Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 20

Đổi thành trước đây, dù cho hai ngày trước, Thâm Bạch cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình cùng một gã cảnh sát trò chuyện với nhau vui vẻ thế này.

Được rồi, trên thực tế nói chung cũng khoái trá, lớn đến như vậy, Thâm Bạch cảm giác mình vẫn là lần đầu tiên sản sinh hứng thú với một người.

Hắn thậm chí còn từ Lâm Uyên hiểu được hệ thống cảnh sát, trình tự phá án... Vâng vâng, đủ loại chuyện về cảnh sát.

Ách... Hoặc là chuyện về trị an quan.

Dù sao, Lâm Uyên nói mình còn chưa đủ tư cách làm cảnh sát.

Bởi vì là cuối tuần, lần trước ra ngoài mua sắm đã mua đầy đủ đồ, cho nên hai ngày này hai người hoàn toàn không ra cửa, chỉ chăm chú sửa đồ a ~ nói chuyện phiếm a ~ được rồi, hắn đều không phải sửa điện thoại di động cho Lâm Uyên sao? Sửa xong, thăng cấp hệ thống xong thì trả lại cho Lâm Uyên, trong lúc chuyển dời dữ liệu đến điện thoại mới, Lâm Uyên còn cho hắn xem ảnh chụp trong điện thoại của mình.

Nói thật, kỹ thuật chụp ảnh của Lâm Uyên thực sự không được tốt lắm, thứ nhất kỹ thuật không tốt, thứ hai công năng chụp ảnh phổ thông, thế nhưng hắn vẫn gục ngã trước cảnh đẹp địa phương Lâm Uyên chụp a!

Sơn Hải trấn —— Thâm Bạch ghi nhớ tên cái trấn nhỏ xinh đẹp này.

Đường ven biển thật dài, bãi cát sạch sẽ, bầu trời xanh thẳm, trên mặt biển bọt nước tung bay, đám mây thật cao, còn có ánh nắng chiều hồng nhạt khi mặt trời sắp lặn xuống...

Biển rất đẹp, núi càng đẹp hơn.

Trong điện thoại Lâm Uyên có một tấm hình, thật ngưỡng mộ độ lớn của góc quay chụp, cảm giác phảng phất như bị cây cối tạo thành sắc xanh dày đặc vùi lấp ——

Không giải thích được lí do, Thâm Bạch thích nhất cứ khư khư là tấm hình này. Thậm chí, hắn còn tìm Lâm Uyên muốn tấm hình, sau đó đem bối cảnh màn hình điện thoại của mình đổi thành tấm đó.

Đại khái là Lâm Uyên đồng ý rất sảng khoái đi, hắn liền lục tục từ trong đống hình chọn thật nhiều tấm, sau đó đem màn ảnh máy vi tính toàn bộ thay đổi.

Cũng chính là nó thôi, máy vi tính, bằng không muốn lấy những hình này toàn bộ dùng tới, thật là có điểm khó ~

Lâm Uyên tay nghề tốt, hai ngày này bọn họ tổng cộng ăn hai bữa trưa, một bữa tối, không có một món nào lặp lại.

Nếu như đơn thuần làm cái gì đánh giá, thì sinh hoạt hai ngày qua tựa hồ rất đơn giản.

Nhưng Thâm Bạch lại kinh ngạc phát hiện chính hắn không có cảm thấy buồn chán.

Dù cho một tia cũng không có.

Có chút cảm giác mới lạ.

Vặn một cái đinh ốc ẩn dấu cuối cùng lên, khảo nghiệm một chút, Thâm Bạch rốt cục sửa xong máy trợ thính.

Nhìn thời gian trên màn ảnh vi tính, Thâm Bạch ấn xuống một cái nút, rèm cửa sổ trong phòng lập tức kéo sang một bên, ánh mặt trời màu vàng lập tức rải vào gian phòng, cầm máy trợ thính đứng lên, Thâm Bạch đi tới phía trước cửa sổ.

Sau đó hắn liền thấy Lâm Uyên trong sân.

Lâm uyên sinh hoạt phi thường quy luật, lúc này vừa lúc là hắn qua uy mèo ăn.

Mỗi ngày bưng ra số lượng đồ ăn nhất định, sau đó ở thời gian nhất định ra bên ngoài thanh lý. Từ đầu ngày đến cuối ngày dọn dẹp, cá nhỏ trong dĩa hoàn toàn không hề được động qua, Lâm Uyên mặc dù không nói, bất quá Thâm Bạch luôn cảm thấy hắn có chút mất mác.

Vì vậy lúc Lâm Uyên lần nữa bưng đĩa chứa thức ăn mèo ra, đến cuối ngày dọn dẹp, bên trong rõ ràng có vết tích ăn qua.

Đến ngày hôm nay...

Nhìn Lâm Uyên bưng đồ ăn mèo tìm khắp nơi, Thâm Bạch khóe miệng bỗng nhiên cong lên, sau đó, Lâm Uyên giống như nhìn thấy gì đó.

Một con mèo mun nhỏ từ bên phải bồn hoa nhẹ nhàng nhảy, sau đó ưu nhã đứng ở biên giới sát bồn hoa.

Mục tiêu đã tìm được, Lâm Uyên chuẩn bị buông dĩa xuống.

Khóe miệng Thâm Bạch lại cong lên càng thêm rõ ràng một chút, có chút ác liệt.

Một giây kế tiếp, bên trái bồn hoa cũng nhảy ra một con mèo mun.

Đồng dạng ưu nhã, con mèo mun này cũng ngồi xổm trước bồn hoa chăm chú nhìn Lâm Uyên.

Tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới mèo mun không chỉ có một con, Lâm Uyên hơi dừng lại, ngay sau khi Thâm Bạch đoán xem hắn một hồi phải làm sao, Lâm Uyên lại cầm dĩa ly khai, bất quá hắn rời đi nhanh, trở về cũng nhanh, chờ hắn trở lại lần nữa, đĩa trên tay đã biến thành hai phần ăn.

Đem hai phần đồ ăn mèo phân biệt đặt ở hai bên, Lâm Uyên lúc này mới ly khai.

Cũng không biết hành động này chọc đến chỗ cười nào của Thâm Bạch, nói chung, đợi được Lâm Uyên từ bên ngoài trở về, gõ cửa tiến đến gọi hắn ăn cơm, Thâm Bạch còn đứng ở bên cửa sổ cười đủ.

"Thử nhìn xem, chắc là sửa xong." Không đợi Lâm Uyên hỏi hắn vì sao cười, Thâm Bạch chủ động mở miệng, hắn không có đánh chữ, đưa ra máy trợ thính đã có thể biểu đạt ý của hắn.

Lâm uyên đội máy trợ thính, một lát ngẩng đầu nhìn về phía Thâm Bạch, lần này, hắn cũng không cần đánh chữ nữa:

"Sửa xong, cảm giác nghe được thanh âm còn muốn tự nhiên hơn trước đây một chút."

Hắn còn bình luận thêm.

"Cảm tạ."

"Không khách khí ~" Thâm Bạch lộ ra một nụ cười thật to.

Hai người lập tức đi ra bên ngoài ăn, bất quá lần này bọn họ ăn cũng không ở trên sàn nhà, vì chiều hôm qua Thâm Bạch lên mạng mua một bàn ăn, mặt bàn rất lớn, có thể để rất nhiều món, bất quá cái ghế chỉ có hai cái.

Hai người an tĩnh ăn cơm xong, như thường ngày, Thâm Bạch ném toàn bộ chén đĩa vào máy tự động tẩy trừ, lại phát hiện Lâm Uyên không giống bình thường ngồi trên ghế sa lon chờ hắn.

"Nếu máy trợ thính đã sửa xong, tôi không nên quấy rầy nữa, tôi đã cùng bằng hữu liên lạc qua, một giờ sau hắn sẽ ở trạm xe lửa chờ tôi." Này không phải hỏi, Lâm Uyên nói chính là chuyện mình đã quyết định xong.

Thâm Bạch ngẩn người, sau đó cười: "Đã trễ thế này, để làm chi không ở một đêm a ~ "

"Hai ngày này là cuối tuần, cậu ngày mai phải đi học đúng chứ?" Trải qua hai ngày nói chuyện phiếm, Lâm Uyên biết Thâm Bạch còn là học sinh: "Hơn nữa bằng hữu tôi ngày mai cũng phải đi làm, ngày mai đi tìm hắn sẽ xấu hổ, hoặc là cậu không tiện, hoặc là hắn không tiện."

Đối phương nói toàn bộ có lý, tựa hồ cũng không có lý do nhất định phải giữ lại đối phương, Thâm Bạch ngẩn người, một lát gật đầu: "Vậy em tiễn anh đi trạm xe lửa nhé?"

Lần này, Lâm Uyên không có cự tuyệt.

Năm phút sau, hai người đi ra đại môn, chỗ ở của Thâm Bạch thông nhau rất thuận tiện, cho nên không bao lâu bọn họ đã đến trạm xe lửa, phất tay một cái, ý bảo Thâm Bạch không cần tiến trạm, Lâm Uyên cáo biệt Thâm Bạch.

Thẳng đến lên xe, hắn mới nhớ tới đã quên hỏi số điện thoại Thâm Bạch.

Đây là chỗ hỏng khi sinh hoạt tại trấn nhỏ: Thôn trấn quá nhỏ, đoàn người đây đó đều biết nhau, vốn không có ý thức hỏi số điện thoại hai bên, dù sao mỗi ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy mà ~

Nhưng ở đây bất đồng, một khi chia xa, nếu như không có phương thức liên lạc mà nói, khả năng sẽ không còn được gặp lại...

Mà lúc này hắn đã tiến trạm, dù đi ra ngoài tìm đối phương hỏi số điện thoại, cũng không thể xác định đối phương đang ở nơi nào, hơn nữa...

Có cần thiết phải hỏi số điện thoại không? Dù sao đối phương cũng không có hỏi số điện thoại của mình.

Lâm Uyên suy nghĩ miên man.

Thẳng đến điện thoại di động kêu "Meo meo" một tiếng.

Ngay từ đầu hắn hoàn toàn không có ý thức đây là điện thoại di động của mình phát ra, chỉ khi công năng rung lên hắn mới để ý móc điện thoại ra.

Hắn mở ra một cái tin nhắn ngắn:

"Đây là số điện thoại của em nga φ(゜▽゜*) "

Biểu tượng quen thuộc, cho dù chỉ là một chuỗi chữ số mà thôi, Lâm Uyên đã hoàn toàn biết cái tin này là ai gửi tới.

"Làm sao cậu biết?" Hắn từ từ gõ.

"Đừng quên cái điện thoại này là ai sửa () hơn nữa người ta trời sinh đối số tự mẫn cảm, không chỉ mã số của anh, mà toàn bộ dãy số em hình như đều không cẩn thận toàn bộ nhìn qua đâu ~ nếu như anh đã quên số của người nào, có thể hỏi em nhé! ╰( ̄▽ ̄)╭ "

Lâm Uyên:...

"Hảo."

"Muốn đi dạo ở Ửu Kim thị có thể tìm em, mấy ngày nữa khi anh qua đổi thuốc có thể tìm em, em là học sinh, lúc không có lớp rất là rãnh."

"Tốt."

"ヽ(▽)ノ "

Không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, đóng điện thoại lại, Lâm Uyên đi nhanh về nơi cùng bằng hữu ước hẹn.
Bình Luận (0)
Comment