Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 72

Gió đêm lạnh buốt, Thiên Y đi bộ trên đường, chiếc áo mỏng manh chẳng đủ che giấu cơ thể yêu kiều của cô, Thiên Y ôm vai, hắt xì một cái.


Mở ra điện thoại, hết pin.


Mở ra ví tiền, chỉ có vài đồng lẻ, căn bản đi taxi cũng không đủ.


Xe bus, giờ này không có.


Phải đi bộ thôi.


Thành phố nửa đêm vẫn sáng đèn, xe cộ đi lại nhộn nhịp, hình bóng của Thiên Y lẻ loi trên phố, đèn đường chiếu vào cô tạo nên một cái bóng dài, Thiên Y ngẩng đầu nhìn trời, mắt như phủ một tầng hơi nước, mặt trăng ở thế giới này không phải là màu đỏ.


Cô chà chà tay vào nhau, sau đó áp lên má mình, khinh bỉ bĩu môi.


Chẳng ấm gì cả.


[Ký chủ đang nhớ ai à?] Hệ Thống nhạy bén nhìn thấy loạt hành động này của Thiên Y, trông ký chủ có chút... cô độc.


Thiên Y thở ra một luồng sương trắng, đau khổ nói "Ta vừa nhớ ra đáng lẽ nên cuỗm cái ví tiền của con heo nọc kia đi, đỡ phải cuốc bộ."


Người ta nói thà khóc trên ô tô có điều hòa còn hơn cười khi đi hai cẳng, câu này hôm nay quả thật quá thấm thía.


Bây giờ chắc chính cung đến nơi rồi, cô có điên mới quay lại.


Hệ Thống: ...


"Thế giới này rốt cuộc là thế nào, bà đây vừa đến liền liên lục có mấy tên biến thái mơ ước ta."


Chẳng phải nói muốn làm mỹ nữ an tĩnh sao!


Dislike!


[Nguyên chủ có vận mệnh đặc biệt là bị nam nhân ngược chết.] Âm thanh đều đều của hệ thống vang lên.


Thiên Y: ...


Ý ngươi là lúc nào bổn cung cũng có thể bị đè?


[Vì thế nên thế giới này thuộc cấp A.]


Thiên Y nổi da gà, thế giới này muốn cùng cô chơi ngược tâm ngược thân play phòng tối sao?


Cô lại sợ quá cơ.


Thiên Y đi bộ một lần là ba tiếng đồng hồ, trời tờ mờ sáng cô mới lết về được căn hộ mà nguyên chủ và Đường Tô Tô cùng nhau thuê.


Cô tìm chìa khóa, sau đó mở cửa.


Ánh trăng bên ngoài chiếu vào căn phòng sáng rõ, Đường Tô Tô nằm gục trên sô pha, trên bàn ăn là cơm canh đã nguội ngắt.


Thiên Y: Sao lại có cảm giác vợ chờ chồng về nhà là thế nào?


Cô tiến về phía Đường Tô Tô, nữ chính nửa nằm trên sô pha, đầu nghiêng về một bên, co người lại như một cục bông, mày hơi nhíu, nhìn là biết ngủ không sâu.


Theo như ký ức của nguyên chủ, mấy ngày nay Diệp Nhã và Đường Tô Tô cãi nhau, Đường Tô Tô không muốn Diệp Nhã đi tiếp rượu, hai người lời qua tiếng lại, sau đó Diệp Nhã tức giận bỏ đi.


Lúc chiều Đường Tô Tô nhắn tin làm lành, Diệp Nhã tâm phiền, trực tiếp tắt máy.


Diệp Nhã đang cần tiền, lại không nói cho Đường Tô Tô, hai người có tranh cãi là điều tất yếu. Với lại, Đường Tô Tô gia cảnh bình thường, cũng không có nhiều tiền cho cô vay như vậy.


Thiên Y tặc lưỡi, sau đó bế Đường Tô Tô về phòng ngủ, đắp chăn cho cô.


Đường Tô Tô mơ hồ mở mắt, nhìn thấy bóng hình của Diệp Nhã, cô vươn tay nắm lấy một góc váy của người kia, giọng nói có chút cẩn thận lại xuống nước.


"Nhã Nhã mình sai rồi, cậu đừng có không về nhà như vậy được không, mình chỉ là lo cho cậu..."


"Ừm, ngủ tiếp đi." Thiên Y gỡ tay của Đường Tô Tô ra khỏi cái váy rách tả tơi của mình, Đường Tô Tô mơ màng thêm vài câu lại ngủ mất.


Thiên Y toàn thân mỏi nhừ, đầu vẫn còn hơi choáng, vừa vào phòng mình cũng ngã xuống giường ngủ thiếp đi.


-------------------


Ngày hôm sau Thiên Y tỉnh dậy đã là giữa trưa.


Cô lười nhác cắm sạc vào điện thoại, bước ra ngoài, thấy trên bàn ăn đã để sẵn một cái sandwich cùng một cốc sữa lớn, còn có một tờ giấy nhắn của Đường Tô Tô, dặn cô nên ăn sáng.


"Mảnh Vỡ thế nào?"


Thiên Y vừa ăn vừa hỏi hệ thống.


[Mảnh vỡ lần này không thuộc thế giới thực.]


"Có ý gì?"


[Mảnh vỡ không có thực thể, không cần Vỏ Bọc, cách thức chiếm năng lượng của nó... rất độc đáo.] Hệ Thống xoay xoay cái đầu không tồn tại của mình [Nó trở thành một mã độc, nói cách khác, là một con virus tạo thành từ một chuỗi số liệu.]


"Ồ" Thiên Y rốt cuộc tỏ ra chút hứng thú. "Vậy chẳng phải thuộc phạm vi làm việc của ta rồi?


[Nếu có thể dễ dàng xử lý qua thế giới thật, thì cũng quá dễ dàng.] Hệ Thống khinh bỉ nói. [Tạm thời không biết nó đang ở bên trong tập tin nào, thế giới trên mạng rộng lớn như thế, tìm chắc cũng tốn không ít thời gian.]


Thiên Y tùy ý gật đầu, không vội.


Cô ăn xong, quay lại phòng mở điện thoại, một loạt tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ hiện lên làm Thiên Y hết hồn.


Tay quản lý đã dụ cô bồi rượu gọi điên cuồng, Thiên Y bình thản nghe máy, đầu bên kia là hàng loạt tiếng rống giận của tay quản lý.


"Diệp Nhã, em giải thích ngay cho tôi, chuyện hôm qua là như thế nào!? Chẳng phải ngày hôm qua em ở cùng Chu tổng sao!?"


Thiên Y ngáp một cái, có vẻ như cô vẫn chưa ngủ đủ giấc "Quản lý nói gì vậy, hôm qua bồi rượu xong ai về nhà nấy ngủ, em có gì giải thích?"


Vương quản lý nghẹn lời, bồi rượu xong ai về nhà nấy, cô ta nói ai thèm tin? Hôm qua hắn đã bỏ thuốc kích dục cùng thuốc mê liều mạnh, Diệp Nhã nhất định đã lên giường cùng Chu tổng, nhưng hôm nay Chu tổng gửi cho hắn một cái tin chửi mắng rất dài, sau đó hắn không thể liên lạc lại, rốt cuộc chuyện là thế nào? Vậy tiền môi giới Chu tổng hứa cho hắn phải làm sao đây?


"Em đừng có nói dối tôi, Diệp Nhã, chẳng phải em đang cần tiền sao? Chỉ cần nghe theo Chu tổng em liền muốn gì được nấy, vậy mà em làm cái gì rồi, cả ngày hôm nay đều không liên lạc được Chu tổng! Tôi nói cho em biết, loại diễn viên hạng bét như em tìm đâu cũng có, em đắc tội một người, ngày sau đừng hòng sống trong giới này!"


Thiên Y để điện thoại xa xa lỗ tai, chờ tiếng chửi mắng dừng lại, lúc này mới kề tai nghe.


"Quản lý, anh nói tôi ở cùng Chu Tổng, vậy bằng chứng đâu? Hơn nữa anh dựa vào cái gì khắng định chắc nịch như thế? Đừng nói là, anh bỏ thuốc tôi, sau đó đem đưa cho lão già bụng phệ kia đấy nhé?"


Vương quản lý giật mình, cô ta nhìn ra?


Mà nhìn ra thì làm sao, hắn sống chết không nhận, cô ta còn có thể làm gì hắn?


"Diệp Nhã, em đừng có vu oan giá họa! Tôi thấy em đang cần tiền mới có lòng giới thiệu Chu tổng cho em, em là muốn ăn cháo đá bát đúng không, bò được lên giường Chu tổng liền không cần tên quản lý quèn này nữa! Tôi không cần biết em làm gì khiến Chu tổng giận, hôm nay nhất định phải liên lạc với Chu tổng, nói chuyện tử tế cho tôi!"


Hắn mắng thêm một tràng sau đó cúp máy.


Thiên Y vứt điện thoại xuống giường, tên điên này nói lắm thật.


Vốn đã định im lặng cho qua rồi, hóa ra tên quản lý này lại dám tìm cô gây phiền phức.


Cô xoa xoa thái dương, sau đó với tay lấy máy tính.


Thì ra mày chọn cái chết.


Ân chuẩn.

Bình Luận (0)
Comment