Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 232

"Mẹ ta nói, hiện tại ta nên tìm một phần công tác rồi." Tháp Lâm vẻ mặt bình tĩnh nói.

"Hắc?" Nạp Đức Lý Khắc lần đầu tiên cảm giác sức hiểu biết của mình có phải có chút vấn đề hay không, nàng còn đang chờ đối phương tiếp tục, không nghĩ đôi môi thật mỏng của người kia nói xong cái từ "Rồi" kia liền khép lại, mắt xếch nhìn nàng, hoàn toàn không có ý tứ nói gì nữa.

Đại não luôn luôn linh hoạt kẹt cứng một hồi, sau đó rất nhanh khôi phục vận hành bình thường, Nạp Đức Lý Khắc hỏi:

"Ngươi là nói, Na Tháp Toa nữ sĩ nói ngươi đi tìm việc làm, nên giờ ngươi kỳ thực đang tìm việc làm sao?"

Tháp Lâm gật đầu.

Quả thế —— Nạp Đức Lý Khắc cảm giác mình hình như đã đại khái lý giải hành vi mô thức của Tháp Lâm.

Na Tháp Toa bà bà nhìn không thấy Tháp Lâm, bất quá nàng xem Tháp Lâm vẫn tồn tại, không chỉ cho hắn tên, vì hắn chuẩn bị đồ ăn, còn có thể mỗi ngày nói chuyện với hắn ← đương nhiên, chính là sẽ lặp lại rất nhiều lần, nhưng đề tài mặc dù tái diễn, bất quá kỳ thực cũng là theo Na Tháp Toa bà bà kinh lịch mà thay đổi, hơn nữa bà bà sẽ không chỉ nói chuyện của mình, còn có thể căn cứ độ tuổi Tháp Lâm trong lòng nàng giáo dục hắn.

Tưởng tượng hình ảnh Na Tháp Toa bà bà quay không khí nói chuyện, Tháp Lâm lặng lẽ điều chỉnh vị trí của mình, ngồi vào trước mặt nàng chăm chú nghe, Nạp Đức Lý Khắc đột nhiên cảm giác được hình ảnh kia không khỏi khả ái, bất quá rất nhanh, nàng lại nghĩ tới Na Tháp Toa bà bà rất sợ Tháp Lâm nghe không được, liền cùng một việc nói vô số lần, mà Tháp Lâm cũng ngồi ngay ngắn trước mặt nàng nghe vô số lần...

Bỗng nhiên lại nghĩ có chút không khỏi bi ai.

Bất quá Nạp Đức Lý Khắc vẫn là Nạp Đức Lý Khắc, nàng rất nhanh treo lên tươi cười: "Ngươi đối lương bổng có yêu cầu gì không? Công nhân phúc lợi ni? Đi làm địa điểm không có quy định, trên căn bản cố chủ Thâm tiên sinh ở nơi nào ngươi liền xuất hiện ở nơi đó, bất quá hiện nay đến xem, Thâm tiên sinh chủ yếu hoạt động ở Ửu Kim thị, cho nên địa điểm công tác của ngươi cũng có thể phần lớn thời gian đều ở Ửu Kim thị, có thể tiếp thu rời quê hương không?"

Tháp Lâm lại gật đầu một cái: "Được, ta không biết bao nhiêu tiền lương, ngươi xem rồi cấp là tốt rồi, bất quá hợp đồng một năm một năm ký, nếu như đối tiền lương đãi ngộ không hài lòng, ta liền rời đi."

Nạp Đức Lý Khắc: =0=!!!

Rất thông minh ma!

Việc trước suy nghĩ hồi lâu cư nhiên đơn giản như vậy giải quyết rồi, Nạp Đức Lý Khắc cấp tốc cùng Tháp Lâm quyết định tiền lương đãi ngộ, công nhân phúc lợi tương quan các loại công việc, sau đó đem hợp đồng cũng làm ra, lo lắng Tháp Lâm không biết chữ, nàng làm một phần hợp đồng có tiếng, bất quá ký tên vẫn là ấn bình thường, lúc Tháp Lâm để lại một dấu ấn màu đen đậm, con ngươi Nạp Đức Lý Khắc hơi phóng đại một chút, rồi lập tức phân hợp đồng thành hai, song phương đều cầm một phần, nàng cẩn thận thu vào phần mình.

Sau đó, nàng tới phòng điều khiển phi thuyền thông tri phi thuyền trưởng thay đổi tuyến đường đi cố hương Tháp Lâm, tiếp tục đi rót hai ly rượu, cuối cùng mới bưng rượu một lần nữa về tới gian phòng trước đó, cùng Tháp Lâm nói chuyện.

Đương nhiên, nói chuyện giống như quá mức nghiêm túc, bọn họ bắt đầu tán gẫu, Nạp Đức Lý Khắc và Tháp Lâm nói một lần hình dạng Ửu Kim thị, trọng điểm giới thiệu quan hệ giữa bệnh viện tốt nhất với lão bản mình, sau đó bắt đầu giới thiệu tiêu chuẩn sinh hoạt bản địa rồi đổi thành năng lực tiêu phí tiền lương của hắn đại khái có thể trải qua sinh hoạt như thế nào...

Tháp Lâm nghe rất nghiêm túc.

Bất quá hắn cự tuyệt Nạp Đức Lý Khắc đưa tới rượu: "Mẹ ta nói, uống rượu không tốt, nên ta không uống rượu."

"Ha hả ~ nàng nói đúng." Nạp Đức Lý Khắc liền cười cầm về.

Hai người nói tới chín giờ, Tháp Lâm biểu thị hắn sắp đi nghỉ ngơi, lần nữa biến mất.

Không biết hắn đi chỗ nào nghỉ ngơi.

Nhìn phòng nghỉ rỗng tuếch, Nạp Đức Lý Khắc uống xong ly rượu trong tay, lại đem ly rượu rót cho Tháp Lâm uống một hơi cạn sạch, liếm môi một cái, nàng cảm giác kỹ thuật điều rượu của mình tựa hồ càng thêm tiến bộ.

"Oh yeah ~ làm một khoản buôn bán cực kỳ có lời!" Nắm chặt tay phải, Nạp Đức Lý Khắc nhỏ giọng hoan hô một tiếng.

Giờ khắc này, nội tâm của nàng có điểm kích động, thực sự rất muốn tìm người biểu đạt một chút, nguyên bản thí sinh tốt nhất đã vào tròng lão bản Thâm Bạch nhà mình, nhưng mà ——

Nhìn lưng ghế dựa chẳng biết lúc nào trống rỗng phía sau, Nạp Đức Lý Khắc thở dài:

"Lão bản cũng quá yên tâm ta."

Bất quá nội tâm của nàng vẫn rất kích động, dưới loại tình huống này muốn nàng đi ngủ nhất định là ngủ không được, hơn nữa, nàng cũng không phải dạng hài tử như Tháp Lâm chín giờ liền leo giường ngủ, nàng đơn giản mở nhạc Jazz êm ái, lại từ quán Bar trên thuyền cầm thêm rượu, biến phòng nghỉ thành quán Bar, mình thì là tửu khách kiêm tửu bảo duy nhất, tự điều tự uống, Nạp Đức Lý Khắc khóe môi nhếch lên cười, uống bất diệc nhạc hồ.

Không có cách nào, từ lúc ký hợp đồng, thấy Tháp Lâm đè xuống cái ấn ký màu đen kia, Nạp Đức Lý Khắc liền biết mình đào được bảo, thực sự thực sự thật sự là rất...

Không biết nói cái gì cho phải, đơn giản cụng ly đi!

***

Nạp Đức Lý Khắc một người hưng cao thải liệt uống rượu, mà lão bản Thâm Bạch của nàng vào lúc nàng cùng Tháp Lâm đàm hợp đồng lại theo Lâm Uyên đến đài quan sát.

"A Uyên, làm sao vậy, không nhìn sao?" Thâm Bạch hỏi.

Trước hắn mặc dù đi tìm Lâm Uyên, nhưng mà Lâm Uyên một mực đọc sách, hai người kỳ thực vẫn không nói chuyện với nhau, chỉ là ngồi chung một chỗ, Lâm Uyên đọc sách, mà Thâm Bạch thì mang tai nghe điện thoại nghe nhạc.

"Không nhìn, nhưng thật ra cậu, đi khỏi có thể chứ?" Đóng lại sách, Lâm Uyên phản hỏi Thâm Bạch.

Hắn chỉ chính là Nạp Đức Lý Khắc bên cạnh bọn hắn, trước lúc rời đi Nạp Đức Lý Khắc rõ ràng đang cùng Tháp Lâm bàn chuyện mướn, làm lão bản chung cực tương lai của Tháp Lâm, theo lý thuyết Thâm Bạch hẳn nên lưu lại.

"Không cần không cần ~ Nạp Đức Lý Khắc có khả năng rất tốt, hơn nữa tiền mướn đã sớm cho nàng, bỏ tiền chính là nàng cũng không phải em." Thâm Bạch rất tùy ý đáp, đóng lại cửa thông đạo ngắm cảnh. Vì vậy giờ khắc này, đài quan sát cũng chỉ có hắn và Lâm Uyên hai người.

Dù cho mấy người bọn hắn, A Bá Lợi Tạp còn là rất hào phóng phái ra một phi thuyền tương đối lớn, "Lớn mới ổn" —— đây là nguyên thoại của A Bá Lợi Tạp, bất đồng với phi thuyền tư nhân Mỹ Đăng lái, đây là một phi thuyền khá sang trọng, thể tích tuy rằng không phải lớn nhất trên thị diện hiện nay, bất quá phối trí cũng tuyệt đối là đẳng cấp cao nhất, hơn nữa chiếc phi thuyền này rõ ràng là phi thuyền tư nhân định chế, chỗ ngồi cũng không nhiều, nhưng mà tuyệt đối vừa lớn vừa xa hoa, giống như nơi Lâm Uyên và Thâm Bạch bọn họ vừa đợi chính là một phòng nghỉ rất rộng lại có tính tư mật, có ghế dựa rộng lớn, bàn trà, tủ lạnh, thảm... TV tiêu khiển phương tiện cũng đầy đủ mọi thứ; trừ đó ra trên thuyền còn có phòng ngủ, diện tích cũng không nhỏ, giường chiếu cũng thư thích, trong phòng tắm ngoại trừ thiết bị tắm vòi sen còn có bồn tắm lớn ← lúc này, Cá khô nhi và Lê Hoa nhi đã thư thư phục phục ở trong bồn tắm ngâm.

Sau đó chính là thông đạo ngắm cảnh, hai cánh phi thuyền toàn bộ đều là thông đạo quang cảnh, không ghép nối thủy tinh khiến cảnh sắc ngoài cửa sổ nhìn không xót gì, lúc này mặc dù đã là buổi tối, bất quá vừa vặn có thể thấy tinh không rất đẹp.

"A ~ cũng không biết những chiếc phi thuyền vũ trụ đã phái đi có thăm dò đến tinh cầu mới có thể cung ứng nhân loại ở hay không, chúng ta bây giờ ở viên tinh cầu này mặc dù nhìn cũng không tệ lắm, bất quá nguồn sinh lực đã bắt đầu thiếu thốn..." Ngồi ở hai bên ghế chuyên môn cung ứng người thưởng thức phong cảnh, Thâm Bạch cảm khái một câu.

"Trên tin tức không có tin gì truyền tới, bất quá thăm dò vẫn còn tiếp tục, nhật ký du hành vũ trụ viên còn đang mỗi ngày định kỳ đổi mới." Lâm Uyên cũng ngồi xuống.

Đi tới Ửu Kim thị, thói quen mỗi ngày đọc báo của hắn đã bị mỗi ngày đọc nhật ký du hành vũ trụ viên thay thế, chính là những du hành vũ trụ viên bị phái ra thăm dò vũ trụ ở trong không gian viết nhật ký, đổi mới mỗi ngày sẽ để lại trên bình đài lớn nhất toàn bộ tinh, có rất nhiều người xem.

Hai người lại nhằm vào động thái mới nhất của du hành vũ trụ viên hàn huyên một hồi, sau đó Thâm Bạch nở nụ cười: "Nhắc tới cũng kỳ quái, em rõ ràng cảm giác mình gần nhất sinh hoạt càng ngày càng ma huyễn, nhưng mà vừa rồi chúng ta thảo luận lại hoàn toàn là khoa học kỹ thuật xã hội, cảm giác này..."

"Thật là kỳ lạ." Thâm Bạch cuối cùng chỉ có thể tìm tới cái từ này miễn cưỡng hình dung.

"Là rất kỳ lạ." Lâm Uyên gật đầu, không có nhìn hắn nữa, tầm mắt như trước rơi ở tinh không phía xa.

Hôm nay không khí tốt, bọn họ vừa vặn ở trên một mảnh hải dương, không có ngọn đèn ô nhiễm, chấm sao nhỏ như vỡ vụn khuynh sái trong màn trời màu lam đậm, mang lại cảm giác thâm thuý bất khả tư nghị.

Bỗng nhiên, bọn họ thấy phía trước có một tia sáng phóng lên cao, từ góc độ bọn họ nhìn sang giống như là một đám pháo hoa thăng thiên, bất quá rất nhanh, mạt tia sáng vượt qua tinh không trước mắt bọn họ, vẫn tiếp tục bay lên, khác với Thâm Bạch bọn họ, đường cong bay là một đường thẳng, thẳng tắp trùng hướng thiên không.

Loại phương thức phi hành này...

"Là phi thuyền vũ trụ! Trời ạ ~ phụ cận đây có căn cứ gì phóng ra sao? Chúng ta mới nói tới việc này, cư nhiên liền chính mắt thấy một chiếc phi thuyền thăng thiên!" Làm người yêu thích khoa học kỹ thuật - Thâm Bạch có điểm kích động đứng lên: "Em trước còn nghĩ qua thuyền trưởng phi thuyền vũ trụ ni! Trên thực tế hiện tại chuyên ngành học tương lai của em cũng có thể nộp đơn! Để em tra một chút, phụ cận đây... Nga! Căn cứ phi thuyền Nam cực tinh ở phụ cận đây, nói là phụ cận, thật ra vẫn có một khoảng cách tương đương, năm ngoái bọn họ tuyên bố động thái nói năm nay sẽ dùng phi thuyền tống một ít nhân loại đi vũ trụ nhân tạo tinh sinh hoạt, tính toán thời gian... Chẳng lẽ là đây?!"

"Đây chính là chuyện truyền thông chưa từng công bố a!" Thâm Bạch cảm thán nói.

Hắn đại khái rất kích động, những câu nói đều rõ ràng mang theo dấu chấm than.

Sau đó, ngay khi Thâm Bạch và Lâm Uyên nhìn theo, chiếc phi thuyền hy vọng có khả năng chở nhân loại thăm dò tiêu thất trong tầm mắt của bọn họ.

"A ~ khoa học kỹ thuật thế giới nhân loại còn không có phát hiện tinh cầu mới, thế giới ma huyễn chúng ta đã phát hiện thế giới kia tuyệt đối tồn tại, cảm giác này thực sự là..." Thâm Bạch tấm tắc hai tiếng.

"E rằng đã đến lúc phải lựa chọn đi một thế giới khác sinh hoạt." Lâm Uyên nhẹ giọng nói, thanh âm của hắn quá nhỏ, Thâm Bạch ngay từ đầu không có nghe rõ, còn là Lâm Uyên lập lại một lần, Thâm Bạch trầm mặc một lát, sau đó dời đi trọng tâm câu chuyện.

"A Uyên anh từ khi nhìn xong quyển sách này vẫn rất trầm mặc, thế nào, là một quyển sách rất bi thương sao?"

Lâm Uyên trả lời là...

Ngẩng đầu nhìn Thâm Bạch liếc mắt, Lâm Uyên đem sách cầm trong tay đưa tới trên tay hắn.

Mở sách vừa nhìn, Thâm bạch méo đầu: "《 Tiểu tinh tinh bí mật 》, quyển sách này em chưa từng xem qua a ~ chờ một chút —— "

"Quyển sách này như thế nào dùng ngôn ngữ bên chúng ta?"

Thâm Bạch mắt mèo hơi trợn to.

"Cậu liếc mắt liền ý thức được vấn đề này, mà tôi lúc đó... Bởi vì còn không có ý thức được đã đến thế giới khác, cho nên không có ngay từ đầu phát hiện ra." Lâm Uyên trầm giọng nói: "Còn có, cậu xem trang cuối cùng."

Thâm Bạch theo lời lật đến trang cuối, tuy rằng trang bìa rách tả tơi, nhưng mà một trang này thoạt nhìn không có chỗ gì đặc thù, ngoại trừ chỗ trống trang sách cuối cùng có chữ viết của tiểu hài tử, viết chính là mấy chữ 《Tiểu tinh tinh bí mật 》, còn có chữ "Trung".

Có cái gì sao —— Thâm Bạch dùng nhãn thần hỏi Lâm Uyên.

"Đây là tôi viết." Lâm Uyên nhẹ giọng nói: "Ngay từ đầu hầu như quên lãng, thẳng đến lại nhìn mấy lần, luôn cảm thấy chữ này nhìn quen mắt, sau đó chậm rãi hồi ức, mới nghĩ tới là chữ viết khi tôi còn bé."

"Quyển sách này là của tôi."

"Là ba ba mua cho tôi, sau lại từ trên giá sách biến mất."
Bình Luận (0)
Comment