Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 62

"Những gì ngươi mang đến chỉ là một loại thành kiến và tàn sát khác." Hạ Thanh ngừng bước, quay đầu lặng lẽ nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Tống Quy Trần, đạo Thương Sinh của ngươi đã sớm huỷ rồi phải không."

Tống Quy Trần ngẩn người, nghiêng đầu cười hai tiếng, nói: "Không biết trên dưới, nói chuyện với sư huynh thế này sao."

Hạ Thanh đáp: "Lòng ngươi đã sớm không còn chúng sinh, chỉ có hận. Ngươi gϊếŧ Thần chẳng qua là để trả thù giao tộc mà thôi."

Tống Quy Trần: "Có lẽ vậy chăng."

Đóa hoa lựu nát tan giữa bàn tay hắn.

Lúc ấy Hạ Thanh đã hoàn toàn hiểu được, cái gì gọi là 'không cùng đạo không thể chung đường'. Cậu cười trào phúng, không nói thêm gì.

Châu Cơ và Tống Quy Trần đều cho rằng Lâu Quan Tuyết sẽ chết ngay khi Thần hồn rời tháp, vì dòng máu hoàng tộc nước Sở đã bị Thần nguyền rủa.


Trước mặt Thần hồn thịnh nộ, người phàm nhỏ yếu chỉ có thể chết không chỗ chôn.

Tống Quy Trần nói huyết trận không thể thành công.

Nhưng mà... Huyết trận có thật sự không thể thành công? Hiện giờ Lâu Quan Tuyết có thật sự là người phàm.

... Nhưng không phải người phàm, thì hắn là gì đây.

Hạ Thanh nhắm mắt, bên tai bỗng vang lên tiếng nói của cậu bé ấy, vào cái đêm kinh trập đom đóm đầy trời, cậu bé run rẩy, nghẹn ngào nói.

"Vậy thì ta rốt cuộc là gì đây."

"Con người coi ta là ngoại tộc, giao tộc coi ta là người, đối xử với ta như kẻ thù."

"Vậy thì ta rốt cuộc là gì?" Đứa bé rùng mình trong gió, từng chữ đều run lên: "Ta là... quái vật?"

Một quái vật không nên sống sót.

Chào đời chính là cái chết, sinh mạng chỉ đơn giản là một lần hiến tế, không có cả tư cách trưởng thành.


"Nực cười làm sao, ta cố gắng sống sót như vậy, là để làm gì."

"Thì ra ta sống là để chết." Đứa bé đứng bên góc tường trùng kêu rả rích, thẫn thờ mà luống cuống nhìn bàn tay chồng chất vết thương, đứa bé thống khổ đến mức không thể nói hết một lời trôi chảy: "... Để... làm một vỏ đựng cho Thần."

Hoa quế nở trong hoàng thành, ngào ngạt nhưng thanh nhã, Hạ Thanh bước tiếp về phía trước.

Bây giờ mới hiểu những lời Lâu Quan Tuyết từng nói trong lầu Thiên Cơ.

"Sau khi rời chướng ngươi đã hỏi ta, Thần có thức tỉnh trên người ta không, thật ra... ta cũng không biết. Có lẽ bây giờ, ta không thuộc về đại lục mười sáu châu, cũng không thuộc về Biển Thông Thiên."

"Ta thế này, mới tính là không có chỗ đi chỗ đến."

Hạ Thanh rảo bước quẩn quanh một hồi trước khi tới lãnh cung.


Nơi này nằm ở rìa cuối ngõ ngách trong cung, bao quanh bởi tường cao màu trắng, cỏ dại mọc lan tràn.

Cậu từng ngồi trên bức tường tán gẫu với cậu bé ấy.

Hoa trắng nở lâm râm giữa đám rêu xanh, khi đó Lâu Quan Tuyết còn nhỏ tuổi, nam nữ khó phân, xinh đẹp hút hồn, cắn kẹo hồ lô, như một con sói nhỏ, ánh mắt hung tàn và tràn trề sức sống kiên cường của cỏ dại.

Nếu phải dùng một từ để khái quát tính tình Lâu Quan Tuyết, Hạ Thanh cho rằng ắt sẽ phải nhắc tới lạnh lùng, là lạnh lùng thẩm thấu linh hồn.

Trước năm tuổi, giả vờ ngoan ngoãn thảm thương, luồn cúi khắp nơi chỉ vì sống sót. Sau năm tuổi không ngừng tìm kiếm, sắp đặt mưu kế, chờ đến ngày tháp Phù Đồ sụp đổ, cũng chỉ để đợi một câu trả lời.

----- Ngươi chắc chắn kẻ ngươi gặp được là ta, mà không phải Thần sao?
Hạ Thanh nói rất khẽ, gần như là lẩm bẩm: "Ta chắc chắn, ngươi chỉ là ngươi."

Dù rằng ngươi nói khởi đầu ký ức của ngươi không phải của ngươi, khởi đầu yêu hận không phải của ngươi, huyết dịch và xương cốt của ngươi đều đang bị thay đổi.

Nhưng ta vẫn cho rằng, ngươi vẫn luôn là chính ngươi.

Hạ Thanh đến các Kinh Thế một chuyến, cậu định tìm thêm về huyết trận.

Các Kinh Thế ở ngoài thành Lăng Quang, cần vượt qua một con sông lớn, cậu có lệnh bài Lâu Quan Tuyết đưa cho, dĩ nhiên có thể ra vào êm thấm.

Trên đường, cậu nghe được rất nhiều lời đồn dân gian liên quan tới giao nhân.

Phỏng theo kỳ hạn trăm năm, tử quang trên tháp Phù Đồ bắt đầu không áp chế nổi tà khí, tần suất giao nhân phát dại mà hóa yêu mỗi ngày một tăng cao.

Chủ thuyền là một người nhanh mồm nhanh miệng, tay đưa sào trúc bì bõm rẽ nước, miệng nói lời phấn chấn: "Con yêu quái đáng trảm ngàn đao này chắc là sắp chết rồi! Chính nó đã hại chết tổ tiên chúng ta! Tiếc thương thay cho Cảnh đế nước Sở ta, minh quân thiên cổ mà lại chết trong tay tà ma quỷ quái."
Hạ Thanh cụp mắt nhìn nước sông trong vắt, hỏi: "Vì sao Cảnh đế bị đại yêu hại chết?"

Chủ thuyền nói: "Ta thấy thoại bản toàn nói, kỳ thực đại yêu trong tháp Phù Đồ là vua của giao tộc. Năm xưa tổ tiên oai hùng, viễn chinh đến Biển Thông Thiên, đánh cho giao tộc tan tác chim muông, cuối cùng tiến vào Thần cung như nguyện, tổ tiên vốn là thiên chi kiêu tử, dễ dàng lấy được sự ban phước của Thần, Thần ban cho người trường sinh bất lão, cũng phù hộ nước Sở ta phồn thịnh không suy. Yêu hoàng giao tộc đem lòng đố kỵ, ghi hận trong lòng, bèn bám theo tổ tiên trở về cung, thừa cơ người không chuẩn bị mà gϊếŧ hại người."

Hạ Thanh nói: "Là vậy sao?"

Chủ thuyền là một người ngưỡng mộ Cảnh đế, giọng nói ẩn chứa sự tự hào: "Đúng vậy, chắc chắn là vậy! Quả đúng là trời xanh đố kỵ người tài! Nếu như Cảnh đế có thể sống lâu hơn thì nước Sở ta sẽ càng lẫm liệt hơn nữa."
"Bậc anh hùng hào kiệt như Cảnh đế, còn có thể làm cho tiên nhân Bồng Lai tình nguyện đi theo. Giao tộc trên Biển Thông Thiên vốn luôn là bá chủ biển khơi, vậy mà Cảnh đế vừa dẫn binh xuất chinh đã đánh cho bọn họ trở thành nô ɭệ, quá khí phách!"

Hạ Thanh không biết nói gì.

Đây là câu chuyện trăm năm trước được truyền bá khắp dân gian.

Không có hận thù khắc cốt ghi tâm, không có dã tâm biến dạng.

Chỉ có một vị minh đế thiên cổ mở rộng lãnh thổ, chinh phục tộc giao nhân, bội thu trở về.

Hạ Thanh nhếch môi cười châm chọc.

Tiên nhân Bồng Lai tình nguyện đi theo?

---- Sai rồi, hắn chỉ muốn lợi dụng sức mạnh của các ngươi, trả nợ máu cho hận thù của hắn.

Tổ tiên đánh cho giao tộc tan tác chim muông?

---- Lại sai nữa, thánh nữ giao tộc và các ngươi trong ngoài phối hợp, một nửa giao nhân trong Biển Thông Thiên cõng rắn cắn gà nhà phó mặc cho kẻ địch bên ngoài xâm nhập Thần cung.
Bởi vì ngay từ đầu, các người đều có chung một mục đích---- diệt Thần.

Tổ tiên nước Sở muốn Thần hồn, cầu trường sinh bất lão.

Châu Cơ muốn Thần lực.

Giao tộc muốn thoát khỏi trói buộc của Thần để mà lên cạn.

Sau khi Thần chết, liên minh tan rã, dã tâm dữ tợn của mỗi người mới lần lượt hiện ra.

Giao tộc chế nhạo loài người ngu xuẩn, chế nhạo loài người không biết một khi Thần biến mất, giao tộc sẽ thống trị hết thảy trên bờ. Thế nhưng sau khi Thần cung sụp đổ, giao tộc mới phát hiện, bọn họ thật sự có thể tự do lên bờ, nhưng cũng vĩnh viễn mất đi sức mạnh.

Cuối cùng Tống Quy Trần cũng trở mặt.

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng---- đúng như hắn mong đợi, bây giờ mới chính là thời khắc đày tộc giao nhân xuống địa ngục.

Trong trận chiến Thần cung, ai nấy đều dã tâm bừng bừng, ai nấy đều tràn trề tự tin, ai nấy đều... không được chết yên ổn.
"Thần, rốt cuộc là sự tồn tại thế nào?" Hạ Thanh bước xuống từ bè trúc, vừa đi vừa luẩn quẩn câu hỏi ấy trong đầu.

Vị Thần duy nhất thế gian, sống dưới đáy Biển Thông Thiên, do tộc giao nhân cung phụng từ đời này qua đời khác.

Hắn có thực thể không? Hắn trông như thế nào?

Hắn biết đau không? Năm ấy bị tín đồ ruồng bỏ, máu chảy đầm đìa ngã giữa đại trận diệt Thần, hắn đã nghĩ gì?

Hạ Thanh vô thức nhớ tới bức tường chặn Biển Thông Thiên. Cậu nhớ đến cuốn sách [Chuyện vặt Châu Đông] hồi mới tới thế giới này, sách nói tường được Đại tế tư dựng lên nhằm ngăn chặn tộc giao nhân trốn thoát, nhưng Hạ Thanh không tin, Tống Quy Trần không có khả năng lập một bức tường trên Biển Thông Thiên.

[Chuyện vặt Châu Đông] chân thực hơn lời đồn thành Lăng Quang một chút, ở đó không tâng bốc Cảnh đế quá quang minh lỗi lạc, mà nói Cảnh đế cho rằng Thần chính là chân long, thèm khát thịt rồng, cầu trường sinh bất tử, nên mới suất binh tấn công Biển Thông Thiên.
Không khác sự thật là mấy.

Đều bắt nguồn từ lòng tham.

Hạ Thanh lên lầu chứa sách trong điện Kinh Thế, tình cờ gặp được một người.

Yến Lan Du.

Điện Tịnh Tâm của bà ta vĩnh viễn nhiễm đàn hương, dần dà, váy áo xanh trong cũng thoang thoảng mùi này. Thái hậu trẻ tuổi ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, uể oải lật trang sách, ánh sáng rắc xuống dung mạo thanh thản của bà ta, rơi lên màu sơn móng ánh ra sắc máu đỏ mờ mờ.

Đây cũng là lần đầu Hạ Thanh dùng thân phận của chính mình ra mắt bà ta.

Khi còn ở lầu Trích Tinh, cậu đã từng rất sợ người đàn bà điên ấy, chẳng qua bây giờ phát hiện, tính mạng bà ta đặt giữa vòng xoay sinh mệnh trăm năm, cũng chỉ là mạng của một loài giun dế.

Yến Lan Du là biểu tượng cho quyền dục, tham lam, và dã tâm của loài người.

"Đứa trẻ ngoan, ngươi là Hạ Thanh phải không?" Yến Lan Du thấy cậu, hai mắt híp lại, có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng đổi thành nụ cười hòa nhã dịu dàng thường thấy.
"A Tuyết vẫn luôn giấu ngươi trong cung, ai gia muốn gặp ngươi rất lâu rồi, chỉ là chưa có cơ hội. Hôm nay gặp gỡ, ngoại hình quả là xuất chúng, chẳng trách có thể khiến A Tuyết của ta trước giờ xa cách mọi người cũng phải động lòng."

Hạ Thanh nói: "Thái hậu nương nương."

Yến Lan Du ngồi thẳng người đầy thân mật, mỉm cười như gió ấm mùa xuân: "Không cần đa lễ, lại đây ngồi đi. Hạ Thanh, ngươi có biết đánh cờ không?"

Trước mặt bà ta đặt một bàn cờ, bên cạnh xông hương vấn vít, hơi trắng lượn lờ bay về phía cửa sổ.

Hạ Thanh: "Ta không biết."

Yến Lan Du như tán gẫu chuyện thường ngày, nói lời nhỏ nhẹ: "Ngươi đi quân trắng trước."

Hạ Thanh: "..." Ồ suýt thì quên, người đàn bà này có tính nết thế nào.

Hạ Thanh cầm đại một quân cờ, thả bừa xuống giữa bàn cờ.
Yến Lan Du nhấc tay áo, nhón quân đen đặt xuống, giọng điệu êm ái: "Dạo này ta cảm thấy lòng không yên, thường xuyên nằm mộng. Hôm qua ta lại mơ thấy tiên hoàng, ta kể người nghe chuyện trừ yêu, tiên hoàng mừng rơi nước mắt, nắm tay ta nói rằng mối thù trăm năm của nhà họ Lâu cuối cùng cũng được trả rồi. Ta còn mộng thấy thân mẫu của A Tuyết, ta nói Dao Kha à, cuối cùng A Tuyết cũng có thể thoát khỏi giày vò tháng ba hàng năm ở lầu Trích Tinh, muội đã có thể an tâm dưới cửu tuyền rồi, nhưng mà Dao Kha không nói lời nào, chỉ thở dài một tiếng rồi đi mất."

Yến Lan Du trông buồn như phủ màn mưa bụi, cười tựa thở than: "Quả thật là, cảnh còn người mất."

Hạ Thanh cụp mắt chơi cờ, không đáp.

Yến Lan Du nói: "Tiếc nuối duy nhất lòng ta bây giờ chỉ là A Tuyết chưa có một mụn con. Nhà họ Lâu hiếm muộn con cái, cũng không thể tuyệt đường nối dõi ở thế hệ A Tuyết được, Hạ Thanh, thiên hạ này, cưới một nam Hoàng hậu đã là tội lớn, nếu còn để thằng bé vì ngươi mà đoạn tuyệt hương khói."
Bà ta chậm rãi nói: "Thì ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ."

Hạ Thanh bình tĩnh hỏi: "Thái hậu nương nương, người muốn ta làm gì."

Yến Lan Du mỉm cười: "Đứa bé ngoan, ta biết ngươi là người hiểu chuyện."

"Ngươi giúp ta khuyên nhủ A Tuyết. Ta thấy Thập lục cô nương nhà họ Vệ lanh lợi thông minh, tính tình cũng tốt, dứt khoát theo ngươi vào cung sau đại điển phong hậu, thế nào?"

Lông mi Hạ Thanh rất dài, bóng mờ phủ xuống che giấu tâm tình, thuận lợi cho cậu bắt đầu ngơ ngẩn.

---- Cậu thế này là đang cầm loại kịch bản nào? Hoàng hậu bình dân bị Thái hậu chia rẽ tình duyên?

Hạ Thanh nhìn Yến Lan Du.

Vị Thái hậu thân phận tôn quý dù miệng luôn mỉm cười, thế nhưng ánh mắt lại đầy ắp khinh thường và miệt thị.

Hạ Thanh nghĩ, chắc hẳn Yến Lan Du đang rất vui vẻ, tháp Phù Đồ sắp sập, lời nguyền hướng về ba họ Lăng Quang cũng sắp bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nếu như phục yêu thành công, bà ta sẽ thẳng tay gϊếŧ chết Lâu Quan Tuyết, sẽ dùng trăm nghìn phương pháp hành hạ tên tiện chủng trong mắt bà ta, để trút mối hận lòng. Từ đó sống vô tư lự, nắm quyền toàn thiên hạ.

Phục yêu không thành, bà ta cũng vẫn có đường lui, những lời vừa nói với cậu chính là phương án phụ của bà ta.

Hạ Thanh nói: "Ta cảm thấy, chẳng thế nào."

Cậu đứng dậy lên tầng hai của điện Kinh Thế, không muốn tốn thời gian với bà ta.

Nụ cười của Yến Lan Du cứng đờ trong chốc lát, móng tay đo đỏ lướt lên bàn cờ, cười nói: "Tính tình rốt cuộc vẫn còn non trẻ."

"Hạ Thanh, người tham lam không thể sống thọ ở Lăng Quang."

Hạ Thanh cũng bật cười: "Thái hậu, lời này ta cũng trả lại cho bà."

Bóng lưng cậu biến mất sau khúc rẽ trên lầu các, Yến Lan Du lập tức trở nên lạnh lùng, nghiến răng, hất toàn bộ quân cờ xuống đất.
Mỗi một tầng trên điện Kinh Thế đều chăng lụa đỏ chằng chịt, giống như muôn vàn nhân- quả. Có lẽ Tống Quy Trần biết cậu sẽ đến, nên đã sớm chuyển sách từ khu vực cấm ra ngoài cho cậu.

Huyết trận.

Hạ Thanh mở cuốn sách nhăn nheo ố vàng, lướt qua từng chữ.

Giao tộc là sinh vật gần Thần nhất thế gian, thế nên để lập huyết trận cũng phải dùng máu đầu tim của chính thuần giao.

Vẽ trận pháp lên bụng phụ nữ mang thai, sinh hạ đứa bé vào đêm kinh trập, cũng là khoảng thời gian hơi thở của Thần mạnh mẽ nhất, như vậy sẽ có thể biến đứa bé thành vỏ đựng của Thần. Cần phải giữ lại cuống rốn, vì đây là ràng buộc ban đầu của đứa bé và người mẹ, là ràng buộc đậm sâu nhất với trần gian.

Chờ đến khi Thần hoàn toàn thức tỉnh bên trong vật chứa, nuốt cuống rốn, là có thể thoát khỏi phàm tục một cách triệt để.
Rất nhiều người từng giở đến trang này, nhưng thực hành quá hiếm, trăm năm trước giao tộc là một chủng tộc cực kỳ mạnh mẽ, lại không hề rời khỏi Biển Thông Thiên, muốn kiếm được máu đầu tim của thuần giao khó ngang lên trời.

Tống Quy Trần nói đến huyết trận cũng chỉ cười một tiếng hời hợt.

"Có lẽ Dao Kha đã thật sự đi đến bước đường cùng, mới có thể tin vào tà thuật ấy."

Tống Quy Trần đang lơ đãng, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại rất ung dung: "Thần làm sao có thể thức tỉnh trên cơ thể con người."

Trên đường về cung Hạ Thanh vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, cậu cảm thấy khả năng Tống Quy Trần đã nói đúng.

Hắn là đại sư huynh Bồng Lai, nếu không phản bội sư môn, thì về sau hắn sẽ cầm đầu Bồng Lai.

Cậu nhét quyển sách vào trong tay áo, định mang về cho Lâu Quan Tuyết xem thử.
Con sông lớn trước điện Kinh Thế gọi là Li Li, ban đêm trời đổ mưa lất phất, chỉ có một chiếc thuyền con đậu ven bờ.

Hạ Thanh bước lên, nghe người lái đò hỏi: "Tiểu công tử sao lại qua sông muộn thế?"

Hạ Thanh: "Bị lạc trong rừng."

Người lái đò cười: "Là vậy sao?"

Đêm buông màn, nước sông phẳng lặng.

Gió thổi tiêu điều, người lái đò lén rút dao găm trong tay áo, khi tia sáng lạnh lóe lên, Hạ Thanh không chớp mắt lấy một lần, cầm lá trúc đang nghịch trong tay vung gãy cổ tay tên lái đò.

"Ngươi!" Tên lái đò ngẩng phắt đầu, âm sắc lạnh băng.

Hạ Thanh cười một tiếng: "Yến Lan Du ra tay nôn nóng vậy sao?"

Tên lái đò vặn vẹo nét mặt, da trương phình như quả bóng hơi, nhìn thẳng mắt cậu, nở nụ cười quỷ quái.

Ầm---- Cơ thể tên lái đò nổ tung, kéo theo chiếc thuyền vỡ năm vỡ bảy. Hạ Thanh lách mình tránh né, tránh cho vụn bể bay vào mắt. Cậu đứng trên một tấm ván, vạt áo lồng lộng trong gió.
Nước sông Li Li dâng cao, ánh trăng chiếu sáng bóng ma dày đặc trong mảnh rừng trúc.

Hạ Thanh lạnh lùng liếc nhìn quân đối địch, sau đó nhảy vào sông.

"Đuổi theo!"

"Thái hậu có lệnh, bắt sống hắn!"

Hạ Thanh rơi xuống nước, bị cái lạnh làm cho rùng mình.

Bọt trắng bốc lên, một loại tảo nào đó phát sáng rõ ràng trong bóng tối.

Chúng lắc lư theo luồng nước chảy, để lộ đám sâu bọ bé nhỏ sáng rực.

Ánh sáng có màu xanh thẳm, dưới tầm mắt đang chậm rãi mơ màng, bị phân tách thành muôn ngàn màu sắc. Âm thanh dòng chảy vang lên rất rõ, từ từ chảy lướt bên tai.

Cậu lặn xuống sâu hơn.

Nơi này mọi tiếng động đều trở nên tĩnh lặng, đáy sông áp lực và lạnh lẽo.

Hạ Thanh đột nhiên nhớ đến ánh mắt Châu Cơ nhìn cậu trước khi chết. Màu xanh bạc, mê hoặc lòng người. Huyễn đồng của thuần giao, cạy mở hồi ức cậu liều mình cố thủ.
Sắc mặt Hạ Thanh bỗng chốc tái nhợt, cơn đau nhức óc tràn vào trí não, bờ môi run rẩy, thống khổ nhắm nghiền hai mắt.

*

"Trước khi giao kiếm cho con, con phải hứa với ta một chuyện."

"Chuyện gì thế ạ."

---- "Từ nay trở đi, bất kể sống chết, kiếm chớ rời tay."

Cậu nhớ những ngày dài đằng đẵng bầu bạn cùng kiếm A Nan.

Tay không rời kiếm thật sự là một chuyện vô cùng phiền phức, cậu phải mất rất lâu, mới quen được cách vừa cầm kiếm vừa ăn cơm, tắm rửa, thay đồ, che dù trời mưa, hay quét sân chép sách.

Sau khi Vệ Lưu Quang biết được chuyện này, tức thì cười bò trên đất, xung phong giám sát cậu thay sư phụ.

Thực tế chỉ là để cười nhạo cậu, bắt được nhược điểm của cậu.

Hồi nhỏ cậu không tích cốc, lúc vào nhà vệ sinh, Vệ Lưu Quang cũng sẽ bỉ ổi thò đầu lên từ phía ngoài cửa, đơn giản chỉ để xem xem cậu có bỏ kiếm hay không, còn biết đường mà mách lẻo sư phụ.
Hạ Thanh muốn dí đầu hắn vào hố xí.

Lúc ăn cơm, Vệ Lưu Quang cũng sẽ cười khả ố: "Thế đến hôm động phòng ngươi định làm gì hả Hạ Thanh?"

Phó Trường Sinh đỡ trán: "Lưu Quang, đệ bớt lời đi."

Tống Quy Trần thân là đại sư huynh, nhưng xưa giờ chưa dạy được cái gì xứng danh điều hay lẽ đẹp. Hắn cười khùng khục mấy tiếng, phong thái vẫn cực kỳ nho nhã, chỉ là ánh mắt pha trò, nói lời không đứng đắn: "Còn có thể làm gì, Hạ Thanh, kiếm và vợ bên nào quan trọng hơn có cần đại sư huynh mách đệ nghe không? Dĩ nhiên phải là----"

Đúng lúc này Tiết Phù Quang bưng bát canh bước vào, váy màu đỏ lựu lướt qua ngưỡng cửa, lạnh lùng nói: "Dĩ nhiên là gì?"

Tống Quy Trần suýt thì sặc nước miếng, ho sù sụ, sau đó lập tức giả vờ mất trí nhớ, cười dịu dàng như nước: "Sao muội ở phòng bếp lâu vậy, có mệt mỏi chỗ nào không?"
Tiết Phù Quang liếc mắt một cái, phớt lờ hắn, đoạn ngồi xuống bên cạnh Hạ Thanh.

Vệ Lưu Quang ngửi được mùi đồ ăn, mắt sáng choang, miệng chảy nước, động muôi múc cho mình một bát canh cá đậm đà.

Tiết Phù Quang nhìn Hạ Thanh, mở lời an ủi: "Kiếm A Nan là thần khí thượng cổ, đệ muốn hòa hợp hoàn toàn với nó cần rất nhiều thời gian. Tay không rời kiếm, thực ra chính là quá trình hai người trao đổi linh tức cho nhau."

Hạ Thanh nghe vậy nhe răng cười, đồng thời liếc xéo Vệ Lưu Quang một cái: "Đệ biết."

Vệ Lưu Quang xùy một tiếng, đánh chén no nê xong lại bắt đầu hạnh họe: "Ấy, Hạ Thanh! Ta vẫn đang canh cánh chuyện kia, ngươi động phòng mà cầm kiếm thì không tiện hành sự nhỉ."

Rõ ràng hắn quên mất tiêu trên bàn ăn còn có cả sư tỷ đang ngồi.

Tiết Phù Quang nhấc tay, ngoài cười trong không cười: "Ngươi còn biết hành sự cơ à? Nào lại đây, Vệ Lưu Quang."
Vệ Lưu Quang hoảng sợ chạy biến như một làn khói.

Cuộc sống thường ngày ở Bồng Lai trông thì náo loạn, thế nhưng ai nấy đều có tu hành của riêng mình, phần lớn thời gian, Hạ Thanh đều ngồi một mình cùng kiếm A Nan trong yên lặng.

Biển Thông Thiên thường xuyên đổ mưa.

Nước mưa ẩm ướt nhỏ xuống từ mái hiên, hơi nước bốc lên trắng xóa cả dãy núi.

Hạ Thanh cầm kiếm A Nan, ngồi bên cửa sổ, mở to hai mắt, hết nhìn bầu trời, lại đến nhìn A Nan, tò mò lẩm bẩm: "Ai cũng bảo ngươi là thần kiếm thượng cổ, ghê gớm vậy thật à? Vậy có phải về sau ta sẽ trở thành tay kiếm đệ nhất thiên hạ không nhỉ?"

Đến khi thật sự được một mình ra biển rèn luyện, Hạ Thanh còn phấn khích đến mất ngủ cả đêm.

Cậu phá lệ ăn diện hơn thường ngày, hăm hở hướng mặt về phía hoa cỏ Bồng Lai mà nói xằng nói bậy: "Đi, ta phải đi chinh phục thiên hạ!"
Nhưng mà cậu chẳng chinh phục được thiên hạ nào, cậu xui xẻo muốn chết!

Cậu gϊếŧ một ma tu, hậu quả là mắc kẹt trong hang núi, chỉ đành phải dùng kiếm A Nan đục lỗ từng chút một trong bóng tối. Khi sắc trời ập tới, Hạ Thanh chớp mắt, nước mắt s!nh lý rơi xuống kiếm A Nan, cậu cảm nhận rõ ràng thân kiếm đang run rẩy. Sau đó thoát ra khỏi hang đá chật hẹp, cậu mới phát hiện---- nếu như ban đầu cậu và kiếm A Nan chỉ là oan gia hoặc bạn đồng hành, thì sau ba năm, năm năm, mười năm, nó đã trở thành một phần thân thể của cậu, trở thành một thói quen khảm sâu trong linh hồn.

Cậu thật sự làm được, giây phút cận kề cái chết tay chưa từng buông kiếm.

Mùng năm tháng ba là ngày kết thúc lịch luyện trở về, đáy Biển Thông Thiên tản ra ánh sáng xanh yếu ớt. Sư phụ từng nói, ấy là hoa linh vi đang 'chiếu li nhân'.
Cực quang chiếu sáng chân trời, vừa lộng lẫy vừa thơ mộng. Chẳng qua ẩn sau vẻ đẹp nguy nga ấy, lại là mối nguy hiểm hung tàn ngoài biển khơi bạo ngược.

Cậu bị sóng biển đánh lật thuyền, rồi lại va phải bầy cá mập, khi ấy cậu còn non trẻ, vật lộn mấy phen, đến khi vật vã thoát khỏi bầy cá mập cũng đã nằm thoi thóp.

Ai ngờ còn gặp trúng giao nhân sắp chết đang bơi đến phần mộ, giao nhân trước khi chết đều cuồng điên khát máu, cậu không phải đối thủ của hắn, cánh tay bị cắn đứt một mảng thịt lớn, tâm trí Hạ Thanh lúc bấy giờ chỉ còn một suy nghĩ, cậu sắp chết rồi.

Cậu sắp chết.

Ý thức đục ngầu, đầu óc trống rỗng, thế nhưng ngón tay như bị ghim chắc, bất kể thế nào cũng nhất quyết không buông.

Hạ Thanh nghĩ bụng: Sư phụ, con đây cũng coi như bất luận sống chết tay không rời kiếm rồi chứ, khi nào người tìm được thi thể của con nhất định phải khen con.
Cậu cho rằng mình sẽ chết, sẽ vùi thân đáy biển.

Nhưng mà không phải.

Cậu được người ta cứu sống.

Kinh trập vạn vật sinh, cực quang tràn khắp Biển Thông Thiên, qua rong biển và san hô, qua vỏ sò hay châu ngọc, ánh lên những tia sáng rực rỡ. Cậu nhìn thấy một đôi mắt xanh băng. Mái tóc màu bạc của người nọ tản ra trong nước biển, dung nhan mơ hồ, ẩn chứa Thần tính xa cách.

Khi ấy Hạ Thanh đã mất rất nhiều máu, sắp ngất đi.

Cậu thở hổn hển trên bãi đá, lòng thầm cảnh giác, không biết đối phương là ai, đối phương muốn làm gì.

Tuy nhiên người nọ chẳng nói chẳng rằng, tầm mắt đặt lên thanh kiếm A Nan cậu vẫn hằng nắm chặt, lạnh nhạt mà biếng nhác, không cảm xúc, kế đó xoay người rời đi.

Sau khi trở lại Bồng Lai, cậu bị sư tỷ trách mắng rất lâu. Hạ Thanh ngồi trên giường, nhìn lá cây lắc lư bên hông sư tỷ dưới ánh nắng vàng, một lòng muốn biết người nọ là ai.
"Người cứu con có mắt màu xanh băng."

Sư phụ nói: "Chắc chắn là xanh băng, mà không phải xanh bạc?"

"Chắc chắn."

Sư phụ hằm hè: "Ta thấy con gặp ảo giác thì có."

Hạ Thanh ngớ người: "Á?"

Có lẽ cậu đã thật sự gặp ảo giác.

Câu chuyện về cái đêm cậu và Vệ Lưu Quang đi thám hiểm nhà bên, kỳ thực vẫn còn đoạn kế tiếp.

Vệ Lưu Quang không hổ là một tay tìm đường chết cừ khôi, sau khi biết tội ác giao tộc đã làm hắn giận đến nghiến răng ken két: "Không được! Đường nào cũng tới rồi, chúng ta phải dạy cho bọn họ một bài học nho nhỏ."

Hạ Thanh: "Hả, ngươi định làm gì?"

Vệ Lưu Quang nhặt chiếc quạt rớt xuống đất lên, nhìn ra ngoài, thấy Dao Kha đã dẫn binh lính giao tộc rời đi, mới túm tay áo Hạ Thanh: "Không phải nàng nói hiện giờ không thể làm ầm ĩ, không thì sẽ quấy rầy cái gì đó nghỉ ngơi à. Đi, chúng ta đi đốt pháo ngoài Thần cung."
Hạ Thanh: "..." Mẹ nhà bây...

Hạ Thanh: "Cút!"

Cậu không buồn ngoảnh đầu, muốn vứt bỏ cái đồ sao chổi chuyên gia gây chuyện này. Thế nhưng sao chổi dai như đỉa đói, kiên quyết kéo cậu trèo lên bức tường bằng ngọc bên ngoài Thần cung. Vệ Lưu Quang thạo cái gì không thạo, chứ riêng ăn uống chơi bời thì thành thục như thần, không ngờ lại giấu cả pháo trong tay áo. Đây là đồ chơi hắn mới đẽo gọt ra dạo gần đây, còn đặc biệt nhờ Tiết sư tỷ dùng linh lực giúp nó chống nước, thi thoảng rảnh rỗi lại ném xuống biển chơi chơi. Hạ Thanh một mặt chê hắn trẻ con, một mặt nhìn từng đợt sóng nổ giòn văng đến tận trời cao mà thèm, thường xuyên dùng ánh mắt thiết tha mò tới vớ lấy một cái nghịch cho đỡ nghiện.

"Ném xong chạy!" Hạ Thanh nói xong, giật mất ống pháo nhỏ từ tay Vệ Lưu Quang.
"Ta ném, ngươi đếm một hai ba."

Vệ Lưu Quang: "..."

Vệ Lưu Quang bất đắc dĩ: "Ờ!"

Hai thằng nhóc lén lén lút lút.

"Một, hai, ba-----"

Ầm! Ống pháo bị ném qua, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, làm giật mình muôn ngàn bong bóng nhỏ. Hạ Thanh nhanh nhẹn kéo Vệ Lưu Quang bỏ chạy, nhưng bọn họ đã đánh giá thấp sức mạnh của thánh nữ giao tộc, một sợi giao sa hồng nhạt trực tiếp cuốn lấy eo hai người, không cho họ bước tiếp.

"Ta tưởng là ai, hóa ra là hai tên tiểu quỷ."

May mà lần này, người bắt bọn họ không phải Dao Kha lạnh lùng nghiêm khắc, cũng không phải Châu Cơ ác độc mỹ lệ, mà là Tuyền Già nổi danh dịu dàng trong ba vị thánh nữ. Tuyền Già nhìn bọn họ, váy áo vàng tơ lướt qua bậc thềm dẫn lên tường ngọc, cúi người, mỉm cười nói: "Tiểu quỷ, to gan vậy sao. Lần này trừ khi sư phụ các ngươi tới, còn không thì đừng mong được rời đi."
Vệ Lưu Quang đần người.

Hạ Thanh cũng thế.

----- Tiêu rồi, cậu lại sắp phải chép phạt gãy tay rồi.

Bên trong Thần cung vọng ra tiếng bước chân.

Tuyền Già bỗng cứng đờ, đứng thẳng người, cung kính nói: "Tôn thượng."

Hạ Thanh cắn răng, đang tức giận thụi cho Vệ Lưu Quang một phát thì nghe được tiếng Tuyền Già, ngẩng đầu, tức thì ngây ngẩn. Thiếu niên có mái tóc ánh bạc bước ra từ Thần cung, cặp mắt xanh băng, như sao thanh trăng lạnh.

Tuyền Già khẽ nhíu mày, nét mặt lo lắng: "Tôn thượng, sao người lại ra ngoài?"

Thiếu niên tóc ánh bạc ngừng chân trước ngưỡng cửa Thần điện, mặt mày còn vương chút uể oải, nhưng khi vừa nhìn thấy Hạ Thanh, lại chậm rãi cười lên.

"Thả họ đi."

Thiếu niên nói.

Tuyền Già sửng sốt, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: "Vâng."

Trên đường trở về ngày hôm đó, Hạ Thanh vẫn luôn mất hồn mất vía. Về lý thuyết cậu tu đạo Thái thượng vong tình, có cảm ứng với đất trời, căn bản sẽ không giẫm phải bẫy rập dưới đất.
Lẽ ra cậu phải lướt đi như gió, không gì cản nổi.

Thế mà hôm ấy cậu ôm một thân tâm sự, một bước hụt chân, hai bước ngã nhào, ba bước thành luôn chó gặm bùn.

Làm cho Vệ Lưu Quang nhìn mà đần thối cả mặt.

"... Im miệng! Không được nói!" Hạ Thanh thẹn quá hóa giận.

Ân nhân cứu mạng của cậu hoàn toàn không cần cậu báo ân.

Ân thân cứu mạng có thân phận cực kỳ cao quý trong giao tộc.

Bỏ đi... Không báo thì không báo vậy, mặc dù nợ ân tình người ta hai lần làm cho cậu cảm thấy có chút lúng túng, nhưng cảm xúc Hạ Thanh luôn thay đổi rất nhanh, sẽ không bị trói buộc mãi mãi.

Ngày xảy ra biến cố Thần cung.

Hạ Thanh trông nom sư phụ.

Sư phụ sắp chết rồi.

Ngoài Biển Thông Thiên trời đổ cơn mưa, tí tách tí tách, dội ướt lá cây, nhỏ xuống mái hiên thành hạt châu hạt ngọc.

Lúc còn sống khỏe ông già nói chuyện rất thích kiểu cách ngâm nga, trông cho có vẻ cao nhân thế ngoại, mà bây giờ cũng chẳng cần ê a, giọng nói đã tự khắc khàn khàn nát vụn.
Sống chết một đời, lại về với đất.

Hạ Thanh yên lặng đứng bên người lão, lần đầu tiên, mờ mịt không nói ra lời.

Sư phụ nheo mắt nhìn cậu, bất mãn nói: "Con có thái độ gì đấy? Sư phụ con sắp phi thăng làm thần tiên rồi, nhãi con, vui vẻ lên xem nào."

Hạ Thanh nói: "Chết chính là phi thăng sao."

Sư phụ hừ hừ: "Ta bảo phi thăng thì là phi thăng."

Hạ Thanh khàn giọng: "Được, phi thăng. Chúc mừng sư phụ đắc đạo phi thăng."

Sư phụ cười, lẩm bẩm: "Lúc này mới nói được câu ra hồn."

Dứt lời lão lại nhìn ra xa, trong mắt là bình yên thuộc về cát bụi.

Bên ngoài trời đang mưa, từng giọt từng giọt, nhìn ra xa có thể thấy ánh đỏ ngất trời trên Biển Thông Thiên. Vua nước Sở tiến về phía đông đánh chiếm Biển Thông Thiên, tình hình ngày càng ác liệt.

Sư phụ nhẹ nhàng nói: "Sư huynh sư tỷ con đều đến Biển Thông Thiên, Bồng Lai chúng ta loạn lạc ắt lộ diện, nhưng bây giờ, giao tộc và nhân loại, rốt cuộc ai mới là kẻ làm loạn trên biển."
Hạ Thanh nắm chặt kiếm A Nan, ánh mắt mê man, cất tiếng hỏi: "Sư phụ, vì sao đại sư huynh phải rời Bồng Lai làm Đại tế tư nước Sở."

Nỗi buồn toát ra trong mắt sư phụ, lão khàn giọng nói: "Đây là kiếp nạn của đại sư huynh con. Ban đầu trao cho đại sư huynh con thanh kiếm Tư Phàm, ta đã lường trước được. Cả đời nó nhất định sẽ phải dính líu đến hồng trần, bị ràng buộc và liên lụy, trọn đời trọn kiếp không được giải thoát."

Hạ Thanh ngây ngốc: "Trọn đời trọn kiếp, không được giải thoát?"

"Đúng vậy." Sư phụ đột nhiên ho khan dữ dội, thân hình gầy yếu như lá cây khô héo, lão lau sạch vết máu trên môi, còn không quên liếc nhìn Hạ Thanh một cái: "Đừng khóc, lão già ta cũng sống hết mấy trăm năm rồi, cũng chán sống từ lâu lâu lắm."

Tay lão còn đang đặt bên miệng, bỗng dưng cơ thể cứng đờ, ánh mắt sắc bén, ngẩng đầu cứng ngắc, nhìn thẳng về phía tận cùng của Biển Thông Thiên.
Hạ Thanh thấy vậy cũng hoảng hốt.

"Sư phụ, người sao rồi?"

Làn da cằn cỗi của sư phụ không ngừng rung lên, môi run dữ dội, con ngươi đục ngầu giãn ra, vừa là kinh sợ, vừa là khó tin, vừa là phẫn nộ ngập trời.

"Làm sao nó dám, làm sao nó dám----" Sư phụ lại kịch liệt ho khan, lần này máu đen đã nhuộm thẫm chăn nệm.

"Sư phụ." Hạ Thanh vội vàng cầm tay lão.

Rồi bị sư phụ cầm ngược lấy, nét mặt xanh xao sắp tàn của sư phụ bỗng hiện lên vẻ hoảng sợ tột cùng, đây là lần sư phụ mất kiểm soát nhất mà Hạ Thanh từng chứng kiến.

Sư phụ cầm tay cậu, giọng nói gấp rút chưa từng có xưa nay: "Hạ Thanh, đến Thần cung! Đến Thần cung ngay bây giờ! Cản Tống Quy Trần lại!"

Hạ Thanh: "Cái gì?"

Sư phụ cười một tiếng thê lương: "Ta cho rằng đại sư huynh con cùng lắm là mượn sức mạnh loài người tấn công giao tộc, trả mối thù năm xưa. Chẳng ngờ, chẳng ngờ, nó lại dám nhắm lên cao hơn nữa!"
Một trận gió thổi qua, hai ngọn hồn đăng treo trên bàn, đong đưa chập chờn, bỗng chốc chìm vào yên lặng.

Sắc mặt sư phụ trắng bệch, nôn ra một ngụm máu tươi, bật cười, hối hận tràn đầy trong mắt: "Tại ta, tại ta, nó lấy mấy linh hồn Bồng Lai, lẽ ra ta phải phát hiện. Bây giờ hai sư huynh của con cũng bị vạ lây mà chết! Tống Quy Trần, nó có biết rõ nó đang làm gì không!!"

Hạ Thanh chấn động linh hồn: "Cái gì?"

Ngón tay sư phụ gần như co giật, lão nắm cổ tay Hạ Thanh, run run nói: "Đến Thần cung, ngăn nó lại, nhất định phải ngăn nó lại."

Viền mắt Hạ Thanh đã đỏ bừng: "Con phải ngăn cái gì sư phụ."

"Ngăn cản nó, diệt Thần."

Hạ Thanh không kịp chôn xác sư phụ, cậu cầm kiếm vội vàng chạy ra.

Biển Thông Thiên nồng nặc mùi thuốc súng, khói lửa và ánh đỏ ngập trời, soi sáng ngời thi thể chất núi. Hạ Thanh kiềm nén tâm tình, vành mắt còn đỏ, nhưng vẻ mặt đã lạnh lùng, áo đen tóc đen, tay cầm trường kiếm, tiến vào trong biển lửa Tu La.
"Kẻ mới tới là ai! Đại tế tư có lệnh, hôm nay bất kể là ai cũng không thể tự tiện xông vào Thần cung!"

"Cút!"

Kiếm A Nan không có vỏ.

Vạn vật đều là vỏ kiếm, dưới mũi kiếm vạn vật đều là vũ khí gϊếŧ người.

Binh lính loài người còn chưa kịp đắc chí lấy danh kẻ thắng đi lăng nhục giao nhân, đã bị vị khách không mời này dọa cho kinh hãi.

Mọi người liên tục lao lên cản cậu lại.

Ngày ấy, Hạ Thanh hoàn toàn không nhớ được mình đã gϊếŧ bao nhiêu người, tâm trí chỉ còn duy nhất lời sư phụ dặn, bên tai văng vẳng tiếng phẫn nộ, tiếng thét gào, tiếng mắng chửi, cậu mắt điếc tai ngơ, mặt không đổi sắc. Mười bước gϊếŧ một người, thi thể nằm la liệt dưới chân, máu đỏ nhuộm đẫm hắc bào của cậu, cậu gϊếŧ đến cuối đường, màu máu tanh trong mắt đã chuyển thành tê dại.
Thần cung nguy nga hiện ra trước mắt Hạ Thanh, bàn tay cậu run rẩy, sắc mặt cậu tái trắng.

"Bồng Lai cháy rồi?!"

Giây phút cuối cùng trước khi vào Thần cung, cậu nghe thấy tiếng thét bên tai.

Bồng Lai...

Hạ Thanh cứng đờ, cậu nhắm mắt, nhưng không ngoảnh đầu nhìn lại.

Cậu chạy vào, chỉ muốn ngăn cản Tống Quy Trần.

Vậy nên khi nhìn thấy Tống Quy Trần từ ngoài điện Kinh Thần, toàn bộ kinh hoàng và oán hận còn chưa kịp xâm chiếm, nước mắt đã tràn lên hốc mắt, cậu gằn từng tiếng căm thù.

"Tống Quy Trần."

Tống Quy Trần cũng ngẩn người, cau mày: "Hạ Thanh? Sao đệ lại ở đây, mau trở về."

Con mắt Hạ Thanh đỏ thẫm: "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không!"

Tống Quy Trần đứng trong Thần điện hoa lệ thanh lãnh, vẻ mặt khó đoán: "Ta biết, đệ về đi, đây không phải nơi đệ nên tới!"
"Tránh ra!" Hạ Thanh muốn gϊếŧ hắn, không tốn thời gian, cầm kiếm lao vào sâu trong Thần điện.

Tống Quy Trần xuất hiện tại vòng ngoài Thần điện, nghĩa là đại trận diệt Thần đã hoàn tất.

Cậu không biết Thần hiện ra sao, nhưng cậu phải cứu Người.

Tống Quy Trần lạnh mặt: "Đệ vào chết hả! Trở lại cho ta!"

Hạ Thanh phớt lờ hắn.

Tống Quy Trần rút kiếm Tư Phàm, kiếm ý sắc tím rung trời lở đất, hóa thành muôn nghìn lưỡi kiếm, bao vây Hạ Thanh, thái độ lạnh lẽo: "Quay về."

Hạ Thanh: "Cút!" Con ngươi cậu đỏ thẫm, kiếm đặt ngang trước mắt.

Kiếm khí phá thủng đêm dài, sức mạnh mênh mang đến từ cỏ cây sông núi và ngũ hành thế gian bao phủ đất trời chỉ trong chớp mắt. Thần cung nổi gió, lay động áo bào và mái tóc cậu.

Sức mạnh đến từ thượng cổ hồng hoang, dù là Tống Quy Trần cũng phải chịu thương tổn.
"Đệ..." Hắn lùi về sau một bước, quệt máu trên khóe miệng, ánh mắt vừa bi ai vừa buốt giá, giọng nói lại hoàn toàn kiên định: "Ta sẽ không để đệ tiến vào chịu chết."

Bỗng nhiên kiếm Tư Phàm rời vỏ, lần này không chút nương tay, mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng về phía cổ tay cầm kiếm của Hạ Thanh, muốn khiến Hạ Thanh không còn đường phản kháng.

"---- Tống Quy Trần!" Cùng lúc đó, một tiếng gào đầy thù hận khác chợt vang lên.

Là Tuyền Già. Nàng vừa mới ngăn cản Châu Cơ, bây giờ lần trở về muốn khiến Tống Quy Trần tan thành khói bụi.

Con ngươi co lại, Hạ Thanh trực tiếp dùng tay trái đỡ đòn, cổ tay bị kiếm Tư Phàm đâm thủng, kinh mạch đứt từng khúc, máu chảy ào ào.

Hạ Thanh loạng choạng một bước, sắc mặt tái nhợt, nuốt ngụm máu xộc lên trong cổ họng, không nói một lời.
Rồi phá vỡ trận pháp, cầm kiếm lao vào bên trong.

"Hạ Thanh, quay lại!"

Tống Quy Trần nóng nảy nhìn bóng lưng Hạ Thanh, còn định ngăn cản, nhưng cú công kích hung tàn của Tuyền Già khiến cho hắn không thể quan tâm thêm nữa.

Hạ Thanh đau gần mất ý thức. Cậu đẫm máu cả người, máu của bản thân, máu của người khác, chém gϊếŧ triền miên làm ánh mắt đỏ ngầu. Những cảm xúc cồn cào, đau xót, phẫn nộ, và căm hận tràn khắp trái tim. Cậu tu đạo Thái thượng vong tình, lần đầu thể hội sâu sắc cảm xúc trần gian như vậy, đạo tâm nhiễu loạn dẫn tới hành hạ tinh thần, so ra, cơn đau bởi kinh mạch rách nát cũng trở nên không đáng kể.

Sư phụ chết rồi, sư huynh chết rồi, Bồng Lai cũng mất.

Dường như chỉ trong một đêm, thế giới của cậu đã long trời lở đất.

Hạ Thanh lảo đảo tiến vào điện Kinh Thần, ngẩn ngơ một khắc, gió lạnh như một đôi tay, nhẹ nhàng lướt qua giọt nước mắt treo trên hàng mi cậu mãi chẳng chịu rơi.
Ầm ầm.

Hạ Thanh cảm thấy mặt đất chấn động.

Ngay sau đó, một loạt tiếng thét và chạy trốn truyền tới từ phía ngoài.

"Thần cung sập rồi!"

"Thần cung sập rồi, chạy mau!"

Đá sỏi rơi tán loạn, những bước chân vội vã. Đầu tiên là cột đá sụp đổ, sau đó đến bức tường.

Hạ Thanh tiến vào giữa nơi này, nhưng cậu lại hoàn toàn bình lặng, cậu ngửi thấy mùi hoa lạnh lẽo, đến từ bãi mộ hoang.

Nước biển ngược dòng, đất trời sụp đổ.

Vạn sự vạn vật đều tan thành khói bụi.

Hạ Thanh bước đi tập tễnh, vẫn có thể tiếp tục kiên trì đều là nhờ lời nói cuối cùng của sư phụ, ngoan cường đi đến tận cùng, đi đến điện Kinh Thần.... Cậu nhìn thấy máu phủ bậc thềm.

Giữa vũng máu có người quỳ một chân trên đất. Mái tóc ánh bạc ướt máu xõa tung.

Hạ Thanh nhìn thấy một đôi mắt buốt lạnh vô cùng.
Màu xanh băng. Như viên ngọc bị lãng quên không thể ra đời, tinh khiết đến mức chỉ còn dư lại sự hờ hững.

Sóng biển lặp đi lặp lại những tiếng kêu rền rĩ, đáy vực tuôn ra tiếng rít gào của biển rộng, đá cát cứ vậy rơi xuống rào rào.

Hạ Thanh đứng lặng, yên tĩnh nhìn hắn, không nói được lời nào.

Hôm nay cậu trải qua yêu hận và sống chết, gϊếŧ người gϊếŧ đến tê tay. Mũi kiếm A Nan còn đang nhỏ máu, vẽ ra một đường máu trải dài từ xa lắc đằng sau.

Hạ Thanh cho rằng mình sẽ không còn cảm xúc dư thừa nào, thế nhưng không ngờ, chỉ một ánh mắt này, lại khiến cậu vỡ tan thêm lần nữa.

"Thì ra là ngươi sao."

Hạ Thanh thầm thì khe khẽ.

Cậu muốn cười, nhưng mà cười không nổi, thể lực hao mòn, không tới hai bước cậu đã kiệt sức, thảm hại quỳ xuống, dùng kiếm chống đất.
Tóc đen chạm đất, lẫn vào tóc trắng đối phương, trở thành nét hài hòa quỷ quái trong vũng máu.

Ầm----

Bức tường phía sau Thần điện cũng hoàn toàn sụp đổ, kéo theo nền đất đồng loạt rơi xuống.

Để lộ ra vực thẳm dưới đáy biển. Phía sau Thần cung chính là vực thẳm mộ hoang, một khoảng không đen đặc, nuốt trọn mọi ánh sáng.

Hạ Thanh không biết nên nói gì.

Cậu xuyên qua gió tanh mưa máu, gϊếŧ một đường thẳng tới nơi này, hiện giờ, mắt cậu lại chỉ có mịt mờ.

Thần cung sắp sập rồi.

Nơi này sẽ tan thành mây khói.

Nhưng mà Bồng Lai cũng đâu còn nữa.

Ánh mắt Thần mất đi vẻ hờ hững.

Mặt đất tan rã, nước biển chảy ngược dòng, đất trời đảo lộn. Cực quang vọt lên từ biển sâu, rắc rắc rắc, vết nứt đã lan đến chân Thần.

Vực ma như một cái miệng khổng lồ muốn nuốt chửng hắn.
Đúng lúc ấy, Hạ Thanh lại nghe được một tiếng cười rất nhẹ. Rất xa, châm chọc, chế giễu.

Hạ Thanh ngây ngốc ngẩng đầu, đối diện với khóe môi nhếch hờ và đôi mắt không còn hờ hững.

Trái tim cậu bỗng đau nhức khôn nguôi, cậu nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, ta dẫn ngươi ra."

Chỉ là lời cậu vừa dứt, mảng đất cuối cùng cũng ngã xuống, kéo Thần rơi xuống vực sâu.

Thiếu niên tóc ánh bạc chậm rãi nhắm mắt, nét mặt lạnh băng. Hắn bị khống chế bởi trận kết từ linh hồn Bồng Lai, không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị rút hồn, bị gỡ cốt, bị đoạt mất sức mạnh, ở lại Thần điện quạnh hiu một mình chờ chết.

"Không, từ từ đã----!"

Suy nghĩ của Hạ Thanh như cũng nát vụn theo nền đất.

Cậu muốn túm lấy đối phương, nhưng kinh mạch tay trái đã bị phá vỡ, hoàn toàn phế bỏ, không thể cử động.
Có thể cử động, chỉ còn-----

Uỳnh! Trần Thần điện sụp đổ, san hô, vỏ sò, dạ minh châu rơi tán loạn.

Hạ Thanh hoảng hốt, khoảnh khắc cuối cùng trước khi thiếu niên rơi xuống, mắt đỏ rực, cắn răng, buông kiếm.

Kiếm A Nan chạm đất. Âm thanh lanh lảnh vui tai, dường như đến từ thế giới bên ngoài, xóa mờ hết thảy hỗn loạn ồn ào nơi trần thế.

Cậu cúi người, giữa đống hoang tàn, nắm lấy bàn tay đầm đìa máu chảy của đối phương. Mà không nghĩ đến, ngay sau đó mặt đất dưới chân cậu cũng nứt toạc.

Cậu không cứu được Thần, trái lại còn theo hắn cùng ngã xuống vực sâu.

Bụi sao như đom đóm lơ lửng xung quanh, dưới đáy vực sâu là mộ hoang xương trắng và hoa linh vi trải dài trong vô tận.

Ký ức cuối cùng của Hạ Thanh, là bàn tay lạnh băng mà mình đang nắm chặt, và ánh nhìn yên tĩnh đầy chăm chú trong bóng tối.
Nghi hoặc, mơ hồ.

Không có cảm xúc, không có yêu hay hận, có chăng cũng chỉ là tò mò, hoặc là không hiểu thấu.

Mùi hoa linh vi dịu dàng đau thương, nở rộ dưới vực sâu.

Ý thức của cậu dần dần mờ nhạt, chỉ thấy ánh u lam bên cạnh ngày càng rực rỡ.

Từng đóa linh vi bay lên lơ lửng, một tiếng vang đồng thời chấn động bên tai.

Cậu nhìn thấy nước biển tách đôi, xương trắng chồng chất vạn năm không ngừng dâng cao, vượt ra ngoài rãnh biển, hướng lên mặt biển.

Chúng lập thành một bức tường.

----- Chặn đường về nhà của tộc giao nhân vĩnh viễn.

Bình Luận (0)
Comment