Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 83

Trong lúc mơ mơ màng màng, hai người tựa sát vào nhau, chờ một ngày mới.

Rừng cây buổi sớm xanh um tươi tốt, rậm rạp xum xuê, màu xanh biếc phủ dày khắp rừng rậm, những tia sáng vàng rỡ đan xen lọt qua những khe lá bay múa, mang đến một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Màn sương trắng chậm rãi lượn lờ rồi ẩn mình đi sau cánh rừng u tĩnh.

Lâm Linh vừa mở mắt ra, chợt thấy trên một đóa sen trắng trước mặt mình có cái gì. Nàng xoa xoa hai mắt, lại vuốt vuốt trán, đột nhiên chỉ vào đóa sen trắng đó kêu to lên:“Arthur, cậu xem, chỗ này có cái thứ gì kỳ quái lắm nè!”

“Cô ngốc, mới sáng sớm cô gọi thần gọi quỷ gì thế……” Arthur bất đắc dĩ địa xoa xoa thái dương, ánh mắt hướng theo tay nàng chỉ, không khỏi sững sờ.

Chỉ thấy trên chiếc lá là một con cóc xấu xí, nhưng đang ngồi trên con cóc lại là một vị cô nương lớn cỡ bằng ngón tay cái vô cùng xinh đẹp, mái tóc vàng dài như lá liễu, đôi cánh ve mỏng phía sau lưng nhẹ nhàng rung động theo gió, phát ra một tầng ánh sáng vàng mỏng trải lên mặt hồ.

“Ngón……ngón cái cô nương!” Lâm Linh lắp bắp bật thốt lên.

“Ngươi bảo ta là ngón cái cô nương?” Tiểu cô nương nở một nụ cười động lòng người như một thiên thần, giọng nói như trong veo thanh thót như mảnh băng.

“Vậy cô chính là tiên nữ hồ Yimia?” Arthur rất nhanh đã nhận ra.

Tiểu cô nương cười khanh khách, vỗ vỗ tay nói:“Quả nhiên không hổ danh là Arthur vương, đúng vậy, ta chính là Yimia, ta vẫn luôn ở đây chờ ngài tới.”

Chờ? Lâm Linh ngẩn người, chẳng lẽ tiên nữ đã sớm biết Arthur sẽ đến?

Arthur cũng không kinh ngạc, không chút hoang mang nói:“Nếu vậy thì chắc là cô cũng biết mục đích chúng tôi đến đây đi?”

“Thanh vương giả chi kiếm này đã định sẵn chủ nhân là ngài, cho nên, ta vẫn luôn chờ ngày ngài đến.”

Ánh mắt Yimia lộ ra vẻ thuần thục không giống như bề ngoài,“Tuy nhiên, trước khi đưa cho ngài, ta có một yêu cầu nhỏ.”

“Chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ đáp ứng cô.” Arthur lập tức trả lời.

Yimia đảo một vòng con ngươi, nhìn thẳng vào Lâm Linh:“Ta muốn mượn một thứ của cô nương này, chỉ một ngày thôi.”

“Từ cái mạng nhỏ của tôi ra, gì cũng được.” Lâm Linh thốt lên.

Yimia nháy mắt mấy cái:“Chắc các ngươi cũng đang rất tò mò về hình dáng bên ngoài này của ta nhỉ? Nói cho các ngươi biết cũng chả sao, thật ra lúc còn trẻ ta đã bị dính một lời nguyền, cho nên chỉ có thể mãi mãi xuất hiện trong bộ dạng này. Nên ta muốn dùng thân thể của ngươi, để cho ta có thể một lần được cảm thụ thế giới này, chỉ cần một ngày là được rồi.”

“Ý của cô là trao đổi thân thể?” Lâm Linh lập tức liên tưởng vụ Arthur bị biến thành mèo kia.

Arthur hơi nhíu mi, đang tính nói cái gì, nhưng không ngờ Lâm Linh lại kiên định gật đầu:“Được, không thành vấn đề. Nhưng tôi cũng muốn cô phải giữ lời, ngày mai nhất định phải trao vương giả chi kiếm cho Arthur.” Arthur nhíu mày chặt hơn, ý bảo Lâm Linh không nên nói nữa, thấp giọng nói:“Đồ ngốc, cô đáp ứng nhanh thế.”

“Đừng lo, chỉ là đổi với nàng một ngày thôi mà.” Lâm Linh nhếch môi, cố gắng làm bộ không quan tâm.

“Ngươi đã đồng ý với ta rồi thì đừng có hối hận đấy.” Bên môi Yimia nở một nụ cười quỷ dị, hai tay khẽ động, một đạo ánh sáng màu xanh bao phủ quanh người Lâm Linh.

Sau một trận hoa mắt choáng váng, Lâm Linh vừa mở mắt ra, ngẩng đầu lên thì thấy thân thể của mình, nàng đột nhiên có một cảm giác kinh ngạc khi thấy một thế giới ngoài tầm nhìn của mình. Nhưng lần đầu tiên nàng phát hiện ra rằng, thì ra diện mạo cũng nàng thanh tú như thế.

“Có gì không đúng sao?” Giọng nói của Yimia truyền đến từ bên cạnh. Lâm Linh ngẩn người, giọng nói này…… Tại sao lại không phải phát ra từ thân thể của mình? Không phải nàng đã hoán đổi thân thể với Yimia sao?

“Sao vậy?” Trong giọng nói của Yimia mang theo tia cười ranh mãnh.

Lâm Linh quay mạnh đầu lại, kinh ngạc phát hiện Yimia đang cười hì hì nhìn mình, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Chẳng lẽ nàng không hoán đỏi thân thể với mình?

Lâm Linh mang một bụng nghi vấn, lại quay đầu nhìn về phía Arthur, nhất thời hút một hơi khí lạnh, oa!! Sao Arthur nhìn như người khổng lồ vậy! Đôi mắt màu tím kia như hai cái đăng lòe lòe sáng, thật là khủng khiếp!

“Yimia, chuyện này rốt cuộc là sao!” Arthur vừa mở miệng, đột nhiên nàng thấy như một tiếng động ong ong bên tai.

Yimia nhún vai không cho là đúng :“A, thi triển pháp thuật bị nhầm, nên không cẩn thận hoán đổi cô ta với thú cưỡi của ta rồi.”

Thú cưỡi? Trong đầu Lâm Linh hiện lên một sinh vật kỳ quái, thân thể không khỏi cứng đờ, chợt nhìn thấy thân thể của mình đang khom xuống, chống hai tay xuống đất nhảy cẫng lên, còn phát ra tiếng kêu ộp ộp.

Này, cái dạng này ~~ sau lưng nàng toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, chẳng lẽ hiện giờ mình đang ở trong……

Nàng kiềm chế trống ngực đang nhảy loạn, cúi đầu nhìn thân thể của mình một cái.

Chỉ một cái liếc mắt qua đó thôi đã khiến đôi mắt nàng tràn ngập vẻ ảo não. Trời đất quỷ thần ơi, Bồ Tát Thượng Đế Alla Thánh nữ ơi! Nàng, nàng cư nhiên bị biến thành một con cóc!

“Không được! Không được! Mau đem tôi trở về lại thân  thể của mình đi!!!” Lâm Linh đáng thương chảy nước mắt kêu to, nhưng âm thanh thoát ra chỉ là mấy tiếng ộp ộp, ộp ộp!

A a! Thật là không muốn sống nữa mà! Lúc Arthur biến thành mèo tốt xấu gì cũng nói được tiếng người, nhưng đến phiên nàng thì chỉ có thể ộp ộp kêu loạn!!!

“Tiên nữ Yimia, làm phiền cô trao đổi cơ thể bọn họ lại lần nữa đi.” Arthur đồng tình liếc nhìn con cóc một cái, trong con ngươi lưu động vài tia phức tạp.

“Ma pháp này một khi thi triển sẽ mất một thời gian mới có thể dùng tiếp được, nhưng ngài cũng không cần lo lắng, sáng mai ma pháp này sẽ tự biến mất thôi.” Yimia nháy mắt vài cái với Lâm Linh,“Đúng rồi, lần sau cô đừng có tùy tiện nói người khác là thứ gì kỳ quái nữa nha.”

Lâm Linh sửng sốt, lập tức nhớ lại lời mình đã nói lúc nãy, cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra là do cô tiên nữ này cố ý, cái này rõ ràng là trả thù mà!

Còn con cóc đang chiếm thể xác của Lâm Linh kia, hễ phát hiện thấy thứ gì ăn được là lại vươn đầu lưỡi, bắt lấy một con bướm, không do dự nuốt vào bụng.

A a! Lâm Linh thấy cảnh này thì tâm trạng hoàn toàn bị khủng bố, nhờ, thật mất vệ sinh a, sẽ bị tiêu chảy đấy!!

“Yên tâm, rạng sáng ngày mai, ta sẽ trả lại cơ thể cho ngươi.” Yimia vấy vầy chiếc gậy gỗ nhỏ trong tay, một đạo ánh sáng màu xanh bao phủ lấy nàng và “Lâm Linh” xuống nước.

Gió lẳng lặng thổi, như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Nước gợn nhộn nhạo trên mặt hồ, chỉ để lại một kỵ sĩ và một con cóc đang mắt to nhìn mắt nhỏ bên hồ.

Như cảm giác được điều gì đó, con cóc di chuyển thân mình, tìm cách chạy trốn khỏi tầm mắt của đối phương. Nói là di chuyển, thật ra là nhảy lên một chút vì nàng còn chưa quen với thân thể mới, phóc một cái nhảy xuống hồ.

“Lâm Linh, đừng lộn xộn.” Arthur nhanh chóng vươn tay muốn mò nàng lên.

Mắt thấy tay hắn cách mình càng ngày càng gần, Lâm Linh đột nhiên nghĩ tới mình bây giờ đang rất xấu xí, hơn nữa lại còn ở trước mặt người mình thích, chợt có cảm giác muốn trốn tới một chỗ nào đó mà hắn không tìm ra được, chờ ngày mai lại xuất hiện.

Nghĩ vậy, nàng cố sức quẫy trong nước, vụt một tiếng nhảy lên bờ, nhanh chóng biến mất sau bụi cỏ.

Con cóc đáng thương nhắm mắt nhắm mũi nhảy về phía trước, nhanh chóng bị chặn đường lại bởi một thứ đen xì.

Lâm Linh cúi gục đầu xuống nên không nhìn thấy rõ cái gì trước mắt, lớn tiếng nói hai câu ý bảo đối phương mau cút ngay.

Nhưng cái thứ đen tuyền đó chẵng những không nghe lời mà còn phát ra những âm thanh “tê tê” rợn người, .

Lâm Linh như ý thức được cái gì, cả người run rẩy ngẩng đầu thì thấy một con rắn sọc trắng đen đang giương mắt nhìn nàng, đôi mắt xanh thẳm ánh lên tia tham lam.

Nàng muốn chạy trốn, nhưng tứ chi lại như mất đi toàn bộ khí lực, toàn thân trong nháy mắt động cứng ngắc, không phản ứng được gì.

Con rắn kia cũng không hề dễ dàng tha cho con mồi của mình, vẫy vẫy cái đuôi, nhanh như chớp lao tới!

Trong lúc mảnh chỉ treo chuông, một đạo ngân quang xẹt qua mặt nàng, lúc nàng nhìn lại thì đã thấy thân thể của con rắn lớn hung ác kia không biết từ khi nào đã bị một thanh kiếm đâm xuyên xuống đất! Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay to xách ngược đến ngang tầm mắt, khiến nàng nhìn rõ được một khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Lúc này, trên gương mặt tuấn mỹ ấy như mang theo vài tia tức giận.

“Arthur……” Nàng thấp giọng thì thào.

“Cái cô ngốc này! Cô muốn chạy đi đâu trốn thế?” Arthur nắm chặt nàng, cố nén tức giận,“Có biết bộ dạng bây giờ của cô rất là nguy hiểm không! Có khi chết như thế nào cũng không biết ý!”

Không biết tại sao, mặc dù hắn đang tức giận, nhưng trong lòng Lâm Linh lại dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Nhưng cái tư thế chổng ngược này đang khiến đầu óc nàng hoa mắt choáng váng, nàng bất đắc dĩ ộp ộp vài tiếng phản kháng, nhưng hắn lại tạt vào mặt nàng,“Đây là trừng phạt!”

Bầu trời đột nhiên đổ mưa.

Những giọt mưa lạnh băng rơi lên người Lâm Linh, nàng ai oán thở dài một tiếng, chưa bao giờ nàng thấy những giọt mưa đánh lên người lại đau như thế, cứ như là bị người ta nện mấy quyền vậy.

Arthur cúi đầu nhìn nàng một cái, thuận tay nhét nàng vào trong ngực áo của mình. Hình như sợ nàng bị dính mưa, không quên kéo kéo áo che đi thân thể của nàng.

Lâm Linh sau một phen thiên hoàng địa chuyển lại được chui vào trong ngực áo ấm áp, nàng có chút kinh hoảng sợ té lấy hai chi trước nắm chặt áo hắn. Hắn nhẹ nhàng cúi đầu thấp xuống, khoảng cách gần đến nỗi khiến cho người khác sinh ra ảo giác ôn nhu.

Nàng bất giác lui lui thân mình, hiện giờ nàng đang là một con cóc vừa xấu xí lại vừa dơ bẩn, Arthur hắn, không để ý sao?

Ngay lúc nàng không biết làm sao, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói bá đạo kèm theo chút ôn nhu:“Bắt đầu từ bây giờ, cô cứ đợi bên cạnh ta, không được chạy loạn đầu hết, biết chưa?”

Tim nàng đánh “thịch” một cái, mơ hồ ngửi thấy mùi bách hợp tỏa quanh người hắn, phảng phất như hóa thành một làn sương ảo giác, ấm áp thấm vào cơ thể như một làn gió xuân.

Dù sao thì cũng đang mượn thân thể kẻ khác, thôi thì cứ tận hưởng chút giây phút ấm áp này đi.

“Biết rồi.” Nàng thấp giọng trả lời, nhưng Arthur lại nghe nàng nói mấy tiếng ộp ộp.

Nếu có ai đi ngang qua đây mà nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ không thể nào tin được. Một vị kỵ sĩ anh tuấn đang nở một nụ cười ôn nhu với một con cóc mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.

Tư thế đó vẫn tiếp tục được duy trì đến sáng ngày hôm sau.

Ánh sáng dần đẩy lùi màn đêm lạnh lẽo, xuyên qua những tán lá xum xuê rậm rạp của rừng cây, trong suốt mà lóa mắt.

Lâm Linh chậm rãi mở to mắt.

Tiếng hót êm tai của những chú chim trên những tán cây xanh trên đầu, từng giọt sương mát lạnh rơi tí tách lên môi của nàng, lạnh lẽo ẩm ướt.

Nàng nhanh chóng nhận ra mình vẫn đang nằm trong lòng của Arthur, vì vậy cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng nhắm hai mắt lại tiếp tục chờ đợi. Nhưng chỉ qua hai giây sau, nàng chợt phát hiện hình như có cái gì đó không đúng.

Arthur hình như cũng không còn lớn như vậy thì phải?

Đúng lúc đó, lông mi Arthur cũng hơi run lên, đôi đồng tử màu tím mở ra còn mang theo vài nét ngái ngủ, nhưng nhanh chóng bị vẻ kinh ngạc thay thế khi nhìn vào nàng.

“Lâm Linh cô –”

Đúng lúc đó, cuối cùng Lâm Linh cũng biết là lạ chỗ nào……

Hóa, hóa ra nàng đã trở lại cơ thể của mình!

Mặc dù không biết hồi phục lại từ khi nào, nhưng cái tư thế mập mờ trên người đối phương này khiến nàng thật sự hoảng loạn.“Tôi, tôi đã về lại bình thường, ha ha ~~” Nàng cười khan một tiếng, vội vàng té,ngã,lộn nhào, dáng vẻ ngượng ngạo đứng dậy. Arthur nhướng mi nhìn nàng, khóe miệng hơi giương một tia ý cười.
Bình Luận (0)
Comment