Ký Chủ Thân Thân! Dậy Ngay Đi!

Chương 33


Hệ thống vô ngữ mà nhìn Thanh Hoà làm yêu, ngay lập tức nói sang chuyện khác.
[Hệ thống: Ký chủ thân thân ngài vẫn là nên sửa soạn, đi xuống lầu ăn sáng, rồi đi học lạp.]
Thanh Hoà: "A, ngươi quả nhiên không còn yêu ta, không thèm dỗ ta." Vừa nói Thanh Hoà vừa chậm rì rì đi lên rửa mặt sửa soạn lại cặp sách.
"A thống à, tại sao chúng ta lại phải đi học chứ?" Thanh Hoà ngậm ngùi nói với hệ thống.
[Hệ thống:...!Hệ thống không biết lạp.]
"A thống, ngươi hảo vô tình, quả nhiên ái là sẽ biến mất đúng không."
Thanh Hoà rửa mặt vệ sinh xong sau lấy cặp sách đi xuống nhà, bên dưới phòng ăn mọi người cũng dần tụ tập lại bàn nói chuyện.
Thấy hắn đi xuống Diệp Liên kêu hắn vào bàn chuẩn bị ăn sáng.
Sau khi ăn xong, chuẩn bị đi học, hắn dự định lại chiếc xe moto mới sắm kia đi học luôn.
Có xe tại sao không đi.

Trước khi đi nghe được mọi người nói: "Đi đường cẩn thận."
Ông Diệp bổ sung thêm: "Con cứ đi học như bình thường, mọi sự việc cả nhà đều sắp xếp cho con rồi.

Những thành phần ô hợp đều đi đến nơi chúng nên đi."
Thanh Hoà dừng bước chân khi nghe ông Diệp nói, quay sang cười nhẹ nhàng với cả nhà gương mặt hắn được ánh sáng chiếu sáng từ cánh cửa đang mở, làm đôi mắt xanh lục kia lấp lánh sáng lên, nói: "Vâng, con biết rồi ạ."
Mọi người sửng sốt nhìn hắn.
A, Tiểu Hoà tốt hơn rồi.

Không còn ủ dột tử khí trầm trầm như mấy ngày nay.
Mặc dù mấy ngày nay Tiểu Hoà che giấu rất khá, nhưng là vẫn thấy được sự miễn cưỡng, nhưng họ chỉ là không muốn ép buộc quá làm Tiểu Hoà lo âu, chỉ cần vẫn còn hảo hảo mà tồn tại, thì có thể từ từ mà biết được hết sự việc, nhưng là hiện tại đang hướng đến tốt phương hướng phát triển nhỉ.
Mọi người trong nhà đều sẽ cố ý hay vô tình mà chú ý đến thói quen sinh hoạt của Tiểu Hoà.
Như là lúc nửa đêm Diệp Tịch đi xuống bếp phao ly cà phê do hắn cần phê văn kiện cần tăng ca, sẽ thấy Tiểu Hoà đi xuống phòng bếp nấu ăn, nhưng là ăn cũng không nhiều, như thể chỉ là tâm lý an ủi.
Như là giữa đêm Diệp Liên xuống phòng khách lấy đồ vật để quên, có thể thấy kẹt cửa phòng ngủ của Thanh Hoà còn ánh sáng thấu ra bên ngoài.

Ghé tai lên cửa phòng có thể mơ mơ hồ hồ mà nghe Tiểu Hoà lẩm bẩm, như là đang nói chuyện với ai.
Cũng như thỉnh thoảng sẽ nghe tiếng kinh hô hay là một chút động tĩnh là trong phòng Tiểu Hoà như là bừng tỉnh giữa cơn ác mộng.
Nhưng họ cũng không thể hỏi thẳng, chỉ có thể mong chờ theo thời gian Tiểu Hoà có thể kể cho họ biết.
Nếu Thanh Hoà mà biết bọn họ não bổ từ những gì thì chắc chắc hắn sẽ nhảy dựng lên mà hò hét.
Thanh - thật sự chỉ chơi game đến khuya đói bụng mà nấu đồ ăn, cùng xem phim kinh dị cùng hệ thống hét toáng lên, lẩm bẩm cùng hệ thống chơi tướng thanh - Hoà: Thật sự cũng không hề khổ sở, thật sự.


Các ngươi tại sao không đi hỏi trực tiếp a! Tại chỗ này hạt não bổ làm cái gì a!!
Tiếc rằng Thanh Hoà cũng không biết đâu.
...
Tại cổng trường Đại học.
Một chiếc moto màu bạc trắng, thắng gấp trước cửa trường.
Chiếc xe mà bao nhiêu đứa con trai nào nhìn vào đều sẽ thích.
Đồi chân dài chống chiếc xe lại, nhìn lên là một soái ca.

Những sinh viên nữ đứng gần đó, thông qua kính phần mắt của chiếc bảo hiểm thấy được một đôi mắt của thiếu niên, cùng bạn bè thì thầm, dù chỉ thấy được một đôi mắt thì cũng chắc chắn đó là một soái ca.
Đang bàn tán với nhau thì thấy thiếu niên kia nhìn xung quanh, thấy bọn họ thì đi xuống xe thẳng đến chỗ bọn họ.
"A a a a, có phải cậu ta đang tiến đến chỗ chúng ta không."
Bọn họ cũng chỉ dám hét nhỏ, khí thấy thiếu niên dừng trước mặt họ đứng lại thì tất cả đều cấm thanh.

Một cô gái trong số đó can đảm mở miệng dò hỏi: "Cậu có chuyện gì sao?"
Những người còn lại trong lòng đều đồng thời có một ý niệm như nhau: Tuyệt lắm bà, tiếp tục đi.

Nếu có thể xin phương thức liên lạc của soái ca luôn càng tốt.
Sau câu hỏi, thiếu niên cũng mở miệng nói: "Cho mình hỏi, nhà xe của trường ở đâu?"
Giọng thiếu niên nhẹ nhàng vang lên, âm thanh rất độc đáo chỉ cần nghe là sẽ không bị nhầm lẫn với ai.
"A, cậu đi qua cổng B ở bên kia, chạy vào một chút sẽ thấy bản chỉ dẫn chạy qua bên trái đi đến nhà xe." Nữ sinh kia nhanh chóng chỉ dẫn cho thiếu niên đường đi vào bãi đỗ xe.
Thiếu niên nhìn theo phương hướng nữ sinh chỉ, quay đầu lại gật đầu, lấy trong túi vài viên kẹo cho nhóm bạn của họ, đưa cho nữ sinh chỉ đường cho hắn, nói: "Cảm ơn cậu dành chút thời gian cho tớ, đây là một chút quà cảm ơn, cậu có thể chia sẻ nó với bạn bè của cậu."
"Ân, ân, không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi." Nữ sinh hoảng hốt nhận lấy những viên kẹo thiếu niên đưa sang..

Bình Luận (0)
Comment