Ký Chủ Thân Thân! Dậy Ngay Đi!

Chương 52


"! Mỏ neo có thể kéo lên không?"
Những lời này làm Từ Mặc hoảng hốt, hắn thấp giọng nói: "Để ta thử xem sao.

"
Từ Mặc nhanh chóng thao tác cho mỏ neo thu hồi, đèn xanh sáng lên icon hình mỏ neo lập loè đèn chạy lên phía trên.

Ở dưới biểu cảm khẩn trương của hai người, icon lập loè một chút, sau đó ánh đèn màu xanh bỗng nhiên đổi thành màu đỏ, đèn cảnh cáo loé lên.

Thanh Hoà trong lòng rùng mình, lập tức chạy ra phòng điều khiển, đi tới boong tàu Thanh Hoà cúi đầu nương ánh đèn nỗ lực nhìn xuống, tại phía sau du thuyền thấy được cái bóng đen rất lớn.

"Ta xuống nhìn xem thế nào.

" Thanh Hoà nói với Từ Mặc đi theo bên cạnh một tiếng, nương bậc thang ở bên cạnh đi xuống, rất nhanh đã lọt vào trong biển, Thanh Hoà chỉ chốc lát đã bơi tới đuôi thuyền, rốt cuộc thấy rõ cái bóng đen là cái gì.

Cư nhiên là xích sắt lớn liên kết với mỏ neo bị chặn lại bởi hòn đá lớn.

Phẩm chất cùng độ lớn của xích sắt cho dù dùng súng cũng không làm đứt, hiện tại chỉ có thể dùng bom a.

Dù sao không thiếu bí mật, thêm một cái cũng không sao, Thanh Hoà ngoi lên mặt biển, cùng Từ Mặc dặn dò sau khi nghe một tiếng nổ lập tức cho thu hồi mỏ neo.

Sau khi Từ Mặc quay trở lại phòng điều khiển cùng Dương Khả nói ra việc Thanh Hoà dặn dò.


Thanh Hoà lập tức lặn trở lại vị trí của mỏ neo, lấy bom từ trong không gian.

Không cần lo lắng vấn đề thấm nước, vật phẩm của hệ thống sản xuất tất là tinh phẩm!
Trong lòng cho hệ thống một ngón tay cái, Thanh Hoà lập tức quay trở lại boong tàu, kíp nổ bom.

Đoàng!
Sau tiếng nổ vang bên tai, là tiếng máy móc hoạt động, mỏ neo rời khỏi mặt biển vang tiếng nước ào ạt.

Du thuyền lập tức khởi động, theo cánh cửa mở ra, du thuyền như quái vật khổng lồ động lên!
!
Trong một phòng thí nghiệm.

Nghiên cứu viên thay đổi thành áo blouse trắng, hắn cau mày thấp giọng hỏi đồng sự bên cạnh: "Tiếng cảnh cáo khi nãy là chuyện gì a?"
"Có người ngoài xâm nhập.

" Đồng sự thực mau đáp lại: "Cùng chúng ta không có quan hệ, hiện tại đi ra ngoài có khả năng gặp bọn họ mà ngộ thương, chờ ở bên trong đi.

"
"Ta đi sao chép số liệu thực nghiệm! " Nghiên cứu viên quay đầu lại nói, không ý thức được đồng sự vừa trò chuyện bị người đánh hôn mê ngã xuống.

Nghiên cứu viên để USB sao chép số liệu, như có dự cảm mà quay đầu lại, chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì sau ót đau nhói, trước mắt biến thành màu đen.

Tô Kỳ gõ hôn mê nghiên cứu viên cuối cùng, một lần nữa đem kia đem thanh súng nhiễm máu lau khô, để lại sau sườn eo.

Tô Kỳ nhanh chóng dùng vân tay nghiên cứu viên bị gõ hôn mê, từ trong phòng thí nghiệm đi đến một phòng điều khiển khác.

Gõ hôn mê những người hắn nhìn thấy, đi tới bàn điều khiển, nhìn bên trên rậm rạp các nút không biết công năng.

Nhưng là có chiếc nút màu đỏ dấu ấn đầu lâu bị lồng kín bảo vệ tránh sơ ý chạm vào, không cần bản thuyết minh trực giác vẫn cho biết đây khả năng là nút tự hủy đâu.

Nhưng vì không biết tự hủy ảnh hưởng đến diện tích bao nhiêu, Tô Kỳ cũng không dám đụng tới.

Tô Kỳ quay trở lại cửa vào vừa nãy, sau đó đem toàn bộ thuốc nổ dứt khoát cho nổ toàn bộ số liệu phòng thí nghiệm.

"Đồ miễn phí cũng không cần lãng phí.

"
Ở trước khi kíp nổ bom, Tô Kỳ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hắn lùi lại một chút, duỗi tay lấy ra USB sao chép số liệu vừa nãy nghiên cứu viên làm.

Thời khắc ấn xuống kíp nổ bom, đài thí nghiệm ghi chép số liệu bị kíp nổ, Tô Kỳ nhíu mày nghe tiếng máy móc vang lên âm thanh tít! vang dội bên trong còn trộn lẫn một tiếng nổ ở phía xa.

Nhìn bản đồ trên tường, Tô Kỳ chạy thẳng đến du thuyền, hiện tại hắn đang ở phòng thí nghiệm rất gần du thuyền, chỉ cần đi qua hai thông đạo bị che giấu.

Chạy vội trong thông đạo tối tăm, hai mắt Tô Kỳ như có ánh đỏ, đến khi bóng dáng du thuyền khổng lồ ánh vào đôi mắt có chút hồng.

Đôi mắt Tô Kỳ chớp chớp, lập tức quay lại là màu đen, nhìn thấy Thanh Hoà ở trên boong tàu đang ra hiệu, quăng thang dây đi xuống.

Đôi mắt đen thu nạp bóng dáng thiếu niên, Tô Kỳ cũng không chậm trễ chạy nhanh tóm lấy thang dây theo đó leo lên.

Leo đến boong tàu, bàn tay phát lực chuẩn bị phiên cả người lên, Tô Kỳ bất ngờ nhìn bàn tay xuất hiện trước mắt.

Nhìn lên chủ nhân bàn tay, lại một lần đối mặt với gương mặt mang cười của Thanh Hoà, Tô Kỳ vẫn là chần chờ nắm lấy mượn lực leo lên.

"Nhanh chóng vào trong nghỉ ngơi, ngươi có bị thương ở đâu không?! "
Đối mặt với lời quan tâm của Thanh Hoà, Tô Kỳ lung tung gật đầu, lắc đầu làm đáp lại.

Thanh Hoà cũng không để ý thái độ lãnh đạm của Tô Kỳ, dù sao thời gian còn dài, bọn họ còn tiếp xúc nhau dài dài.

[Thanh Hoà: Hệ thống, xâm nhập con thuyền gửi định vị cùng tin cầu cứu.

]
[Hệ thống: Tuân lệnh lạp!]
Cả nhà có lẽ phải lo lắng một trận rồi.

Tô Kỳ cứ tưởng Thanh Hoà sẽ có chút cảm xúc mặt trái đối với phản ứng của bản thân, lén lút liếc nhìn Thanh Hoà.

Trên mặt Thanh Hoà không chút khó chịu, mà là ý cười nhẹ nhàng, phải công nhận Thanh Hoà rất đẹp, đẹp phi giới tính làm người có chút hoài nghi giới tính thật của hắn.

Du thuyền khổng lồ chậm rãi rời đi, vào lúc rời đi nham thạch từ hai bên sườn đổ xuống lấp đi bến tàu, nước biển ở giữa huy3t động xô đẩy du thuyền khổng lồ đi ra bên ngoài.


Con thuyền xóc nảy kịch liệt, Tô Kỳ ôm chặt thiếu niên bên cạnh vào trong lồng ngực, bàn tay nắm chặt lấy lan can, xóc nảy không bao lâu cũng bình ổn.

Thanh Hoà tránh thoát khỏi lồng ngực Tô Kỳ, gió biển thổi đến mang theo sương lạnh của buổi tối, thổi qua quần áo bị nước biển làm ướt của Thanh Hoà, mang đến hơi lạnh thấu xương.

Không ai để ý những thứ này, Tô Kỳ cũng không có để ý phần áo bị Thanh Hoà làm ẩm ướt theo, trên người hắn vẫn còn dính máu của địch nhân đâu.

Bọn họ trầm mặc nhìn về phía mặt biển phía xa.

Đem hòn đảo ném ở sau người, đưa mắt nhìn ra phía xa chỉ có mặt biển mênh mông vô bờ, bọn họ ở bên dưới thông đạo tối tăm phong bế bồi hồi lâu như vậy, chờ đến khi có thể rời đi mới phát hiện, sắc trời đã hơi sáng.

Ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu, ánh sáng rọi xuống mặt biển lấp lánh, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng ào ào của sóng biển.

Đường chân trời dâng lên một tia ánh sáng.

Ánh sáng từ trong kẽ hở xé rách bầu trời đen, ánh sáng kia xua đuổi hắc ám, mang tới sóng nước lấp lánh.

Phía sau tiếng động còn ầm vang truyền tới, chân trời phía trước cũng đã không tồn tại mây đen.

Mặc trời mọc đại biểu cho sinh mệnh.

.


Bình Luận (0)
Comment