Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 122

Lâm Linh biết tình hình không ổn, vùng vẫy vài cái trong nước, nhưng lại bị một thứ gì đó kéo tọt xuống nước, khiến nàng uống vào mấy ngụm nước lớn, nàng cảm thấy có ai nó nắm lấy tay nàng, kéo mạnh nàng lên mặt hồ……

Nàng vừa vất vả trồi lên mặt nước thì nghe thấy giọng của Morgan phu nhân:“Tiểu Linh, mau đưa tay cho ta!” Theo tiềm thức nàng vươn tay tới, Morgan nắm chặt tay nàng kéo vào bờ.

Cách đó không xa có mấy bóng người vội vã chạy tới, tên nam nhân cầm đầu có vẻ mặt xanh mét chính là Arthur, hắn không hề che dấu sự lo lắng của bản thân, lập tức đỡ lấy Lâm Linh từ tay Morgan phu nhân, nhỏ giọng gọi hai câu, Lâm Linh chậm rãi mở mắt, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một cái. Mới nãy nghe tin cô ngốc này rơi xuống hồ nước làm ruột gan của hắn xém chút nữa lộn hẳn cả lên.

“Đồ ngốc! Đi đường mắt nhìn đâu mà lại rơi vào trong hồ! Nàng không có mắt sao!” Vừa thấy nàng thoát chết, hắn lập tức không nhịn được mắng nàng vài câu.

Lâm Linh ngập ngừng ho vài cái tính trả lời, chợt nghe Morgan phu nhân kinh hoảng kêu lên:“Bệ hạ, mau cứu công chúa với! Vừa rồi nàng vì cứu Tiểu Linh mà –” Lâm Linh không nghe được câu kế tiếp đó nữa, nàng ngạc nhiên quay đầu lại, lúc này mới phát hiện hóa ra người vừa rồi nhảy xuống hồ nước cứu nàng chính là công chúa Guinevere!

Làm sao có thể? Làm sao có thể người cứu nàng lại là công chúa!

Arthur hiển nhiên cũng lắp bắp kinh hãi, lập tức thả Lâm Linh ra, nhảy vào trong hồ bơi về phía công chúa, nhanh chóng lôi nàng ta đưa lên bờ.

Guinevere được cứu lên bờ, mi mắt dài như cánh điệp của nàng ta nhắm chặt, hô hấp yếu ớt, cả người hơi run, thoạt nhìn như sắp rời bỏ thế gian này vậy.

“Bệ hạ, công chúa nàng ấy……” Giọng Morgan phu nhân nghẹn ngào.

“Truyền lệnh của ta, lập tức đi gọi ngự y.” Arthur nhanh chóng ôm lấy công chúa đang bị hôn mê, đi thẳng vào trong cung. Morgan phu nhân cùng mấy người tùy tùng khác cũng vội vã chạy theo Arthur, trong hoa viên to lớn thoáng chốc chỉ còn lại mỗi Lâm Linh.

Nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng Arthur, một thứ cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lồng ngực khiến nàng khẽ rùng mình, thứ cảm xúc ấy dần dần chiếm lấy cốt tủy, từng bước mơ hồ chiếm lấy linh hồn của nàng. Nàng hiểu rõ công chúa là người vừa mới cứu nàng lên mặt nước, biết rất rõ công chúa đang nguy kịch như vậy cần phải được chữa trị kịp thời, nàng cũng hiểu rõ hành động của Arthur là không hề sai, nhưng tại sao, trong lòng nàng lại khó chịu như vậy?

Nàng cảm thấy thật ghét bản thân mình.

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, nhưng nàng đã chẳng còn tinh thần mà nhận ra nó nữa, cho đến khi một bàn tay ấm áp đặt lên vai nàng, lúc ấy nàng mới chấn kinh quay đầu lại, nhưng đập vào mắt lại là một đôi mắt màu tím quen thuộc.

“Mordred?”

Hắn làm một cái thủ ngữ với nàng,“Cô không sao chứ?” Tay hắn im lặng truyền đạt ý nghĩ này.

Lâm Linh lắc lắc đầu, trong mấy ngày gần đây giao tiếp cùng với hắn, nàng cũng đã hiểu một ít thủ ngữ đơn giản.

“Nhanh đi tắm rửa rồi thay lại một bộ quần áo khô đi, nếu không sẽ ngã bệnh đấy.” Hắn tiếp tục làm thêm một cái thủ ngữ, vẻ mặt lộ ra một tia ân cần hiếm thấy.

“Biết rồi, cám ơn cậu.” Nàng trả lại cho hắn một nụ cười ý bảo “Tôi không sao”, đáy mắt Mordred đột nhiên hiện lên ý gì đó, khiến cho màu tím trong mắt hắn khẽ rung, nhưng sau đó liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

“Hôm nay tôi không rảnh cùng cậu bàn về chiếc xe đẹp, đợi hôm khác vậy nhé.” Nàng đứng lên, vẫy tay với hắn rồi xoay người rời đi.

Mordred nhìn bóng lưng của nàng, đứng đó hồi lâu vẫn chưa rời đi, vẻ mặt thoáng đổi, ánh mặt trời vàng đồng chiếu vào những hàm ý trong rõ trong mắt hắn.

Trở về phòng, Lâm Linh chẳng thèm tắm rửa, chỉ thay một bộ quần áo khô rồi vội vã đi thăm công chúa Guinevere. Dù sao, người ta cũng là vì cứu nàng nên mới bị hôn mê, vạn nhất nếu công chúa có chuyện gì, nàng cũng sẽ không chịu nổi, chỉ mong là công chúa có thể bình an vô sự. Mới ra cửa phòng, nàng đã chạm mặt với những người bạn của mình. Dẫn đầu là tên hầu tước Gawain lúc này đã nhảy vọt lên phía trước, bắt lấy tay nàng nhìn một lượt từ trên xuống dưới, lúc này mới buông tâm tình sợ hãi xuống:“Hoàn hảo hoàn hảo, Tiểu Linh thân ái của ta vẫn hoàn hảo vô khuyết.”

“Tiểu Linh, sao cô lại rơi xuống nước? Chúng tôi cũng vừa mới biết tin này, may là cô không bị làm sao, làm chúng tôi lo lắng gần chết.” Khải đứng ở bên đã sớm liên tu bất tận.

Đặc Lý Ti đột nhiên biến sắc, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ chỉ tay lên đầu nàng:“Nhìn kìa, đầu của cô còn dính một cái bèo!”

“Đây là minh chứng cho sự du ngoạn dưới thủy cung mới nãy của cô sao?” Lancelot mỉm cười, duỗi tay nhặt cái bèo kia xuống.

Lâm Linh ngượng ngùng cúi đầu, cắn môi dưới nhỏ giọng nói:“Đã làm cho mọi người lo lắng, tôi không sao. Là công chúa đã cứu tôi, tôi đang tính đi xem thử cô ấy sao rồi, không biết cô ấy đã tỉnh lại chưa.”

“Công chúa sao? Hình như nghe nói là không nguy hiểm gì tới tính mạng, chỉ là còn đang hôn mê.” Lời của Khải khiến nàng nhẹ nhàng thở ra.

“Vậy chúng tôi đi cùng với cô.” Lancelot ôn nhu nhìn nàng, nơi đáy mắt màu lam của hắn ẩn chứa một cảm xúc khó thấy, như vùng biển Aegan yên tĩnh mà thần bí khó lường, lại như bầu trời trong xanh nhưng lại thể hiện những thứ chỉ có trên bầu trời đêm.

Lâm Linh nhìn mắt hắn gật đầu. Nàng thích cảm giác an tâm trong đôi mắt màu lam của hắn, như biển sâu êm lặng, như trời xanh rộng cao.

Bọn họ tới phòng công chúa thì thấy nàng vẫn đang bị hôn mê, còn Arthur và Morgan đang ngồi ở bên cạnh nàng, hình như là đang đợi nàng tỉnh lại.

“Công chúa đến khi nào thì mới tỉnh lại?” Lâm Linh nhỏ giọng hỏi một câu.

Nghe được giọng nói của nàng, Arthur lập tức quay đầu, trong giọng nói hình như còn có một chút hỗn loạn không hờn giận:“Nàng cũng không ổn sao không ở lại phòng nghỉ ngơi đi?” Thấy thần sắc nàng buồn bã, giọng điệu của hắn mềm đi một chút,“Như vậy sẽ rất dễ đổ bệnh đấy có biết không?”

“Tôi muốn xem công chúa như thế nào rồi. Nếu không vì tôi, cô ấy cũng sẽ không…..” Lâm Linh không thể nói tiếp được nữa, trong mắt ánh lên vẻ áy náy.

“Cũng không thể trách muội, công chúa chỉ là nôn nóng muốn cứu người.” Morgan phu nhân ngẩng đầu nhìn thoáng qua nàng,“Yên tâm đi, công chúa nhất định sẽ sao.”

“Mọi người đi về trước đi.” Arthur dừng một chút, lại nhìn thoáng qua Lancelot,“Cậu ở chỗ này xem chừng công chúa, ta mang cô ngốc này về trước đã.” Hắn vừa định đứng dậy, chợt nghe Morgan phu nhân mừng rỡ kêu lên,“Thượng Đế a, công chúa tỉnh rồi!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía công chúa, quả nhiên thấy nàng đang chậm rãi mở mắt, nhưng lại nhanh chóng kinh hoảng bắt lấy tay Arthur, hoảng loạn kêu lên:“Bệ hạ, bệ hạ……”

“Công chúa, cô tỉnh lại là tốt rồi.” Thần sắc Arthur khẽ thư thái.

Hốc mắt Morgan phớt hồng, liền cười nói với nàng:“Tốt rồi tốt rồi, cuối cùng đúng là vẫn không sao, nàng làm ta sợ muốn chết, công chúa.”

Công chúa mờ mịt nhìn nàng, sau đó hộc ra ba chữ khiến người khác mém tý té xỉu:“Ngươi – là — ai?”

Mọi người chấn động, sắc mặt Morgan phu nhân đại biến:“Công chúa, nàng không nhận ra ta? Ta là bằng hữu của nàng Morgan phu nhân a!”

Công chúa như bị dọa sợ, co rụt lại trong lòng Arthur, vừa kinh hoảng vừa sợ hãi:“Ta, ta không nhận ra ngươi, ta không nhận ra ai ở đây cả, trừ bệ hạ ra…. Ai ta cũng không biết.” Nàng vừa nói vừa nấc lên như muốn khóc, nhìn qua tựa như – một hài tử bất lực.

Ánh mắt Arthur thoáng kinh ngạc và xấu hổ, muốn đứng lên nhưng lại bị công chúa nắm chặt không buông.

“Thượng Đế a, chẳng lẽ đứa nhỏ này trong lúc cứu Lâm Linh đầu va phải cái gì nên bị mất trí nhớ sao?” Sắc mặt Morgan phu nhân tái nhợt phỏng đoán.

Nghe thấy những lời này, Arthur vốn đang tính đẩy công chúa ra đột nhiên hơi do dự, nghĩ đến việc công chúa vì muốn cứu người trong lòng hắn nên mới bị như vậy, tâm trạng không khỏi mềm nhũn, thu tay của mình, vỗ vai nàng an ủi:“Đừng lo, cô sẽ không sao.”

Nhìn Arthur và công chúa thân cận nha vậy, cổ họng Lâm Linh đột nhiên đắng ngét như vừa nuốt phải một con rắn, yết hầu như bị chặn lại không phát ra được tiếng nào.

“Công chúa cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nàng khắc chế cảm xúc của mình, lễ phép nói một câu rồi rời khỏi nơi này. Không muốn, nàng không muốn tiếp tục ở đây nữa.

Trong nháy mắt lúc nàng xoay người, công chúa như vậy mà lại cười với nàng, nhưng chỉ là nụ cười thoáng qua trong chớp mắt, vô cùng lạnh lùng. Nhưng nhanh chóng biến mất khỏi đáy mắt. Thay vào đó là ánh mắt yếu ớt vô hại như lúc ban đầu.

Tâm Lâm Linh đột nhiên run lên, dưới chân lảo đảo một cái, vội vàng lui đi ra, không quay đầu lại chạy thẳng một mạch ra ngoài vương cung.

“Lâm Linh, cô đừng đi nhanh như vậy.” Lancelot nhanh chóng đuổi theo, một tay giữ nàng lại, một tay xoay người nàng lại đối mặt với mình, khiến nàng không thể không nhìn thẳng vào mắt của hắn.

“Bệ hạ không đẩy cô ấy ra, là bởi vì cô ấy vừa mới cứu cô, người quan trọng nhất của ngài ấy. Cô nghĩ lại mà xem, nếu có người vì cứu người quan trọng nhất của cô nên mới bị thương, người đó lại cần sự an ủi của cô, cô sẽ không cho họ sao? Lúc đó trong lòng của cô chỉ tràn ngập tội lỗi và cảm kích, có phải không?”

“Tôi hiểu rõ, Tiểu Lan. Tôi, tôi chỉ muốn quay về nghỉ ngơi thôi.” Nàng chợt phát hiện ra mình không phải là một người dũng cảm, là một kẻ ích kỷ chỉ muốn bảo vệ những thứ của bản thân, nhưng vẫn cứng đầu làm bộ như chẳng sao cả trước mặt mọi người. Có thể chẳng có cái gọi là chẳng sao cả, thực sự là chẳng có.

“Cô có chuyện, đúng không? Cô nói cho tôi biết đi.” Thái độ của hắn chưa bao giờ cố chấp như lúc này, thậm chí còn khiến nàng có cảm giác không thể không nói rõ tâm trạng của mình.

“Tôi không biết! Tôi có cảm giác như lúc này mình chẳng thích một thứ gì cả! Ngay cả lúc tôi rơi xuống hồ tôi cũng không hề biết, chỉ nhớ rõ lúc đó đã có một lực gì đó đánh vào tôi, tôi cũng nhớ rõ lúc tôi đánh rơi vỏ kiếm, cũng có một lực như vậy đánh vào. Còn có công chúa, nàng ta vốn không thích tôi, tội gì phải mạo hiểm đi cứu tôi? Tại sao khi mất trí nhớ, trừ Arthur ra thì nàng ta chẳng nhớ một người nào, thật là trùng hợp mà!” Lâm Linh xả hết sự dồn nén và kích động trong đáy lòng mình ra.

“Lâm Linh……” Màu lam trong mắt Lancelot ngưng đọng thành một tầng dày.

“Còn có, cậu biết không, mới vừa rồi công chúa còn cười với ta, nhưng nụ cười đó, vô cùng quỷ dị!”

“Ý cô là cô ấy giả vờ mất trí nhớ?” Lancelot nhíu mi.

Lâm Linh nói ra mọi thứ trong lòng, cảm giác đã dễ chịu phần nào. Nàng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói:“Tin hay không tùy cậu, đó cũng chỉ là phỏng đoán của tôi.”

“Đường nhiên tôi tin cô.” Lancelot không chút do dự đáp lại.

“Cậu…… Tin nàng giả vờ mất trí nhớ?”

“Tôi tin lời của cô.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, gằn từng chữ,“Lâm Linh, cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cô.”

Cả người Lâm Linh rung động, nhìn mắt hắn không nói nên lời. Không biết tại sao, chỉ cần nhìn vào mắt hắn, trước mắt nàng lại hiện lên đại dương bao la cùng bầu trời xanh thẳm, ánh sáng màu lam cùng hòa quyện lại một chỗ, hình thành một thứ ảo giác hút hồn.

Sau đó, nàng nở một nụ cười rạng rỡ thuần túy từ tận đáy lòng:“Cám ơn cậu, Tiểu Lan.”
Bình Luận (0)
Comment