Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 207

Editor: Waveliterature Vietnam

Tại sảnh tầng ba.

Lại Nặc ngồi giữa hội trường, vẻ mặt như thể đang rât mong đợi.

Là người hướng dẫn của trại dự bị đầu tiên, anh hiếm khi mặc áo giáp tiêu chuẩn, nhưng trong những đêm muộn như vậy, bộ giáp tiêu chuẩn được anh mặc một cách tỉ mỉ, và con dao dài một mét nằm trên người anh, rất thuận tiện để có thể lấy ra lúc nào cũng được. 

Bên ngoài của anh ta trông rất điềm tĩnh, nhưng thực tế trái tim đang rất kích động.

Theo một gốc độ nào đó, Đường Lăng cũng được tính là một đệ tử của mình không phải sao? Bây giờ, anh ta sẽ bị giết bởi chính đệ tử của mình ư?

Nghĩ về điều này, Lai Nặc cảm thấy cổ tay mình bắt đầu đau, đó là lần đầu tiên anh va chạm với Đường Lăng, và Tô Diệu đã để lại cho anh một "món quà".

Không, không phải Tô Diệu, mà là Tô Khiếu.

Nhìn vào màn hình khổng lồ treo trên sảnh ở tầng ba, dáng người đứng trước cửa, tóc trắng, trái tim Lai Nặc bắt đầu dồn dập.

Ta cảm thấy cuộc sống này giống như một giấc mơ. 

Ngươi đã bao giờ đối đầu với sư tử Tô Khiếu chưa?

Trên một màn hình khác, con dao lại sáng lên và một người con trai khác của gia đình Anse đã bị rơi xuống đất.

Lúc này, tầng một và tầng hai của gia đình Anse đã hoàn toàn biến thành địa ngục, không còn một người đàn ông nào sống sót.

Đối với những đứa trẻ con, tất cả họ đều bị đánh đến tàn phế, và cuối cùng họ không thể trốn thoát, ai cũng đều không biết.

Mặt Lai Nặc bắt đầu run rẩy.

Anh nghe thấy tiếng bước chân từng bước một bước lên lầu, giống như cái chết đang gần kề vậy.

Nhưng anh ta phải ngồi ở đây vì tất cả những đứa trẻ trong gia đình Anse ở tầng ba đã điên rồi, và họ bắt đầu trút cơn điên, giống như phát tiết lần cuối cùng trước khi chết.

Họ buộc Lai Nặc phải ngồi đây vì anh là người khơi mào cho ân oán của gia đình Anse và Đường Lăng.

Ít nhất là lúc này, họ nghĩ vậy.

Nghĩ đến đây, Lai Nặc bắt đầu run rẩy một chút, đây là cái gọi là nổi loạn trước khi chết sao?

Nhìn vào một người đang trốn ở trong gốc,có một đôi mắt đang nhìn trộm, ngươi thấy thế nào?

Ngươi muốn sử dụng cái chết của chính mình để có được sự thoải mái cuối cùng sao?

Nếu mọi chuyện vẫn xảy ra như thường và không có gì bất ngờ xảy ra thì vào năm tới, ta sẽ đủ điều kiện để sống ở tầng bốn.

Rốt cuộc, toàn bộ khu vực an toàn số 17 chỉ có khoảng 200 chiến binh mặt trăng màu tím. Có bao nhiêu người là của gia đình Anse? Cùng lắm cũng chỉ có 7 Chiến binh Mặt trăng tím mà thôi nhưng họ lại đủ sức thống trị.

Sức lực của chính mình coi như là không tồi.

"Bố ơi, tại sao người lại ngồi ở đây?"

"Bố, bố chạy với con đi, con rất sợ." Giọng nói của một đứa trẻ vang lên.

Lai Nặc nhắm mắt đau đớn, và đó là đứa con trai duy nhất của anh, Kiệt Mỗ Ngang Tư.

Ta chưa bao giờ có thời gian để giáo dục nó cho tốt, vì vậy nó an nhàn sung sướng trong nhiều năm nên nó được chăm sóc rất cẩn thận.

Lai Nặc ban đầu chuẩn bị để bắt đầu giáo dục vào năm tới, nhưng dường như anh không có cơ hội đó nữa rồi.

Không chỉ không có cơ hội mà ngay khi Kiệt Mỗ hét lên hai câu thì đã bị một hai cái tát từ một người thường ngày chịu trách nhiệm giữ nó.

Gia đình này đã bị Đường Lăng khiến cho phát điên!

Trong lòng Lai Nặc hiện lên một sự hận thù vô cùng mãnh liệt sau đó mắt anh ta trở nên vô cùng lạnh nhạt.

Đường Lăng xuất hiện.

Rõ ràng một giây trước bước chân của anh ta vẫn còn trên hành lang vậy mà trong giây này, anh ta đã lặng lẽ xuất hiện trên hành lang tầng ba.

Trên người anh ta loang lổ vết máu, có cả những vết máu vẫn còn chưa khô.

Ngoài ra còn có một vệt máu loạng choạng trên mặt anh, nhưng đôi mắt của anh vẫn vô cùng lạnh lùng.

"Ngươi đã từng là đệ tử của ta," Lai Nặc nói.

"Chà, ngươi đã dạy ta tổng cộng hai lớp chiến thuật. Bởi vì không có tu luyện, không có thời gian để dạy các kỹ năng chiến đấu cụ thể. Do đó, nội dung của hai bài học chiến thuật là một cú đấm."

"Đúng vậy, dao găm là vũ khí gần nhất. Nó cũng là hàng phòng thủ cuối cùng! Sử dụng nó sẽ không tiêu tốn quá nhiều sức mạnh vật lý. Và vì đặc tính của vũ khí, không thể bỏ qua tính sát thương của nó, học cách đâm, sử dụng dao găm, đó thực sự là Chiến thuật ngươi phải học trước tiên, "Lai Nặc nói, và sau đó cầm con dao chiến thuật trên tay.

"Chà. Ta nghe nói rằng ngươi là chiến binh mặt trăng màu tím mạnh nhất trong khu vực an toàn số 17?" Đường Lăng ném con dao dài trong tay, và một tay khác cầm con dao găm mới của Ốc Phu đưa lên tay.

"Vậy sao?" Lai Nặc đứng dậy.

Anh ta thực sự là kẻ ám sát mạnh mẽ nhất trong tất cả mọi người, nếu không anh ta sẽ không trở thành người hướng dẫn của trại dự bị đầu tiên chỉ bằng cách bước vào thế mạnh thứ hai.

Trận chiến lồng sắt đẫm máu đó, cảnh tượng mà Lai Nặc khi phân tích con gấu khổng lồ bạc, ta tin rằng nhiều người nhớ rất rõ, kỹ năng chơi kiếm rất điêu luyện, quả thực chính là một nghệ thuật.

Đường Lăng hơi nghiêng sang một bên, tay cầm dao găm, bị chặn trước ngực, chân hơi cong, bắt đầu tấn công.

"Từ trước đến nay ta ân oán rất rõ ràng. Ta phải giết ngươi. Nhưng nếu ngươi đã dạy cho ta hai bài học, ta sẽ nhớ chúng. Ta sẽ chiến đấu với ngươi bằng một con dao găm. Nếu ngươi có thể đánh ta bằng dao găm, ngươi có thể rời khỏi đây."

Cái gì? Mắt Lai Nặc mở to! Anh ta đã nghĩ rằng mình sẽ chết, và nghĩ rằng những điều được gọi là giáo lý không thể lay chuyển Đường Lăng vì ân oán của họ đã có từ lâu.

Nhưng anh không nghĩ rằng Đường Lăng thực sự đề xuất một phương thức chiến đấu như vậy.

Với một con dao găm, làm thế nào Đường Lăng có thể là đối thủ của mình? Có lần, tộc trưởng thậm chí còn nói rằng để anh ta đi đến cực điểm trên con đường này nói không chừng có thể xuất hiện một số tài năng.

Đương nhiên, loại tài năng này chủ yếu là bẩm sinh, nhưng tài năng được hình thành dần dần từng ngày không phải là không có.

Khảo Khắc không dễ dàng đồng ý, và anh khẽ lắc đầu: "Khả năng cơ bản của ngươi đã khiến ta phải lòng, chỉ bằng kỹ năng..."

"Hãy yên tâm, ta sẽ rất công tâm. Ta sẽ kìm nén mọi thứ để có thể ngang hàng với ngươi." Giọng điệu của Đường Lăng rất hờ hững, nhưng lại khiến cho người ta vô cùng tin tưởng.

Lai Nặc gần như muốn cười, trên đời này còn có kẻ ngu ngốc như vậy sao? Anh ta chỉ muốn đánh bại Đường Lăng, hoàn toàn không có ý định giết Đường Lăng.

Miễn là ngươi có thể bảo vệ chính mình, còn về gia đình Anse, v.v., hãy xuống địa ngục đi thôi.

Tuy nhiên, nhìn một chút vào hành lang bên trái, Lai Nặc hỏi lại: "Chỉ có một mình ta được đi thôi sao?"

"Đúng vậy, ngươi chỉ có thể đi một mình." Đường Lăng đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn.

Lai Nặc không nói gì, vứt con dao dài trong tay, lấy một con dao găm từ thắt lưng và nói: "Hãy bắt đầu đi nào."

Anh ta không hề quan tâm đến đứa con! Chừng nào anh ta còn sống, anh ta luôn có thể tìm một người phụ nữ và có thể có con, miễn là anh ta có thể sống sót.

Khi Lai Nặc vừa dứt câu, hai người di chuyển cùng một lúc, tất cả đều là dao găm đúc hợp kim loại B, đan xen trong không khí, phát ra một âm thanh vô cùng chói tai.

Những người trong gia đình Anse đều quả thực đều là cầm thú.

Trái tim Đường Lăng tràn đầy sự chế giễu. Tất nhiên anh ta biết rằng Lai Nặc có một đứa con trai, nhưng anh ta lại hoàn toàn chỉ quan tâm đến tính mạng của bản thân thôi sao?

Anh ta giả vờ nghiêm túc, nhưng thực tế sự phấn khích trong mắt anh ta không thể kìm nén được.

Trận chiến dao găm? Đúng vậy, là trận chiến dao găm! Đường Lăng sẽ mang đến cho Lai Nặc một bất ngờ, giống như dòng máu tội lỗi của gia đình này, không thể tha thứ cho họ được, làm sao họ có thể để họ làm ô nhiễm thế giới một lần nữa?

"Ầm", hai con dao va chạm nhanh, chính là chỉ trong hai giây đã phát ra vô số âm thanh.

Nói là trận chiến dao găm, nên phải hoàn toàn sử dụng các kỹ năng dùng dao găm, không ai nghĩ rằng Đường Lăng thực sự chơi dao găm rất tài giỏi, và ngay cả với Lai Nặc cũng ngay lập tức tấn công hàng chục lần trở lên.

Người ngoài cuộc cũng nghĩ thế đã đành vậy nhưng Lai Nặc là bậc thầy chơi dao găm tuy nhiên trái tim anh ta còn sốc hơn bất kỳ ai khác!

Làm thế nào kỹ năng dao găm của Đường Lăng lại có thể thuần thục như vậy? Làm cho anh trong đầu xuất hiện những ý nghĩ không muốn thừa nhận chuyện này.

Đường Lăng hóa ra là một trong số tất cả các đệ tử của mình, và anh đã học được các kỹ năng của mình như những đệ tử giỏi nhất.

Tuy nhiên, các kỹ năng nâng cao liên quan đến việc giảng dạy chỉ có hai lớp là gì? Không gì khác hơn là học một số điều cơ bản nhất, cho dù Đường Lăng có là thiên tài thì anh ta cũng phải học mới có thể sử dụng thành thạo được như vậy.

Nghĩ về điều này, Lai Nặc đột nhiên giảm tốc độ tấn công, và biểu cảm của anh trở nên hơi sốc và bối rối.

Kỹ năng đầu tiên ban đầu là một kỹ thuật "bóng tối". Nó nổi bật ở chỗ chỉ cần ra một đòn là có thể giết người, vì vậy người sử dụng phải hiểu rất rõ về cách thức sử dụng. Kỹ thuật này không được giới hạn trong kỹ thuật sử dụng dao găm. Nó phải là một kỹ năng toàn diện, toàn năng và có thể hủy diệt chỉ bằng một lần tấn công.

Kỹ thuật toàn diện này bao gồm kỹ năng diễn xuất, và chỉ có thể thể hiện một số biểu cảm giả tạo để kẻ thù nhìn thấy.

Bây giờ, Lai Nặc đang thực hiện loại kĩ năng này, vì áp lực của môi trường cộng với kỹ năng sử dụng dao găm của Đường Lăng, v.v., đã làm cho anh ta vô cùng bối rối.

Trong cuộc chiến của dao găm, đặc biệt là tốc độ của dao găm, một chút hoảng loạn khiến tốc độ chậm lại, chính là một sơ hở nhưng lại vô cùng hợp lý.

Lai Nặc không hề có suy nghĩ sẽ kéo dài thời gian, ngay cả khi Đường Lăng kìm nén khả năng cơ bản của mình, nhưng làm thế nào để đàn áp sức mạnh thể chất? Quả thực là sai lầm nếu kéo dài thời gian trong trận chiến đầu tiên. Hơn nữa, lợi thế về thể lực của Đường Lăng là quá lớn.

Nếu Lai Nặc muốn giết thì anh ta sẽ sử dụng những kỹ năng đáng tự hào nhất của mình.

Dưới màn trình diễn có chủ ý của Lai Nặc, Đường Lăng đã bị lừa.

Lai Nặc chạy chậm lại và để lộ quá nhiều sơ hở. Con dao găm của Đường Lăng trực tiếp đâm vào bụng Lai Nặc.

Tâm trạng của Lai Nặc lúc này có chút thất vọng. Có vẻ như anh ta đã quên phải đỡ con dao nhưng sau đó cổ tay anh run lên, con dao găm chuyển thành một đòn tấn công nhắm về phía ngực của Đường Lăng.

Hai giai đoạn đan xen vào nhau. Dựa theo tình huống chiến tranh, Lai Nặc sẽ không còn nghi ngờ gì nữa, vì theo tính toán chính xác, trước khi con dao găm của anh ta đâm vào ngực Đường Lăng thì con dao găm Đường Lăng đã đã đâm vào bụng anh ta trước thậm chí còn có thể thông dong đảo quanh một vòng.

Một cuộc tấn công như vậy sẽ khiến Lai Nặc mất đi sức mạnh chiến đấu ngay lập tức.

Nhưng tình huống này có thực sự là như vậy không? Con dao găm Đường Lăng đã chạm vào áo giáp tiêu chuẩn ở bụng Lai Nặc, và âm thanh va chạm dù rất nhỏ nhưng đã truyền đến tai Lai Nặc.

Đồng thời, mũi dao găm của Lai Nặc đã đối diện với ngực của Đường Lăng, nhưng vẫn còn một khoảng cách nhất định!

Chính là hiện tại!

Đôi mắt của Lai Nặc bỗng trở nên dữ dội vì hoảng loạn, cổ tay anh bắt đầu run rẩy, bóng của con dao găm lúc này mờ đi, rồi ngay lập tức đâm vào ngực Đường Lăng, tựa như không có khoảng cách.

Đây là kỹ năng mạnh nhất của Lai Nặc - bảy ảo ảnh.

Sử dụng sự chuyển động tốc độ cao tức thời của cổ tay, hình ảnh còn lại của con dao găm được tạo ra, để kẻ thù không thể biết được vị trí chính xác của con dao găm.

Đồng thời, cú đâm tốc độ cao của con dao găm không phụ thuộc vào sức mạnh của cánh tay, mà ngón tay cái ở cuối con dao găm, liên tục bật lên, làm cho con dao găm bật ra, giống như một con dao bay.

Bởi vì quá trình bật lên rất nhanh, khiến cho mọi người cảm thấy nó trông giống như một con dao găm.

Trong thực tế, tại khoảnh khắc con dao găm rời khỏi tay, nó sẽ nhanh chống tấn công vào đối thủ.

Thực lực của Lai Nặc đó là có thể bắt được thậm chí bảy lần trong thời điểm mà dư ảnh chưa tan, hơn nữa còn có thể lợi dụng sự khác biệt nhỏ của góc độ. Hướng của mục tiêu của con dao găm cũng có thể thay đổi một chút, và không thể phán đoán trước được!

Ban đầu, kỹ năng này xuất hiện và rất khó để có thể chiến thắng kĩ năng dùng dao găm của Lai Nặc.

Nhưng lần này, vì mục đích bảo hiểm, Lai Nặc cũng cố tình thực hiện một vở kịch, để sự chú ý của Đường Lăng tập trung vào cuộc tấn công của anh ta.

Điều này chắc chắn là ý định của Lai Nặc để đánh lạc hướng Đường Lăng, và thậm chí Lai Nặc còn muốn đến gần với Đường Lăng hơn nhưng vẫn không để Đường Lăng phát hiện.

Lai Nặc muốn để bảy cái gai ma quái xuất hiện ở một khoảng cách nhất định như vậy sẽ không bao giờ thất bại.

Bây giờ Lai Nặc vô cùng đắc ý. Anh ta dường như đã nhìn thấy con dao của Đường Lăng, ngay cả khi anh ta có thể tấn công thì theo quy tắc Đường Lăng cũng đã thất bại rồi.

Anh ta sẽ sớm có thể chạy đi và trốn thoát khỏi biệt thự địa ngục này.

Nếu anh ta được Đường Lăng thả ra, thì liệu người giám sát nơi này Tô Khiếu, sẽ không ngăn cản anh ta chứ?

Thật đáng tiếc là Lai Nặc không có thời gian để xem những gì anh ta muốn thấy, và đôi mắt anh ta đột nhiên nhìn thấy một ánh sáng chói lóa.

Đôi mắt anh bị kích thích, và anh theo bản năng liền nhắm hai mắt lại.

Chuyện gì đã xảy ra? Lai Nặc đột nhiên trở nên rất bối rối. Lần này không phải là diễn xuất, mà là một cơn hoảng loạn thực sự. Anh có linh cảm rất xấu.

Thời gian là rất ngắn, nên linh cảm ngay lập tức trở thành sự thật.

Căn bản là anh đã lãng phí một ít sức lực, và con dao găm xuyên qua áo giáp của anh ta nhưng căn bản là chỉ chạm nhẹ vào và ngay lập tức thu về.

Đường Lăng không nên rút lui mà hẳn là nên dùng lực đâm vào bụng của anh ta, và để cơ thể nghiêng về phía trước.

Không!

Anh ta không có ý định đâm vào áo giáp của mình. Anh ta chỉ chạm vào nó một cách tượng trưng, và sau đó cơ thể anh ta ngả ra sau chưa đầy hai mươi centimet, liền tránh được con dao găm đáng lẽ phải đâm vào ngực anh ta.

Hơn nữa, lợi dụng gốc độ khi ngả người ra sau, anh ta nhanh chóng giơ cánh tay lên và đặt con dao găm trước sảnh với một chiếc đèn chùm tỏa ánh sáng chói.

Ánh sáng bị khúc xạ hoàn hảo trên bề mặt nhẵn của con dao găm, và nó hướng vào mắt của Lai Nặc.

Khi Lai Nặc mở mắt ra và một lần nữa cầm con dao găm bị anh ta đẩy ra, anh ta lập tức phân tích khoảnh khắc này. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!

Rốt cuộc anh ta là Lai Nặc, dù sao cũng là người sử dụng các kỹ năng dao găm giỏi!

"Hóa ra là thế." Khuôn mặt của Đường Lăng nở một nụ cười nhạo báng. Ngay cả khi anh ta hoảng sợ cũng không hề để cho Lai Nặc biết. Cơ thể đột nhiên vặn vẹo, và bước chân nhẹ nhàng trượt về phía trước, anh di chuyển chưa đầy mười cm.

Sau đó, Lai Nặc thấy rằng cổ tay Đường Lăng liền bắt đầu run rẩy, và vẻ ngoài hốt hoảng giống hệt với anh ta, không, thậm chí còn hoàn hảo hơn.

Con dao găm rõ ràng ban đầu tạo ra vô số âm thanh và tia sáng.

"Khoảng cách này có phù hợp không?" Đường Lăng và Lai Nặc đứng bên cạnh nhau, và khoảng cách là rất gần. Lai Nặc chỉ nghe thấy âm thanh quỷ dữ này.

Tuy nhiên, ta mới thực sự là người sử dụng dao găm giỏi nhất! Lai Nặc giơ tay lên và con dao găm nằm bên trái cổ anh.

Phán đoán cũng là một kỹ thuật phải được biết để sử dụng dao găm. Bởi vì độ chỉ cần dùng một lực nhẹ thôi thì tốc độ của dao găm cũng đã rất nhanh rồi, rất khó để nhìn thấy sự di chuyển của nó nên phải có kĩ năng phán đoán.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, Lai Nặc cảm thấy lạnh ở cổ họng, và anh ta bị chặn ở cổ bên trái, ngay cả gió cũng không thể thổi được.

Đổi hướng! Làm thế nào để tên tiểu tử này lại thay đổi khác với những dự đoán ban đầu? Làm thế nào để anh ta tìm thấy một điểm chính xác chỉ trong nháy mắt, tạo ra một vụ đánh bom, và sau đó để con dao găm, chắc chắn sẽ đâm vào bên trái cổ anh ta, đột nhiên đổi hướng và đâm vào cổ họng anh ta?

Thật không may, Lai Nặc không có cách nào để đặt câu hỏi này!

Mặc dù kích thước của bộ giáp rất lớn, nhưng cổ vẫn bị lộ ra một phần!

Do đó, dao găm hợp kim cấp B của Đường Lăng, dễ dàng xuyên qua cổ họng Lai Nặc và đâm vào cổ họng anh ta ngay lập tức. Máu chảy ra đã chặn cổ họng anh ta và anh ta chỉ có thể ho. Máu đã được bị bắn lên cánh tay phải của Đường Lăng.

Mặc dù vậy, Đường Lăng vẫn là một đệ tử siêng năng. Nếu anh ta đã học được những kỹ năng đáng tự hào nhất của Lai Nặc thì nhất định anh ta sẽ hoàn thành một cách vô cùng tỉ mỉ.

Sau đó, Lai Nặc cảm thấy rằng có một tia lạnh lẽo rời khỏi cổ họng mình, rồi sau đó anh ta lại bị đâm...

Một lần, hai lần, bảy lần... chín lần!

Ở trong một khoảng thời gian mà chỉ có thể hoàn thành bảy lần đâm thế nhưng Đường Lăng đã hoàn thành chín lần đâm.

"Ừ, ừ..." Tay của Lai Nặc nắm lấy cổ anh, và hắn ta muốn nói gì đó vào lúc này nhưng cổ họng hắn chỉ có thể phát ra những âm thanh vô nghĩa này.

"Giáo viên hướng dẫn, ngươi có muốn khen ngợi ta không?" Đường Lăng nhìn Lai Nặc với đôi mắt mở to.

Lai Nặc ngã ngửa ra sau, ngã xuống đất và ngực anh ta phập phồng dữ dội. Có quá nhiều bí ẩn chưa được giải đáp trong lòng, tất cả là về Đường Lăng!

Anh ta rõ ràng đã tính toán mọi thứ. Anh ta thậm chí còn nghĩ rằng Đường Lăng còn quá non nớt bởi anh ta muốn chiến đấu trong trận chiến đầu tiên mà không hề sử dụng đến áo giáp.

Do đó, trong trận chiến, anh ta ngay cả vai trò của bộ giáp tiêu chuẩn và cách khôi phục nó cũng đã tính toán từ đầu, nhưng kết quả lại để thua trận ư?!

Kỹ năng tuyệt vời của anh ta đã bị Đường Lăng giải quyết theo cách thông thường không thể bình thường hơn. Đó là sự phản ánh của con dao găm!

Đây là loại nhận thức chiến đấu nào? Hơn nữa, Đường Lăng có bao nhiêu tài năng? Làm thế nào để ngươi học được bảy ảo ảnh về chiến thắng của cuộc đời anh ta chỉ trong nháy mắt? Không, nó có nên được gọi là Jiulian Phantom không?

Liệu mình có đang quá kiêu ngạo không? Hay là đang quá đắc ý? Người đóng thế của Lai Nặc đã bị giết? Anh ta thậm chí còn nghĩ rằng nếu anh ta dạy mánh khóe này cho đứa con trai béo của mình, thì chắc hẳn phải giải thích cặn kẽ từng chút một đứa con trai của anh mới có thể học được?

Chỉ trong hai giây, trong đầu Lai Nặc đã xuất hiện vô số suy nghĩ, còn Đường Lăng thì đã nhặt được một con dao dài và kề vào cổ Lai Nặc.

"Ta không thực sự muốn phiền phức. Nhưng sự đê tiện của ngươi đã để lại ấn tượng sâu sắc với ta, vì vậy ta muốn trực tiếp giết ngươi không phải là quá tiện cho ngươi sao?"

"Còn bây giờ thì sao? Bị giết bởi những người đóng thế tự mãn, bị giết bởi chính học sinh của mình bằng dao găm, ngươi có cảm thấy trái tim mình đã bị giết không?"

Đôi mắt của Lai Nặc mở to lộ rõ sự tức giận và một dòng máu phun ra từ miệng anh ta.

"Ta rất thích trạng thái của ngươi lúc này. Ta không thể nói bất cứ điều gì ta muốn. Giống như trong trận chiến lồng sắt đẫm máu vậy, ta nghĩ có nhiều đệ tử cũng muốn nói gì đó, đúng không?"

"Nhưng họ không liên quan gì đến ta. Ta chỉ thuận tiện giúp họ trả thù. Ngươi lại đang nghĩ gì vậy?"

"Đúng rồi, người đóng thế của ngươi tên là gì? Ngươi đã quên đề cập đến tên của nó! Không thành vấn đề, về sau hãy gọi nó là Đường Lăng."

Mặt Lai Nặc bỗng đỏ lên, mắt anh nứt toác, và những vệt máu đang chảy ra từ mắt anh.

Đường Lăng lắc đầu, và con dao dài đâm xuyên qua nó. Đầu Lai Nặc bay lên cao và sau đó rơi vào tay Đường Lăng.

Anh ta nhìn vào màn hình lớn, và cơ thể anh ta dính đầy máu như một nhân vật từ địa ngục trở về.

Anh ta cầm đầu của Lai Nặc trong tay: "Người thứ năm mươi."

"Đúng rồi, ngươi không phải nghĩ rằng ta là một thiên tài sao? Ta hy vọng rằng khi ta đứng trước mặt ngươi, ta sẽ nhận được lời khen ngợi chân thành của ngươi."

"Rốt cuộc, tại thời điểm đó, có phải ngươi nghĩ rằng ta là một con bọ nhỏ không? Mà hiện tại con bọ nhỏ này đang thực sự muốn lật lại và đối mặt, ta đang rất nghiêm túc."
Bình Luận (0)
Comment