Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 9







Nơi cô gái ngã xuống, màu đen kì dị dần bốc lên, tụ lại vào trong lá bùa, cuối cùng hóa thành 1 viên ngọc màu đen tuyền lăn xuống bên cạnh mũi chân cô.


Thiên Y đưa tay nhặt lên, viên ngọc nhoáng lên 1 cái, cô đột nhiên như cảm thấy có 1 luồng điện chạy thẳng vào cơ thể.


Cô giữ tư thế nhặt viên ngọc khoảng hơn 2 phút, lúc này hệ thống đột nhiên online, viên ngọc từ trên tay Thiên Y rơi xuống, lại 1 lần lăn đến mũi chân cô.


[Ơ ký chủ...xử lý xong rồi sao?] Hệ thống 1 bộ dáng ngơ ngác nhìn vỏ bọc mảnh vỡ nằm ngất trên đất lạnh, nó tính toán lúc này chắc mới bắt đầu đánh nhau, ai ngờ ký chủ đến thời gian cho Boss tâm sự chuyện đời cũng không cho, trực tiếp lao vào đánh chứ?


"Ừ, xong rồi. Ngươi quá chậm. Thứ này xử lý thế nào?" Thiên Y 2 tay đút túi áo, bộ dạng không biết nghĩ gì đưa chân chơi đùa viên ngọc dưới đất.


[Ký chủ đừng nghịch nữa. Nhỡ như mảnh vỡ bằng cách nào lại chui vào cơ thể cô, hậu quả không thể tưởng tượng được đâu. Dùng cái này đựng là được.]


Trong tay Thiên Y lại lần nữa xuất hiện 1 chiếc hộp, nhỏ hơn hộp đựng trang sức 1 chút, khi mở ra, viên ngọc không biết từ khi nào đã nằm yên vị trong chiếc hộp.


[Cô làm tốt lắm. Nhân danh 1 trong các hệ thống xuất sắc nhất, tôi có lời khen dành cho cô. Nhiệm vụ hoàn thành, từ bây giờ, cô có thể trở về giao diện chính bất cứ khi nào.] Hệ thống mở lời khen thưởng Thiên Y, đương nhiên, nó cũng muốn tự khen thưởng nó 1 chút.


"Bây giờ." Cô muốn đến thế giới nào đó khoa học kĩ thuật phát triển 1 chút.


[Được rồi, vậy cô tự sát đi.]


Thiên Y: ....


Excuse me?


Con mẹ nó Hệ thống muốn ăn đấm phải không?


[Tôi chỉ có khả năng đưa linh hồn cô trở về, mà cô lại chưa chết, tôi cũng không có cách nào. Ngoại trừ chờ cô chết già ở thế giới này thì cách trở về nhanh chóng nhất là tự sát.] Hệ thống tỏ vẻ không phải việc của nó, mảnh vỡ cũng thu thập xong rồi, nó nên bắt đầu ảo tưởng đến việc thăng chức từ đoạn nào bây giờ nhỉ?


Thiên Y 1 bộ dáng ta không còn gì để nói.


Lần sau nhất định phải đọc điều khoản rõ ràng mới đồng ý.


Được rồi, sẽ không có lần sau.


Trong lúc Thiên Y đang hồi tưởng 101 cách tự sát, tiếng còi báo động của cảnh sát đã làm cô đột nhiên nhớ lại 1 sự kiện tương đối quan trọng.


Tội phạm truy nã đột nhập vào trường...


"Ê Hệ thống, đến giờ làm anh hùng rồi."


-------------------------


"Bình tĩnh, không được làm hại con tin! Chúng ta có thể thương lượng!"


Cảnh sát lo lắng hét lên với người đàn ông mặc áo tù nhân đối diện, người đàn ông trên tay cầm 1 khẩu súng lục, chĩa vào đầu cô gái đang bị ghì chặt, đôi mắt đỏ hằn tơ máu hét lên với cảnh sát:


"Chuẩn bị cho tao 1 chiếc xe, cùng với tiền bạc và súng ống, bằng không tao bắn nát sọ con điếm này!"


Thiên Y vừa lúc đến thấy 1 màn này, trong lòng cảm thán, cốt truyện hình như "có chút" thay đổi rồi. Nam chính Hoàng Minh buổi học cuối cùng cũng không đến trường, nam phụ Khải Khanh bị phụ tình như vậy sẽ ko bất chấp cứu người, cô cũng không có mặt, căn bản không ai nguyện ý giúp cô ta.


Không sao không sao, cô ta còn có hào quang nữ chính, căn bản không thể chết.


Nhưng mà cô đang muốn chết, cô lại muốn cơ thể này chết có ý nghĩa 1 chút.


Ầy, khó nghĩ quá mà.


"Tần Liên!"


Cái giọng này...


Khải Khanh tốc độ cực nhanh chạy tới ôm chầm lấy cô.


"Cậu không sao! Cậu không sao, thật tốt quá!"


Thiên Y xoay người tránh thoát cái ôm của Khải Khanh, gật đầu với hắn.


"Ừ, mình không sao."


Hệ thống: Ký chủ phũ vãi.


Khải Khanh hụt hẫng ôm lấy khoảng không, nhưng hắn rất nhanh trấn tĩnh lại, tay muốn kéo cô ra khỏi khu vực nguy hiểm.


"Chỗ này rất nguy hiểm, chúng ta đi ra nơi an toàn trước đã." Bàn tay nắm lấy tay áo rách tả tơi của cô, hắn có chút bất ngờ, cô ấy... rốt cục đã đi đâu vậy?


"Cậu không lo cho Sơ Lam?" Thiên Y lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Khải Khanh, dù gì cũng từng thích, vậy mà nãy giờ cũng chưa liếc nhìn cô ta 1 cái?


Khải khanh khựng lại 1 chút, sau đó nhìn vào mắt Thiên Y, hắn biết đây không phải thời cơ tốt, nhưng hắn phải nói.


"A Liên, mình và Sơ Lam không như cậu nghĩ, người mình thích là c...."


"CHÚNG MÀY LỪA TAO! TẤT CẢ CHÚNG MÀY! LŨ CHÓ MÁ CHẾT HẾT ĐI!"


Trong lúc Khải Khanh đang bày tỏ, 1 tiếng hét tức giận vang lên, kèm theo sau đó là 1 loạt tiếng súng.


Thiên Y: Chờ mãi đoạn này.


Cảm nhận tiếng xé gió lao đến, Thiên Y chỉ kịp đưa tay đẩy Khải Khanh, sau đó xoay người, "bụp" 1 tiếng, thân mình cô như diều dứt dây nằm rạp trên đất.


Cảm giác đau đớn ập đến, mắt cô mờ dần đi, chỉ nhìn thấy Khải Khanh gào thét lao về phía cô, cô không thể đọc được khẩu hình của hắn, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, toàn bộ rơi vào bóng tối.

Bình Luận (0)
Comment