Thâm Bạch vào lúc ban đêm liền trực tiếp lên chuyến phi hành thuyền gần nhất đi Sơn Trạch thị, chuyến bay qua Dã Sơn thị đã bị toàn diện hủy bỏ, bọn họ chỉ có thể đi trước Sơn Trạch thị, sau đó đến Sơn Trạch thị rồi mới ngồi xe đi Dã Sơn thị.
Tuyền Thuỷ quản gia trực tiếp đón Thâm Bạch tại cảng, đoàn xe đã chuẩn bị tốt, lần này rất khiêm tốn, cũng liền năm chiếc, phía trước hai chiếc, phía sau hai chiếc, Thâm Bạch ngồi xe theo thường lệ do Tuyền Thuỷ quản gia lái, vừa lái xe, Tuyền Thuỷ quản gia một bên đem tin tức mình nghe được tiết lộ cho Thâm Bạch nghe.
"... Tin tức thiếu gia Hữu Sơn sinh bệnh là mấy ngày nay mới thả ra, bất quá bên ngoài đều nói chỉ là da lông ngắn bệnh, đại bộ phận bàng chi lấy được tin tức chính là như vậy, chúng ta thì bởi vì thiếu gia, bổn gia đối với chúng ta nói lời thật, thành thật mà nói, chúng ta bị doạ hoảng sợ..."
"Thực sự là rất xin lỗi, càng nhiều hơn tin tức tôi cũng không thể nghe được nhiều lắm, trong khoảng thời gian này tuy rằng quan hệ với bổn gia cũng không tệ, bất quá dính đến vấn đề nguyên tắc, hắn chỉ nói với tôi tình huống cụ thể phải đợi thiếu gia đến rồi mới tự nói với ngài."
Tuyền Thuỷ quản gia tràn ngập xin lỗi nói:
"Tôi vốn muốn đi Dã Sơn thị nhìn thiếu gia Hữu Sơn, đương nhiên, nói ra thật xấu hổ, nói là nhìn cậu ấy, kỳ thực tôi là muốn đi tìm hiểu một chút tình huống, không thể để cho thiếu gia cứ như vậy tùy tiện đi qua, thế nhưng Dã Sơn thị đã giới nghiêm, những người tách ra cũng bị cấm ngoài cửa, ý kiến bổn gia bên kia vẫn là thiếu gia tới mới cho đi."
"Không quan hệ, ta nghĩ bọn họ đối với ta hẳn không có ác ý." Gật đầu, Thâm Bạch nói.
Lúc này là đêm khuya, xe bọn họ bay nhanh trên sơn đạo không đèn đường, chỉ có đèn xe chiếu sáng phản quang trên mặt đất, vô số dấu vết sáng chói cấu thành một cái đường thật dài, giống như con đường đi thông bầu trời.
Trên đường ngoại trừ đoàn xe của bọn họ thì không có người nào nữa, một đường thông suốt, bọn họ ở trước tờ mờ sáng tới Dã Sơn thị, quản gia bổn gia - Vương Đức biết bọn họ muốn đi qua, đã sớm ở cửa thành đợi.
Đương nhiên, nói là cửa thành, thật ra là tạm thời thiết trí lộ chướng (
chướng ngại vật giao thông trên đường), phía trước trong mắt người bình thường chính là một cái sơn đạo gãy, mà đối với ma vật và người có dị năng cao cấp mà nói, bọn họ thấy là người Vương gia bên cạnh lộ chướng, ngăn trở bọn họ đi tới không phải đường bị gãy, mà là người Vương gia.
"Cậu rốt cuộc đã tới." Vương Đức cung kính khom người với Thâm Bạch, lập tức phái người đến đáp một con đường để đoàn xe Thâm Bạch đi qua.
Đoàn xe cứ như vậy nghênh ngang bị cho đi, về phần người bị chặn khác sẽ thế nào kháng nghị, tự nhiên có người Vương gia giải thích.
Bọn họ cứ như vậy một đường thẳng khu đến Dã Sơn, khi đoàn xe của bọn họ gần lái vào đại môn, Thâm Bạch chú ý tới, lần này mở lại là phiến cửa chính trung gian?!
Hắn nhìn thoáng qua chỗ phó lái xe Vương Đức quản gia, hồi lâu một câu cũng không nói.
Lần này cùng hắn đi đến ngoại trừ Tuyền Thuỷ quản gia và một số người Sơn Trạch thị, chính là Lâm Uyên, Nạp Đức Lý Khắc còn có Tháp Lâm.
Đối với người bên cạnh Thâm Bạch tăng nhanh, Vương Đức quản gia cũng không có hỏi nhiều, bất quá khi tiến vào chủ trạch thì có lễ phép hỏi Thâm Bạch muốn đem hai vị khách nhân khác an bài ở nơi nào.
Đây là ý tứ con đường kế tiếp chỉ cho phép Thâm Bạch đi một mình.
"Cậu đi, chúng tôi sẽ tự mình an trí." Lâm Uyên trực tiếp nói với hắn.
Thâm Bạch gật đầu, cũng không có cự tuyệt.
Nhưng thật ra Tháp Lâm nhìn thoáng qua Vương Đức, đem người hóa thành một đoàn hắc vụ, lén lút bám vào phía sau Thâm Bạch.
Vương Đức quản gia trước hỏi "Hai vị" khách nhân an trí vị trí, hiển nhiên, Tháp Lâm tồn tại đã vượt lên trước phạm vi mắt thường của hắn có thể thấy được.
Sau đó, ở lúc tất cả mọi người không chú ý, Cá khô nhi lộn mèo trên không trung, cũng lén lút đi theo phía sau Thâm Bạch.
Cá khô nhi đi Lê Hoa nhi tự nhiên cũng muốn theo, vì vậy trong lúc bất tri bất giác phía sau Thâm Bạch cư nhiên theo một chuỗi!
Cũng may Vương Đức quản gia quan tựa hồ chỉ có người, dị hoá thú hắn không để ý, tương phản, thấy Cá khô nhi và Lê Hoa nhi, hắn còn khen một câu "Linh động khả ái".
Tuy rằng hắn đã rất nỗ lực đè nén, bất quá từ gặp mặt bắt đầu, Thâm Bạch chú ý tới giữa chân mày hắn sau cưỡng chế vẫn không cẩn thận lưu lại lo lắng, chỉ có đang khích lệ Cá khô nhi bọn họ thời gian, vẻ mặt mới hơi chút buông lỏng.
Tuy rằng ấn tượng của ngoại giới đối người Vương gia không tốt, cho rằng bọn họ thuần dưỡng ma thú chính là vì lợi ích của nhà mình, thế nhưng chỉ một điểm này, Thâm Bạch ngược lại cho rằng người Vương gia, tối thiểu còn có người đối ma thú là thật tâm yêu thích.
Theo Vương Đức đi qua một sân lại một sân, rốt cục, ở một mảnh viện đủ loại cây Mây đen, Thâm Bạch đã nhận ra dị dạng.
"Khí" chung quanh phi thường bất ổn!
Trong mắt người bình thường đại khái nhìn không ra dị dạng, mà ở trong mắt hắn giờ khắc này, không khí khắp nơi đều là nhứ trạng vật (
giống chất kết tủa) màu đen. Nói là nhứ trạng vật khả năng còn chưa đủ chuẩn xác, bởi vì chúng nó thoạt nhìn rất sắc bén, giống như tùy thời có thể cắt người, cũng không hữu hảo, trong không khí tràn đầy khí tức thô bạo, huyết tinh cùng với...
Mùi hôi.
Không biết có phải hay không là để ngăn chặn cổ mùi lạ đó, ở đây điểm huân hương, vị đạo chắc là từ thiêu đốt cây Mây đen mà ra, rất mát lạnh, bất quá vẫn có chút khói lửa, Vương Đức mang theo hắn vào giữa nhà chính, ở nơi này, Thâm Bạch lại gặp được "Triết gia gia", cũng chính là lão gia tử chủ sự hiện tại Vương gia.
Gương mặt nghiêm túc từ trước tới nay mang theo một cỗ bi thương nồng đậm không đè nén được, Triết gia gia thấy Thâm Bạch tiến đến cũng không có ý tứ thu liễm biểu tình, chỉ là nhẹ giọng nói một câu "Ngươi đã đến rồi", sau đó nhìn về phía sau Thâm Bạch, Thâm Bạch không biết hắn có chú ý đến Tháp Lâm hay không, bất quá hắn cũng không có ý tứ ngăn lại hắn.
"Đi theo ta." Hắn đối Thâm Bạch vẫy vẫy tay.
"Ngươi đi ứng phó những người khác." Những lời này là nói với Vương Đức.
Sau đó, người mang theo Thâm Bạch từ Vương Đức biến thành Triết gia gia.
Triết gia gia mang theo Thâm Bạch trực tiếp từ nhà chính cửa ngầm đi vào, kế tiếp, bọn họ dĩ nhiên đi xuống thang lầu, ở đây không có thang máy, cách duy nhất đi xuống chính là thang lầu bọn họ hiện tại đang đi, phía dưới rất sâu, thoạt nhìn sâu không thấy đáy.
"Triết gia gia, Hữu Sơn... Rốt cuộc làm sao vậy?" Thâm Bạch nhỏ giọng hỏi hắn: "Nơi này là mật thất đi? Dẫn cháu tới đây... Có thể chứ?"
"Không có gì không thể. Hữu Sơn muốn gặp ngươi, hắn... Hiện tại thật không tốt, một hồi... Ngươi thấy hắn sẽ biết."
Sau đó, bọn họ rốt cục đứng ở trên bậc thang cuối cùng.
Phía trước là một cánh cửa.
Gõ cửa một cái, Triết gia gia trầm giọng nói: "Hữu Sơn, Thâm Bạch tới rồi."
"Hảo, người... Có thể ở bên ngoài chờ một chút hay không, cháu muốn cùng Thâm Bạch trò chuyện." Bên trong truyền đến thanh âm Hữu Sơn, nghe quả thực rất yếu đuối không sai, bất quá còn có thể nói chuyện, hẳn là vẫn tốt đi?
Thâm Bạch nhìn Triết gia gia liếc mắt, lại nhìn Tháp Lâm liếc mắt, gật đầu, hắn trực tiếp đẩy cửa ra.
Sau đó ——
Thấy được Vương Hữu Sơn bên trong.
Hoàn toàn không phải người thanh niên thanh tú sạch sẽ trong trí nhớ hắn, lúc này Vương Hữu Sơn toàn thân là máu, nửa người trên của hắn để trần, Thâm Bạch có thể thấy rõ ràng bụng của hắn phá một cái động lớn, nội tạng đều lộ ra bên ngoài, mùi hư thối chính là từ nơi này phát ra.
Tái sau đó, Thâm Bạch thấy được A Thanh.
A Thanh cũng không còn là thanh long thanh tuyển trong trí nhớ, hai mắt nó đỏ bừng, bạo ngược dương nanh múa vuốt trong không khí, cái đầu to lớn đánh vào tất cả thứ có thể đánh, phân nửa thân thể của nó trên không trung, mà một nửa kia...
Thì ở trong thân thể Vương Hữu Sơn?!
Xác thực nói, là ở trong cái động nơi bụng Vương Hữu Sơn.
Đã chui ra ngoài hơn phân nửa, A Thanh chỉ còn lại có đuôi còn bên trong thân thể hắn.