Kỵ Sĩ Của Ma Nữ

Chương 50

Bỗng dưng, cửa xe ngựa bị người ta mở ra, một nam tử mặc chế phục màu đen từ trong xe bước ra, đứng ở trêи cầu há miệng giương giọng.

“Phu nhân tháp lôi phỉ pháp tháp của Venice đặc biệt đến bái phỏng, thỉnh cầu thông báo Nam Tước Swartz cùng phu nhân.”

Vừa nghe thấy người tới từ Venice, đám binh thủ thành liền sửng sốt, vội phái người đi thông báo Nam Tước.

Bonn nghe vậy thì hơi hơi cứng đờ.

Khải quả thật từng nói qua về người dì giàu có ở Venice của mình, người đó thỉnh thoảng sẽ mang đồ đến cho nàng, nhưng hắn không nghĩ người dì kia lại đích thân đến gặp nàng.

Trong nháy mắt, hắn thật sự có nghĩ xúc động phái người đuổi nữ nhân kia đi nhưng hắn biết đó không phải biện pháp giải quyết.

Nữ nhân kia tới tìm Khải, hắn không thể đem nàng ta cự tuyệt ở bên ngoài.

“Mở cửa, cho nàng đi vào.” Hắn nói.

Binh lính vội vàng chạy đi, Bonn đè nặng cảm giác không yên trong lòng, buông bút lông chim trong tay rồi đi đến lỗ hổng bên cạnh nhìn ra bên ngoài.

Tên lính kia chạy xuyên qua quảng trường, thông báo lệnh của hắn. Cầu sắt được hạ xuống và chiếc xe ngựa màu đen tiến vào, dừng ở giữa quảng trường.

Một nam tử mặc áo đen xuống xe, đem cửa xe mở lớn. Hắn tưởng nam nhân kia sẽ giơ tay đỡ phụ nhân trong xe xuống ngựa nhưng người kia chưa từng giơ tay ra.

Đúng lúc này, một nữ nhân bé nhỏ từ mình xuống xe. Nàng ta mặc lễ phục tơ tằm màu đỏ sẫm, áo choàng màu nhung đen tốt nhất, tóc đen xõa sau người, bên trêи không có một sợi tóc bạc.

Nữ nhân này tuy rằng bé nhỏ nhưng không khom lưng, cong gối. Trêи thực tế, nàng ta đứng thẳng, nhìn vô cùng trẻ trung, không hề giống một lão phụ nhân.

Phảng phất giống như biết hắn đang nhìn, nàng kia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

Tuy rằng cách một đoạn nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng thấy nữ nhân kia còn rất trẻ, không giống dì của bất kỳ ai.

Nàng ta có một khuôn mặt của dị quốc, tóc đen như mực, da trắng như tuyết còn có một đôi mắt đen không thấy đáy, vô cùng lạnh lùng.

Lúc mặt đối mặt với nàng ta, không biết vì sao, một cỗ hàn ý đáng sợ dâng lên trong lòng hắn, khiến lông tơ trêи người hắn dựng hết lên.

Gió chợt nổi lên.

Hắn nhìn đôi mắt lạnh băng của nàng kia, rồi bỗng nhiên ngửi được mùi máu. Trong lúc hoảng hốt, hắn giống như nghe thấy tiếng giết chóc kêu vang, giống như hắn về lại chiến trường đầy đao kiếm, toàn bộ thế giới trong một khắc kia trở nên hắc ám mà đỏ tươi, cơ bắp cả người hắn nháy mắt cứng lại, lông tơ sau gáy toàn bộ đều dựng lên.

Trong chớp mắt, hắn giống như nhìn thấy cánh chim mọc lên sau lưng nàng ta, nhưng giây tiếp theo mới phát hiện cánh chim kia chỉ là áo choàng bị gió thổi bay.

Chỉ là ảo giác, hắn nói cho chính mình thế nhưng cả người vẫn toát mồ hôi lạnh không ngừng.

Sau đó nàng ta chuyển tầm mắt. Cỗ hàn khí quỷ dị kia cũng biến mất trong nháy mắt. Nhưng hắn không bởi vì thế mà trấn tĩnh lại.

Nàng ta chuyển tầm mắt là vì nhìn thấy Khải. Nàng đang bước ra từ tháp thành chủ đến bên xe ngựa.

Không nghĩ, hắn xoay người xuống lầu.

Liếc thấy nữ nhân kia, Khải kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa đánh rơi cái giỏ trong tay.

Nhiều năm như vậy rồi mà nữ nhân trước mắt vẫn không khác gì năm đó thu dưỡng nàng. Mặt nàng ấy không già, tóc không bạc, da thịt thì vô cùng mịn màng, môi đỏ như một quả táo chín.

Linh rất đẹp, chỗ nào cũng đẹp, mặc dù nàng mặc áo trắng đơn bạc nhưng vẫn lộ ra nhan sắc cao ngạo, lạnh lùng. Lúc nàng ấy trang điểm thì càng đẹp đến khiến người ta nín thở, khiến mọi thứ xung quanh đều ảm đạm thất sắc.

Nữ nhân này đối với vật ngoài thân từ trước đến nay không có chấp nhất. Nhưng giờ này khắc này, nàng toàn thân mặc áo nhung và áo tơ tằm cao cấp, trêи tay đeo nhẫn kim cương, trêи cổ tuyết trắng còn có một chuỗi ngọc ruby.

Khải không biết nàng suy nghĩ cái gì, chưa bao giờ nàng hiểu tâm tư của nữ nhân này. Nàng bị nữ nhân pháp lực cao cường, nhưng lại lạnh lẽo như đêm đông này nuôi nấng. Nàng ta cứu mạng, đem nàng về Venice, cho cơm ăn, cho nàng chỗ ở, y phục để mặc. Lúc nàng ta vui vẻ thì có thể dạy nàng đọc sách, viết chữ, thậm chí mang nàng dạo chơi tứ hải. Nhưng lúc tâm tình không tốt thì có thể lạnh mặt mấy tháng không nói với nàng một câu.

Cô gái này trước nay hỉ nộ vô thường, khiến người ta không sao xác định nhưng Khải vẫn cảm thấy nàng ấy quan tâm mình, thẳng đến sự kiện ngoài ý muốn ở Venice kia, nàng mới phát hiện đối với Linh nàng cũng chỉ là một cái phiền toái. Cho nên nàng chủ động mở miệng nói rời đi, sau đó trở lại trong rừng rậm sống.

Linh không có ngăn trở nàng, thậm chí có chút thở dài nhẹ nhõm. Nàng ta để Surya mang Khải đến phòng nhỏ trong rừng rậm, để nàng ở đó, và từ đó nàng chưa từng nhìn thấy Linh.

Khải chưa từng nghĩ Linh sẽ tới, lại còn vì nàng mà tới.

“Ta nghe nói, ngươi hiện tại là Nam Tước phu nhân.”

Nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân kia chậm rãi nhẹ nhàng đi đến trước mặt nàng, dùng đôi mắt đen không thấy đáy nhìn nàng, nói: “Sao không cho ta biết?!”

“Ta…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khải trắng bệch, nàng khẩn trương cầm lấy cái giỏ dược thảo trong tay, nói: “Quá xa … Hơn nữa sự tình có chút… Đột nhiên… Chính ta cũng không nghĩ tới…”

Linh nhìn nàng, nâng tay lên.

Trong nháy mắt, nàng muốn né tránh, tuy rằng kịp thời ngừng lại, nhưng động tác này lại không qua được mắt nữ nhân kia, tay nàng ta dừng lại giữa không trung.

Khải cứng người lại, mặt càng trắng hơn, há mồm muốn nói cái gì, lại không biết nên nói cái gì.

Nữ nhân trông còn trẻ tuổi hơn nàng kia, mặt không biểu cảm nhìn nàng. Không biết vì sao, mặc dù nàng không có biểu cảm gì nhưng Khải vẫn biết phải ứng của mình khiến nàng tổn thương.

Bởi vì có thể đọc tâm, nữ nhân này rất ít khi chủ động đụng chạm vào người khác. Khải không nên trốn tránh, nhưng nàng không muốn Linh biết những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng này. Bởi vì nàng biết Linh sẽ có phản ứng gì.

Nhưng dù sao thì nàng cũng biết chỉ cần Linh muốn thì sớm hay muộn nàng ấy cũng sẽ biết những gì nàng ấy muốn biết, không ai có thể giấu nữ nhân này điều gì.

Không hiểu sao nỗi áy náy, xấu hổ, cùng với chán nản dâng lên trong lòng Khải.

Đang lúc Khải cho rằng nàng ấy vẫn sẽ chạm vào mình thì cái tay giơ ra liền thu về. Khải không biết có nên thở ra một hơi không. Nàng vẫn không biết Linh đang nghĩ cái gì.

Rồi sau đó nữa nhân kia hé mở môi đỏ mọng, phun là câu chữ lạnh như băng.

“Cho nên, Nam Tước đại nhân của ngươi đã biết gì?”

Lời này khiến Khải kinh sợ, yết hầu co rút nhanh.

Nàng mở đôi môi khô ráp, cẩn thận trả lời.

“Ta có một bà dì giàu có, ở Venice…” Nàng nói đến một nửa thì thấy Bonn sải bước hướng hai người đi tới, trong lòng nàng căng thẳng, trước khi hắn đến vội vàng nói nhanh: “Hắn cái gì đều không biết.”

Nhìn nàng khẩn trương, Linh nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười trào phúng, “Nói cho ta biết, nếu hắn biết ta là cái gì thì có dựng giàn hỏa thiêu ta không?”

Khải nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt lại trắng xanh.

Nàng không có cơ hội trả lời vấn đề này bởi vì Bonn đã đi đến trước mắt.

“Khải.” Bonn đứng ở bên người nàng, nhìn nữ nhân bé nhỏ nhưng cao ngạo như nữ vương kia, hỏi: “Vị này là?”

“Lôi phỉ pháp tháp phu nhân.” Khải nhìn Linh, dè dặt cẩn thận thay hắn giới thiệu, “Dì của ta…”

Nữ nhân này nhìn gần càng thấy trẻ. Hắn đúng là có vài huynh đệ tỷ muội kém hắn mười mấy tuổi, cũng có thể gia tộc các nàng cũng giống thế. Có lẽ mẫu thân của Khải cũng hơn cái vị tỷ muội này mười mấy hai mươi tuổi. Nhưng mà hai người lớn lên không giống nhau, hơn nữa so với hắn tưởng thì nữ nhân này trẻ tuổi hơn rất nhiều.

Bất quá đây không phải vấn đề đang quấy nhiễu hắn. Việc chân chính khiến hắn không thoải mái là một cảm giác đến từ trêи người nàng kia khiến lông tơ cả người hắn dựng đứng lên.

Bonn buộc chặt cơ bắp, hướng nàng kia tự giới thiệu: “Ta là —— ”

Hắn nói chưa xong thì nữ nhân kia đã nhếch miệng, mỉm cười: “Nam Tước Swartz, ta đã biết, Khải có nói với ta.”

Nàng ta đang cười nhưng hắn chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý xông ra.

Hắn cưỡng chế xúc động muốn cầm kiếm, mặt không biểu cảm nhìn nàng ta, mở miệng.

“Tòa thành bên trong không có phòng cho khách, nhưng —— ”

Lại một lần nữa nữ nhân kia mở miệng đánh gãy lời hắn.

“Đại nhân, ngài quá khách khí rồi. Ta đến quấy rầy ngài là đã rất ngượng ngùng, ngài cùng Khải không cần thiết đem phòng ngủ chính nhường cho ta, ta ở mặt sau của tòa tháp kia là được.”

Nói xong, nàng xoay người hướng nam nhân đang đứng phía sau mà ra lệnh.

“Surya, đem đồ vật đưa lên đi thôi.”

“Vâng.” Nam nhân kia cúi đầu trả lời rồi hướng xe ngựa đi tới.

Thái độ của nàng ta vô cùng tự nhiên khiến người ta phản ứng không kịp. Đợi hắn hoàn hồn thì nữ nhân kia đã lướt qua người hắn, giống như đang ở trong nhà mình mà đi đến ngọn tháp độc lập kia.

Đó là ưng tháp, những thành chủ trước đây thường dùng nơi đó để nuôi dưỡng chim ưng nhưng lão quái vật không thích chim cho nên nó sớm bị bỏ hoang nhiều năm, không người sử dụng.

Bonn nhíu mày, hắn vốn định mời nàng ta ở lại phòng trống trong thôn nhưng nữ nhân này hiển nhiên không nghĩ thế. Hắn vừa muốn tiến lên ngăn nàng ta lại thì người bên cạnh đã huých một cái.

Hắn cúi đầu nhìn nàng thì chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút tái nhợt, trong mắt có thỉnh cầu.

“Thật có lỗi, nàng đến để thăm ta.” Khải lo lắng hắn sẽ chọc giận Linh nên vội cười trừ, nói: “Chỉ cần vài ngày thôi, sẽ không lâu đâu.”

Đó là nụ cười miễn cưỡng bởi vì hắn có thể thấy lo lắng trong mắt nàng.

“Nàng là vợ ta.”

Cảm xúc hỗn loạn dâng lên trong lồng ngực bị hắn mạnh mẽ áp chế. Hắn nhìn nàng, mở miệng.

“Khách của nàng cũng là khách của ta.”

Buổi tối hôm đó, trù nương đặc biệt chuẩn bị bữa ăn phong phú hơn bình thường rất nhiều.

Trêи bàn cơm xuất hiện bánh mì và rượu mạch đã lâu không thấy, còn có canh sữa dê có bột mì, cà rốt, rau dưa cùng với nấm mùa xuân, ngoài ra còn có chân giò hun khói trân quý và nhiều thứ khác, đồng thời không thấy bóng dáng hạt yến mạch nào. Ai cũng biết quý tộc không ăn yến mạch, đó là thức ăn cho ngựa và người nghèo.
Bình Luận (0)
Comment