Kỷ Nguyên Máu

Chương 32

Con quái vật muỗi không biết đã men theo lỗ hổng trên tường tiến vào từ lúc nào. Chủ lực tấn công là Trần Phong ở sau lưng thì bất tỉnh không biết sống chết ra sao. Hiện tại khu vực tầng hai chỉ còn có Lê Thành, hắn sẽ chống đỡ thế nào?

Lê Thành hít vào một hơi thật sâu, con quái vật muỗi đang ở cuối hành lang, hai người bọn hắn thì ở gần đầu hành lang. Từ vị trí này hoàn toàn có thể nhìn rõ được con quái vật kia.

Nó có ba cặp chân dài ngoằng khẳng khiu như cây khô, từ đó mọc ra nhiều gai nhọn hoắt. Thân quái vật muỗi to cỡ chiếc ô tô con, thuôn dài, phía trên có vằn xám đục đan xen. Cái đầu nhỏ xíu của con quái vật này hoàn toàn tỉ lệ nghịch với thân thể to lớn của nó. Thế nhưng từ đó lại mọc ra một cái vòi nhọn hoắt làm người khác nhìn vào thấy ớn lạnh.

Hai cánh sau lưng con quái vật không ngừng đập, giữ cho cơ thể nó lơ lửng trên không. Nó đứng ở một đầu hành lang, cặp mắt kép nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt. Lê Thành cũng, từ từ quay người, mặt đối mặt với con quái vật.

Hai chân trước của con quái vật cọ cọ vào nhau. Từ đầu vòi nhọn hoắt của nó rỉ ra nước màu vàng đỏ nhỏ xuống mất đất thành vũng. Tiếng "o… o…” vang lên, con quái vật dùng một tốc độ cực nhanh bay tới.

_Còn cách xác hai xác quái vật chừng vài mét, thế nhưng với tốc độ của con quái vật muỗi này thì chịu rồi. Hơn nữa không biết Trần Phong còn đủ tỉnh táo hay không.

Trong đầu Lê Thành thầm tính toán. Hắn không biết Trần Phong cần đến gần xác quái vật để làm gì, thế nhưng chắc chắn phải là chuyện cực kì quan trọng, có điều hiện tại có lẽ không kịp rồi.

_Được, vậy triển khai kế hoạch.

Lê Thành lẩm nhẩm, đợi cho quan quái vật vừa bay đến giữa hành lang hắn liền lấy từ túi áo ngực ra một chiếc còi rồi thổi một hơi thật to. Tiếng còi cao vút, thậm chí còn át cả tiếng đập cánh của quái vật muỗi.

Tiếng còi này chính là báo hiệu cho hành động bắt đầu mà hắn đã bàn với đám người bác Trung. Chỉ thấy tiếng còi vừa vang lên, lập tức các cánh cửa căn hộ ở đầu và cuối hành lang đồng loạt mở ra. Từ phía trong ùa ra khoảng mười mấy người, ai nấy đều cầm theo xô chậu đựng nhiều chất lỏng gì đó. Nhìn thấy quái vật muỗi, mọi người đứng sững lại giây lát, sau đó không ai bảo ai lập tức đổ toàn bộ số chất lỏng ra khu vực trước mặt rồi lập tức lui lại.

Lê Thành cõng Trần Phong, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào con quái vật muỗi, trên tay hắn đã cầm sẵn một chiếc bật lửa và một chai bom xăng. Con quái vật muỗi dường như không cảm thấy được nguy hiểm đang tới tới. Trong mắt nó chỉ là số lượng đồ ăn vừa tăng lên rất nhiều.

_Con mẹ mày, chết đi quái vật!



Lê Thành đốt miếng vải dẫn, sau đó ném chai bom xăng tới ngay phía trước mặt con quái vật.

“Phừng”

Một âm thanh vang lên, lửa lớn vừa cháy liền lập tức bốc cao. Hóa ra số chất lỏng được đám người bác Trung đổ ra chính là xăng dầu, các loại chất đốt bắt lửa. Ánh lửa phập phồng, hơi nóng phả vào khuôn mặt của những người đứng phía ngoài nhưng không ai bỏ chạy, thể hiện quyết tâm tiêu diệt con quái vật.

Thế lửa cực nhanh, bắt cả vào bốn bức tường và trần hành lang. Đây chính là nhờ việc Lê Thành cho người hất sẵn xăng dầu vào các bức tường từ trước. Việc thuyết phục mọi người di tản khỏi tầng hai chính là bước mấu chốt trong kế hoạch này. Bởi vì theo kế hoạch của Lê Thành, chính là hi sinh toàn bộ khu vực tầng hai để tiêu diệt quái vật.

Con quái vật rít gào, sáu cái chân khuơ khoắng. Cả người nó bắt lửa rất nhanh, phát ra tiếng tí tách và tỏa mùi thịt cháy. Thế nhưng nó có vẻ không cam lòng, cả thân giống như ngọn đuốc sống bay về phía đám người Lê Thành.

Mắt thấy hành động của con quái vật, Lê Thành bỗng dưng lôi từ trong túi áo ra một chiếc lọ nhỏ, không chỉ có hắn mà những người khác cũng làm vậy. Tất cả mọi người một tay cầm lọ nhỏ giơ lên trước mặt, một tay cầm theo bật lửa, chờ đợi hiệu lệnh của Lê Thành.

_Thiêu nó!

Lê Thành hét lớn, bật lửa trên tay phát ra tiếng “tách” một cái. Đồng thời tay phải hắn nhấn vào phía trên đầu chiếc lọ nhỏ. Một luồng lửa dài chừng hơn một mét theo đó phát ra giống như vòi phun, thiêu cháy cả khoảng không trước mặt, chặn đường con quái vật.

_Một… hai… ba… bốn…

Có đến gần chục luồng lửa như thế phun ra, mục tiêu chính là con quái vật đang lao tới. Con quái vật muỗi đâm vào luồng lửa, nó ré lên từng tiếng to, vẫn hung hãn muốn tiến về phía trước. Có điều thế lửa quá lớn, tốc độ con quái chậm dần, mấy cặp chân của nó múa loạn xạ về phía trước tựa như muốn bắt lấy ai đó chết chung.

Mọi người vừa thiêu cháy con quái vật vừa lùi lại phía sau từng bước. Cho đến khi lùi lại chừng mấy mét thì con quái vật muỗi cuối cùng cũng bỏ cuộc, không cam lòng đổ rụp xuống đất.

Lê Thành ra hiệu, mọi người lập tức lấy từng bao bột mì, xi măng, đất cát để dập lửa. Chỗ đồ dùng này đều gom được từ các hộ gia đình trong tòa nhà.

Cả đoạn hành lang tầm hai mươi mét cháy đen xì, khói bốc nghi ngút. Nhìn vào xác của ba con quái vật, mọi người không giấu được vui mừng nhìn nhau, thế nhưng có vài người trong đó lại lộ ra vẻ lo lắng. Điều làm họ băn khoăn là liệu Lê Thành và Trần Phong có suy luận đúng hay không? Có thật giết xong ba con quái vật này mọi người sẽ được an toàn trong mấy ngày tới?

Lê Thành lúc này đang bận rộn xem xét tình trạng của Trần Phong, đối phương lúc này quả thật không xong. Trần Phong được hạ xuống khỏi lưng hắn, nằm bẹp dưới đất, đầu gối lên một cái áo. Hai mắt Trần Phong nhắm nghiền, hàm răng nghiến vào nhau ken két, gân guốc nổi đầy trên mặt, chạy dọc hai bên thái dương.

Hai cánh tay của hắn cũng trong tình trạng tồi tệ không kém. Cơ bàn tay co rút, các ngón tay vặn vẹo, quặp lại với nhau giống như bị người chà đạp. Lê Thành hít vào một hơi thật sâu. Hắn không ngờ cái giá phải trả cho ba lần ra tay mà Trần Phong nói lại lớn đến vậy.

Tình trạng bây giờ thật đáng e ngại, thiết bị y tế không có, thuốc thang thiếu thốn, người có chuyên môn thì cũng không nhiều. Lê Thành sợ nếu cứ để Trần Phong như thế này thì có lẽ đối phương khó lòng qua nổi mấy ngày nay.

Đúng lúc này Lê Thành cảm giác được bờ môi Trần Phong mấp máy, giống như là đang cố gắng nói gì đó. Hắn vội vã cúi người xuống, áp sát tai lại gần để lắng nghe. Phải mất một lúc lâu hắn mới bắt được vài chữ rời rạc như có như không từ đối phương.

“Xác… cần… xác…”

Lê Thành mặc dù không biết Trần Phong muốn đến gần xác bọn quái vật làm gì, thế nhưng thấy đối phương cố chấp như vậy, hẳn phải là việc quan trọng lắm. Nghĩ vậy hắn liền cùng vài người nữa khiêng Trần Phong để cạnh xác một con quái vật.

Việc lạ bỗng dưng xảy ra, bằng mắt thường có thể thấy xác của con quái vật bỗng dưng bị khô héo với một tốc độ rất nhanh, trong khí đó sắc mặt của Trần Phong lại trở nên hồng hào hơn không ít. Mọi người nghi ngờ nhìn lẫn nhau, thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thật ra có một tia khí màu xám được hút ra từ xác con quái vật, thế nhưng bằng mắt thường không cách nào nhìn thấy. Ở hiện trường có lẽ chỉ có Trần Phong người đã tu luyện qua bằng công pháp trong sách cổ mới có thể cảm nhận được nó mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment