Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 238

Thanh long đương nhiên không cho phép mình bị người thô bạo nắm, một giây kế tiếp, nó bỏ qua dự định xông về phía trước mà quay đầu xuống dưới, mở miệng khổng lồ, chắc là muốn một ngụm nuốt vào Thâm Bạch ——

Liếc mắt thấy ngay dự định của nó, tay phải Thâm Bạch nắm chặt thành quyền, cản trước khi thanh long gần cắn tới, hắn thẳng người lên, chém ra nắm tay vào thanh long.

Nắm tay nhân loại, lớn hơn nữa cũng không vượt qua một cái đấu, huống chi Thâm Bạch vóc người thon dài, nắm tay cũng chính là khổ phổ thông, so sánh với đầu thanh long thực sự rất rất nhỏ! Thậm chí ngay cả một cái răng rồng cũng không bằng, nhưng mà.

Thâm Bạch mạnh ra quyền!

Hắn sử dụng lực phần eo, bờ vai đè xuống, chân trái giơ lên, làm ra một động tác gần như ném mạnh, hung hăng hướng mũi thanh long đánh một quyền!

Trong miệng thanh long phát sinh một tiếng rít ù tai, đầu nó lấy tốc độ nhanh hơn lúc xuống xông lên thiên không, nhưng mà lần này không phải do nó chủ động phát lực, nó là bị quả đấm của Thâm Bạch tấu ra!

Đánh bay ra ngoài!

Thâm Bạch cố ý không chịu để cho nó bay thống khoái, không đợi thanh long hoàn toàn mượn lực bay đến địa phương cao hơn, hắn đã mạnh dùng tay trái xuống dưới túm lấy đuôi rồng, đuôi rồng quá dài, hắn liền cuốn đuôi rồng vài vòng trên cánh tay mình, cứ như vậy ngạnh sinh sinh lần thứ hai đem thanh long kéo lại.

Thanh long tức giận dựa thế lần thứ hai cắn tới, nhưng cái đợi nó vẫn là nắm đấm.

Một lần! Hai lần! Ba lần! Lửa giận thanh long tích lũy, rốt cục, đợi tới thời điểm tiến công, nó có phương thức công kích mới: Một vòng lại một vòng xoay quanh, dùng thân thể bao vây Thâm Bạch.

"Hanh ~" Khóe miệng Thâm Bạch lộ ra một cái cười khẽ: "Đứa ngốc, như vậy ngươi không phải cách ta càng gần sao?"

Vì vậy, không chỉ không ngăn cản, Thâm Bạch thậm chí chủ động đi vài vòng theo hướng thanh long quấn, cự ly cả hai nhanh chóng rút ngắn, rốt cục tới lúc đầu đụng đầu, Thâm Bạch bỗng nhiên tự vươn tay ra từ vòng quấn của thanh long, lần này, bởi thanh long quấn lấy hắn, nên hắn không cần đưa tay trái cầm đuôi nó, hai cái tay đồng thời ra quyền! Ra quyền! Quả đấm của Thâm Bạch như mưa rơi vào vị trí đầu thanh long.

Hắn căn bản không để ý đến cái gì là yếu hại, hắn chỉ để ý chính mình đánh thống khoái, một quyền nhận một quyền, thanh long rốt cục ý thức được tốc độ người trước mắt trên cơ nó, cả con rồng đã bị đánh tới ám vật chất gần như tản ra.

Mà giờ khắc này, Thâm Bạch đối ám vật chất vận dụng lại có thể hội mới.

Sinh vật tốc độ cao đối với sinh vật tốc độ thấp mà nói, phương diện lực lượng thật là hoàn toàn nghiền ép.

Giống như hắn và thanh long trước mắt, đối lập thanh long, vóc dáng hắn không thể nghi ngờ nhỏ hơn, nhưng mà tốc độ cấu thành ám vật chất của hắn lại cao hơn, giả như trong đồng dạng diện tích, ám vật chất của thanh long chỉ có thể qua lại hai lần, thì hắn có thể qua lại hai mươi lần, cứ như vậy, dù cho số lượng ám vật chất của hai người tương đồng, độ dày đặc trong thân thể hắn không thể nghi ngờ gấp mười lần đối phương, huống chi sinh vật tốc độ cao có số lượng ám vật chất càng nhiều!

Toàn bộ thả ra mà nói, thân thể hắn không hề nghi ngờ sẽ lớn hơn rất nhiều rất nhiều so với thanh long.

Thân thể điên cuồng ra quyền, trong đầu Thâm Bạch lại tĩnh táo dị thường, khi bởi tốc độ ra quyền đạt tới trình độ nhất định, thanh long trong mắt hắn đã biến thành một đoàn ám vật chất tồn tại, hắn có thể thấy ám vật chất đối phương chỗ nào nhạt chỗ nào đậm, cứ như vậy, tất cả trong mắt hắn đơn giản đi rất nhiều, nơi dày đặc nhất định là địa phương có lực phòng ngự mạnh, nơi yếu chính là nhược điểm, công kích vào nơi phòng ngự mạnh tuy rằng khó một ít, nhưng đem nó đánh mỏng, đối phương liền rã quân lính.

Thâm Bạch bên này còn đang phân tích, thanh long đã ý thức được chính nó vô pháp đánh bại Thâm Bạch, nó bắt đầu muốn rút lui.

Nhưng mà đã chậm.

"Hồ cá." Bàn tay đẩy nhẹ về phía trước, Thâm Bạch nhẹ giọng nói.

Sau đó, hướng đi ám vật chất trong không khí lại phát sinh biến hóa.

Không khí trong phòng cấp tốc từ khô ráo biến thành dính nị, từ khí thể biến thành dịch thể, trong phòng giống như sinh ra một tầng tường vô hình, thanh long mạnh xông về phía trước, lại giống như đụng phải cái gì, trong miệng tiếp tục phát sinh từng tiếng rít gào, nó nhìn Thâm Bạch dưới đáy gian phòng.

Thâm Bạch dùng từ hình dung rất chính xác, cả phòng hiện tại đúng như một hồ cá, không khí biến thành nước, mà bọc lại "Nước", là vách hồ cá.

Đứng trên mặt đất, Thâm Bạch ngẩng đầu nhìn bàn long phía trên.

Cá khô nhi lặng lẽ từ phía sau hắn thò đầu ra, sau đó vẫy đuôi, "Ba" một tiếng, hướng lên hồ cá bên trên lội tới.

Giờ khắc này, Thâm Bạch còn chưa từ trong trạng thái vừa ngộ hiểu bứt ra, dưới loại tình huống này, không ngờ hắn lại nhìn thấy chỗ bất đồng của nó so với bình thường.

Khác với cá nhỏ nâu nhạt thường ngày, lúc này Cá khô nhi vẫn đang vóc dáng rất nhỏ bé, nhưng mà dị thường ngưng thật, Thâm Bạch không chút nghi ngờ, Cá khô nhi như vậy nếu dựa theo tình huống bình thường ngưng thật thân thể, hình thể của nó sẽ gấp mấy trăm lần bây giờ!

Cho nên, vô cùng ngưng thật - Cá khô nhi liền đi qua hồ cá Thâm Bạch dùng năng lực tạo thành, tách " Nước " Thâm Bạch đồng dạng dùng năng lực ngưng thật, bơi tới trong "Hồ cá" hắn mới kiến tạo.

Lê Hoa nhi nương theo đường Cá khô nhi, cùng nó bơi chung.

Thấy Thâm Bạch nhìn nó, Cá khô nhi cao hứng lắc lắc tiểu đuôi, sau đó lại "Thình thịch đột" bơi tới hướng thanh long.

Trong đầu Thâm Bạch lại có một cái ý nghĩ: A... Chẳng lẽ... Lúc hắn và A Bá Lợi Tạp xuyên thủng thế giới khác... Là bởi vì Cá khô nhi cùng mình một chỗ, mới may mắn bảo lưu toàn thây đi?

Ách... Nói như vậy có điểm thảm, thế nhưng A Bá Lợi Tạp đều thảm như vậy, chính hắn cư nhiên dẫn đầu khôi phục ý thức, nghĩ như thế nào... Ngoại trừ nói mình giá trị may mắn rất cao, cũng không quá hợp lý a, mà tỉ mỉ nghĩ, lúc đó chỗ càng không hợp lý còn lại là Cá khô nhi.

"A... Không chừng, là Cá khô nhi cứu ba ba a..." Thâm Bạch lẩm bẩm nói.

Giọng nói rất nhỏ, ngoại trừ chính hắn bên ngoài không ai nghe được.

Sau đó, hắn cũng nặng nặng hạ đầu xuống, nhìn quanh bốn phía một cái: Vương Hữu Sơn đã hôn mê bất tỉnh, Tháp Lâm đứng ở bên cạnh, giống hắn, cũng ngửa đầu nhìn phía trước, chú ý tới ánh mắt Thâm Bạch, Tháp Lâm lúc này mới nhìn lại.

"Cái này, rất thú vị."

"Ngươi có thể đem nó tưởng tượng thành một hồ cá cỡ lớn." Khóe miệng câu lên, Thâm Bạch lộ ra một cái tươi cười.

"Cái này, của ngươi." Trong miệng nói, Tháp Lâm đưa trả lại điện thoại trong tay cho hắn.

"Điện thoại đả thông chưa?"

"Rồi, bọn họ đã ở cửa rất lâu, bất quá ngươi vừa cùng cái tên kia đánh nhau, ta không để cho bọn họ tiến đến." Tháp Lâm nói.

"A ~ mau để cho bọn họ vào đi, nếu không xử lý mà nói, người kia sẽ ngủm a ~" Thâm Bạch nhanh chóng tới mở cửa ra, lấy Triết gia gia dẫn đầu, một đám nhân viên y tế vọt vào, giúp Hữu Sơn tẩy trừ vết thương, những người khác thì ở lúc xử lý xong cơ bản, vội vàng đem hắn để lên cáng cứu thương, một đám người cứ như vậy vội vã tới vội vã đi.

Triết gia gia không có lập tức ly khai, mà ngẩng đầu nhìn thanh long trên đỉnh đầu hồi lâu, trước khi rời đi, ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Thâm Bạch:

"Khổ cực ngươi, cái kia... để nó như thế có thể chứ?"

"Hẳn là rất khoẻ mạnh." Thâm Bạch thiêu thiêu mi.

"Như vậy liền nhờ ngươi, ta trước đi xem Hữu Sơn."

"Vâng, người cứ đi trước, không cần phải để ý cháu, cháu nhớ kỹ đường ni ~ một hồi sẽ tự trở về thành."

Thâm Bạch cười hướng hắn phất phất tay.
Bình Luận (0)
Comment