Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 37

Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn này mà nghi thức thụ phong của Arthur được trì hoãn lại.

Nghe được tin này làm Lâm Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mặc kệ nói như thế nào thì giờ quốc vương cũng đã an toàn, nghi thức sắc phong chắc hẳn cũng không có vấn đề gì đi?

Nàng vuốt vuốt bả vai đau nhức, cầm quần áo tắm rửa bỏ vào trong một cái thùng gỗ, tính đi tắm rửa một cái thật sạch sẽ. Hơn nữa cả ngày hôm nay lăn qua lăn lại như vậy, toàn thân nàng đều mốc meo lên hết cả rồi.

Lâm Linh đang trên đường đi tới phòng tắm, trong đầu suy nghĩ về lời quốc vương mới nói khi sáng, không biết người mà quốc vương nhắc tới là ai? Có liên quan đến trò chơi không nhỉ? Chẳng lẽ là – một nhân vật phản diện lớn?

Đang miên man suy nghĩ nên nàng không để ý đến sự dị thường của phòngtắm, lỗ mãng “két” một tiếng đẩy cửa ra.

Nhưng nàng lập tức mắt trợn trắng mồm há hốc .

Bởi vì…… Nàng vừa nhìn thấy cảnh nóng cấm trẻ dưới mười tám tuổi!

Ở giữa làn nước mờ ảo và ánh nến màu cam nhu hòa, thân thể của một thiếu niên tóc vàng như ẩn như hiện giữa làn nước nhẹ nhàng gợn chuyển, đôi mắt màu tím trong sáng như trăng sao buổi đêm bị che mờ bởi một tầng hơi nước nhàn nhạt, khóe môi duyên dáng hơi mím lại như đang hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.

Xong đời rồi — đầu nàng nhất định là bị teo lại rồi.

Nếu không nàng vì cái gì lại chứng kiến cái cảnh mông lung huyền ảo này của Arthur đây??

Thẳng thắn thẳng thắn — lòng nàng kêu to, này là cái gì? Này đúng là cái gì? Tim nàng nhảy mạnh lên, xong hết rồi xong hết rồi, vẫn là giọng nói phát ra từ lồng ngực nàng. Cúi đầu nhìn lại, thân thể đột nhiên sao lại tỏa ra nhiều khói trắng như vậy? Chờ đã! Mình có phải là bánh bao đâu sao lại có thể bốc khói được chứ??

“Cô không sao chớ?” Arthur vẫn duy trì giọng điệu tỉnh táo như thường, khóe miệng nhẹ nhàng khơi mào vài thần sắc buồn cười,“Cô ngốc, mặt của cô không ngờ hồng đến nổi có thể bốc khói a.”

“Ta, ta……” Lâm Linh lắp bắp khâu đầy đủ lại các câu trong não,“Sao, sao cậu đi tắm lại không đóng cửa?”

Arthur hé mắt, “Muốn đi vào thì phải gõ cửa, hình như đây mới là phép lịch sự cơ bản.” Vừa nói hắn vừa cựa quậy thân mình trong nước.

“Oa, cậu đừng có động đậy, không được đứng lên!” Lâm Linh hoảng sợ, vội vàng quay lưng đi,“Tôi, tôi ra ngoài đây!”

“Chờ một chút!” Đôi mắt tím của Arthur ánh lên một tia giảo hoạt.

“Tôi…… Tôi đi ra ngoài không được sao?” Lâm Linh cảm thấy chỉ cần ở đây thêm một tý nữa thôi là nàng hoàn toàn có thể bị ngượng nướng đến chín.

“Lại đây chà lưng giúp ta.”

“A a?” Đầu nàng hỏng mất thôi, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu là đạp cửa xông ra ngoài, nhưng chân còn chưa kịp bước tới cửa thì đã nghe lời nói rành mạch của hắn truyền lại từ phía sau lưng,“Nếu như cô dám rời khỏi, ta sẽ nói với Khải chuyện cô cố ý xông vào rình coi ta tắm.”

Ôi chao? Miệng nàng co quắp mãnh liệt, rình coi? Nàng — rình coi hắn?

Cùng lúc đó, tốc độ đại não của nàng xoay tròn, việc rình coi nói ra mọi người chưa chắc đã tin, nhưng qua cái mồm Bà Tám của Khải, sợ là không biết mình có thể thăng cấp thành cái dạng gì a!

Thật đáng sợ…… Nàng vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, cứng ngắc xoay người đi từng bước một tới cạnh Arthur.

“Tốt hơn hết là dùng khăn lông đi.” Arthur phân phó nàng bằng giọng của một kẻ bề trên.

Trong lòng Lâm Linh âm thầm oán thầm n lần, mới vừa rồi nàng còn chuẩn bị tâm lý để nghe hắn nổi giận, nhưng không ngờ hắn lại có một mặt giảo hoạt như vậy.

“Lau thì lau, bất quá tôi cảnh cáo cậu a, cậu nhất định chỉ được duy trì cái tư thế này, nếu dám nhúc nhích thì đừng trách……” Nàng không tình nguyện cầm lấy khăn lông, nhắm mắt chà chà lau lau trên lưng hắn.

“Ách…… Đồ ngốc, cô không nhẹ tay chút được à?” Arthur tựa hồ hút một hơi hàn khí, Lâm Linh mở to mắt, lúc này mới mới thấy mấy vệt vết thương hồng hồng ở trên lưng hắn, hình như là vừa mới bị.

Trong lòng nàng đánh “thịch” một cái.

Chẳng lẽ là lúc cứu nàng hắn không cẩn thận bị thương? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác ấm áp, bàn tay cũng lau nhẹ đi rất nhiều.

“Arthur, cậu đã gặp được phụ vương chưa?” Nàng do dự một hồi, cuối cùng không nhịn được hỏi.

“Đã gặp.” Hắn thản nhiên đáp.

“Kẻ muốn phá hư nghi thức lần này của cậu không biết rốt cuộc là người nào,” Nàng suy nghĩ một chút, lại nói,“Cậu có biết không, quốc vương khi đó vô cùng sốt ruột. Vì thế có thể cho thấy ông ấy thực sự rất quan tâm đến nghi thức thụ phong của cậu.”

“Ta cũng không quan tâm. Ông ấy cũng — sẽ không quan tâm ta.” Giọng hắn vẫn lạnh lùng.

“Ông ấy quan tâm!” Lâm Linh nhớ tới những lời quốc vương đã nói với nàng ở dưới đáy giếng, gằn từng tiếng lặp lại những lời ấy,“Bởi vì nếu muốn trở thành người thống trị tương lai hợp pháp thì người đó bắt buộc phải có được sự thừa nhận của quốc vương bệ hạ, nếu nghi thức thụ phong lần này không thành công, các quý tộc khác sẽ cho rằng cậu không phải là một người thừa kế thích hợp, con đường tương lai của cậu sẽ càng khó đi. Cho nên, ông ấy mới nhất định phải có mặt ở nghi thức lần này của cậu. Cậu hiểu chưa, Arthur? Ông ấy làm tất cả những việc này là vì cậu!”

Nói xong, nàng mơ hồ cảm thấy lưng của Arthur có chút căng thẳng, nhưng lập tức khôi phục nguyên trạng.

“Cô ngốc, cô không thể mạnh tay hơn chút nữa sao?” Hắn đột nhiên nhăn lại mi,“Không giống như lúc cô ăn cơm chút nào.”

Lâm Linh hung hăng nắm chặt khăn lông, tên kia, cậu thật quá đáng, một hồi chê nàng chà yếu, một hồi lại chê nàng chà mạnh, thật là xem nàng như lao công miễn phí mà! Đang trong tâm trạng buồn bực, đột nhiên nàng cúi đầu xuống thì thấy củi đang đốt ở dưới thùng tắm.

Đúng rồi, nơi này là thời Trung cổ không có nước nóng a, bình thường là có một người hầu đứng thổi lửa phía dưới thùng nước để giúp cho nước giữ được độ ấm liên tục.

Xem ra lúc Arthur tắm rửa cũng không có thói quen có người hầu bên cạnh.

A! Phải rồi! Lâm Linh nở một nụ cười trộm, trong đầu vừa mới lóe lên một ýtưởng“trả thù” rất tuyệt!

Vì vậy, nàng lặng lẽ đọc chú ngữ ma pháp, đem nhiệt độ ở dưới đám củi càng ngày càng tăng……

“Tôi muốn ra ngoài một lát!” Nàng vội vàng nói.

“Nhiều chuyện thật.” Arthur liếc nàng một cái,“Đi đi.”

“A, cậu chờ a, tôi lập tức quay lại!” Nàng buông khăn lông, nhanh như chớp chạy ra ngoài cửa, sau đó áp lỗ tai vào khe hở cửa phòng tắm, quả nhiên không bao lâu sau Lâm Linh nghe được một tiếng hô nhỏ đúng như ý nguyện của mình, sau đó là một tiếng “bùm” ngã xuống của thùng gỗ……

Giọng nói tức giận của Arthur vọng lại,“Đồ ngốc Lâm Linh cô, nhất định đây là chuyện tốt do cô làm ra!”

Lâm Linh ở cửa cười đến đấm ngực dậm chân, cười đến muốn không thở được.

Hừ hừ, cái gì Arthur vương, cũng sắp biến thành heo vương rồi!–

Ban đêm, nghi thức thụ phong chứckỵsĩcuối cùng cũng bắt đầu.

Đại sảnh hoa lệ rộng mở chào đón những vị quý tộc ngồi kín khắp các chỗ, mỗi người mặc bộ quần áo hoa lệ, nhẹ giọng nói chuyện, chờ đợi Arthur xuất hiện.

Lâm Linh ngồi bên cạnh Khải, hắn đang tươi cười nói chuyện với Lancelot đang ngồi ở bên phải. Không biết tại sao, tinh thần hôm nay đúng là đặc biệt sảng khoái, tâm tình không tồi a!

Lúc Arthur đi vào đại sảnh, mọi người trong nháy mắt đều an tĩnh lại.

Hắn mặc một bộ y phục được dệt từ loại vải phương Đông thượng hạng, giống như những bông hoa tuyết êm ái trắng noãn, sợi tơ ngân bạch ánh lên một tia sáng hoa lệ trang nghiêm, hai đai nhỏ vàng ròng tia bện thành đai lưng, phía trên có gắn bảo thạch, Phỉ Thúy màu lục xanh ngắt, ruby như bồ câu máu kiều diễm ướt át.

Lâm Linh ngây ngốc nhìn hắn, hoàn toàn không thể đem hắn so sánh cùng heo vương được……

Arthur chân sau khuỵu xuống, quỳ gối trước mặt quốc vương, áo giáp màu bạc của hắn sáng quắc lên dưới ánh nến, cao ngạo, hoa lệ, mái tóc vàng như ánh mặt trời, đó là màu vàng tượng trưng cho vương giả, dáng người như vậy, dung mạo như vậy, phảng phất như muốn rút linh hồn của hắn ra, ngưng kết lắng đọng thành thực thể, một linh hồn mờ mịt xinh đẹp đến khiếp sợ.

Lúc này Lâm Linh cảm thấy như có một tầng run rẩy kỳ quái dâng lên từ sâu trong lòng, làm nàng đột nhiên có cảm giác mềm yếu, không nhịn được liền muốn hít thật sâu một hơi.

Lời tuyên thệ của Arthur tràn đầy mạnh mẽ,“Trên danh nghĩa lời thề của Thượng đế, vì sự nghiệpkỵsĩcủa ta, ta chắc chắn sẽ mở rộng sự nhân từ, hiền lành thương xót với những người yếu, tuyệt không ra oai tấn công những người không một tấc sắt không tay, luôn rộng lượng với phụ nữ và luôn bảo vệ trẻ con, gặp người khó khăn sẽ dốc toàn lực giúp đỡ, lúc chiến đấu luôn dũng cảm chống lại kẻ địch, biết nhận những sai lầm của mình, đối xử chân thành với bạn bè của mình, trợ giúp huynh đệkỵsĩcủa ta, bảo vệ người ta yêu thương, đến chết không thay đổi, khiêm tốn, chánh trực, hy sinh, công chánh, vinh dự, anh dũng, thương xót mãi mãi trở thành tinh thần của ta!

Quốc vương lẳng lặng nhìn con trai mình, bên trong đôi đồng tử màu tím có chút phớt hồng, khóe miệng hơi cong không che dấu nội tâm sung sướng bên trong, ông chậm rãi giơ lên thanh thập tự kiếm trong tay, đặt nhẹ nhàng lên đai lưng Arthur, lại rút ra bảo kiếm mình đem theo bên người, sử dụng thanh kiếm đặt nhẹ lên vai Arthur, trầm giọng nói:

“Ở trước mặt kẻ địch của ngươi, tuyệt không sợ hãi.

Cứ dũng cảm chiến đấu tới cùng, Thượng Đế sẽ yêu ngươi.

Luôn nói sự thật, cho dù nó có làm ngươi mất đi tính mạng.

Vì muốn trợ giúp bảo vệ mọi người, coi đây là thệ.

……

Phong ngươi chứckỵsĩ!”

Trong nháy mắt, phảng phất như ánh sáng trên toàn thế giới đều tụ tập vây quanh trên người Arthur. Chói mắt sáng lạn..

Lâm Linh trong lòng nổi lên một tia ôn nhu khó hiểu, nhưng trong đầu lại hiện lên một đoạn chữ,

Arthur vương là người thống trị của Britain, France, Germanic, và… lúc đại quân Arthur vương chinh phục La Mã đế quốc, do La Mã Giáo hoàng đề bạt lên ngôi hoàng đế…

Vì vậy, ôn nhu như con ốc sên xúc sừng, đụng phải cái gì cứng rắn, thoáng cái rụt lại trở về trong vỏ. Kiềm nén cảm giác lại một lần nữa bao trùm lên ngực.

— dù sao, có thấy rõ ràng thế nào đi chăng nữa cũng không thể chạm tới, ánh sáng của hắn lúc nào cũng sẽ sáng ngời như thế

Những khả năng mà nàng có thể đạt được đều rất yếu ớt.

Khoảng cách của hắn và nàng thật sự quá xa……

Hắn. Mãi mãi cũng chỉ là hư ảo …
Bình Luận (0)
Comment