Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng phát hiện ra bản thân không có cách nào khác ngoài việc chấp nhận.
Đoạn Viên Viên cảm thấy con đường này thật dài đằng đẵng, di nương Trần vỗ vỗ tay nàng, tự mình đi ra ngoài xem thử, thấy chỉ có nhị lão gia và mấy đứa con trai, bà ấy liền thở phào nhẹ nhõm, trong mắt thậm chí còn ngấn lệ.
Chỉ có nữ nhân mới hiểu được nỗi khổ của nữ nhân, chỉ có người từng trải qua mới hiểu được cảm giác bất lực khi phải chấp nhận.
Di nương Trần cười kéo Đoạn Viên Viên đến, nói: “Không biết tên tiểu tử nào ăn nói hàm hồ như vậy, ngày mai ta nhất định phải đánh cho hắn một trận! Ca ca con không sao cả, chỉ là mấy người bọn họ uống say thôi!”
Đoạn Viên Viên nhìn Ninh Tuyên đang đứng bên cạnh kiệu, bước tới thanh toán tiền nong, sau đó đỡ hắn đi vào nhà, nhân lúc không ai chú ý, nàng còn cúi đầu ngửi thử xem trên người hắn có mùi gì lạ hay không, mãi đến khi không ngửi thấy mùi son phấn, nàng mới yên tâm phần nào.
Ninh Tuyên nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, trong lòng biết rõ mẫu thân và biểu muội đang nghĩ gì, không khỏi bật cười, ai mà muốn chết đến mức dám đưa thứ dơ bẩn, hôi hám đến gần hắn chứ? Hắn không những không uống rượu bừa bãi, mà còn làm một phen Liễu Hạ Huệ* đấy!
*柳下惠 – Liễu Hạ Huệ - nổi tiếng là chính nhân quân tử.
Ninh nhị lão gia kéo hắn uống rượu, uống đến say mèm rồi gọi hai kỹ nữ đến tiếp rượu.
Hai kỹ nữ kia không chịu đến, nói là thân thể không thoải mái. Ông ta cảm thấy mất mặt trước mặt cháu trai nên cầm thiếp mời đến nha môn nhờ hai nha dịch đi bắt người.
Hai kỹ nữ run rẩy bước vào cửa quỳ lạy, trên đường đi bị gió thổi, một người run cầm cập, người còn lại thì mặt mũi xanh xao.
Ninh nhị lão gia còn muốn hắn chọn trước một người, Ninh Tuyên đứng dậy bỏ đi, còn khuyên ông ta nên thôi đi, nữ nhân trong kỹ viện ai biết được có mắc bệnh gì hay không?
Lỡ như chết vì hoan lạc thì chẳng phải là trở thành trò cười cho cả Thành Đô hay sao?
Ninh nhị lão gia say rượu, nói không sao cả, trước khi đến đều bắt bọn họ tắm rửa sạch sẽ rồi, nói xong thì ôm hai kỹ nữ vào phòng quậy phá một trận.
Hai kỹ nữ kia thật sự là thân thể không thoải mái, trời lạnh, bọn họ nhận ít khách, không biết tại sao lại bị bệnh, ăn cơm cũng không ngon miệng.
Tú bà cũng sợ xảy ra chuyện, đặc biệt cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày, còn sắc thuốc cho bọn họ uống.
Hai nha dịch kia vào cửa còn giở trò lưu manh một lúc mới chịu đi bắt người.
Hai kỹ nữ tự mình tắm rửa sạch sẽ, thấy Ninh nhị lão gia không chịu tắm, chỉ đành lấy khăn ra lau cho ông ta, sau đó mới chịu nằm xuống.
Ninh Tuyên lạnh lùng nhìn, nghĩ đến phụ thân mình cũng như vậy, loại người đầu óc chỉ toàn nghĩ đến chuyện giường chiếu này, sao có thể cùng chung sống với hắn được chứ? Nhưng chuyện như vậy, phàm là gia đình giàu có, quyền quý nào mà chẳng có.
Ninh Tuyên nghĩ đến đã thấy buồn nôn, cả ngày hôm nay chẳng thiết ăn uống gì.
Đoạn Viên Viên thấy hắn im lặng nãy giờ, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, tưởng hắn say rượu nên sai người đi nấu canh giải rượu.
Ninh Tuyên ở bên ngoài không tiện nói chuyện với nàng, chỉ đành đưa gói hạt dẻ rang đường cho nàng, Đoạn Viên Viên sờ thử, thấy vẫn còn nóng hổi.
Ninh Tuyên nói: “Ta đã chạy hai con phố mới tìm được người rang cho nàng đấy, gió lạnh thổi đến mức tay ta lạnh cóng rồi.”
Nói xong, hắn bóc một viên bỏ vào lòng bàn tay nàng.
Đoạn Viên Viên vừa ăn hạt dẻ, cảm nhận vị ngọt ngào lan tỏa, nàng biết trong lòng biểu ca có nàng, ít nhất là hôm nay hắn sẽ không ra ngoài làm bậy.
Ninh đại đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thán: “Tình cảm của tiểu phu thê thật tốt!”
Hắn cũng sắp thành thân rồi, nhưng vẫn chưa biết tính tình của thê tử như thế nào, hôn nhân do phụ mẫu sắp đặt, cả ba huynh đệ bọn họ đều do phụ thân tự mình quyết định, ngay cả thê tử trông như thế nào cũng không biết đã bị định đoạt rồi.
Nhà nhị phòng không có nhiều nhà cửa như đại phòng, sau này mấy huynh đệ phân chia, hai đứa em trai ít nhất cũng phải chiếm mất của hắn không ít.
Chung quanh đều là hạ nhân, lại đang ở ngoài đường, Đoạn Viên Viên không lên tiếng đáp lời.
Ninh Tuyên nhíu mày, thấy hắn trêu chọc Viên Viên, trong lòng mắng thầm một trận rồi kéo thê tử vào nhà.
Nhị lão gia đi theo phía sau, chân nam đá chân chiêu được người dìu vào đại phòng, phá lệ đi thăm lão phu nhân một lần.
Lão phu nhân gần đây không nói không rằng, ông ta cũng sợ bà ta đột nhiên đi đời nhà ma, đến lúc đó phải ở nhà chịu tang ba năm, ba đứa con trai nhỏ làm sao đấu lại Ninh Tuyên được?
Lão phu nhân giờ đây giống như cái bếp nguội, không được nhúng tay vào việc quản lý, cũng không thể tùy tiện nói năng gì.
Mấy nha hoàn bị bà ta hành hạ mấy năm trời, vốn dĩ mong bà ta sớm chết đi, mấy ngày nay đến phòng bếp lấy thức ăn đều bị liếc mắt, cũng không ai dâng hiếu gà vịt cá thịt, lúc này mới bừng tỉnh, lão phu nhân mới là cây hái ra tiền của bọn họ, bây giờ bà ta không thể động đậy, chỉ cần không chết, chính là lúc bọn họ sống sung sướng.
Lão phu nhân dần dần không nói được nữa, Loa Nhi sợ cho bà ta uống thuốc sẽ bị sặc chết, nhớ đến lão phu nhân thích nhất là được người khác xoa bóp chân, mỗi lần xoa bóp đều phải kêu lên một tiếng.
Chỉ cần bà ta còn kêu được, chứng tỏ cổ họng vẫn ổn.
Loa Nhi bèn cùng tiểu nha hoàn, một người ra sức xoa bóp chân cho lão phu nhân, một người đổ thuốc vào miệng bà ta.
Cuối cùng lão phu nhân cũng qua khỏi, nhưng hai bàn chân bị xoa bóp đến mức bầm tím, thậm chí còn bốc mùi.
Loa Nhi không dám để đại phu biết chuyện, mỗi đêm đều lén lút bôi thuốc mỡ cho bà ta, đau đến mức lão phu nhân lăn lộn trên giường kêu la thảm thiết.
Tiểu nha hoàn sợ bị chủ tử phát hiện, sợ hãi khóc nức nở.
Lão phu nhân đêm nay có chút tỉnh táo, bà ta không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, liền hỏi: “Tự nhiên sao lại khóc lóc giữa đêm hôm thế này? Ta còn chưa chết mà!”
Tiểu nha hoàn bị bà ta dọa cho giật mình, bắt đầu nấc lên từng hồi, nhưng cũng không dám không trả lời, bèn nói: “Lão phu nhân, nô tỳ nhớ nhà.”
Nhà nàng ta vốn dĩ có phụ thân mẫu thân, còn có hai đệ đệ, bởi vì mùa đông năm ấy trong nhà không có gạo nấu cơm, đành phải bán nàng ta đi để đổi lấy ít gạo, bột mì. Trước khi đi, mẫu thân nói xin lỗi nàng ta, sau lưng phụ thân và đệ đệ mua cho nàng ta một quả bí ngô già ở ven đường để ăn dọc đường.
Bí ngô để được lâu, nàng ta phải mất bảy tám ngày mới ăn hết.
Tối nay, nàng ta ăn cháo bí ngô thừa của lão phu nhân, ăn xong lại nhớ đến mẫu thân.
Lão phu nhân nói: “Ngươi còn nhớ đường về nhà không? Lão bà tử ta lặn lội đường xá từ Kim Lăng đến đây, giờ đã không còn nhớ rõ nữa rồi.”
Tiểu nha hoàn gật đầu: “Nhớ ạ, chết rồi còn biết chôn cất về hướng nào!”
Lão phu nhân cười, từ dưới gối lấy ra một thỏi bạc hình quả bí ngô, ước chừng nặng hai ba lạng, nói: “Cũng là đứa con hiếu thảo, cầm thỏi bạc này về mua ít gạo, bột mì, rau củ cho phụ mẫu ngươi ăn đi.”
Tiểu nha hoàn dập đầu nói lão phu nhân là Bồ Tát sống.
Loa Nhi đứng sau tấm màn cười lạnh.
Tổ tiên ba đời nhà đứa nhỏ này đều làm việc ở nhà họ Ninh, phụ mẫu đều còn sống sờ sờ ra đấy, hôm qua còn đến đây đưa y phục mới cho nó, sao có thể bán nó đi được chứ.
Nàng ta thấy lão phu nhân thật sự hồ đồ rồi, cũng lười tranh cãi, bèn cười nói: “Thôi vậy, coi như là phúc phận của ngươi.”
Tiểu nha hoàn run rẩy cầm thỏi bạc chạy đi.
Cả đám người hiếu tử, hiền tôn bước vào cửa, nhìn thấy lão phu nhân đang thắp nến nói chuyện với Loa Nhi.
Tim Đoạn Viên Viên đột nhiên đập thình thịch, chẳng lẽ lão thái bà này sống lại rồi sao?
Lại ngửi thấy trong phòng có một mùi hôi thối khó tả, đám nha hoàn sợ mùi hôi ám vào người nên thắp thêm mấy nén hương thơm để át mùi.
Nàng dần dần bình tĩnh lại, lão thái bà này chắc chắn sống không được bao lâu nữa.
Chắc chắn là hồi quang phản chiếu!
Lão phu nhân nhìn thấy con trai liền òa khóc, nhị lão gia nước mắt cũng rơi lã chã như mưa.
Hai cô con gái lao vào lòng bà ta khóc lóc thảm thiết.
Mọi người bất lực, cũng chỉ đành phải gào khóc theo.
Nhị lão gia mấy trăm năm mới có một lần hiếu thuận như vậy, vừa khóc vừa hỏi: “Mẫu thân! Mẫu thân! Người làm sao vậy, có phải là khỏe lại rồi không?”
Lão phu nhân thở dài nói: “Không biết tại sao, gần đây ta cứ nằm mơ thấy mình biến thành con trâu phải ra đồng cày ruộng, chân cày nát bét rồi mà còn bị chủ nhân đánh đập. Ta nghĩ chắc là ta không sống được bao lâu nữa, ông trời cho ta mơ thấy kiếp sau rồi!”
Nhưng biến thành trâu già cày ruộng thì thật là thảm, bà ta nghĩ chắc là do trước kia mình gây nghiệp chướng quá nhiều, muốn mời hòa thượng, ni cô đến nhà tụng kinh niệm phật, tiêu trừ nghiệp chướng, để kiếp sau được đầu thai làm người.
Tiểu nha hoàn bưng trà nước vào cho mọi người, đứng bên cạnh sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, chỉ sợ người nhà họ Ninh nhìn thấy chân của lão phu nhân.
Loa Nhi nhìn mà tức giận đến mức bốc khói, lão phu nhân là tiểu thư con nhà giàu có được nuông chiều từ bé, gia đình sa sút mới phải bó chân, đôi bàn chân vàng ngọc kia giờ đây bốc mùi hôi thối, ai mà muốn nhìn chứ!
Loa Nhi hận không thể đánh chết tiểu nha hoàn kia, nhưng lại sợ bị người khác phát hiện ra điều bất thường, chỉ đành phải cẩn thận di chuyển, dùng cơ thể che chắn cho lão phu nhân.
Nhị lão gia khóc lóc đồng ý, dập đầu đến mức vang lên tiếng “bịch bịch”.
Đoạn Viên Viên mắt tinh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy ông ta chỉ dùng tay đập xuống đất.
Nàng lại quay sang nhìn biểu ca.
Ninh Tuyên sai Hoa Hưng Nhi dập đầu thay, hắn cúi đầu, Hoa Hưng Nhi liền dập đầu. Trời đã tối, ngoại trừ người đứng gần ra thì ai mà nhìn rõ được chứ?
Tiếng dập đầu vang lên liên hồi, lão phu nhân cảm động đến mức nước mắt giàn giụa, nói hai câu: “Đều là những đứa con ngoan!” Sau đó lập tức mê man bất tỉnh.
Nhị lão gia diễn trọn vẹn vai diễn người con hiếu thảo, đợi đến khi mẫu thân ngủ rồi mới kéo Ninh Tuyên ra ngoài.
Sau đó, ông ta liền đẩy hết mọi chuyện cho Ninh Tuyên, nói lão phu nhân là do hắn phụng dưỡng, sau này gia sản cũng là của hắn, lúc này càng không thể bỏ bê chữ hiếu. Nhị thúc sao có thể cướp công lao của hắn được chứ?
Tóm lại chỉ có một câu, tiền tổ chức tang lễ, mọi người chia nhau, hắn bảy, ông ta ba.
Không phải là ông ta không muốn bỏ tiền ra lo liệu cho mẫu thân, nhưng sắp tới phải quyên góp tiền bạc rồi, tên tiểu tử Ninh Tuyên kia keo kiệt bủn xỉn, chưa bao giờ chịu bỏ ra một đồng nào, số tiền lớn như vậy, nghĩ đến thôi đã thấy xót xa nửa cái mạng rồi!
Đoạn Viên Viên nghe xong suýt chút nữa thì rớt cả tròng mắt ra ngoài, nhưng nàng cũng có thể hiểu được tại sao nhị lão gia lại không muốn làm chuyện này.
Lão phu nhân trước kia rất thích tìm mấy bà cô, bà dì, hòa thượng, đạo sĩ đến nhà tụng kinh niệm phật. Đạo sĩ thì còn đỡ, hòa thượng thì cứ thích xúi giục lão phu nhân đúc tượng vàng rỗng ruột.
Tuy rằng tượng vàng có nhỏ, nhưng dù sao cũng là vàng!
Lần trước, Ninh đại lão gia ở nhà, vì muốn bớt xén tiền bạc mà cho người đúc tượng bằng đồng, sau đó chỉ dát một lớp vàng mỏng bên ngoài.
Vị đại sư kia cầm lấy cắn một cái, hai cái răng hàm lập tức rơi ra. Đại sư tức giận đến mức run người, vậy mà trước mặt người nhà họ Ninh xé nát bùa chú đã viết lên chữ “Phúc”.
Ninh Tuyên lén lút nhặt mảnh giấy lên cho Đoạn Viên Viên xem.
Lão hòa thượng kia thật độc ác, vừa vặn xé đôi tên của tất cả người nhà họ Ninh từ giữa!
Giống như bị chặt đứt đầu vậy!
May mà nữ nhân không được tính là người, trên đó chỉ viết tên của nam nhân. Phật tổ phù hộ nam nhân chính là phù hộ nữ nhân.
Tuy rằng tên của Ninh Tuyên cũng nằm trong đó, nhưng di nương Trần vẫn vui vẻ cười suốt mấy ngày liền, vừa tụng kinh cầu phúc, tiêu tai giải nạn cho con trai, vừa mong những người khác gặp xui xẻo.
Mấy ngày nay, bà ấy vẫn luôn hỏi sao vẫn chưa thấy người nhà họ Ninh (ngoại trừ biểu ca) chết nhỉ?
Ban đầu, Ninh Tuyên nghĩ dù sao cũng là người thân, sắp chết đến nơi rồi, chút tiền bạc này cũng chẳng đáng là bao.
Nhưng nghe nhị lão gia nói xong, hắn liền cảm thấy không được, bản thân không thể làm kẻ ngốc được.
Hắn kéo nhị lão gia lại, tiếp tục giả câm giả điếc, cười nói: “Bảy cái gì ạ? Nhị thúc muốn tìm bảy vị hòa thượng sao? Trùng hợp quá, cháu trai vừa vặn quen biết bảy vị, ngày mai sẽ bảo bọn họ đến cho nhị thúc làm quen!” Nói xong, trước mặt con cháu trong nhà, hắn lại nói: “Việc tu sửa đường xá rất vất vả, không thể thiếu đi việc cầu phúc cho bốn huynh đệ chúng ta được.”
Sắc mặt Ninh đại lập tức trở nên khó coi, chuyện này vốn dĩ chỉ nên do một mình hắn ta đi theo phụ thân, bây giờ lại khiến cho mọi người đều biết tam đệ là tú tài, còn hắn ta chỉ là một kẻ bất tài!
Tú tài thì có gì ghê gớm chứ? Không phải đích, cũng không phải trưởng, hắn muốn hắn ta làm chó thì hắn ta phải làm chó sao!
Ninh đại âm thầm trừng mắt nhìn hai đứa đệ đệ, thầm nghĩ nếu như để hắn ta sống như con chó của đại phòng, hắn ta nhất định phải ra tay trừng trị.
Nhị lão gia thấy con trai bị kích động, tức giận đến mức đau cả tim gan, nhưng vẫn cố nhịn không nói gì, biết rõ tên tiểu tử này đang dùng chuyện tu sửa đường xá để uy hiếp mình, chỉ đành phải ngậm bùi ngùi nhận thua: “Bảy cái gì mà bảy, nhị thúc chỉ nói đùa với con thôi, chuyện này con đừng nhúng tay vào nữa, cứ để cho con trai ngoan ngoãn hiếu thuận với mẫu thân là được rồi!”
Nói xong, ông ta liền dẫn theo thê thiếp, con cái hùng hổ bỏ đi.
Trở về phòng, Đoạn Viên Viên bưng một bát canh giải rượu cho Ninh Tuyên, vừa ăn hạt dẻ rang đường vừa kể lại chuyện lúc trưa.
Ninh Tuyên nghe xong muốn phì cười, nói: “Chuyện của mẫu thân cứ để ta lo, ngày mai ta sẽ đến nhận lỗi với bà ấy.” Nói rồi lại nói: “Đại thiếu phu nhân thật uy phong, nàng cứ như vậy mà bán biểu ca của nàng đi sao?” Còn bảo hắn quỳ xuống bóp chân cho mẫu thân.
Đoạn Viên Viên đảo mắt, hỏi hắn: “Biểu ca đói bụng rồi phải không?”
Ninh Tuyên đương nhiên là đói bụng rồi, cả ngày chạy đông chạy tây, tiếp khách, tiễn khách, còn chưa kịp thở đã bị nhị thúc kéo đi uống rượu, ăn cái gì cũng thấy buồn nôn.
Đoạn Viên Viên bèn sai người nấu một bát mì nước thanh đạm, bên trong chỉ cho thêm chút hành lá cho thơm.
Ninh Tuyên không ăn thì thôi, vừa ăn một miếng, men rượu lập tức xộc lên, hắn che miệng, vịn tường nôn thốc nôn tháo. Đoạn Viên Viên giật mình, vội vàng chạy đến vỗ lưng cho hắn.
Người thời xưa rất yếu ớt, nôn mửa cũng có thể chết người.
Ninh Tuyên đuổi nàng vào phòng, phẩy tay nói: “Bẩn lắm, nàng mau vào trong đi, để nha hoàn đến đây là được rồi.”
Đoạn Viên Viên sợ hắn bị sặc chết, không dám đi.
Ninh Tuyên nắm lấy tay nàng, thở dài, cuối cùng vẫn không nỡ đuổi nàng đi nữa.
Nôn hết rượu ra ngoài, Ninh Tuyên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thấy trong phòng toàn mùi khó chịu nên sai nha hoàn dọn dẹp phòng cho khách, bảo Viên Viên qua đó nghỉ ngơi trước.
Viên Viên không chê hắn hôi, nhưng bản thân hắn lại thấy khó chịu, xoay người đi tắm rửa.
Ngâm mình trong làn nước nóng, Ninh Tuyên thoải mái nhắm mắt suy nghĩ.
Thực ra, nói ra thì việc dựa vào thái giám và sủng phi để đạt được mục đích nghe có vẻ không hay ho lắm, nếu có cách khác, hắn cũng không muốn làm như vậy.
Ninh nhị lão gia dựa vào huyện lệnh Dương, từ sớm đã nịnh bợ được người phụ trách mua bán trong cung, lúc đó hắn còn đang loay hoay tìm đường làm ăn, muốn ra sức giúp đỡ cũng không có cách nào.
Phụ thân hắn là một kẻ vô dụng, chỉ vì có tam đệ nên mới đối xử tốt với đệ đệ một chút, đánh chết hắn cũng không tin nhị lão gia lại có ý định chiếm đoạt cửa hàng của hắn rồi nuốt lời.
Lão phu nhân sắp chết rồi, mà nhà bọn họ vẫn chưa có ý định dọn đi.
Ninh Tuyên không muốn chờ đợi nữa, nếu chờ đợi thêm nữa, e là nhà họ Ninh sẽ bị bọn họ chiếm đoạt mất.
Thái giám dù có thân thiết đến đâu cũng không thể nào thân thiết bằng con trai ruột, vải vóc càng đắt tiền thì càng dễ dàng lấy lòng nữ nhân, trắc phi nhận tiền của hắn, đã đồng ý sẽ dâng tặng vải vóc cho Thái hậu làm quà.
Con trai út là bảo bối của phụ mẫu, còn hạ nhân dù sao cũng chỉ là nô tài.
Nhị thúc tự mình quyên góp, đến lúc đó trên danh nghĩa là tên của ông ta, không biết sắc mặt của ông ta sẽ như thế nào!
Nghĩ đến đây, Ninh Tuyên đứng dậy khỏi bồn tắm, mỉm cười, khoác áo choàng rồi đi ra ngoài.
Đoạn Viên Viên sợ hắn bị đau dạ dày, bèn sai nhà bếp nấu thêm một bát cháo bí đỏ dễ tiêu, cho thêm chút muối, coi như là nước điện giải.
Ninh Tuyên chậm rãi ăn một bát, lần này không nôn ra nữa, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, hai người thổi tắt đèn đi ngủ.
Đêm đó trôi qua êm đềm.
Ở phủ Thục Vương cũng có người lo lắng cho chuyện của nhà họ Ninh.
Tên thái giám mà Ninh Tuyên tìm đến họ Cổ, là người đi theo Thục Vương từ trong cung Thái hậu ra ngoài.
Cổ công công lăn lộn trong cung gần mười năm, là kẻ giẫm đạp lên xương máu người khác mà leo lên, thủ đoạn hãm hại người khác không thiếu gì.
Lão ta cầm bạc và vải vóc của Ninh Tuyên đi lấy lòng trắc phi, trắc phi kia có một người anh trai giúp Hoàng đế đánh giặc, rất tốn kém tiền bạc.
Số tiền lão ta mang đến quả thật đã giải quyết được vấn đề cấp bách của hai anh em bọn họ, dù sao muỗi nhỏ cũng là thịt!
Cổ công công nhanh chóng thăng quan tiến chức, hiện tại đã trở thành đại tổng quản trong viện của trắc phi.
Trong lòng lão ta muốn báo đáp Ninh Tuyên, kiếm thêm chút tiền dưỡng lão, nên đối xử với hắn cũng chu đáo hơn một chút.
Người trong cung đều rất giỏi nịnh hót, Cổ công công chỉ cần nói bóng gió một chút, tiểu thái giám đã biết ai là người cản trở đường thăng tiến của mình, trong lòng đều âm thầm tính toán ngáng chân Ninh nhị lão gia, để có thể nhận Cổ công công làm cha nuôi.
Tiểu thái giám sai mấy tên tay chân ra ngoài theo dõi, mấy tên đó trở về báo cáo Ninh nhị lão gia muốn mời người ở chùa Đại Từ đến nhà tụng kinh.
Cổ công công nghe được tin tức này khi đang ở trong phủ uống trà, nghe nói Ninh nhị lão gia muốn làm người con hiếu thảo thì hừ lạnh một tiếng, nói: “Chúng ta là người già từ trong cung ra, thích nhất là những gia đình hiếu thuận.”