Các nha hoàn trong sân đều đang nhiều chuyện, nhưng chuyện này lại liên quan đến chuyện phòng the của lão gia và thái thái, Đoạn Viên Viên không hỏi thì bọn họ cũng không tiện mở lời.
Tử Quyên bèn líu lo kể chuyện cho nàng nghe.
Gần đây, Đoạn lão gia có gian díu với một ả kỹ nữ.
Ngày nào cũng chạy ra đầu làng để ăn hoành thánh, ở thôn Đoạn có nhà họ Đoạn, nói là thon nhưng lại giống như là khu vực giao nhau giữa nông thôn với thành thị hơn, ở đó cũng có một số cửa hàng nhỏ.
Người bị nghi ngờ là có gian tình với Đoạn lão gia là Lưu Trinh Nhi, chủ nhân của một quán hoành thánh, Lưu Trinh Nhi vốn là một kỹ nữ ở trong kỹ viện, khi đến tuổi chuộc thân, nàng ta đã rời khỏi Lương Châu và lưu lạc khắp nơi, mấy năm trước lưu lạc tới đây rồi định cư luôn ở đây.
Tất cả mọi người vẫn luôn sống yên ổn với nhau, ai ngờ Đoạn lão gia đột nhiên giống như người mất trí, một ngày không ăn hoành thánh của ả ta thì không thể chịu được, còn cãi nhau với Võ thái thái.
Tử Quyên sợ chuyện này sẽ liên lụy tới mình, nàng ta lo lắng đến mức hồn vía lên mây.
Nàng ta biết bản thân lớn lên cũng có chút xinh xắn, nhưng hoàn toàn không có ý định trèo lên giường của lão gia! Nhưng gần đây Võ thái thái nhìn thấy nàng ta như nhìn thấy quỷ, nha hoàn nào cũng đều sợ chết khiếp.
Ả kỹ nữ chết tiệt, Tử Quyên hận ả ta hơn bất kỳ ai khác, nếu như nàng ta lại bị bán đi một lần nữa, thì không biết bản thân sẽ phải lưu lạc tới nơi nào nữa!
Đoạn Viên Viên tuyệt đối không thể nào bán nàng ta đi được, cho dù là nuôi một con chó, nuôi mấy năm thì cũng sẽ có tình cảm, nếu như nàng ta thực sự có ý đồ với Ninh Tuyên, cuối cùng lại thành công.
Vậy thì chỉ có thể nói rằng Ninh Tuyên là người không ra gì, nếu không có Tử Quyên thì cũng còn có Hồng Quyên và Lam Quyên.
Nhưng nha đầu này đã sợ hãi đến mức khuôn mặt tròn trịa hồng hào cũng trở nên gầy gò, thấy tiểu thư cuối cùng cũng chú ý tới chuyện ở trong nhà, nàng ta ngày nào cũng ra đầu thôn để lân la dò hỏi từ những người ở bên ngoài, về nhà liền kể lại mọi chuyện cho Đoạn Viên Viên nghe.
Đoạn Viên Viên quan sát trong hai ngày, thấy Võ thái thái thường xuyên âm thầm khóc, trong lòng lập tức tin tưởng đến tám phần. Võ thái thái rất ít khi tức giận, hiện tại đến cơm cũng không muốn ăn cùng cha nàng nữa, chẳng phải là rất buồn hay sao?
Di nương Trần coi Đoạn Viên Viên như đại tiểu thư nhà họ Ninh, còn Đoạn Viên Viên cũng coi Võ thái thái như mẹ ruột của mình, trước khi nàng xuất giá mà lại xảy ra chuyện như vậy, thì nửa đời sau bà ấy sẽ không thể ngủ ngon được!
Nàng muốn đi gặp Lưu Trinh Nhi, muốn tiền hay là chuộc thân gì cũng được, chỉ cần không dây dưa với Đoạn lão gia nữa thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Vừa hay, nàng cũng muốn xem thử Đoạn hoành thánh có bắt nạt Tiêu lệ nương hay không.
Lưu Trinh Nhi không treo lồng đèn đỏ để làm ăn nghiêm túc, khi ả ta không treo lồng đèn đỏ nữa, Đoạn Viên Viên bèn lén lấy trộm y phục của Dụ ca nhi, bí mật dẫn theo Tử Quên đi tới quán hoành thánh của Lưu Trinh Nhi để gặp Tiêu Lệ Nương.
Tiêu lệ nương vẫn còn nhỏ nhắn và gầy gò, nhưng mà sắc mặt đã hồng hào hơn rất nhiều.
Đoạn Viên Viên chỉ xuất hiện một lần, nhưng lớp trang điểm sa tanh của nàng vẫn luôn đè nặng trong trái tim của lão thái thái.
Mỗi khi không muốn động phòng, Tiêu Lệ Nương đều nói rằng nàng ta muốn nói chuyện với Đoạn Viên Viên, vì sợ rằng tinh thần không tốt của nàng ta sẽ chọc giận nàng.
Tiêu Lệ Nương dáng người nhỏ nhắn, bình thường chỉ biết kêu lên đau đớn.
Đoạn hoành thánh càng muốn có tiền hơn là muốn động phòng với nàng ta, có tiền thì muốn bao nhiêu vợ cũng được! Hầu hết thời gian đều là do nàng ta tự nguyện.
Đương nhiên, cũng có chút phiền phức mới, những người gác cổng đã dọa cho Đoạn hoành thánh sợ mất vía, bọn họ không dám động tới Tiêu lệ nương nên đã cô lập nàng ta.
Làm sao mà một người thường có thể nói chuyện với thần tiên được chứ?
Lỡ như Tiêu Lệ Nương quay đầu lại nói xấu Đoạn đại tiểu thư thì phải làm sao đây?
Nhưng Tiêu Lệ Nương cũng chẳng quan tâm, nàng ta cảm thấy ở một mình vẫn thoải mái hơn.
Hai người ngồi trước cửa quán hoành thánh để nói chuyện phiếm, len lén quan sát Lưu Trinh Nhi.
Lưu Trinh Nhi mặc một chiếc váy màu đỏ thắm, mái tóc được búi cao, dung mạo xinh đẹp như hoa hải đường, dù không di chuyển cũng có thể toát lên vẻ yêu kiều và diễm lệ.
Ả ta lấy một cái nồi lớn, nước dùng nóng hổi đang sôi ùng ục ở bên trong, thịt bò, thịt lợn, lòng ruột béo bở chất đầy ba chiếc thùng lớn, từng bát hoành thánh được múc ra, động tác nhanh nhẹn, gọn gàng đến nỗi nhìn vào không giống với một người từng làm bán thân.
Trong quán có một người đàn ông cao lớn đang ngồi ăn hoành thánh, cầm một con dao ở trên tay, đế giày của hắn ta cao hơn những người xung quanh, vừa nhìn là biết hắn ta là người làm quan, đến lúc tính tiền, hắn ta ném những đồng tiền đồng xuống đất.
Đoạn Viên Viên nhận ra hắn ta, đây là người đứng đầu trong trấn, họ Hà. Năm nào nàng cũng cùng Đoạn lão thái gia đến tận cửa để chúc mừng năm mới.
Tiêu Lệ Nương không giống với những người phụ nữ khác, ngày nào cũng ra bên ngoài để kiếm sống, nàng ta biết rất nhiều thứ, bèn nói với nàng rằng người đó là người tốt, muốn cưới Lưu Trinh Nhi về làm vợ, nhưng ả ta tiêu tiền cũng không chịu ngủ cùng, chỉ trò chuyện với hắn ta, còn nói là đang tiết kiệm tiền để kết hôn với ả ta.
Nhưng không biết vì lí do gì, Lưu Trinh Nhi vẫn luôn từ chối kết hôn.
Bởi vì chuyện này, nên xung quanh có rất nhiều người phụ nữ đến mua hoành thánh của ả ta. Cho dù có có lời ra tiếng vào như thế nào, cũng không thể nào sánh bằng việc có một người đàn ông đội mũ quan đến đây một, hai lần mỗi tháng để canh chừng ả ta bán hoành thánh.
Người trong thôn đều coi hắn ta là tình nhân chính thức của ả ta, người đàn ông nào lại dám cả gan đội mũ xanh cho quan lão gia chứ?
Lưu Trinh Nhi rất giỏi lấy lòng người khác, gặp người nào nói lời nấy, giá bánh hoành thánh của ả ta mỗi ngày đều khác nhau, đàn ông đối xử tốt với ả ta thì bán với giá cao, những người đối xử không tốt với ả ta thì bán với giá càng cao hơn.
Đối với những người phụ nữ ở xung quanh thì bán với giá bình thường, quy củ đến mức không thể chê vào đâu được, hoàn toàn không bị lộ chút nào. Thỉnh thoảng, ả ta cũng sẽ đem đậu hũ khô và hoành thánh đi cho những người hàng xóm xung quanh.
Sống ở đây được mấy năm, hàng xóm xung quanh được ả ta giúp đỡ rất nhiều, trong lòng dần dần cũng chấp nhận Lưu Trinh Nhi, ả ta có chỗ dựa, chỉ cần không động tới người quen, thì ả ta muốn làm gì cũng được!
Đoạn Viên Viên muốn học theo Lỗ Trí Thâm, bước vào gọi một bát hoành thánh nước cay, cho hành lá vào rồi lại nói không muốn ăn hành lá, nếu không có hành lá thì lại nói là quá mặn, nếu như Lưu Trinh Nhi không nhịn được thì sẽ cãi nhau với nàng.
Ả ta không thể nhịn được thì nhà họ Đoạn cũng không thể nhịn được, Lưu Trinh Nhi chắc chắn sẽ không thể tiếp tục sống ở trong thôn này được nữa, chỉ có thể dọn đồ mà rời đi.
Không ngờ Lưu Trinh Nhi lại xinh đẹp như vậy, lại còn có tài nấu nướng, múc hai bát hoành thánh đầy ắp cho Đoạn Viên Viên và Tiêu Lệ Nương, thịt bò, lòng ruột chất đầy ú ụ.
Tiêu Lệ Nương sống đến ngần này tuổi, số lần nàng ta được ăn no bụng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nàng ta thầm nghĩ đến việc sẽ vùi đầu ăn hai miếng rồi sẽ lật bàn, kết quả là không để ý mà ăn liền đến mức xung quanh miệng xuất hiện một vòng dầu ớt đỏ au, trong bát cũng đã hết sạch nước dùng.
Lưu Trinh Nhi sững sờ một lát, thốt lên một tiếng “trời ơi”, rồi lại đứng dậy múc cho nàng ta thêm một bát nữa, Tiêu Lệ Nương vẫn ăn đến mức toát hết mồ hôi trên trán.
Đoạn Viên Viên không thể trách nàng ta được, nàng ăn thử một miếng cũng thấy rất ngon, hoành thánh vừa mềm vừa dai, mỗi một cái đều thấm đẫm dầu ớt, lòng ruột cũng được xửa lý rất sạch sẽ, ăn vào liền có thể cảm nhận được độ tươi ngon.
Người Trung Quốc có câu “không lãng phí thức ăn”, năm chữ này đã ăn sâu vào trong máu thịt của họ, Tiêu Lệ Nương khi còn nhỏ, không nhịn được cũng là chuyện bình thường.
Lưu Trinh Nhi thấy nàng chỉ ăn một miếng, hai mắt rưng rưng nước mắt hỏi: “Mùi vị không hợp khẩu vị của tiểu thư sao?”
Đoạn Viên Viên nhìn khuôn mặt này, dù có muốn thì nàng cũng không thể làm như Lỗ Trí Thâm được, nàng thở dài một tiếng, đặt tiền lên bàn, hỏi ả ta: “Vị quan lão gia kia đối xử với ngươi không tốt sao? Sao ngươi không chịu gả cho hắn ta?”
Lưu Trinh Nhi nhận ra Đoạn Viên Viên, nhà họ Ninh rước nàng về nhà một cách long trọng đến mức ngay cả con gái của huyện lệnh cũng không thể nào sách bằng.
Ả ta cũng nhớ đến Đoạn lão gia, vừa nghĩ ả ta liền hiểu ra lý do mà nàng đến đây.
Có rất nhiều phụ nữ tìm đến quán của ả ta để tìm chồng hay chồng sắp cưới của mình, nhưng đây là lần đầu tiên ả ta gặp được một tiểu thư không hề giận dữ, tự mình dập tắt lửa giận.
Lưu Trinh Nhi đảo mắt, cười nói: “Tuy xuất thân của ta là một kỹ nữ, nhưng không phải là hạng người ti tiện! Sao có thể thấy một người đàn ông đối xử tốt với ta thì ta liền gả cho hắn được? Ai lại thèm làm chính thất của những tên đàn ông hôi hám đó chứ!”
Một người đàn ông làm sao có thể bằng nhiều người đàn ông được, muốn chọn ai thì chọn, tự do tự tại không tốt sao?
Lưu Trinh Nhi lăn lộn trong chốn phong trần nhiều năm, cũng từng mang theo của hồi môn đi làm thiếp của người ta mấy lần, nhưng thời gian dần trôi cũng thấy rất nhàm chán.
Trói buộc ở bên cạnh một người đàn ông thì có ý nghĩa gì chứ?
Ả ta thà rằng lúc nào rảnh rỗi thì treo đèn lồng đỏ lên, tìm một người đàn ông vừa ý để vui vẻ một đêm.
Lưu Trinh Nhi dám mở quán ở đây cũng là vì có chỗ dựa, huyện lệnh thỉnh thoảng lại muốn ăn hoành thánh của ả ta, đương nhiên ả ta muốn ở đâu thì ở.
Ai ngờ tên quan lão gia nhỏ bé này lại lẽo đẽo đi theo ả ta đến tận cùng quê này, đuổi cũng không chịu đi?
Tiêu Lệ Nương cũng thấy khó hiểu, nàng ta nghĩ rằng nếu như mình tìm được một người đàn ông, chỉ cần đẹp trai, đối xử tốt với mình, chắc chắn nàng ta sẽ không chút do dự mà ôm đồ đạc đến ở cùng hắn ta ngay mà không nói một lời.
Đoạn hoành thánh cũng là người bán đồ ăn, thường xuyên qua lại với Lưu Trinh Nhi, hắn ta biết Tiêu Lệ Nương là do hắn ta mua về làm vợ, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không muốn trở về.
“Thế nào là tốt? Không bị đánh đập là tốt? Cho ngươi ăn là tốt?” Lưu Trinh Nhi tiễn khách xong, kéo ghế ngồi xuống cười nói: “Ta không cần! Tiểu thư đừng thấy ta xuất thân từ lầu xanh mà nghĩ ta không ra gì, nói thật thì trên đời này thì ai tốt hơn ai chứ? nói thật thì ai sạch sẽ hơn ai chứ? Một người đàn ông không được thì đổi người khác! Bám víu vào một gã đàn ông thì được cái gì chứ?”
Những lời này như nói trúng tim đen của Tiêu Lệ Nương, trên mặt nàng ta lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Lưu Trinh Nhi là người như thế nào, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể vét sạch túi tiền của đàn ông, chỉ cần động não một chút là biết ngay tiểu thư này đã phải chịu đựng rất nhiều uất ức ở dưới tay của Đoạn hoành thánh, nàng ta luôn muốn chạy trốn.
Ả ta nói: “Nếu như ngươi muốn đổi một người đàn ông khác, ta cũng không thể ngăn cản được, ngươi cứ chờ xem tỷ tỷ của ngươi có thể làm được gì!”
Đoạn Viên Viên cảm thấy khắp nơi đều có nhân tài, nàng bèn vểnh tai lên nghe những gì mà ả ta nói.
Tiêu Lệ Nương trợn mắt hỏi ả ta: “Sao ngươi lại muốn giúp ta?”
Bản thân Lưu Trinh Nhi là người phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, đương nhiên cũng thích loại người giống như mình, chỉ sợ nói ra những lời này thì sẽ khiến cho hai người họ không vui, bèn nói: “Lão nương muốn làm gì thì làm! Ai quan tâm các ngươi nghĩ cái gì?”
Đoạn Viên Viên nói: “Vậy ngươi muốn cái gì?” Biểu ca từng nói, chỉ cần mình có thứ mà người kia muốn, thì có thể sai khiến người này làm mọi việc.
“Để ta lo liệu chuyện này cho, nếu như sau này các ngươi còn nhớ đến ta, đợi đến khi ta đau ốm mà chết đi, ngươi là tiểu thư nhà giàu có, có lang quân tốt ở bên cạnh, mỗi người bỏ ra hai đồng bạc, tìm một chiếc quan tài mỏng rồi chân cất ta, quanh năm, thỉnh thoảng đốt cho ta ít hương hỏa, để ta không phải chịu đói ở dưới suối vàng là được rồi.” Lưu Trinh nhi nói.
Ả ta sợ rằng sẽ không ai nhặt xác giúp cho mình.
Đoạn Viên Viên thở dài một tiếng, cúi đầu ăn hoành thánh một cách ngon lành, sau đó thì lấy ra một ít tiền đồng rồi đặt lên bàn.
Một người phụ nữ phóng khoáng như vậy, trách không được ngày nào cũng có người vung tiền để mua hoành thánh của ả ta để ăn.
Hiện tại Tiêu Lệ Nương không làm việc nhà quá nhiều, nàng ta cũng dựa vào việc may vá thêu thùa để kiếm thêm chút tiền, khi thấy Đoạn Viên Viên đưa tiền thì nàng ta cũng vội vàng làm theo.
Lưu Trinh Nhi đếm số tiền đồng, không ngờ hai tiểu thư này cho còn nhiều hơn cả vị quan lão gia kia.
“Vậy mà ngày nào cũng dám tới ăn thịt của chúng ta!” Song Nhi nhấp một ngụm nói: “Hắn ta còn dám nói là thật lòng với tỷ tỷ! Một tên quan lão gia cho tiền còn ít hơn số tóc mà hắn nhổ được từ trên đầu của một tiểu thư tội nghiệp!”
“Không phải là đến một ngày thì chúng ta bán một ngày, có thể sử dụng hắn ta như một chỗ dựa không phải là được rồi sao? Cần gì phải thật lòng?” Lư Trinh Nhi bóc một đĩa cam cho nàng ăn: “Chuyện này cũng rất khó nói, biết đâu hôm nay tỷ tỷ ngươi lại gặp được vận may, cũng có thể nhận được chút yêu thích thì sao!”
Đoạn Viên Viên đi đến một quán bán hoành thánh rồi trở về, đoán chừng Lưu Trinh Nhi sẽ không để ý đến Đoạn lão gia nữa, nhưng mà Võ thái thái thì vẫn sẽ thấy đau lòng.
Phải làm sao bây giờ?
Kết quả là, khi nàng về đến nhà thì thấy hai người họ đã làm hòa rồi.
Tử Quyên nói rằng, Đoạn lão thái gia đã cắt hết tiền bạc cho Đoạn lão gia, đồng thời để Đoạn Dụ tan học là trở về xem sổ sách, không cho Đoạn lão gia can thiệp vào chuyện gì nữa.
Đối với Đoạn lão gia, không ăn ở chỗ của Lưu Trinh Nhi thì rất phí, ả ta vừa xinh đẹp, nấu ăn lại rất ngon, nhưng Lưu Trinh Nhi không thể nào sánh bằng một đầu ngón tay của nhà họ Đoạn, gia sản này là do ông ta vất vả lắm mới có thể gây dựng được, sao có thể con trai lên thay thế để gánh vác cơ nghiệp như vậy được!
Đoạn lão gia lại trở thành người đàn ông mẫu mực của gia đình. Võ thái thái cũng coi như không có chuyện gì xảy ra.
Đoạn Viên Viên hỏi bà ấy: “Mẹ, mẹ không còn buồn nữa sao?”
Võ thái thái nói: “Còn có thể làm gì nữa, cứ nhắm mắt cho qua vậy thôi! Dù sao thì cũng không thể tách rời được!”
Những năm trước, ông ta cũng không phải là chưa từng ngủ với nha hoàn, người cũng đã già rồi, ai còn thèm ngủ với ông ta nữa chứ?
Tử Quyên lén lút nói với nàng, trong phòng của Võ thái thái đã được thay thế bằng một chiếc gối rỗng, Đoạn lão gia hoàn toàn bị thất sủng rồi.
Đoạn Viên Viên suýt chút nữa thì sặc nước, nói: “Không nói chuyện này nữa!”
Quán hoành thánh của Lưu Trinh Nhi vẫn buôn bán rất tốt, Đoạn hoành thánh thường xuyên vào thành để bán hàng, Lưu Trinh Nhi thường nhờ hắn ta mua kim chỉ về.
Đoạn hoành tháng nhìn bộ y phục bằng vải sa y màu trắng, đôi giày vải sa y xanh của Lưu Trinh Nhi, trong lòng nóng như lửa đốt.
Chỉ là những người khách từng qua đêm với Lưu Trinh Nhi đều là những chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú, còn Đoạn hoành thánh thì lúc nào cũng lôi thôi, nhếch nhác, hắn ta giống như một tên xã hội đen có việc cần làm, hoặc một tên khốn gì không có việc gì làm, hắn ta không đủ can đảm, dành dụm mấy năm trời cũng không dám đi tìm thú vui.
Song Nhi đang rửa bát đũa ở trước cửa, thấy Đoạn hoành thánh vừa bước vào liền hắt thẳng chậu nước bẩn vào người hắn ta.
Lưu Trinh Nhi phá lệ mời hắn ta vào ăn cơm, còn tự mình thay quần áo cho hắn ta, cởi đồ cho Đoạn hoành thánh cho đến khi không còn một mảnh vải che thân, bảo hắn ta đi tới bồn tắm ở trong nhà để tắm rửa.
Đoạn hoành thánh chưa từng gặp người phụ nữ nào như Lưu Trinh Nhi ở trong đời, nằm trong bồn tắm và ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, trong lòng vừa tính toán xem phải tốn bao nhiêu tiền thì mới có thể được ngủ với ả ta một lần.
Lưu Trinh Nhi ở bên kia nghe thấy tiếng động ở trong phòng tắm, liền cùng Song Nhi lục lọi quần áo của hắn ta, Song Nhi khinh bỉ nói: “Lão già này mà cũng xứng được nằm chung giường với tỷ tỷ hay sao.”
Lưu Trinh Nhi chậm rãi sờ sờ túi quần áo của hắn ta, nói với nàng ta: “Sau này để ngươi tự đích thân đánh rồi đuổi hắn ta ra ngoài.”
“Đánh hắn ta làm bẩn tay ta.” Song Nhi không muốn làm, nàng ta có cách khác để giúp ả ta trút giận.
Hai người chủ tớ không bao lâu sau đã tìm thấy một chiếc yếm đỏ, trên đó còn có chữ do chính tay Tiết đại thẩm thêu.
Hai người này lén lút qua lại với nhau, Lưu Trinh Nhi đã nhìn thấy từ rất lâu rồi.
Thứ này những người khác không nhận ra, nhưng chồng của bà ta chắc chắn sẽ có ấn tượng, lấy nó ra là có thể định tội ngay.
Đoạn hoành thánh thay quần áo xong xuôi, đợi mãi vẫn không thấy Lưu Trinh Nhi ở đâu, Song Nhi gọi hắn ta ra ngoài cửa, nói rằng tỷ tỷ đang đợi gấp!
Không ngờ vừa mới đi qua lại bị hắt một chậu nước lạnh vào người, hắn ta vừa mới tắm nước nóng xong, bị dội nước lạnh như vậy, về đến nhà hắn ta liền đổ bệnh, không thể dậy được.
Lưu Trinh Nhi lại giở trò cũ ra, hắt nước bẩn vào người Tiết đại thẩm, Tiết đại thẩm này cẩn thận hơn so với những người khác, từ chối tắm rửa ở trong nhà của ả ta.
Lưu Trinh Nhi chỉ đành cúi đầu, để lộ một đoạn yếm đỏ ở trên người, Tiết đại thẩm nhìn thấy chiếm yếm đỏ là của mình, liền túm lấy rồi mắng ả ta: “Ả tiện nhân, thứ này là ở đâu ra vậy?”
Lưu Trinh Nhi thở dài một tiếng, nói: “Đây là do Đoạn hoành thánh để lại ở chỗ ra, lúc đi quên không mang theo.”
Tiết đại thẩm ngẩn người một lát, sau đó mới kinh ngạc thốt lên: “Hắn ta không được, sao ngươi lại dùng được chứ?”
Lăn lộn trong chốn phong trần bao nhiêu năm, tại sao ả tiện nhân này lại để ý đến tên vô dụng đó như vậy chứ, sớm nói ra thì bà ta nhường lại cho ả ta không phải là tốt hơn sao?
Lưu Trinh Nhi không ngờ bà ta lại như vậy, suýt chút nữa thì lật thuyền trong mương, vội vàng thanh minh: “Là do hắn ta uống say, muốn chết nhưng không thành, vừa hay bị ta bắt gặp! Tẩu tử, ngươi phải cẩn thận, tên khốn đó muốn kéo ngươi chết chung đấy!”
Sắc mặt Tiết đại thẩm tái nhợt, vội vàng hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Lưu Trinh Nhi nói: “Hắn ta yêu tẩu tử nhưng không có được ngươi, vì yêu sinh hận, hắn muốn nắm thóp của ngươi để tố cáo ngươi, để ngươi chết chung với hắn!”
Sắc mặt của Tiết đại thẩm trắng bệch, vội vàng rút chiếc khăn tay màu đỏ tươi từ trong người ra, ném xuống đất, nói: “Hắn ta dám!”
Lưu Trinh Nhi nhìn thấy ở trên chiếc khăn tay đó quả nhiên cũng có nét chữ nguệch ngoạc của Đoạn hoành thánh, biết rằng chuyện này đã thành công được một nửa, ả ta mỉm cười nhặt thứ đó lên, nói: “Ta tìm ngươi chính là vì chuyện này, chúng ta hãy ném thứ này vào bếp lò để đốt nó đi, biến nó thành tro bụi rồi thì ai còn nhớ về nó được nữa chứ?”
Tiết đại thẩm đứng dậy định rời đi, Song Nhi đang nhóm lửa, cầm lấy đồ, ngăn bà ta lại, cười nói: “Bếp lò này khó nhóm lửa lắm, tẩu tử cứ để đó cho ta, nếu không yên tâm thì cứ đứng ở bên cạnh nhìn là được.”
Nói xong, nàng ta cầm dao gõ vào miếng vải kia, đợi đến khi lửa cháy bùng lên, liền quay người lại, lấy ra một miếng vải tương tự rồi ném vào trong đó.
Hai miếng vải có thể lớn đến mức nào, chỉ trong chớp mắt đã bị ngọn lửa thiêu rụi.
Tiết đại thẩm hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cầm theo một bông hoa gai tiêu và một con dao thịt đầu heo để cảm ơn.
Lưu Trinh Nhi đã làm mọi chuyện đến nước này, nhận đồ của bà ta cũng chỉ thêm áy náy, nên ả ta đã từ chối không nhận.
Tiết đại thẩm thấy ả ta không tham tiền bạc, lại thấy Đoạn hoành thánh vẫn đang mê man bất tỉnh ở trong nhà, mấy ngày rồi vẫn không dậy nổi, miệng còn không ngừng nói mấy lời tục tĩu, đây chẳng phải là sinh bệnh tương tư vì ả ta hay sao?
Tiết đại thẩm tự ngắm bản thân ở trong gương, thở dài một tiếng, thật đáng tiếc cho tấm chân tình của hắn ta.
Nhưng bà ta chỉ muốn chơi đùa vui vẻ một chút thôi! Hoàn toàn không có ý định chịu trách nghiệm, nhưng khi nghĩ tới điều này, bà ta thực sự sợ rằng hắn ta sẽ kéo bà ta chết cùng, không ngừng mắng chửi Đoạn hoành thánh một trận ở trong lòng.
Cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga, chỉ là một tên yếu đuối như tôm tép mà cũng muốn cưới bà ta về làm vợ!
Đoạn hoành thánh sau khi khỏi bệnh, cũng đã biết bản thân không thể nào với tới Lưu Trinh Nhi được, vợ của hắn ta thì giống như một người chết, hắn ta bèn nghĩ tới Tiết đại thẩm, nhưng tìm khắp nơi cũng không thể tìm thấy tín vật mà Tiết đại thẩm đã đưa cho mình, do dự mấy lần cũng không dám tìm đến tận cửa, thỉnh thoảng có thể gặp nhau ở trên đường, lần nào gặp cũng bị làm cho bẽ mặt.
Tiết đại thẩm nghĩ rằng không còn chứng cứ gì nữa nên bà ta không sợ hắn ta, chỉ cần Đoạn hoành thánh đến gần, bà ta liền lớn tiếng kêu cứu.
Danh tiếng của Đoạn hoành thánh đã bị hủy hoại, việc buôn bán của hắn cũng dần sa sút.
Sau một thời gian dài trôi qua, hai người hận không thể nào ăn tươi nuốt sống đối phương.
Lưu Trinh Nhi thấy hai người đã trở mặt thành thù với nhau, không thể có cơ hội nói chuyện rõ ràng với nhau. Lúc này ả ta bèn cầm tín vật của hai người họ, uốn éo như rắn nước đi tới nhà họ Đoạn, đưa chúng cho Tiêu Lệ Nương.
Ả ta vắt chéo chân, ăn một bát hoành thánh thật to, nói với Tiêu Lệ Nương: “Đây chính là số mệnh của ngươi, sau này nếu như nhìn trúng người đàn ông oai phong lẫm liệt nào, thì cứ đi theo hắn ta! Tên khốn kia dám bắt nạt ngươi, không đánh chết hắn ta thì cũng phải lột sạch da hắn ta ra!”
Tiêu Lệ Nương nắm chặt tín vật ở trong tay, tim đập thình thịch.