Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 18

Lâm Linh vừa đến phòng bếp thì cảm nhận được vô số ánh mắt tò mò phóng lên người mình. Ôi, ai kêu đây là châu Âu hơn một nghìn năm trước đây, nếu là hiện đại, tùy tiện tìm người Trung Quốc mắt đen da vàng trên đường châu Âu cũng đầy rẫy. Mình cũng sẽ không bị vây xem như con khỉ trong sở thú.

Nhưng mọi người tò mò thì tò mò chứ vẫn lấy đồ ăn ra chiêu đãi nàng. Nàng đã đói bụng đến choáng váng, lập tức cầm lấy bánh mì gặm. Nói thật, nàng vẫn cảm thấy bánh mì chỗ này ăn không được, bởi vì khi đó bánh mì không giống với hiện tại, dùng nguyên liệu rất thô, cũng không có nhiều bánh kem, cho nên tất cả bánh mì cũng mang theo một cỗ mùi vị chua xót. Nhưng giờ nàng lại cảm thấy nó chính là cao lương mĩ vị……

Nàng ăn no đến đánh ợ một cái, hài lòng vỗ vỗ cái bụng khẽ nhô, chuẩn bị đi tìm Arthur. Chắc hắn cũng dùng cơm xong rồi.

“Này, này, chắc các ngươi không tin, ta nhìn thấy Adana tiểu thư cùng vị Arthur điện hạ kia đi về phía hoa viên đấy.” Một tì nữ tiến vào phòng bếp hưng phấn rải tin Bà Tám.

“A, thật?” Mấy người khác tỏ vẻ vô cùng hứng thú.

“Ân, hinh như còn là Adana tiểu thư chủ động yêu cầu Arthur điện hạ đấy……”

“Không ngờ tới tiểu thư cũng động tâm.”

“Vị Arthur điện hạ kia đúng là người nam nhân ôn nhu nhất mà tôi từng gặp, tôi thấy chỉ cần đó là nữ nhân thì tất sẽ động tâm……”

“Đúng vậy, lúc hắn cười rộ lên, Thượng Đế a, cứ như thiên thần!”

Lâm Linh nghe đến đó, trong miệng muốn phun một tiếng, ôn nhu, thiên sứ? Ha ha ha, nàng nhớ tới cười to ba tiếng, đây là đang nói hắn đó hả? Một đám phụ nữ đều bị bộ mặt giả dối của hắn lừa rồi……

Thừa dịp mấy cô hầu nữ vẫn đang tiếp tục cao hứng bàn luận, Lâm Linh len lén chuồn khỏi phòng bếp, vừa mới đi qua góc tường đúng lúc thấy được một bóng người quen thuộc.

“Metia!” Lâm Linh vội vàng vẫy vẫy tay chạy tới trước mặt nàng, lúc này mới thấy rõ bóng người đang đứng ở bên cạnh nàng là một vịkỵsĩtrẻ tuổi cao ngất.

Kỵsĩtiên sinh lễ phép hướng nàng gật đầu thăm hỏi.

“Vị này chính làkỵsĩBoralias sao?” Lâm Linh đánh giá hắn vài lần, sắc mặt hắn mặc dù hơi khó coi, nhưng nhìn qua cũng là mặt mày tuấn tú, khí chất ưu nhã, thật là vịkỵsĩưu tú, tuy nhiên, theo lương tâm mà nói thì khí chất và dung mạo so với Arthur còn kém chút.

Cũng khó trách Adana bị Arthur hấp dẫn ……

“Tỷ tỷ của tôi đâu?” Meta hỏi.

Lâm Linh thừa dịp Boralias không chú ý, hướng nàng làm một cái ánh mắt,“Nàng hình như đang hẹn hò trong hoa viên.”

“Hẹn hò?” Boralias sắc mặt hơi đổi.

Metia lập tức hiểu ý, lôi kéo hắn,“Chúng ta cùng tới hoa viên xem thử đi.”

Dưới ánh trăng mát lạnh, gió lại bắt đầu thổi rơi từng giọt tuyết mịn, lộ ra ánh sáng màu ngân bạch nhu hòa, lộng lẫy làm cho người ta hoa mắt, tuyết rơi an tĩnh nhẹ nhàng như bay múa.

Cả hoa viên tràn ngập một mùi tuyết tươi mát.

Bọn Lâm Linh rất nhanh đã phát hiện dưới một gốc tùng cao lớn cách đó không xa, Arthur đang đứng chung với tiểu thư Adana. Hai người tựa hồ rất tâm đầu ý hợp, khóe miệng Arthur mỉm cười, dung mạo tuyệt mỹ dưới ánh trăng giống như một mỹ thiếu niên trong thần thoại Hy Lạp.

Hắn thật là Arthur sao? Lâm Linh dụi dụi con mắt, hắn cư nhiên mới cười ……

“Tên nam nhân kia là ai? Bọn họ đang nói cái gì?” Boralias nhíu nhíu mày, tỏ rõ vẻ đốkỵ.

“Muốn biết họ nói cái gì thì anh đừng động đậy.” Lâm Linh trầm thấp nói một câu, thăm dò nhìn qua đó từ bồn hoa nơi đây. Thiệt tình, chẳng lẽ mấy người này cũng không biết lạnh, cho dù muốn nói tình nói ái, cũng nên tìm chỗ nào ấm áp một chút đi chứ, hại nàng phải chịu cảnh mùa đông lạnh lẽo thế nào.

Trong gió mơ hồ truyền đến tiếng hai người nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ ràng. Lâm Linh suy nghĩ một chút, yên lặng đọc chú ngữ điều khiển gió, quả nhiên gió lớn dần lên, bọc âm thanh thổi lại về phía bọn họ.

“Điện hạ, ngài từ nhỏ đã cao quý như vậy, khí chất lại hơn người, chắc chắn võ nghệ cũng rất cao cường, trên thế gian thật khó có thể tìm được một người con gái có thể xứng đôi với ngài.”

“Cũng không chắc a, tiểu thư Adana là người con gái xinh đẹp nhất mà ta từng gặp.”

“A a, vậy, ngài nghĩ…..ta có xứng đôi với ngài không?”

Vừa nghe đến những lời này, Boralias cũng không thể kiềm chế được nữa, từ sau bồn hoa xông bật ra ngoài, Metia chưa kịp ngăn cản, hắn đã vọt tới trước mặt Arthur, xoẹt một tiếng rút ra kiếm,“Trên danh nghĩa của Thượng Đế, ta – Boralias muốn vì vị tiểu thư cao quý này mà quyết đấu với ngươi!”

“Sao lại là ngươi.” Khuôn mặt Adana lộ lên một tia kỳ quái,“Khi nào mà ta cho phép ngươi có thể tiến vào lâu đài của ta?”

Lâm Linh đột nhiên cảm giác có gì đó là lạ, lúc thấy Boralias xuất hiện, trên mặt Adana cũng không có biểu hiện như căm hận hay phiền chán, tóm lại là một ánh mắt không rõ ràng.

Metia vội vàng lôi ra mấy bông sơn trà màu trắng,“Tỷ tỷ, không phải tỷ đã nói nếu chàng hái những bông hoa sơn trà này, tỷ sẽ gặp chàng ấy một lần sao.”

Trong đôi mắt lam của Adana lướt lên một tia cười trào phúng,“Boralias, không ngờ nói thế mà ngươi cũng đi làm thật, ngươi đúng là ngu xuẩn, tuy nhiên nhìn như vậy thì ngươi thật sự rất yêu ta.”

Boralias đáy mắt ánh lên thần sắc bi thương,“Đúng vậy, tiểu thư Adana, ta thật sự rất yêu nàng.”

“A, vậy ngươi chứng minh tình yêu của ngươi đối với ta đi.”Adana nở một nụ cười tàn nhẫn,“Chỉ cần ngươi chặt bỏ tay trái của mình, ta sẽ tin tình yêu của ngươi là thật.”

=== ====== ====== =========

Lâm Linh nghe vậy hít một hơi lạnh, nữ nhân này thật quá tàn nhẫn đi chứ! Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Arthur một cái, trên mặt hắn đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, phảng phất như đang chờ một màn kịch hay.

“Không được, tỷ tỷ, nhanh thu hồi lời nói của tỷ, nếu không chàng sẽ thật sự làm như vậy mất!” Metia sắc mặt tái nhợt hô lớn.

Adana xoay người sang chỗ khác, bất vi sở động (không nhúc nhích).

Boralias cười khổ một chút,“Được, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy!” Vừa dứt lời, quang kiếm chợt lóe, đột nhiên hắn hét lên một tiếng sợ hãi, muốn dừng đao lại, nhưng ngọn đao sắc nhọn đã đi xuống……

“Metia!” Lúc Lâm Linh thấy rõ người bị thương thì không khỏi chấn động, nàng sao lại…… Nàng thật sự đúng là rất thích hắn. Nhưng lúc này nàng (Lâm Linh) cũng không nghĩ nhiều, vội vàng cúi người, móc ra khăn tay thay nàng (Metia) băng bó đơn giản một chút, may là hắn đã kiềm chế lại nên chỉ cắt da, không đáng lo ngại.

Boralias đứng hồi lâu, hồi phục lại hoàn toàn tinh thần, đem Meta ôm vào trong lòng, thanh âm run rẩy,“Tại sao, tại sao nàng lại làm như vậy?”

Metia hạ mi mắt, ánh mắt xẹt qua tay hắn, nở một nụ cười thư thái,“Hoàn hảo, tay chàng vẫn còn……”

“Tại sao……”

“Tại sao tại sao, cậu còn hỏi tại sao! Não cậu bị nước thấm vào rồi à!” Lâm Linh cảm thấy có cái gì từ ngực đang muốn tiến mạnh ra ngoài, nàng xoẹt đứng dậy, lớn tiếng nói,“Đương nhiên là bởi vì nàng yêu cậu, nếu như không thương cậu, nếu không sao lại mạo hiểm tính mạng hái hoa cho cậu, nếu như không thương cậu, sao lại dùng chính thân thể của mình bảo vệ cậu, nếu như không thương cậu, sao nàng lại hao tổn tâm trí như vậy, cố giúp cậu được đến gần với người mình yêu, cái này là yêu sâu đậm cỡ nào mới có thể làm được như thế!”

Nói một đống câu, nàng cũng giật mình, len lén nhìn thoáng qua Arthur, hắn cười nhẹ nhìn nàng. Nàng vội vàng cúi đầu, xong đời, có khi hắn lại muốn cười nhạo nàng……

Boralias lúc này mới như chợt tỉnh mộng, khóe mắt dần ẩm ướt, lẩm bẩm nói,“Metia, xin lỗi, ta đến cùng vẫn không nhận ra, nguyên lai nàng……”

Adana không ngờ chuyện sẽ phát sinh thành như vậy, nhất thời không nói nên lời. “Ta…… Ta biết chàng yêu tỷ tỷ của ta nên……“Nàng nhẹ giọng nói.

Boralias tựa hồ đang suy nghĩ mênh mang, ngay cả chính hắn cũng không biết phải làm như thế nào.

Lâm Linh hít một hơi, cứ như thế cũng không phải là biện pháp, dù sao lúc này mình nghĩ như thế nào thì nói như thế ấy đi. “Ta muốn nói, ở đất nước chúng ta có một từ gọi là duyên phận, các ngươi ở đây chắc cũng hẳn là số mệnh. Nếu có duyên, thành tâm quý trọng nó thì tự nhiên sẽ có hiệu quả, nếu vô duyên, thì chắc chắn chuyện cũng không thành, nên sớm bỏ cuộc thì hơn. Nhưng là chúng ta nhưng chúng ta lại làm ngơ trước những người có duyên quan tâm tới mình, ngược lại lại đối với những người vô duyên thành tâm dốc hết lực. Boraliaskỵsĩ, có nên không?“

Thân thể Boralias khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Metia càng thêm áy náy, lại thêm vài phần nhu tình, hắn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt cánh ta bị thương của nàng, thấp giọng nói,“Hai mắt ta đúng là mù rồi, Metia, ta đã không biết thế nào là quý trọng người đang luôn ở bên cạnh ta, Thượng Đế ơi, hy vọng rằng tất cả vẫn chưa muộn, nàng có tha thứ cho ta không hỡi tiểu thư của ta?”

Metia khó tin nhìn hắn, mặt đỏ lên, kích động khóc nấc.

“Boralias, thế này là sao? Không phải ngươi nói rất yêu ta sao?” Adana cau mày nhìn hai người kia,“Làm sao mà ngươi có thể thích một con nha đầu có tướng mạo tầm thường như thế được.

Boralias nói một câu mà không thèm ngẩng đầu nhìn nàng,” Ta sẽ bỏ cuộc, Adana tiểu thư, ta sẽ không dây dưa nàng nữa.”

Adana sửng sốt, sắc mặt khẽ biến,“Không thể! Ngươi là phải người theo đuổi ta, người phụ nữ ngươi có thể yêu chỉ được phép là ta!”

Boralias không nói gì ôm lấy Metia,“Ta sẽ mang nàng đi.”

“Không được!” Adana đột nhiên ngăn cản bọn họ, lộ ra vẻ mặt kỳ quái,“Không cho đi, Boralias, thật ra là ta yêu ngươi!”

Hắn khựng lại,“Nàng nói cái gì?”

“Thượng Đế ơi, giờ ta mới có thể hiểu được tình yêu của mình, ta không thể mất ngươi, Boralias, ta hối hận! Có lẽ là do ta yêu ngươi, cho nên đối với ngươi so với những người khắc ngặt nghèo hơn, mới thử nghiệm ngươi nhiều lần như vậy!” Mắt nàng hiện đầy tơ máu, giọng khàn khàn.

Sao lại biến thành như vậy? Lâm Linh bỗng dưng cảm thấy một trận đau đầu, nâng mắt liếc nhìn Arthur, đột nhiên cần chỗ mà phát tiết, hắn thản nhiên tự đắc đứng dựa một bên cây cổ thụ, làm một bộ dáng tất cả đều không liên quan tới mình.

Còn nói cái gì dốc hết sức lực giúp đỡ…… Đi chết đi……

Tuyết hình như rơi càng nhiều. Sắc mặt Metia càng thêm tái nhợt, lo lắng bất an chờ đợi quyết định của Boralias. Nếu vậy Boralias sẽ hồi tâm chuyển ý mà yêu tỷ tỷ của mình?

“Metia, chúng ta đi thôi.” Hắn mỉm cười tiếp tục đi lên phía trước.

“Boralias, ngươi sẽ hối hận!” Adana hét lên một tiếng.

“Hối hận chính là ngài, tiểu thư Adana.” Lâm Linh liếc nàng một cái,“Mặc dù ta chưa từng yêu, nhưng là ta rất rõ là yêu không phải là sự cầu xin, cũng không phải là sự bố thí, càng không thể dùng lòng tự tôn của người khác để mà chứng minh, yêu là phải tôn trọng lẫn nhau. Nếu ngài không biết điều đó, viễn viễn ngài cũng không xứng để yêu, cũng không xứng được người khác yêu mình.”

Cả người Adana thoáng ngây ngẩn, giật giật môi, nhưng lại không nói gì.

“Cô ngốc, chúng ta cũng nên về thôi.” Trong mắt Arthur lướt lên một chút ý cười, hướng nàng đi tới.

Lâm Linh nhặt trên mặt đất đóa hoa sơn trà màu trắng, đặt trước mặt nàng,“Ngài để chokỵsĩBoralias đi hái hoa này. Thế ngài có biết ý nghĩa của hoa sơn trà màu trắng không?” Vừa nói nàng vừa tiến đến bên tai Adana nhẹ nói một câu.

“Chúng ta đi thôi.” Lâm Linh vừa quay người lại đã nghe thấy tiếng khóc của Adana từ phía sau truyền đến……

Arthur quay đầu nhìn nàng một cái, mạn bất kinh tâm mà hỏi,” Ý nghĩa của hoa sơn trà màu trắng là gì?“

“Hừ.” Nàng không thèm trả lời, ai kêu hắn ngay lúc đó chỉ đứng một bên xem trò vui.

“Không nói ta sẽ đem ngươi bán cho lão kia.”

“Ngươi dám……”

“Nhưng chắc ngươi bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, hay là đổi hai bao lúa mạch nhỉ.”

“Đi chết đi!”

Nàng hung hắn đá một đống tuyết về phía bóng lưng của hắn, lại quay đầu nhìn Adana vẫn còn đang khóc nức nở, trong lòng dâng lên một cỗ phiền muộn không rõ.

Ý nghĩa của hoa sơn trà màu trắng — sao nàng lại kinh rẻ tình yêu của ta.

Cho nên, không cần chờ đến lúc tổn thương mới cầu xin tha thứ,

Không cần chờ đến lúc mất đi mới cố gắng níu lại.
Bình Luận (0)
Comment