Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 87

Màn hình game hiện lên, nhân vật của Thiên Y vững vàng đứng trong hang động.

Vẫn khung cảnh cũ, vẫn nhân vật cũ.

Thiên Y mở danh mục nhiệm vụ, quả nhiên, một khung miêu tả (Nhiệm Vụ Chủ Tuyến) không biết từ lúc nào đã ở trong danh sách.





Nhiệm vụ tổ đội?

Trong mắt Thiên Y hiện lên một tia suy tính, cô vươn tay chạm vào màn hình, dấu ấn màu máu trên cổ tay chớp động, màn hình máy tính trước mắt ẩn hiện tia điện nhàn nhạt, vị trí tay cô chạm vào giống như xuất hiện vết nứt, càng lúc càng lan rộng. Nhưng vết nứt này chỉ duy trì được vài giây, màn hình đã trở về nguyên trạng.


"Quả nhiên, mình đã bị nó chặn lại." Thiên Y trầm mặt lẩm bẩm, vừa đóng khung nhân vật, đã thấy hai con quái vật từ đâu tiến đến.





Thiên Y giơ cuốc xoay một vòng.

Cuốc cuồng nộ!

Xác hai con quái vật ngã xuống hang động đầy hoa.



??? [Thường]: Ngươi thật sự chết đi sống lại...

Trên khung chat thường đột nhiên xuất hiện đối thoại.

Thiên Y nhìn nhìn dòng chữ, tí thì quên mất tên này.

??? [Thường]: Này.

??? [Thường]: Ta đã nghĩ về những lời ngươi nói trước khi ngươi tự sát. Ngươi nói thế giới này không phải thật, đúng chứ?

Gương mặt siêu thực của Áo Xanh thông qua màn hình giống như đang nghiền ngẫm, đôi mắt xanh của hắn nhìn về phía cô, khiến Thiên Y đột nhiên có cảm giác như hai người vừa chạm mắt.


Sau khi biết cái game này là một ảo cảnh được tạo ra bởi Mảnh Vỡ, việc một số nhân vật ở đây không hoàn toàn là NPC là điều Thiên Y có thể hiểu được.

Tên này rõ ràng thông minh hơn nhiều so với trí tuệ nhân tạo bình thường, nếu hắn thật sự là người, vậy không biết chừng Thiên Y có thể tìm được manh mối để tiến vào cái ảo cảnh này cũng nên.

Nghĩ vậy, cô cũng thân thiện với hắn hơn một chút, nhanh chóng dùng vài câu đơn giản khái quái lại thế giới cùng tình trạng của hai người họ.

Áo Xanh sau khi nghe xong vẫn luôn im lặng, hắn ngẫm nghĩ một lúc, khung chat lúc này mới bắt đầu hiện chữ.

??? [Thường]: Nghe như ngươi nói, thế giới thật sự cùng ảo cảnh này có mối liên kết, vậy nếu như ngươi có khả năng khởi tạo nhân vật để hành động trong thế giới này, ta đồng nghĩa cũng có thể tạo nhân vật để đi qua thế giới của ngươi?


Thiên Y đọc đi đọc lại khung đối thoại của tên kia, ý hắn là nếu những người ngoài này có thể vào được, đồng nghĩa với việc hắn cũng có thể ra ngoài này ấy hả?

Npc [Thường]: Nếu ngươi có năng lực đó, ta nguyện tôn ngươi lên làm lão đại, từ nay theo ngươi kiếm ăn.

Mảnh Vỡ lần này đã chặn sóng năng lượng của cô rồi, quả nhiên vì lần trước cô hành xử quá mức ác liệt trong ảo cảnh của nó nên sinh ra đề phòng, đáng lẽ cô phải giả vờ thuận theo và tỏ ra yếu đuối một chút mới phải.

Dù sao hối hận không có ích gì, quan trọng là nếu tên này có khả năng phá nó từ bên trong...

Thiên Y nhếch môi, thử một chút cũng không mất gì mà.

NPC [Thường]: Ta giúp ngươi loại bỏ phong ấn, ngươi thử ra ngoài này xem.

Cô mở hòm đồ lấy chìa khoá.


Xác nhận.

Xích sắt rơi loảng xoảng rồi biến mất.

Hang động rung lắc.



Thiên Y nhìn thông báo từ màn hình, Áo Xanh cũng bắt đầu cử động.

Hắn chậm rãi đứng dậy, phủi phủi bộ đồ không biết có tí bụi nào không, sau đó tiến về phía nhân vật của Thiên Y.

NPC [Thường]: Ra ngoài thế nào đây?

??? [Thường]: Ngoại trừ xích sắt phong ấn ta, hang động này còn có kết giới để ngăn cản người ra vào, ngươi rốt cuộc làm sao tiến vào đây vậy?

NPC [Thường]: Ta nói rồi, một con chuột nói là ở đây có kho báu, sau đó mang ta vào. Ngươi rốt cuộc có đem ta ra được không thế?

Thiên Y đột nhiên không có tí tin tưởng nào.

Áo Xanh đi một vòng quanh hang động.

??? [Thường]: Để ta thử xem.

Hắn cắn ngón tay, hướng lên tường hang động vẽ lên một cái kết giới bằng máu, màn hình của Thiên Y lúc này cũng rung lắc dữ dội.
??? [Thường]: Này, ta cần xác định vị trí của ngươi, giống như khi nãy, truyền vào ít năng lượng đi.

Nghe hắn phun ra mấy từ chuyên ngành, Thiên Y lúc này mới thấy có lẽ thằng cha này thật sự có chút bản lĩnh.

NPC [Thường]: Tới luôn.

Thiên Y lại một lần truyền vào năng lượng, không biết có phải do kết giới của Áo Xanh làm vật trung gian hay không, lần này vết nứt càng lúc càng khuếch đại, chớp mắt có thể thấy đã bao phủ một nửa màn hình máy tính.

??? [Thường]: Không ổn, lối ra bên ngươi không tương thích, sắp phát nổ rồi!

Thiên Y vừa đọc xong dòng chat này, màn hình đã chớp nháy dữ dội.







Thông báo từ game hiện lên một loại ngôn ngữ không hiểu được.

Khói bốc ra từ máy tính.
Thiên Y ngửi thấy mùi red flag, cô ngay lập tức ném máy tính ra xa.

*Bùm*

Vừa xinh, máy tính đang bay trên không trung thì phát nổ, ánh lửa bùng lên, hơi nóng rất nhanh lan rộng ra khắp căn phòng.

Vừa xinh cái con khỉ!

Tiếng nổ lớn ngay lập tức đánh thức Hệ Thống đang ngủ say, nó bật dậy liền nhìn thấy thảm cảnh trong phòng Thiên Y.

[Ký chủ, người định nửa đêm tự sát đấy à!]

Không, bà đây là nửa đêm bị mưu sát có được không!

Tiếng nổ hiển nhiên đã đánh thức không ít người trong khu chung cư, bao gồm cả Đường Tô Tô, nhưng quan trọng hơn, khi máy tính của Thiên Y phát nổ, toàn thành phố cũng đột nhiên mất điện.

Tỉ lệ phần trăm một thành phố lớn trọng điểm của đất nước bị mất điện là bao nhiêu? Thiên Y không thể không nghi ngờ nó có liên quan đến vụ nổ máy tính của cô.
Mặc dù vậy, nhưng thậm chí vài ngày sau đó, cô thật sự hoàn toàn không có thời gian nghĩ về việc tại sao nó lại gây ảnh hưởng lớn như vậy, bởi vì...

Chiếc máy tính phát nổ đã bốc cháy gây nên một vụ hoả hoạn nho nhỏ.

Gần như toàn bộ căn phòng của Thiên Y bị cháy đen thui, mặc dù rất may là nó không lan rộng, nhưng chủ nhà thì không hài lòng một tí nào.

Kết quả của sự việc, Đường Tô Tô và Thiên Y bị đá ra đường.

Thiên Y, tên khác Diệp Nhã, không tiền, không nhà, không nghề nghiệp, không tài sản.

Nói ngắn gọn, vô gia cư.

Một chữ, thảm.

Vòng bạn bè của Đường Tô Tô không tệ, có thể tìm được người cho ở nhờ mấy ngày, nhưng nguyên chủ Diệp Nhã lại không giống vậy.

Thiên Y ôm Hệ Thống, kéo vali vốn chẳng có mấy món đồ đi trên đường.

"Ở khách sạn mấy ngày trước đã."
[Ký chủ, tiền đâu?]

Thẻ ngân hàng cùng điện thoại của ký chủ đều cháy đen rồi còn gì.

Thiên Y nhìn Hệ Thống một cách khinh bỉ, rút từ trong túi áo ra một xấp tiền.

"Nữ chính cho ta vay, ít nhất cũng chống đỡ được cho đến khi có thẻ ngân hàng mới. Cùng lắm thì, đây, tiền đây chứ đâu!"

Cô xoè ra hai bàn tay trắng.

Hệ Thống: Ký chủ cho là mình đang đi tìm đường cứu nước đấy à?

Thiên Y và Hệ Thống đi cả một ngày trời, kết quả là, không khách sạn nào cho phép đem vật nuôi vào cả.

Thiên Y và Hệ Thống ngồi bên lề đường, một cơn gió thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng bay phấp phới, tạo nên một cảnh tượng đìu hiu.

Một phụ nữ trung tuổi đi ngang qua, tay xách nách mang, nhìn thấy cô bèn lắc đầu thở dài, quay qua dúi vào tay Thiên Y một cái bánh bao "Thanh niên thời nay tuổi trẻ có chân có tay, cứ giận dỗi với bạn trai cãi nhau với phụ huynh là lại bỏ nhà ra đi, tốt nhất mau về đi, đêm tối thân gái một mình nguy hiểm lắm."
Thiên Y: ....

Hệ Thống, ngươi bỏ con mèo đó rồi vào lại đầu ta đi.

Hệ Thống: ...Rất tiếc, vật ký sinh sau khi xác nhận không thể hoán đổi, chờ kiếp sau đi.

Một người một mèo cứ thế trừng mắt nhìn nhau, cứ thế một lúc lâu, Thiên Y rốt cuộc từ trên nền đất đứng bật dậy.

"Đi thôi."

[Ký chủ có nơi để đi rồi à, meow?] Hệ Thống hiếu kì hỏi.

Thiên Y chỉ tay về bến xe khách ở phía xa, trên mặt đã lấy lại vẻ tự tin "Nguyên chủ không phải có người thân sao? Về nhà thôi."

——————— 

"Ba, không cần phải nấu nhiều đồ ăn như vậy đâu..."

Thiên Y nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn trước mắt, lại nhìn người đàn ông trên người mặc bộ đồ sờn cũ, khuôn mặt già hơn tuổi đang hối hả muốn chuẩn bị thêm thức ăn từ nhà bếp, nhanh chóng đưa tay ngăn cản.

"Còn một món nữa thôi, con mấy năm không về rồi, ngồi xuống bàn trước đi, đừng có làm gì cả."
Người đàn ông ấn Thiên Y ngồi xuống bàn, sau đó vội vã đi vào nhà bếp.

Người này là ba của nguyên chủ, Diệp Ngũ.

Mẹ của nguyên chủ bệnh nặng, thời gian ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà, người đàn ông này gồng gánh trên vai sức nặng của cả gia đình bao nhiêu năm, nguyên chủ từ sau khi lên thành phố đến nay đã gần bốn năm chưa về nhà, cha nguyên chủ tất bật như vậy cũng coi như lẽ đương nhiên.

Sau khi kiếm được món tiền lớn từ Chu tổng ngày nọ, Thiên Y đã gửi gần như toàn bộ cho ông để lo viện phí, may mắn thay, có vẻ như cuộc phẫu thuật sẽ được thực hành sớm.

Diệp Nhã trước kia vì chậm trễ đóng tiền chữa bệnh nên đã kéo dài thời gian phẫu thuật, làm giảm đi tỉ lệ thành công cũng như khiến cho mẹ cô phải chịu một ít biến chứng, vậy nên cú sốc mất đi con gái cũng khiến cho biến chứng này càng trở nên trầm trọng, cuối cùng dẫn đến cái chết của người mẹ bệnh tật.
Ở một thế giới nơi đồng tiền và quyền lực trị vì, người giàu có thể không hạnh phúc, nhưng người nghèo thì không có sự lựa chọn về mặt cảm xúc.

Diệp Nhã không phải một cô gái xấu xa, nhưng sức nặng của đồng tiền biến cô ta thành kẻ thứ ba, một kiều nữ, một con hồ ly tinh, một kẻ đào mỏ, thực dụng, rác rưởi, những xú từ mà người đời áp đặt lên những tồn tại chuyên đi mồi chài đám đàn ông giàu có đã có vợ như cô ta.

Có một câu nói, có cầu thì ắt có cung, không phải sao?

Khoảnh khắc Diệp Nhã đồng ý đi hầu rượu ngày hôm đó, có lẽ tự tôn cuối cùng của cô ấy đã được đem cho chó gặm rồi.

Hiện tại, Thiên Y ở đây, tự tôn của Diệp Nhã ở đây, nhưng Diệp Nhã đâu? Có chăng chỉ là cái xác tên Diệp Nhã đang giả vờ tỏ vẻ quan tâm cha mẹ của cô ta mà thôi.
Diệp Nhã thực sự đã biến mất rồi.

"Gần đây công việc bớt bận rộn rồi, con nghĩ muốn về thăm ba mẹ một thời gian, cũng giúp ba chăm sóc mẹ nữa." Thiên Y từ tốn gắp thức ăn bỏ vào bát người đàn ông khắc khổ, giọng nói so với ngày thường càng thêm dịu dàng.

"Chắc mẹ con vui lắm, mấy năm rồi không nhìn thấy con..."

Mắt Diệp Ngũ lấp lánh ánh nước, Nhã Nhã thực sự xinh đẹp như mẹ của con bé, may mà nó không giống ông, đen đúa xấu xí. Mấy năm không gặp, ông chỉ có thể nhớ về con bé bằng cách tải về tất cả những video mà con bé xuất hiện, cũng như để mẹ con bé trong viện có thể thường xuyên nhìn ngắm. Chỉ tiếc mấy video có con bé quá ít, xem đi xem lại đến nằm lòng, vẫn muốn được nhìn thấy người thật một chút.

Hôm nay ước muốn này cũng trở thành sự thật rồi.
Thiên Y nghe ba của nguyên chủ kể chuyện linh tinh đến muộn, vốn toàn là những câu chuyện hàng ngày vụn vặt, nhưng hiếm khi cô kiên nhẫn ngồi nghe như vậy. Hệ Thống nằm trên bệ cửa sổ quan sát ký chủ, nhìn nụ cười mỉm dịu dàng trên môi cô, tự hỏi liệu là do ký chủ diễn quá đạt, hay do cảm giác thân cận gia đình đầm ấm này vốn là cảm xúc chân thật?

Diễn xuất lên xuống thất thường của ký chủ luôn là một câu hỏi không có lời giải. Với Hệ Thống, cột mốc chấm điểm của nó luôn rất đơn giản, từ một đến mười, tốt và tệ, bất kì ai cũng có một thang điểm cho mình.

Nhưng ký chủ không giống vậy.

Có lúc rất tốt, có lúc cực tệ. Và có những lúc nó tự hỏi... liệu kia có phải là cảm xúc thực sự của kí chủ?

Những thông tin ban đầu về cô có bao nhiêu đáng tin? Ký chủ chưa bao giờ thừa nhận hay giải thích với nó.
Hệ Thống biết điều này nghĩa là gì.

Ký chủ không tin nó.

Che lấp bản thân bằng một làn sương mù, từ chối tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ chính mình, mặc dù mối quan hệ của họ đã thay đổi đôi chút, nhưng những gì nó biết về cô chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Cũng phải, nó đã lợi dụng cô, còn suýt gϊếŧ cô nữa.

Nhưng nó đã thay đổi rồi, nó hiện tại muốn giúp cô. Mặc dù ký chủ hành xử có chút không theo lẽ thường, nhưng nó tin rằng cô không phải kẻ xấu thiên địa không dung tha.

Quan trọng là, ký chủ vẫn đề phòng nó, cô chưa từng hỏi mượn sức mạnh của nó.

"Ta đã lựa chọn bỏ qua quá khứ của ngươi, ngươi không thể... thử tin ta một chút...zzzz" Hệ Thống lẩm bẩm, rồi dường như không thể chịu được nữa, mí mắt của nó dần khép lại.

"Như vậy nhé, mai con sẽ cùng ba đi tạo bất ngờ cho mẹ." Thiên Y cười chúc Diệp Ngũ ngủ ngon, cô tiến về phía mèo nhỏ bên bệ cửa sổ, nhìn dáng vẻ co lại thành cục bông của nó, sau đó di dời tầm mắt về phía xa, buổi tối, tiếng côn trùng kêu rả rích đặc biệt rõ ràng.
Chỉ cách thành phố có 3 giờ đồng hồ, mà nơi này cứ như một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Thiên Y vuốt ve mèo nhỏ, ánh mắt rơi vào khoảng không vô định, trong khoảnh khắc, khuôn mặt trống rỗng của cô nhìn không khác gì một bức tượng sáp vô hồn.

"Ầy, đúng là ở trên cao thường cô độc..."

Sau một lúc lâu, Thiên Y sâu kín thở ra một câu.

Không khí ở trên này loãng quá, khó thở ghê.

Hệ-giả-vờ-ngủ-Thống: ...

Bình Luận (0)
Comment