Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 44



Không khí bên trong phòng bí bách đến nghẹt thở.


Mọi người rơi vào trầm tư, ai cũng có những suy nghĩ riêng.


Thiên Y đưa tay lên cò súng, đôi mắt vốn thờ ơ giờ đây tràn ngập sự thị huyết.


Hãy để ta nhìn xem, giữa sống và chết, giữa đạo đức và sinh mạng, tốt và xấu, các người sẽ quyết định như thế nào.


Trở thành con chó cho chính phủ, hay trở thành những công dân đầu tiên của thế giới mới?


Thứ lằn ranh mong manh như sợi chỉ này, thật khiến cho người ta phấn khích đến phát điên đi được.


"Tôi xin lỗi."


Tiểu Minh là người lên tiếng đầu tiên.


Hắn chậm rãi đứng lên, tuy chân tay run rẩy, nhưng ánh mắt lóe lên sự quyết tâm.


"Mặc dù tôi yếu ớt, lại chẳng có kĩ năng gì đáng nói, có thể ngay ngày mai liền trở thành một trong đám xác sống kia, mọi người nói tôi ngu xuẩn cũng được, nhưng tôi không muốn trở thành một tên hèn nhát. Tôi sẽ chiến đấu."


"Tôi cũng thế."


A Lực đứng lên.


"Gia đình tôi đều đã biến thành xác sống, toàn bộ đều do chính phủ gây ra, nếu hiện tại tôi vì sống sót mà núp váy chúng, khác nào gián tiếp giết gia đình mình cơ chứ! Dù phải chết, tôi cũng muốn thử một lần, đem sự việc này ra ánh sáng."


Trương Huệ đưa mắt nhìn khuôn mặt trầm mặc của Trương Phù.


Bọn họ có thể kéo dài lâu như vậy, đều là do sự dẫn dắt của anh trai cô.


Quyết định của Trương Phù mới là câu trả lời cuối cùng.


"Mọi người đều đã sẵn sàng cho cái chết, tôi có thể nói gì đây."


Trương Phù thở dài, hắn cũng không muốn trở thành nhân vật phản diện có được không!


Sau đó hắn hơi hướng về cô gái đang đứng ở góc khuất kia, trong khoảnh khắc, hắn có ảo giác rằng nếu hắn dám đồng ý giao nộp người bị thí nghiệm kia, một viên đạn sẽ ngay lập tức lao ra bắn vỡ sọ hắn.


Đây là cảm giác quỷ quái gì chứ!


Thiên Y hạ súng, hơi mỉm cười, giọng nói cũng ôn hòa hơn rất nhiều.


"Mọi người đều quyết định như vậy thì tôi cũng chỉ có thể nghe theo thôi. Chúng ta sẽ chống lại quân đội."


Hệ Thống sau n lần cố gắng cuối cùng cũng online thành công, nó nhìn vẻ giả mù sa mưa của ký chủ, không nhịn được cảm thấy tội nghiệp cho đám người vừa gia nhập kia.


Ôi những chú cừu non ngây thơ, vừa mới thoát khỏi bàn tay tử thần mà cũng không biết.


Ký chủ nhà nó một mặt cho bọn họ cơ hội lựa chọn, nhưng chỉ cần họ dám làm trái ý cô ta, viên đạn đó tùy thời đều có thể găm vào đầu bọn họ.


Hệ Thống không nhịn được trong tiềm thức nuốt nước bọt, ký chủ đây rốt cuộc tâm lý có thể méo mó đến mức nào chứ!!!


Với lại Tử Lam kia là thế nào vậy, mới vài tiếng trước hắn và ký chủ là kiểu quan hệ đôi bạn cùng tiến, đùng một phát mối quan hệ liền thành người thuần hoá và thú cưng rồi?


Nó im lặng dành ra một phút mặc niệm.


Mọi người yên tâm, tôi ở trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ cầu nguyện cho mấy người được siêu thoát.


A di đà phật.


Mặc niệm xong nó liền nghĩ ngợi, nhìn thì có vẻ như ký chủ định thu nhận mấy kẻ này, nhưng bọn họ chẳng phải là người bình thường sao? Trong thế giới mạt thế trái có tang thi, phải có dị năng giả, người thường đáng ra mà nói, tương đối vô dụng.


[Ký chủ, còn loài người mới?] Đáng ra phải thu nhận dị năng giả mới hợp kịch bản chứ.


"Vị trí của chuỗi thức ăn luôn thay đổi."


Thiên Y nói một câu chẳng liên quan.


Cô quay người, nhìn thấy Tử Lam không biết từ bao giờ đã tỉnh dậy, khuôn mặt vô biểu tình của hắn nhìn chằm chằm cô.


[Ký chủ có nên giải thích gì với tên này không, có vẻ từ lúc cô nói muốn giao nộp hắn cho bọn họ, hắn đều nghe thấy hết rồi.] Hệ Thống có lòng nhắc nhở. [Hắn có thể hiểu lầm đấy.]


Thiên Y mặc kệ lời của Hệ Thống, đeo con hàng nặng nề hướng cửa ra mà đi tới.


Cô không có gì để giải thích.


Cô cũng chẳng làm vậy vì thật lòng muốn bảo vệ hắn.


"Nhóc đi đâu vậy?"


Trương Phù nhìn Thiên Y, đột nhiên có dự cảm không lành.


"Đi chuẩn bị đón khách."


----------------------


"Chuẩn bị hạ cánh."


Chiếc máy bay trực thăng vận tải nặng nề đáp xuống bãi đáp trên đỉnh núi.


Từ buồng chứa đi ra một đám quân nhân, còn có một nhóm người mặc áo blouse trắng.


Lục Siêu lấy ra bản đồ, sau đó nhanh chóng phân công cho đội viên của hắn.


"Nhóm 1 đi kiểm tra cổng phía tây, nhóm 2 bảo vệ nghiên cứu viên, nhóm 3 cùng tôi đi dọn dẹp khu thí nghiệm. Nếu có gì bất thường, ngay lập tức dùng bộ đàm thông báo cho tôi."


Mọi người theo chỉ thị nhanh chóng rời đi, Lục Siêu dẫn theo nhóm người của mình, theo hướng bản đồ đi về phía phòng thí nghiệm bí mật.


Cấp trên có lệnh, thu hồi mẫu vật và hồ sơ bên trong phòng thí nghiệm, đồng thời phá hủy sự tồn tại của nó từ bên trong.


Lục Siêu nhanh chóng tìm được cửa ra vào, hắn theo chỉ dẫn đánh vào mật khẩu đã được mã hóa.


Cửa không mở.


Lục Siêu thử lại vài lần, nhưng kết quả đều như nhau.


Chẳng lẽ đưa sai mật khẩu rồi?


Hay là cửa bị kẹt?


Hắn dùng bộ đàm yêu cầu nhóm 2 đem đến một nghiên cứu viên, trong khi chờ đợi, hắn cùng người của mình đi kiểm tra xung quanh.


Không có gì bất ổn.


"Kì lạ."


Lục Siêu lầm bầm, không hiểu sao trực giác khiến hắn cảm thấy hơi bất an.


Vừa nãy hắn xuống máy bay là bước chân nào xuống trước nhỉ?


Hắn giữ tâm trạng thấp thỏm này đến khi nghiên cứu viên xuất hiện, rất nhanh, mặt đất rút xuống, cửa hầm vào phòng thí nghiệm liền mở ra.


Quả nhiên là cấp trên đưa sai mật khẩu rồi.


Lục Siêu cùng nhóm người tiến vào trong, băng qua một thông dạo dài dằng dặc, kiểm tra khu vực thí nghiệm sơ bộ, ngoại trừ xác Zombie, bên trong hoàn toàn không có lấy một sinh vật sống.


<Số 7 báo cáo, không có nguy hiểm.>


<Số 10 báo cáo, không tìm thấy mối đe dọa.>


Im ắng đến đáng sợ.


Giống như có ai đó đã càn quét xong nơi này.


Lục Siêu cúi đầu nhìn xác một con Zombie, thân người còn nguyên vẹn, nhưng đầu thì nát bấy, giống như có thứ gì đó làm nó nổ tung từ bên trong.


Là thứ gì có thể khiến đầu của một Zombie trở thành như thế này?


Những con khác cũng có kết quả tương tự.


Nắm chặt cán súng, cảm giác bất an này của Lục Siêu ngày càng mạnh mẽ.


<Báo cáo, khu tây có địch!> Tiếng kêu thất thanh qua máy bộ đàm vang lên, làm tâm trạng của Lục Siêu càng căng chặt.


<Bọn chúng có lựu đạn, yêu cầu chi viện!!!>


Lục Siêu vội vã kêu máy bay trinh sát tới hỗ trợ, kết quả là, máy bay trinh sát không trả lời.


"VB-5, trả lời tôi!!"


Sao có thể?!?! Tên VB-5 này lại đi đâu mất rồi? Đã bảo là chờ lệnh hắn cơ mà.


Hắn bất đắc dĩ chia đôi nhóm 2, hai người lái trực thăng tới cứu viện nhóm 1, còn lại hộ tống nghiên cứu viên xuống khu thí nghiệm.


Lục Siêu tiến sâu vào bên trong, vẫn như cũ giống như từng bị ai đó càn quét qua, cái bóng của một sinh vật sống cũng không nhìn thấy.


Vì hắn mang theo nghiên cứu viên kia, nên bản đồ cũng không cần xem nữa.


"Phòng thí nghiệm chính."


Nghiên cứu viên nói, bấm mật khẩu cửa ra vào, *ting* một tiếng, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra.


Cánh cửa vừa mở, nghiên cứu viên liền ngay lập tức tiến vào.


"Đợi đã." Lục Siêu đưa tay ngăn cản. "Mẫu vật ở trong này, cô không định chờ các nghiên cứu viên khác mang theo thiết bị rồi mới vào à?"


Nghiên cứu viên nọ dường như không nghe thấy hắn nói, đi thẳng tới bảng điều khiển.


Lục Siêu cảm thấy vô cùng kì quái, hắn giao cho những thành viên trong đội đi quan sát xung quanh, còn mình thì tiến về chỗ nghiên cứu viên kia.


"Này, cô làm gì..."


Hắn nắm vai của nghiên cứu viên kia kéo lại.


Nghiên cứu viên ngẩng đầu, khuôn mặt này hắn đã gặp trên máy bay, trí nhớ của hắn rất tốt, xác định đây thực sự là người của hắn.


Chỉ có điều, vẻ mặt của người này không bình thường.


Nghiên cứu viên đờ đẫn gạt tay hắn ra khỏi vai mình, tiếp tục làm việc với bảng điều khiển.


Lục Siêu nhíu mày, hắn giơ súng, hướng đầu nghiên cứu viên nọ chĩa tới.


"Tôi yêu cầu cô dừng lại, nếu không tôi sẽ nổ súng."


Nghiên cứu viên mặc kệ Lục Siêu, cơ thể cô ta như được lập trình sẵn, bàn tay không ngừng nhảy múa trên bàn phím.


Lục Siêu quẫn bách, vào thời điểm nghiên cứu viên sắp hoàn tất bước cuối cùng, hắn bóp cò vào bả vai cô ta, nghiên cứu viên kia bị đau liền loạng choạng ngã xuống.


Sau đó liền không thấy động đậy gì nữa.


Lục Siêu định tiến đến xem cô ta, nhưng lúc này, tiếng của đồng đội phía sau liền vang lên.


"Đội trưởng, mau đến đây!"


Lục Siêu vội chạy tới, liền thấy lồng kính mở cửa, mẫu vật đáng lẽ nên ở bên trong đã biến mất.


"Mẫu vật... chạy rồi?"


Hắn có chút không tin được nói.


Chẳng phải cấp trên nói là bảo mật mười lớp sao?


"Đội trưởng, ở đây có một máy ghi âm."


Lục Siêu giật máy ghi âm từ tay đội viên, nhấn nút play, một giọng nói ngọt ngào từ trong máy vang lên.


<Xin chào, tôi là Tô Thanh.>

Bình Luận (0)
Comment