Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 78

“Tiểu Lan, sao cậu lại tới được đây?” Giọng nàng kích động hơi run rẩy. 

Không biết tại sao, chỉ cần thấy được Lancelot, trong lòng nàng luôn có một cảm giác an tâm không nói nên lời.

Lancelot mỉm cười:“Tôi thấy cô rơi xuống biển nên cũng nhảy xuống theo, may mà cô không có việc gì.”

“Tiểu Lan, hạt giống thần mộc ….” Nàng lo lắng liếc về phía hạt giống trong tay công tước.

Lancelot không chút hoang mang tiến lên từng bước:“Công tước các hạ, mời ngài buông cô ấy ra, nếu không ta chỉ có thể dùng phương thức kỵ sĩ mà quyết đấu với ngài.”

Duagloth mặt không đổi sắc nhìn hắn:“Kỵ sĩ Lancelot, hiện tại hạt giống và cô nương này đang ở trong tay của ta, sao ta lại phải quyết đấu với ngươi? Nhưng nếu ngươi không tránh ra, cũng đừng trách tại sao ta đối xử vô lễ gì đó với cô nương này .”

“Ngài không được làm hại cô ấy.” Lancelot khó nén cẻ lo lắng trong mắt.

Duagloth đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị:“Kỵ sĩ Lancelot, không bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi đi. Nếu như ngươi buộc phải lựa chọn giữa cô gái này và hạt giống, ngươi sẽ chọn bên nào?”

Lời hắn vừa dứt, không chỉ vẻ mặt Lâm Linh chợt đổi, ngay cả vẻ mặt của Lancelot cũng kinh hãi.

Trong lòng Lâm Linh lập tức gán cho hắn hai chữ biến thái. Nàng bất an liếc mắt về phía Lancelot, nhưng sắc mặt của hắn lại trầm tĩnh không đoán được gì.

Lancelot là đệ nhất kỵ sĩ của Arthur vương, cho dù thế nào thì hạt giống chắc chắn cũng sẽ quan trọng hơn.

“Thế nào, còn đang suy nghĩ sao, đệ nhất kỵ sĩ?” Giọng nói của công tước mang theo vài phần khoái trá tàn nhẫn.

Lancelot trấn định nhướng lên đôi thủy mâu xinh đẹp:“Căn bản không cần suy nghĩ, công tước các hạ, ta đương nhiên sẽ chọn đồng bạn của mình hơn là một hạt giống.”

“Tiểu Lan…..” Đột nhiên Lâm Linh cảm giác có một tầng sương mù bao phủ trước mắt, sau đó là những giọt nước mắt cảm động ấm áp rơi xuống, oa, Tiểu Lan.

Đột nhiên nàng cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ can đảm lớn, nhìn hạt giống trong tay công tước, trong đầu hiện lên một suy nghĩ to gan. Nàng dồn hết dũng khí đánh về phía tay của hắn, nắm chặt cổ tay hắn cắn một ngụm lớn!

Quả nhiên công tước không ngờ tới chiêu đó của nàng, theo phản xạ buông lỏng tay ra, Lâm Linh nhân cơ hội đoạt lại hạt giống thần mộc, dốc toàn lực ném về phía Lancelot. Hô to một tiếng:“Tiểu Lan! Mau cầm lấy hạt giống chạy đi!”

Trong phút chốc, Lâm Linh đột nhiên có một tinh thần không sợ cái chết, ngay cả nàng cũng không nhịn được hơi sửng sốt.

Dù sao nàng cũng đã đoán trước được kết cục bi thảm của mình, đang lúc nhắm mắt chờ đợi sự trừng phạt thì lại nghe thấy một tràng tiếng cười vang lên sau lưng.

Lâm Linh hoang mang mở to hai mắt thì thấy công tước đang cười khẽ. Lần đầu tiên nàng thấy hắc công tước cười tự nhiên như vậy, lúc hắn cười trông không lãnh khốc uy nghiêm, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác run sợ, hóa ra lúc hắn cười rộ lên lại đẹp như thế, lúm đồng tiền ở hai bên má khiến nụ cười càng như gió xuân tháng ba.

Trong chớp mắt như mặt trời đã mọc, xuân về hoa nở.

Trong vài giây nàng đang ngẩn người, đột nhiên lóe lên một ánh ngân quang, kiếm Lancelot kề ngang cổ công tước.

“Lại đây, Lâm Linh.” Lancelot thuận tay đem hạt giống cất vào ngực áo.

“Lần này tới đây thôi, tiểu cô nương, thật lâu rồi ta không được cười sảng khoái như vậy.” Công tước ngẩng đầu lên, nhanh như chớp hạ xuống nụ cười trên môi.“Nhưng lần tới ta sẽ không khách khí như vậy nữa đâu.”

Dưới đáy biển đột nhiên rung mạnh, màn đêm lại một lần nữa bao phủ.

“Không xong, chắc đã đến lúc Salian cử động lại được!” Lâm Linh còn chưa kịp nói hết thì đã bị một cánh tay to ấm áp ôm lấy, bên tai vang lên giọng nói ôn nhu của Lancelot:“Nắm chắc tôi, Lâm Linh.”

Là Tiểu Lan. Trong lòng nàng thoáng buông lỏng xuống, tiếp đó là một mảnh đen tuyền trước mắt chẳng nhìn thấy được gì.

Lúc hồi phục lại được ý thức, Lâm Linh phát hiện mình đang nằm dựa vào một tảng băng trôi, cả người vừa mát lạnh vừa đau nhức. Nàng quay đầu lại thì thấy Lancelot đang khép hờ hai mắt ngồi bên cạnh mình, tuy vẫn chưa tỉnh lại nhưng bàn tay hắn vẫn đang nắm chặt lấy tay nàng.

Như cảm giác được có người nhìn mình, lông mi Lancelot thoáng run lên, dần mở ra đôi con ngươi trong như trời xanh nhìn nàng. Hình như nhận ra điều gì đó, hắn vội vàng buông tay nàng ra , ngôi thẳng dậy vội vàng sờ sờ ngực mình, sau đó thở phảo nhẹ nhõm.

“Hạt giống còn chứ?” Lâm Linh cũng có chút ngượng ngùng rụt tay mình về.

“Vẫn còn.” Hắn thấp giọng đáp.

“Giờ chúng ta chỉ cần dùng ma pháp Mặc Lâm đã chỉ để trở về thôi, nhưng bạch ma pháp cần có ánh mặt trời. Xem ra chúng ta phải chờ cho tới khi trời sáng.” Lâm Linh cũng thẳng người lên dựa vào tảng đá.

Lancelot cười cười:“Vậy chúng ta sẽ chờ cho đến khi trời sáng.”

“Không biết tên công tước kia đi đâu rồi nhỉ.” Lâm Linh đánh mắt nhìn quanh nhưng lại không thấy bóng dáng ai cả. Nàng thu hồi ánh mắt, thư thái cười:“Nhưng cuối cùng thì chúng ta cũng đã lấy được hạt giống, như vậy thì Arthur sẽ không phải hỏi cưới Guinevere nữa mà vẫn có thể sở hữu được chiếc bàn tròn nổi tiếng này!”

Lancelot im lặng nhìn bầu trời.

Bầu trời đêm lúc này là một màn xanh đậm, những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh và rét lạnh, sáng như ban ngày.

“Lâm Linh, cô thích Arthur bệ hạ sao.” Hắn đột nhiên hỏi.

Lâm Linh cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đang định giải thích thì bị sặc bởi chính nước miếng của mình, cuốn quýt ho mấy cái.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai khác biết đâu.” Hắn cong cong môi, nở một nụ cười đáng yêu,“Tôi đâu phải Khải.”

“Tôi tôi ~~ cậu cậu cậu ~~ làm sao mà biết được?” Nàng lắp bắp nói loạn.

“Tôi nhìn thấy thế a,” Hắn cười,“Cô có vẻ như không phải là loại người có thể che dấu cảm xúc của mình.”

Nếu là bình thường thì Lâm Linh còn nói xạo được vài câu, nhưng màn đêm đen tối như có một ma lực gì đó, khiến cho người ta có cảm giác mệt mỏi muốn thư giãn, như một linh hồn thì đã ngủ say, còn cái còn lại chính là mặt thể hiện của mình. Lời nói của Lancelot khiến bao chua xót chôn kín trong lồng ngực bấy lâu nay của nàng lại trào ra

“Tôi, tôi thích cậu ấy, nhưng, nhưng cậu cũng biết là, tồi đến từ một thế giới khác, huống chi là cậu ấy còn ghét tôi như vậy.”

“Ghét cô? Tôi đâu thấy thế. Lúc cô không có ở đây, nhiều lần tôi thấy ngài ấy ngẩn người ngồi trong phòng cô. Lúc biết tin cô trở về, ngài ấy đã vui mừng cỡ nào .”

“Đừng nói nữa, Tiểu Lan, tôi và cậu ấy – không thể đâu. Tôi đã sớm giác ngộ được điều đó, nên luôn cố không thích hắn nữa.” Loại cảm xúc này như ứ đọng lại trong lồng ngực của nàng, như có một thứ gì đó đè nặng lên, ép chặt đến không thể hít thở được.

“Lâm Linh, nếu như yêu hay không yêu đều khiến cho cô đau khổ,” Lancelot lẳng lặng nhìn nàng, từng chữ rời rạc rõ ràng mở miệng,“Vậy tại sao cô không chọn yêu?”

“Cái ~ cái gì?”

“Giống như bánh quay của vận mệnh, vận mệnh của cả thế giới luôn liên tục thay đổi: Có những người quý tộc sống chết một cách vô tri vô giác, có những người bần hàn như chiến công lại vô cùng hiển hách. Từ lâu vận mệnh đã định sẵn, như chúng ta xuất hiện ở thế giới này, tôi nghĩ, nó nhất định không chỉ là sự ngẫu nhiên. Yêu một người cũng vậy, vô luận yêu hay không yêu, thì cũng là do số mệnh đã định sẵn, không thể tránh khỏi, cuối cùng cho dù có nhận ra cũng không thể trốn tránh được.”

Lancelot ít khi nói một hơi nhiều như thế.

“Số mệnh đã định sao?” Lâm Linh mím mím môi,“Những thứ khác tôi không biết, nhưng chắc chắn tôi biết một điều rằng, Lancelot là người bạn tốt nhất mà số mệnh đã sắp đặt cho tôi.”

Lancelot sửng sốt, nhẹ nhàng cười rộ lên.

Những ngôi sao trên bầu trời đã dần ẩn nấp từ khi nào, sắc trời ngày càng lờ mờ, mơ hồ còn có thể thấy những đám mây bay qua bầu trời.

Lâm Linh ngáp một cái, mơ mơ màng màng tự nhiên nhích lại gần Lancelot, đem nửa sức nặng cơ thể tựa lên vai hắn. Cảm nhận được độ ấm từ cơ thể hắn, nàng thả lỏng người, quả nhiên bờ vai của người nam nhân này có cảm giác rất an tâm khi dựa vào.

Đêm, vẫn còn khá dài.

Bình Luận (0)
Comment