Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 138

Kế tiếp, hướng dẫn du lịch dẫn theo một đám du khách dọc theo con đường đá phiến đi lên.

Đến khi tường cao màu đỏ thắm xuất hiện trong mắt mọi người, trước mắt họ đều sáng ngời.

"Nga nga ~ quả nhiên là cổ kính, loại màu đỏ này được gọi là màu son, sắc điệu đại khái ở giữa màu cam và màu đỏ, là màu sắc tường cung cổ Hoa Hạ thường dùng..." Một nam tử trung niên thoạt nhìn hào hoa phong nhã, hơi có chút khí chất học giả lập tức gật đầu nói, ở bên cạnh hắn còn có vài thanh niên bộ dáng học sinh, xem chừng, bọn họ đại khái chính là học sinh chuyên ngành lịch sử hoặc kiến trúc lão bản nhà hàng nói tới.

"Nhìn tường thể xây dựng cao to đôn hậu, bên trong chắc là cư thất các chủ nhân hoạt động..." Vỗ vỗ thân tường dày, nam tử bộ dáng học giả cảm khái nói.

Tiểu thư hướng dẫn du lịch nháy mắt một cái: "Không phải nga ~ đây là buồng vệ sinh cấp các du khách dùng mà thôi."

"Hắc?"

"Để cho nhiều du khách tiện du ngoạn, Vương gia chuyên môn ở chân núi xây phòng vệ sinh như thế, cả tòa núi chỉ một cái như vậy, cho nên khách nhân nào có nhu cần thỉnh nên đi ngay bây giờ, cho dù không có cũng có thể đi xem, phòng vệ sinh này thiết kế phi thường cổ kính, có người nói cùng cái Vương gia dùng như nhau ni ~ "

"..." ← Đây là học giả nam tử lúng túng còn đang sờ tay trên vách tường WC.

Vì vậy, leo núi mới vừa bắt đầu, đoàn người trước tiên luân phiên đi buồng vệ sinh thăm một chút.

Thâm Bạch cũng lôi kéo Lâm Uyên tham gia náo nhiệt.

Ly khai phòng vệ sinh đi qua một đoạn sơn đạo, phòng vệ sinh từ từ bị cây cỏ tươi tốt che lấp, bọn họ lúc này mới gặp được hồng tường chân chính của Vương gia.

So với màu sắc trước đó thấy rõ ràng đỏ hơn một ít, tiểu thư hướng dẫn du lịch giới thiệu: "Loại màu sắc này, mới thật sự là màu son."

"Toàn bộ tường ngoài Vương gia đều thống nhất màu đỏ thắm, chúng ta có thể thấy chỉ là tường ngoài, bên trong có người nói còn có mấy trọng tường khác nữa, bởi giữa tường và tường có bố trí cây cối tinh xảo, cho nên từ góc độ của chúng ta trên căn bản sẽ nhìn không thấy tình hình bên trong tường, cũng rất khó nghe đến thanh âm bên trong."

"Tường ngoài cao tới 4 mét, bởi bên ngoài cũng có cây cỏ cao, nên từ hiệu quả thị giác coi như cũng không có cao lắm."

Tiểu thư hướng dẫn du lịch nói, dẫn mọi người dọc theo đường đá phiến tiếp tục đi lên, từ góc độ này đi lên nhìn lại, bên trái trải dài không dứt đều là màu đỏ thắm, mọi người lúc này líu lưỡi: "Vương gia này... Rốt cuộc bao lớn nga!"

Tiểu thư hướng dẫn du lịch mỉm cười: "Cả tòa núi a ~ nhà bọn họ căn cứ thế núi kiến tạo."

"Không hổ là đại gia tộc hơn bốn trăm năm a... Nhà bọn họ nhất định nhân khẩu thịnh vượng đi?"

"Chắc hẳn, lập tức sẽ đến mùa xuân, các vị xem như may mắn, bắt đầu từ ngày mai ở đây sẽ phong bế, nguyên nhân vì người Vương gia ở các nơi cũng sẽ trong khoảng thời gian này về với ông bà mừng năm mới, mọi người có cảm giác hay không gần nhất lữ quán Dã Sơn thị phi thường không dễ đặt? Cũng bởi vì Vương gia quá nhiều người, mà bọn họ có tại bổn thị cũng không chỉ bất động sản, đã sớm đem lữ quán toàn bộ bỏ túi."

"Phải Phải! Lần này lữ quán chúng tôi trọ đã sớm một năm trước đặt, có bằng hữu chậm một tháng sau đặt, họ nói tất cả lữ quán đều bị đặt sạch hết cả!" Lập tức có du khách phụ họa nói.

Tiểu thư hướng dẫn du lịch mỉm cười: "Cho nên, mọi người chính là nhóm du khách cuối cùng năm nay tới Dã Sơn thăm quan a ~ "

Thời gian đã không còn sớm, sau đó cũng không có các xe lữ hành khác lái tới.

Ven đường vẫn có thể nghe được thanh âm suối nước, không bao lâu có người ở hai bên đường đi phát hiện nước suối ào ạt chảy xuống, thỉnh thoảng, còn có người ở bên trong phát hiện ếch xanh nhỏ các loại, theo thời gian trôi qua, sau cùng ánh nắng dần dần bị ám sắc thay thế, hai bên đường bỗng nhiên sáng lên đèn màu đỏ.

"Loại đèn này gọi là đèn lồng, cũng là công cụ chiếu sáng cổ Hoa Hạ thường gặp." Tiểu thư hướng dẫn du lịch hợp thời giới thiệu.

Lâm Uyên và Thâm Bạch liền nhìn nhau liếc mắt.

Đối với mấy thứ trước mắt này, bọn họ cảm khái sâu đậm hơn các du khách khác: Cung tường đỏ thắm cũng tốt, đèn lồng đỏ cũng tốt, tất cả đều quen thuộc, như khi bọn họ ở nhà gia gia Thâm Bạch tại Sơn Trạch thị thấy qua...

Giống nhau như đúc.

Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ dường như lại về tới Sơn Trạch thị, nơi có gia gia Thâm Bạch.

Gia gia rốt cuộc có bao nhiêu muốn trở về, mới có thể đem nhà xây giống như đúc nơi đây ni?

Chỉ có địa phương thường trụ mới làm như vậy, địa phương tạm cư lại không, có thể, gia gia là ở chỗ như vậy lớn lên? Có thể, đối với gia gia mà nói, chỉ có chỗ như vậy... Thoạt nhìn mới như "Nhà"?

Thâm Bạch không thể nào hiểu được.

"Gia gia đại khái là ở loại địa phương này lớn lên, ba em thì không phải, ông đối kiến trúc cổ không có chút nào hảo cảm, cũng không hề nghiên cứu." Thâm Bạch nhỏ giọng nói.

Theo đèn lồng đỏ đi lên một đoạn đường, có đôi khi, bọn họ còn có thể xuyên thấu qua cung tường thấy bộ phận kiến trúc bên trong, điểm chút xíu phát hiện này đã có thể khiến các du khách hoan hô không dứt, thỉnh thoảng nghe được bên trong một chút động tĩnh, đoàn người sẽ càng kích động hơn.

Bất quá chủ đề toà đại trạch thủy chung vẫn an tĩnh cùng thần bí, cuối cùng, mọi người chỉ có thể cách rậm rạp cây cỏ xuyên thấu nhìn qua ngọn đèn dầu bên kia.

Sau đó bọn họ liền đi tới đầu cùng đèn lồng đỏ.

Một đại môn màu đỏ sừng sững ở nơi đó, đóng lại toàn bộ phong cảnh phía sau.

"Ai? Đây là đến cùng rồi sao? Đây là đại môn trong truyền thuyết Vương gia sao?" Có hành khách lập tức hỏi.

Tiểu thư hướng dẫn du lịch nở nụ cười: "Chắc là đi. Dù sao, cuối đường chính là chỗ này. Vào cửa là chuyện không thể nào, trên thực tế phiến đại môn trên cơ bản vẫn là đóng chặt, ta chưa từng thấy nó mở, nếu có khách nhân trọng yếu tới chơi, Vương gia còn có thể đóng cửa Dã Sơn, tựa như ngày mai."

"Được rồi, hôm nay du lãm liền tới đây, bên kia còn có xe cáp, tiện cho chúng ta một bên thưởng thức cảnh đêm một bên xuống núi..."

Khoát khoát lá cờ nhỏ trong tay, tiểu thư hướng dẫn du lịch mang theo các du khách đi đến một con đường nhỏ khác.

Lần này, Lâm Uyên và Thâm Bạch không cùng bọn họ ly khai.

"Đây là cửa hông." Như trước đứng trước phiến đại môn, Thâm Bạch nói.

Lâm Uyên gật đầu.

Tầm mắt hai người lập tức nhìn sang bên phải--

Một đại môn cực kỳ cao lớn xuất hiện theo tầm mắt hướng bên phải của hai người.

Trong mắt người thường có thể nhìn đến là một cánh cửa, nhưng trong mắt hai người bọn họ, đây chỉ là một bộ phận cánh cửa.

Tựa như cửa toà nhà gia gia Thâm Bạch ở Sơn Trạch thị, tổng cộng có ba cánh cửa, trong đó có hai cửa hông.

Người bình thường thấy chỉ là cửa hông bên trái mà thôi.

Vẻn vẹn một đạo cửa hông đã khiến cho bọn họ hiểu lầm đó là cửa chính, có thể nghĩ cửa chính chân chính xem ra có bao nhiêu lớn!

Vòng cửa to lớn đối xứng treo trên đại môn đỏ tươi thật cao, độ cao đó, khiến người hoài nghi cửa kia căn bản không phải để cho người dùng gõ cửa, trừ đó ra, trên ván cửa còn khảm thật nhiều đinh đồng chỉnh tề, đinh đồng cũng không phải hình tròn đơn giản, mà mỗi mai hình dạng đều là quái thú kỳ lạ, trợn mắt há mồm, giống như đúc, thoạt nhìn hung hãn dị thường.

Quái thú trên những đinh đồng này thoạt nhìn cũng khiến người ta rung động, nhưng thực sự khiến hai người đứng dưới đại môn, thật lâu không thể dời mắt chính là cự long chiếm giữ ở trong hai cánh cửa.

Một mâm long!

Một con rồng phương Đông vô cùng lớn, chòm râu nhếch lên, hai sừng cao vót, mắt chuông đồng uy nghiêm nhìn người trước cửa, trong miệng nó hàm châu, lúc này hạt châu kia tuy rằng vẫn không nhúc nhích, thế nhưng hai người lại không chút nghi ngờ hạt châu kia thực sự linh hoạt có thể di động.

Đầu rồng chân thật như vậy, thoạt nhìn quả thực tựa như đầu rồng bọn họ buổi chiều thấy qua, thân thể của nó lồi lên khỏi ván cửa, phảng phất một giây kế tiếp sẽ từ trên ván cửa thoát ra --

Ngoài ra phía trên phiến long môn uy phong lẫm lẫm có treo cao một khối bảng hiệu, bên trên dùng văn cổ Hoa Hạ rồng bay phượng múa viết chữ "Vương".

"Có điểm lợi hại." Một lát, Thâm Bạch nói.

"Chúng ta nên trở về, thời gian hẹn quay lại sắp tới." Lâm Uyên nhìn đồng hồ trên tay.

"Hảo." Thâm Bạch từ trước đến nay nghe lời của hắn, không đứng trước cửa nữa, hai người bắt đầu trở về đường cũ.

Bất quá đang lúc bọn hắn ly khai cánh cửa kia không bao lâu, trước mặt bỗng nhiên lái tới một đoàn xe đen thui, toàn bộ cửa sổ xe che đậy, bọn họ nhìn không thấy bất luận tình hình gì trong xe.

Hai người qua trạm ven đường, tiếp tục đi về phía trước, chỉ bất quá, khi một chiếc xe cuối cùng vụt qua bọn họ, hai người vô ý quay đầu lại nhìn thoáng qua.

"Xe từ cửa chính." Thâm Bạch nói với Lâm Uyên.

"Ân."

"Em đem tất cả bảng số xe nhớ kỹ." Thâm Bạch lại nói.

Lâm Uyên: "..."

"Phản xạ a phản xạ ~ dù sao thuận tiện mà thôi, lại không uổng khí lực" Thâm Bạch cười nói.

Hai người thật nhanh xuống núi, cưỡi xe một lần nữa trở về đường buôn bán trước đi qua, lại ở bên kia ăn no một bữa, lúc này mới trở về tửu điếm.

Về đến phòng không bao lâu, cửa liền truyền đến tiếng đập cửa lễ phép, là Tuyền Thuỷ.

"Thiếu gia, xế chiều hôm nay ta đã đem bái thiếp của cậu đưa đến bổn gia."

"Ân, khổ cực ngươi a ~" Thâm Bạch cười cười.

"Nghe nói xế chiều thiếu gia đi bên ngoài chơi? Có đi Dã Sơn nhìn hay không?" Tuyền Thuỷ như trước cười tủm tỉm.

"Ân, đi bổn gia cửa chính nhìn một chút." Thâm Bạch gật đầu, một lát tìm kiếm một hình dung từ thích hợp nhất: "Cái cửa chính kia, xây rất doạ người."

"Không bao lâu thiếu gia có thể vào xem rồi." Tuyền Thuỷ nói với hắn: "Bổn gia nhận được bái thiếp sau, giống nhau sẽ ở hai ngày sau hồi phục, an bài cậu đi qua."

Thâm Bạch lần nữa gật đầu: "Đã biết, thời gian không còn sớm, trở lại nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Hảo."

Nhìn không đại môn cũng biết bổn gia không dễ chọc, nghĩ đến hai ngày nữa sẽ cùng một gia đình như thế giao tiếp, Thâm Bạch liền nghĩ hắn phải nghỉ ngơi thật tốt, có người nói nước nơi này cũng là nước ôn tuyền, không biết so với nước suối Sơn Trạch thị cái nào hảo hơn...

Ngay khi Thâm Bạch đã cởi đến chỉ còn quần cộc, lúc gần nhảy vào bồn tắm, Lâm Uyên bỗng nhiên gõ cửa một cái, sau đó mở cửa phòng tắm ra.

"Đợi lát nữa tái tắm, ba cậu tới."

"Hắc?" Thiêu thiêu mi, Thâm Bạch đem quần cởi được một nửa nhấc lên.
Bình Luận (0)
Comment