy của mình, khi cô nhớ lại những ký ức ấy, cơ thể này theo phản xạ mà sợ hãi sao?


Đây là sợ hãi sao?


Cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, việc hít thở thậm chí cũng sẽ trở nên khó khăn, không thể nói chuyện, thân thể không thể kiểm soát được mà kịch liệt run rẩy, lồng ngực như bị ai đó đè lại, nắm lấy rồi vặn chặt...


[Ký chủ đang bị cảm xúc của cơ thể này lấn áp.] Đôi khi, nguyên chủ sẽ có một vài ý ức khủng khiếp không muốn nhớ lại, nếu ký chủ cố gắng đào sâu, cũng sẽ không tránh khỏi việc bị ảnh hưởng.


"Cha ở đây, đừng sợ."


Đến khi Thiên Y lấy lại ý thức, cơ thể cô đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.


"Mẹ không sợ con, Thiên Ý, mẹ không sợ con."


"Nhưng con là quái vật."


"Con không phải. Thiên Ý, chúng mới là quái vật."


Một giọng nói quen thuộc từ rất lâu về trước đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.


"Con không sợ, cha."


Thiên Y thoát khỏi vòng ôm của Tô Mục, cô mỉm cười.


"Con chỉ đang phấn khích một chút, không biết thế giới này sẽ trở thành như thế nào nhỉ?"

Bình Luận (0)
Comment