Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 271

Editor: Waveliterature Vietnam

Đường Lăng đã đoán trước được, nhất định là có nguyên nhân nào khác cho nên hư ảnh của Joshua mới không biến mất, nhưng hắn lại không nghĩ đến được là hư ảnh của Joshua mở miệng nói, câu đầu tiên cậu ta nói lại là bản thân mình nằm ngoài dự liệu của cậu ta.

Dù là chỉ đối mặt với hư ảnh, nhưng trên mặt Đường Lăng vẫn hiện lên vẻ ngượng ngùng "Tôi cũng không cố ý phá nát cái nơi này, dù sao đây cũng là cuộc chiến người sống ta chết."

Đúng vậy, Đường Lăng cũng không nghĩ ra được hắn đã làm cái gì mà ngoài dự kiến của Joshua, chỉ nghĩ đến được việc mình đã phá nát nơi này, có lẽ là Joshua đang chỉ trích hắn.

"Cậu cho rằng, chỉ vì cậu phá hỏng nơi này cho nên tôi mới chỉ trích cậu sao? Không đâu, chuyện đó không quan trọng, chỉ cần cậu phá hỏng nơi này nghiêm trọng hơn một chút nữa thôi, thì cơ chế phòng ngự của nơi này sẽ cùng cậu không chết không ngừng." Trên mặt Joshua hiện lên nụ cười, không biết tại sao lại có cảm giác ánh mắt của cậu ta rất gian xảo.

Đây thật sự chỉ là hư ảnh thôi sao? Sao có thể sống động đến vậy, nhưng mà khi nghĩ đến cơ chế phòng ngự của nơi này sẽ cùng hắn không chết không ngừng, Đường Lăng không nhịn được mà cả người toát mồ hôi lạnh, càng hiểu rõ trận pháp, hắn càng biết được sự kinh khủng của nó, thực lực bây giờ của hắn căn bản không đủ để đối kháng với cơ chế phòng ngự.

May mắn thay hắn đã nghiên cứu phát minh ra được Lôi Hỏa hợp trận, khiến cho nơi này không bị phá hỏng quá mức nghiêm trọng, chưa đến mức cùng hắn không chết không ngừng.

Nhưng mà, chuyện này vẫn có chút xấu hổ, nơi này tốt bụng cho hắn ba người truyền thừa, vậy mà hắn lại phá nát nơi này, nghĩ đến đây, Đường Lăng dứt khoát đổi đề tài "Tiên sinh Joshua tôn kính, tôi đến để hỏi thăm chuyện liên quan đến trận pháp không gian, trước khi chúng tôi tiếp nhận truyền thừa, cậu đã từng nói qua với tôi là, chúng tôi có thể sử dụng được trận pháp không gian một lần, rút ngắn được khoảng cách…."

Đối mặt với Đường Lăng, Joshua nói thẳng "Chuyện đó là tất nhiên, nhưng mà vừa rồi tôi nói cậu ngoài dự kiến của tôi, cho nên…."

Lúc nói chuyện, Joshua chỉ tay, một cây bút màu bạch hiện lên.

Khi tiến vào nơi này, Đường Lăng có chú ý đến một căn phòng nhỏ giữa nguyên thạch vạn năng, bên trong có không ít đồ tốt, một cây bút bạc trong đó đặc biệt thu hút sự chú ý của hắn.

Nhưng vây bút bạc đang lơ lửng này lại không phải là thứ hấp dẫn sự chú ý của Đường Lăng, mà là một câu bút nhìn qua vô cùng thần bí bên cạnh, tỏa ra ánh sáng lung linh trong hộp.

Trong hộp bút kia vẫn còn bảy cây bút khác nhau, bây giờ Đường Lăng mới hiểu được, lúc trước, vật hấp dẫn sự chú ý của hắn hơn phân nửa không phải là cây bút bạc kia, mà là cả một bộ bút này.

Ngay tại lúc Đường Lăng đang suy đoán lung tung, Joshua vung tay lên, chiếc bút màu bạc đang lơ lửng kia lập tức bay đến trước mặt hắn, bay bay trước mắt Đường Lăng.

Đường Lăng nhận ra, đây chính là một phần (chi thể) của Trận Bút.

Là công cụ quan trọng nhất trong công cuộc khắc vẽ thể trận, không có cái thứ hai. Bởi vì có một ít công cụ trợ giúp có thể dùng thứ phẩm tầm thường để thay thế, ví dụ, nó chính là một thứ để cuối cùng để phá trận, nếu làm tốt còn có thể phá liên tiếp nhiều trận kết nối với nhau.

Đương nhiên, những thể trận phức tạp sẽ cần đến những công cụ chuyên nghiệp hơn.

Nhưng dù là thể trận nào đi nữa, một chi thể Bút Trận tốt chính là điểm quan trọng nhất, thậm chí có thể làm tăng lên tác dụng của thể trận.

"Joshua tiên sinh, đây là…" Đường Lăng ngước mắt nhìn Bút Trận trước mặt, trong mắt tự nhiên lộ ra khát vọng.

Những tri thức đối với công cụ thể trận của hắn vẫn tương đối hạn hẹp, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một chút bất phàm của Bút Trận này. 

"Thiên phú với thế trận của cậu đã vượt xa dự liệu của tôi. Đã đến lúc tôi không thể không giao Ngân Lân Bút này cho cậu, chắc hẳn cậu sẽ không bôi nhọ nó." Nói đến đây, hư ảnh của Joshua lại lẩm bẩm một câu "Thực tế thì tôi muốn chân chính truyền thừa lại cả bộ Ngân Lân Bút cho cậu."

"Đáng tiếc, nếu như bỏ qua trình độ thiên phú của cậu, chỉ nhìn vào tố chất cơ bản thôi thì cậu sẽ bôi nhọ đi sự thành kính với ma pháp của tôi." Joshua không ngừng lắc đầu, dáng vẻ của hắn ta nhìn như đang có rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Cho mình? Đường Lăng hơi ngạc nhiên, nhưng sự vui vẻ vẫn chiếm phần lớn hơn., hắn không nhịn được vươn tay cầm lấy cây bút Ngân Lân đang lơ lửng trước mặt mình, tay vừa chạm vào thân bút đã có một cảm giác tê dại, giống như có một dòng điện chạy qua lòng bàn tay.

Cẩn thận cảm nhận lại thì đó chỉ là một dòng điện siêu nhỏ, thật thần kỳ.

"Cho tôi thật sao?" Đường Lăng vẫn còn có chút khó tin, nhưng lại không kiềm được mà cẩn thận thưởng thức chi thể Bút Trận tinh xảo tuyệt đẹp này.

"Thân bút Ngân Lân được làm từ xương của hung thú cấp năm ---- dùng xương sườn của hổ Ngầm Vương Lôi làm thành, khi gia trì vào trong trận pháp, nó sẽ liên tục thả ra một dòng điện nhỏ, dòng điện này có thể khiến cho bàn tay đang khắc vẽ thế trận trở nên linh hoạt hơn, nhưng quan trọng nhất chính là, dưới sự kích thích của dòng điện, thể trận và nhân thể sẽ đạt được một độ hợp nhất cao hơn."

"Nếu như cậu hiểu được, kết hợp hoàn hảo thì có thể khiến cho thế trận mạnh hơn rất nhiều."

"Mà lông của cây bút này được lấy từ hung thú cấp bốn --- Dùng lông của gấu trắng Lực Vương ở vùng đất cực lạnh làm thành, hơn nữa, còn có tác dụng tích tụ năng lượng. Cậu đã biết, phần lớn năng lượng của thể trận đều đến từ vật liệu, nhưng nó cũng cần năng lượng của người khắc vẽ dẫn đường để có thể truyền vào thể trận. Lông bút này có thể dẫn năng lượng của cậu vào trận tốt hơn, đồng thời tích tụ năng lượng, giảm bớt năng lượng tràn ra ngoài. Cậu hiểu rõ điểm này quan trọng đến thế nào."

Joshua lười biếng trả lời vấn đề ngu ngốc kia của Đường Lăng, cậu ta nói thẳng đến những chỗ tốt của cây Ngân Lân Bút này.

Cậu ta càng nói, càng khiến cho Đường Lăng cảm thấy kinh hỉ, sự yêu thích đối cây Ngân Lân Bút trong tay lại tăng thêm một phần.

"Cuối cùng, là những chiếc vảy bạc bao bọc quanh thân bút, thực tế thì nó chỉ có một mảnh vảy bạc, nhưng được dùng ma pháp chia nhỏ ra thành nhiều mảnh, sau đó bao bọc thân bút lại."

"Biết tại sao chỉ dùng một mảnh vảy không? Bởi vì Ngân Lân rất quý hiếm, nó là hung thú thần bí cấp bảy. Cụ thể là hung thú gì thì tôi cũng không biết rõ, đó là do tôi trước đây đi du lịch tình cờ có được."

"Cũng là tình cờ tôi phát hiện được mảnh Ngân Lân này có tác dụng hấp thụ năng lượng của trời đất, sau đó bị tôi dung luyện vào bộ bút kia, hết thảy chỉ có chín mảnh…." Joshua rất cảm khái.

Sau đó, cậu ta nhìn Đường Lăng nói "Có thể hấp thụ, chứa đựng được năng lượng của trời đất nghĩa là gì, có lẽ tôi không cần phải nói nhiều."

Tất nhiên là không cần Joshua nói, dù sao thì Đường Lăng cũng là một người học thể trận, nếu như cây bút có thể tự tích tụ năng lượng, nói cách khác, cây bút này có thể truyền năng lượng vào thể trận, bởi vì năng lượng của trời đất sẽ không bị năng lượng bài xích.

Đúng vậy, giống như năng lượng của Đường Lăng chỉ có thể đóng vai trò dẫn đường chứ không thể trực tiếp truyền vào thể trận, bởi vì phần lớn năng lượng của thể trận đều đến từ vật liệu, những vật liệu kia lại được lấy từ trên người những sinh vật khác, những năng lượng đó cùng nặng của Đường Lăng đối lập nhau, không thể dung hợp được.

Năng lượng của trời đất thì lại khác, năng lượng của vạn vật đều đến từ nó, tự nhiên nó có thể dung hợp vào được vạn vật.

Việc truyền năng lượng có ý nghĩa quá lớn, đây chính là sự cưỡng ép tăng lên uy lực của thể trận.

Ngân Lân Bút này thật sự quá trân quý.

Đường Lăng vô cùng kích động, không nhịn được trịnh trọng nói với Joshua "Không cần phải nói thêm, tôi đương nhiên có thể hiểu được ý nghĩa của Ngân Lân Bút này, cây bút này thật sự rất trân quý, tôi nhất định sẽ không bôi nhọ nó."

Joshua thản nhiên nói "Với thiên phú của cậu tất nhiên sẽ không bôi nhọ nó, bộ bút này là tác phẩm đắc ý nhất đời tôi! Mặc dù nó không đến từ một nơi nào thần bí, nhưng nó cũng đủ tư cách để so sánh với những vật phẩm huyền bí được lưu truyền."

Đối với những lời này, trong lòng Đường Lăng hiểu rõ, phải đến lúc nhập mộng hắn mới có thể hiểu hết ý tứ của những lời đó.

Xét thất Ngân Lân Bút này vô cùng thần kỳ, Đường Lăng gật đầu, đồng ý với những lời của Joshua nói.

Hư ảnh của Joshua hiện lên vẻ đắc ý, nói tiếp "Ngân Lân Bút tuy tốt, nhưng nó là vật phẩm phép thuật cấp ba. Ma pháp chia thành bảy cấp, cao nhất là cấp bảy, hy vọng sau này cậu có thể có được một cây bút tốt hơn."

"Tốt hơn?" Đường Lăng không hy vọng xa vời, cây Ngân Lân Bút hiện tại đã khiến cho hắn hết sức vui mừng rồi.

"Đúng vậy, cậu là một người có thiên phú cao, nếu như cậu muốn chuyên tâm nghiên cứu ma pháp thể trận này thì tất nhiên cần phải có một cây bút tốt hơn nữa." Biểu cảm của Joshua vô cùng thật.

"Tôi có thiên phú cao?" Đường Lăng không phải cố ý làm ra vẻ, hắn là một người thừa kế duy nhất trong nhà, không có so sánh, cũng không có ai để hỏi thăm, tự nhiên không biết được thiên phú của bản thân cao đến mức nào.

"Vô cùng, vô cùng, thiên phú vô cùng cao. Tôi ở trong này cho nên cũng không có cách nào để nói rõ cho cậu biết, dù sao ma pháp là thứ mênh mông như biển, mỗi một nhánh đi đều đáng giá để nghiên cứu cả đời, thể trận cũng không phải là sở trường của tôi. Tôi chỉ có thể cho cậu một ví dụ, mỗi một nhánh của ma pháp, nếu muốn học tốt đều cần phải có thiên phú."

"Nếu như chỉ là thiên phú bình thường, thì trong một tháng có thể học hết được những trận địa cơ bản nhất trong sách, sau đó mới có thể đạt đến trình độ khắc vẽ thể trận. Thế nhưng, cậu lại có thể học xong thể trận sơ cấp, phải biết là thể trận sơ cấp mỗi chỗ mỗi khó, những người mới có thể học được nó đều hiếm như lông phượng, sừng lân."

"Ngoại trừ điều đó ra, cậu còn học được thể trận kết hợp, lực uy hiếp từ cấp một tăng lên cấp hai…."

"A, tôi đã không thể tiếp tục đánh giá được nữa, cậu nên đi tìm một người chuyên nghiệp, có danh tiếng về thể trận để theo học đi. Nhớ kỹ, đừng từ bỏ thể trận."

Lúc Joshua nói câu dặn dò cuối, cậu ta nhìn Đường Lăng rất chăm chú, hiển nhiên, nếu như Đường Lăng không thể học được bước tiến cao hơn của thể trận thì cậu ta sẽ rất tiếc nuối.

"Tôi sẽ không từ bỏ thể trận." Đường Lăng cầm chặt cây bút trong tay, tình nghĩa tặng bút của Joshua hắn đã ghi tạc trong lòng, cho dù Joshua thật sự đã chết đi, đến tặng Ngân Lân bút cho hắn chỉ là hư ảnh của cậu ta.

"Được rồi." Đã bàn giao chuyện quan trọng cho Đường Lăng xong rồi, sau khi cậu ta nói xong liền nhìn về phía anh em họ Lạc.

Lúc này, lạc Ly vẫn còn ngây ngốc nhìn Đường Lăng, Đường Lăng lợi hại đến vậy sao? Cha mình cho mình đi theo hắn, cô em gái thông minh của mình cũng không hề phản đối việc đi theo hắn, thậm chí còn hy vọng mình sẽ theo hắn.

Joshua cũng nói rằng hắn rất lợi hại, cái này, xem ra Đường Lăng nhất định là đại ca của mình rồi?

"Lạc Tân, Lạc Ly, hai người học tập sau khi được truyền thừa rất tốt, thiên phú cũng rất xuất sắc. Chẳng qua vẫn chưa đạt được trình độ như Đường Lăng."

"Vốn dĩ, sau khi hai người học tập xong tôi cũng không cần phải xuất hiện, mà trí não nơi này sẽ tự ban thưởng cho hai người một chút." 

"Nhưng, tôi cũng đã xuất hiện rồi, thôi thì để tôi tựa mình chọn vài vật phẩm phù hợp với hai người." Joshua hòa ái nói.

"Chúng tôi cũng có sao?" Trên mặt Lạc Tân toát lên vẻ kinh hỉ.

Hư ảnh của Joshua gật nhẹ đầu.

Mười mấy phút sau.

Lạc Tân đạt được một ít vật liệu để luyện chế con rối, còn có một bản bút ký chuyên về luyện chế rối, mặc dù chỉ là một quyển sơ cấp nhưng sự trợ giúp của nó đối với Lạc Tân sau này nhiều thế nào, không cần nói cũng biết.

Dựa theo lời của Joshua thì những vật liệu này chỉ để cho Lạc Tân học tập, nhưng Lạc Tân lại nói với Đường Lăng rằng những vật liệu này vô cùng quý báu, ít nhất có thể luyện chế ra được ba con rối không khác gì những con rối mang áo choàng đen kia, nếu như có thể, cô thậm chí có thể sử dụng toàn bộ vật liệu này để luyện chế ra một con rối cao cấp hơn những con rối mang áo choàng đen kia nữa, chính là Linh cấp rối.

Linh cấp rối à? Đường Lăng không hiểu cấp bậc phân chia của rối, nhưng mà nhìn dáng vẻ hưng phấn của Lạc Tân cũng đoán được, có lẽ đó là vật rất lợi hại.

Về phần Lạc Ly, cậu ta đạt được ba con rối, ba con rối kia là được dung hợp lại từ hàng chục con rối áo choàng đen lúc trước.

Hiện tại, Joshua chỉ là một hư ảnh, vậy mà cậu ta vẫn còn có thể tự ra tay chế tạo ra những con rối này, Đường Lăng nhìn mà than thở, đây là nguyên lý gì thế này?

"Đương nhiên là tôi nhớ rõ hết những ma pháp lúc còn sống, nhưng tiếc là bây giờ tôi chỉ là một hư ảnh, ma lực chính đều đến từ Nguyên thạch vạn năng. Nếu như là tôi khi còn sống, một khi xuất thủ thì ba con rối này nhất định sẽ nâng đến cấp Linh cấp rồi."

"Nhưng mà, đồng đội của cậu, Lạc Tân có thiên phú xuất sắc về luyện chế rối, sau này khi cô ấy hoàn toàn quen thuộc với việc luyện chế rối rồi thì cô ấy chỉ cần cải tạo lại một chút, ba con rối này sẽ thăng cấp thành Linh cấp rối."

Joshua dặn dò Lạc Tân.

Nhưng bây giờ, dù ba con rối này không phải là Linh cấp rối nhưng cũng đã khiến cho Lạc Ly mừng rỡ không thôi.

Cậu ta thử nghiệm ba con rối một chút, không chỉ có sức phòng ngự tăng lên một phần ba, còn có lực tấn công, ít nhất đã được nâng cao hơn nhiều so với lúc trước.

Nói cách khác, nếu như vừa rồi Lạc Ly điều khiển được ba con rối này, thì chí ít những tên tâm phúc bên cạnh Long Thất không phải là đối thủ của cậu ta.

Nhưng mà, đối với Lạc Ly, Joshua lại có mấy lời dặn dò khác, cậu ta nói rằng trên người Lạc Ly có một loại thiên phú cậu ta không thể nhìn ra được, có lẽ là đang bị áp chế, trói buộc.

Một khi thiên phú của cậu ta được bộc lộ ra, với thiên phú ma pháp khống chế của mình có lẽ cậu ta còn vượt xa hơn cả thiên phú về thể trận của Đường Lăng.

Trong con đường ma pháp khống chế, khống chế rối chỉ là một lối nhỏ không hề quan trọng, cho nên con đường khống chế rối tuyệt đối không phải là đường lớn để Lạc Ly theo đuổi, có lẽ nên theo đuổi ma pháp khống chế sinh vật, đó mới là con đường có thể đi xa, càng đi càng quang huy.

Nhưng mà, cuối cùng Joshua chau mày một cái, nói với Đường Lăng "Chuyện nên nói tôi đều đã nói, tôi vẫn còn một yêu cầu cuối cùng với mấy người các cậu…."

Yêu cầu cuối cùng? Đường Lăng khó hiểu, còn có chuyện gì vẫn chưa hoàn thành sao?

"Bây giờ tôi chỉ là một hư ảnh, không hề có cơ thể, cho nên tôi không thể nào đem những thi thể này đi được. Vì thế, mấy người các cậu phụ trách dọn dẹp đi."
Bình Luận (0)
Comment