Ký Sự Của Viên Viên - Trúc Duẩn Quân

Chương 8

Nhị phu nhân lúc này là thật sự đã sợ rồi.
Bà ta cố ý dậy thật sớm, tự mình đi đến chỗ nhà mẹ đẻ ở phố Giết Lợn, nhờ mẫu thân chọn cho mấy cái móng giò trước trắng trẻo, về đến nhà dùng dao lửa cạo sạch lông tơ, lấy một con dao to chặt móng giò ra rồi hầm nhừ. Nước sôi rồi thì vớt bọt, dùng đường phèn tạo màu rồi lại cho vào nồi thêm nước thêm củi tiếp tục đun, chưa đến nửa canh giờ đã thấy mùi thơm ngào ngạt khắp sân.
Nhị phu nhân ngồi cạnh bếp lò trông lửa, nóng đến nỗi mặt đỏ bừng như tô son, đám nha hoàn, bà tử không ai có kỹ thuật ấy nên không dám nhúng tay vào, chỉ đứng bên cạnh lau mồ hôi, phe phẩy quạt cho bà ta.
Chờ đến khi đám nha hoàn và bà tử các phòng bắt đầu nhặt rau thái hành, nhị phu nhân đã hầm móng giò đến nhừ xương, da giòn thịt mềm.
Lúc này đám nha hoàn và bà tử mới tiến lên gỡ thịt móng giò ra, xếp ngay ngắn vào trong bát sứ hình quả bí ngô, dùng hộp đựng thức ăn chia cho các phòng.
Di nương Trần nhận thức ăn xong, liền sai người mang hai vò rượu hoa quế chôn từ mùa thu năm ngoái sang.
Móng giò hầm là món bình dân trong phủ nhà họ Ninh, lão phu nhân cũng không thèm liếc lấy một cái, lại càng xem thường con dâu thứ hai có xuất thân từ lò mổ, ngửi thấy mùi liền đập đũa: “Hai đứa con dâu, một đứa là đồ nhà quê, một đứa xuất thân từ khu ổ chuột, chỉ có lão Tam còn ra dáng con nhà gia giáo, cưới được con gái nhà quan, chỉ tiếc là yểu mệnh.”
Di nương Trần có xuất thân nghèo khó, mười tuổi đã phải trèo đèo lội suối đến nương tựa biểu tỷ, cỏ cây rễ lá gì cũng từng ăn qua, nhìn thấy Đoạn Viên Viên ăn đến ngon miệng, liền gọi người mang viên tiêu thực lên.
Đoạn Viên Viên chan nước sốt vào bát cơm, một miếng da móng giò kèm một miếng cơm, thấy Ninh Tuyên cũng ăn theo hai bát. Nàng thật không ngờ nhị thẩm nhìn có vẻ đài các như vậy mà lại có tài nấu nướng đến thế!
Ninh Tuyên thấy nàng ăn có vẻ hơi nhiều, bèn sai người mang đồ ăn xuống, nói: “Nhà của thẩm thẩm mấy đời buôn bán thịt heo, có chút bí quyết riêng cũng không có gì lạ. Lão thái gia trước kia cũng thường xuyên muốn ăn món chân giò hầm của thẩm ấy.”
Chuyện này trước khi nàng đến, phu nhân Đoạn đã nói với nàng rồi. Nhị phu nhân họ Tào, cả con phố Giết Lợn đều là người họ Tào, thịt thà trong phủ nhà họ Ninh xưa nay không mua ở đâu khác. Nói chung nhà họ Tào cũng không nghèo, chỉ là đồ tể là nghề nghiệp thấp kém, thân phận của Tào thị trong ba chị em dâu cũng là thấp nhất, cho nên bà ta đặc biệt sĩ diện.
Tào thị giữ lại phần của chồng và con trai, chỉ gọi riêng nhũ mẫu ma ma Kim cùng đi về phía hậu viện của đại trù phòng.
Trong phủ nhà họ Ninh ngoài bà ta và hai vị tẩu tẩu, còn có không ít nữ quyến, đều là người mà lão gia tử bỏ rơi, bị nhét hết vào trong các gian gác ở hậu hoa viên.
Người trẻ nhất trong số đó mới ngoài hai mươi, tên là Tú di.
Tú di sau khi vào phủ rất được sủng ái, ngấm ngầm tranh giành với lão phu nhân không ít lần. Chỉ là dưới gối không có con cái, lão gia vừa mất đã bị đuổi ra đại trù phòng nhóm lửa nấu cơm, ăn mặc giống hệt đám ma ma trong nhà.
Nói đến người trong phủ mà lão phu nhân còn nghe lời, thì cũng chỉ có Tú di.
Lão phu nhân cảm thấy trừ lão Tam ra, những người khác đều mong bà ta chết sớm, chỉ có người mà mạng sống nằm trong tay mình thì bà ta mới có thể tin tưởng.
Những hạ nhân bình thường thì bà ta lại không để vào mắt, lão gia tử cũng đã thành tro bụi được năm sáu năm rồi, oán khí lớn đến đâu cũng tan đi bảy tám phần. Ngày thường lúc rảnh rỗi thì lão phu nhân lại thích gọi Tú di mặt mũi lem luốc từ trong bếp ra uống trà.
Bà ta phụ trách uống, Tú di phụ trách bưng trà rót nước kể chuyện cười.
Tú di là cô nương xuất thân từ Hồng Quán Lâu, cách nắm bắt trái tim một người là nghề của nàng ta, lão gia tử chỉ là một trong số những khách quen của nàng ta mà thôi.
Bây giờ khách quen đổi thành lão phu nhân, Tú di vẫn có thủ đoạn hơn người.
Ba năm như một ngày, nàng ta đối xử với bà tử trong bếp như mẹ ruột, chỉ để học nấu món Kim Lăng.
Hơn nữa, nàng ta còn cách dăm ba ngày lại cố ý ăn mặc nhếch nhác như bà lão chết ba ngày để bưng canh nóng cho lão phu nhân, ba lần thì có hai lần được nhận thưởng bạc từ tay bà lão góa bụa.
Lão phu nhân thấy nhan sắc nàng ta tàn phai, trong lòng vô cùng thoải mái, chỉ là vẫn còn chút lấn bấn, rốt cuộc vẫn chưa lên tiếng cho Tú di ra khỏi bếp, nhưng lại dặn dò mọi người không được bắt nạt nàng ta nữa.
So với nhị lão gia thì đại lão gia được lão phu nhân yêu thương hơn, Tào thị cũng phải đứng phạt trước mặt lão phu nhân nhiều hơn, hai người thường xuyên cùng nhau bưng trà với vẻ mặt ủ rũ.
Qua lại nhiều lần, giữa hai người cũng có chút qua lại riêng tư.
Tú di không nói, nhưng Tào thị cũng biết nàng ta thích nhất là món chân giò hầm rượu của mình, trước kia làm cho lão gia tử ăn hầu như đều vào bụng nàng ta hết.
Tú di một mình ở riêng hai gian phòng, lúc này đã nấu nướng xong xuôi, đang ngồi ở cửa vừa cắn hạt dưa vừa nhìn đám nha hoàn nhỏ nhảy dây, đá cầu.
Nàng ta để ý túi tiền của lão phu nhân rất kỹ, mấy ngày nay, ngày nào cũng thấy vàng bạc châu báu đều dồn hết vào phòng Dương thị, trong lòng đã thấy bất mãn, tức giận đến mức sắc mặt thật sự vàng vọt đi vài phần.
Lão phu nhân vui vẻ đến mức một ngày gọi nàng ta ba lần, lần nào cũng cố tình để cho đứa con hiếu thảo, cháu ngoan nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của nàng ta.
Ngoài mặt thì Tú di không để lộ chút nào, quay lưng lại sai người trộm cây trâm cài tóc của Dương thị, nhét tóc vào trong giày ngày đêm giẫm đạp, muốn đè nén tam phu nhân đời đời kiếp này không ngóc đầu lên nổi.
Tào thị vào cửa, đặt mấy chén rượu và móng giò lên bàn rồi bắt đầu thở dài.
Tú di bốc một nắm đậu phộng rang bơ bảo đám nha hoàn nhỏ đi chỗ khác chơi, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Tào thị, nhón mũi giày, cười: “Kẻ mặt dày mày dạn, lão Tam vừa chết đã nghĩ đến chuyện tái giá. Chỉ bằng vài câu ngon ngọt của tỷ mà có thể ở lại sao? Phụ nữ mới hai mươi tuổi đầu, có mấy ai giữ được mình?”
Tào thị rót rượu gắp thức ăn cho nàng ta, đợi đến khi nàng ta ăn hết một cái móng giò, mới hỏi: “Ý của muội là?”
Tú di biết rõ người trước mắt chỉ là một kẻ ngu ngốc, khẽ kéo bà ta ra ngoài, bĩu môi nói: “Bên kia không phải đã gọi người môi giới đến muốn mua thêm mấy nha đầu sao? Ta thấy chi bằng bảo lão phu nhân nói là làm phận con cháu chỉ biết lo cho bản thân mình, không bằng mọi người cùng nhau mua thêm mấy đứa nha hoàn nhỏ nhanh nhẹn vào hầu hạ, cái sân của lão Tam kia chẳng khác nào cái chuồng gà, cho dù đuổi hết ra ngoài rồi mua lại thì đã sao?”

Bình Luận (0)
Comment