Ở London ngây người hai ngày, do lịch trình bay dài tháng này của Nam Hướng Bắc đã đầy nên chuyến bay về cô không có lái, cô ngồi ở khoang phổ thông nhìn ra bên ngoài ngẩn người.
Hai ngày này Nam Hướng Bắc đã tỉ mỉ ngẫm lại những chuyện xảy ra gần đây, tuy vẫn chưa thể hiểu rõ tương lai sắp tới nên làm thế nào cho phải, nhưng cô phần nào cảm thấy đầu óc mình đã tỉnh táo lại so với lúc trước không ít.
Ngay từ đầu trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy bất an, bởi vì nhất cử nhất động của Tô Hướng Vãn đều có vẻ quá để ý đến Tô Lâm. Trước khi Tô Lâm xuất hiện, mỗi khi đề cập đến chuyện có liên quan đến chị gái, Tô Hướng Vãn nhất định sẽ rối trí, tất cả đều không qua được mắt Nam Hướng Bắc. Nhìn thì tưởng không thèm để ý, thế nhưng trong lòng cũng hiểu rõ ít nhiều.
Mãi đến sau, có giai đoạn Tô Hướng Vãn bỗng nhiên đối với cô rất lạnh lùng xa cách, làm bản thân cô vốn không hiểu chuyện gì lại càng thêm bất an. Sau khi nghe nàng giải thích nguyên nhân và cho dù đã được Tô Hướng Vãn cam đoan nhưng cô vẫn không thể nào hoàn toàn yên lòng.
Vấn đề là nằm ở cô, bản thân cô căn bản vẫn không tin Tô Hướng Vãn như cô vẫn thường nói với nàng.
Nếu ngay cả đối với người yêu mỗi ngày đều ngủ cùng ở chung còn không thể tín nhiệm, thì còn nói gì tới việc muốn bên nhau cả đời?
Ngay tối hôm vừa đáp xuống London, cô nghe trên tháp Big Ben truyền tới tiếng chuông đổ 0 giờ, lần đầu tiên trong suốt thời gian qua Nam Hướng Bắc hiểu được rõ ràng suy nghĩ tăm tối giấu ở đáy lòng mình bấy lâu nay.
"Sau khi trở về, hoặc là nói rõ ràng, hoặc là nếu muốn tiếp tục thì không được như thế này nữa." Lúc ấy cô siết nắm tay tự nhủ với mình như vậy, trong mắt rốt cuộc một lần nữa hiện ra sự kiên nghị lâu rồi không thấy.
Nhưng mà, ngay tại lúc cô chỉnh đốn lại tâm tình, quyết định dùng một thái độ bình thản đối mặt với Tô Hướng Vãn, dự định tỏ bày hết thảy suy nghĩ chân thật của mình cho nàng, và xem Tô Hướng Vãn quyết định chuyện tình yêu của hai người có còn muốn tiếp tục bên nhau nữa hay không, thì trong cuộc sống Nam Hướng Bắc lại xuất hiện thêm sự tình ngoài ý muốn.
---
"Buổi tối trước ngày bay đi London, cô ở đâu?" Trong văn phòng, Lí Hàng mặt nghiêm túc nhìn Nam Hướng Bắc.
Nam Hướng Bắc ngẩn ra, tiếp theo rất nhanh ý thức được là chuyện gì, "Tôi đến quán bar, đúng vậy, nhưng mà tôi không có uống rượu."
"Không uống rượu?" Lí Hàng chế giễu, vung tay ném tới trên bàn một bức ảnh, "Không uống rượu vậy cô nói xem đây là cái gì!"
Nam Hướng Bắc sửng sốt, đưa tay cầm lấy hình chụp, trong ảnh rõ ràng là bộ dạng mình cầm ly rượu ngửa đầu định uống, sắc mặt Nam Hướng Bắc lập tức trở nên có chút khó coi. Thế nhưng cô vẫn cau mày giải thích với Lí Hàng: "Nhưng thật sự là tôi chưa có uống."
Cười lạnh một cái, Lí Hàng cũng không tin cô, liếc mắt nói, "Sẽ có người đến điều tra chuyện này, trong khoảng thời gian tới, cô ở nhà nghỉ ngơi đi."
Mặt Nam Hướng Bắc biến sắc, cô đương nhiên biết những lời này có nghĩa là gì. Cô nhìn chằm chằm Lí Hàng một lúc, cuối cùng cũng không nói gì, ra khỏi văn phòng.
"Em là lợn hả, tại sao không nói với ông ta lúc ấy tôi có ở đó?" Sớm đã nghe được tin tức, Từ Nhiêu đang ở bên ngoài chờ cô, thấy Nam Hướng Bắc đi ra lập tức tiến lên hỏi. Nghe được đáp án cả người đều nổi sùng, nàng kéo Nam Hướng Bắc xông vào văn phòng kia muốn giải thích, nhưng mà Lí Hàng cũng không tin tưởng nàng.
"Chuyện này sẽ có người điều tra." Đã sớm bất mãn với Nam Hướng Bắc, giờ thấy Từ Nhiêu hùng hổ lôi kéo cô tiến vào, Lí Hàng càng giận không chỗ phát tiết, "Cô với Nam Hướng Bắc có quan hệ tốt trong công ty mọi người đều biết, nói đỡ cho cô ta cũng không ích gì."
"Ông đây là có ý gì!" Từ Nhiêu càng thêm phẫn nộ, vỗ bàn tính lý luận với ông ta, Nam Hướng Bắc vội vàng lôi kéo nàng ra khỏi văn phòng, "Cơ trưởng, bỏ đi."
"Bỏ cái gì mà bỏ!" Thấy bộ dạng Nam Hướng Bắc tựa hồ như thỏa hiệp, Từ Nhiêu nhịn không được giơ tay vỗ lên đầu cô, "Em cho đây là việc nhỏ sao? Là ngừng bay đó! Em có thể không còn cơ hội lên máy bay nữa đâu!"
"Em biết." Nam Hướng Bắc thấp giọng nói, "Nhưng mà ầm ĩ với ông ta thì cũng có được gì đâu."
"Cho nên em muốn buông xuôi à?" Tức giận trên mặt dần dần biến mất, chuyển sang trầm trọng, Từ Nhiêu nhìn chằm chằm Nam Hướng Bắc, ngữ khí cũng không còn độ ấm, "Ngẩng đầu lên nhìn tôi."
"Em không sao mà." Nam Hướng Bắc ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười cười với Từ Nhiêu, "Em tin là sự tình sẽ được điều tra rõ, không phải lúc ấy ở quán bar còn có nhiều người như vậy sao?"
Đã lâu không nhìn thấy ánh mắt trong suốt như vậy của Nam Hướng Bắc, trong lòng Từ Nhiêu cũng động. Nhìn cô ngây ngô cười với mình, cuối cùng nàng cũng chỉ cười cười, vỗ vỗ vai đối phương, "Là tôi 'hoàng đế không vội thái giám nóng nảy', được chưa?".
"Coi như nghỉ phép là được." Nam Hướng Bắc thu lại nét cười trên mặt, "Vừa vặn gần đây em cũng muốn nghỉ ngơi một lúc."
"Cũng tốt." Từ Nhiêu nhìn cô một cái thật sâu, "Lần này hãy xử lý mọi chuyện cho xong đi."
"Vâng!"
---
Cùng Từ Nhiêu ở bên ngoài ăn cơm xong về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tô Lâm đang dạy tiểu Tích vẽ, còn Tô Hướng Vãn thì đang ngồi bên cạnh nhìn.
Nam Hướng Bắc khẽ thở dài, vẫn cảm giác được trong lòng nhè nhẹ chua xót. Bất quá lần này không phải bởi vì ghen tuông, mà là vì cô phát hiện ra dường như khoảng cách giữa mình và họ càng ngày càng xa.
Tô Vị Tích là người trước tiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nam Hướng Bắc ánh mắt lập tức sáng ngời. Nhưng vì đang học vẽ nên cô bé cũng không có lập tức đứng lên chạy đến chỗ Bắc Bắc của mình. Tô Hướng Vãn cũng nghe thấy động tĩnh, nàng thoáng nhìn qua Nam Hướng Bắc, trên mặt không có một tia cảm xúc nào.
Tuy rằng vẫn tỏ ra không chút gì để ý, thế nhưng là một phi công vô cùng đam mê nghiệp bay, nay gặp tình cảnh có khả năng bị đình chỉ công tác, kỳ thật trong lòng Nam Hướng Bắc không hề thoải mái, chẳng qua cô thật sự không muốn làm cho Từ Nhiêu lo lắng cho mình thêm nữa nên mới làm ra vẻ không có việc gì.
Dù hai ngày ở London kia, cô đã hiểu ra được cứ làm bộ như "Không việc gì" là không tốt, nhưng Nam Hướng Bắc vẫn không biết phải thay đổi làm sao, cô thật lòng không muốn người bên ngoài phải lo lắng cho mình.
Bởi vì trong lòng hiện tại chất chứa nhiều tâm sự, Nam Hướng Bắc chỉ muốn đi tắm một trận rồi nghỉ ngơi, cho nên cô đi thẳng về phòng, cũng không phát hiện sự khác thường của Tô Hướng Vãn. Đợi đến lúc từ phòng tắm đi ra, Nam Hướng Bắc liền thấy nàng đang ngồi trên giường, tựa hồ đang chờ mình.
Vốn định ngủ một giấc, chờ tỉnh ngủ sẽ thẳng thắn nói chuyện với Tô Hướng Vãn, nhưng bây giờ thấy nàng như vậy, Nam Hướng Bắc cũng biết không thể tránh được rồi, đành bất đắc dĩ cười cười ngồi xuống bên cạnh.
"Em đã mệt mỏi rồi phải không?" Tô Hướng Vãn đột nhiên mở miệng nói, nhưng không nhìn cô.
Nam Hướng Bắc kinh ngạc nhìn nàng một lát, nhẹ giọng thở ra một hơi, "Phải."
Cô quả thật đã mệt với tình cảnh hai người cãi nhau như thế này, tuy rằng các nàng cũng không đến mức có chuyện cãi vã ầm ĩ, nhưng lạnh lùng xa cách như vầy còn làm cho người ta mỏi mệt hơn.
"Cho nên đến cả nơi này em cũng không muốn trở về nữa sao?" Quay phắt đầu lại, Tô Hướng Vãn mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào mắt Nam Hướng Bắc.
Hơi cau mày, Nam Hướng Bắc vốn định phủ nhận, lại nghĩ tới chính mình vào đoạn thời gian trước đúng là có cảm giác này. Cô nghĩ nếu bản thân mình đã quyết định cái gì cũng sẽ nói ra với Tô Hướng Vãn, thì cũng không nên giấu diếm, "Lúc trước quả thật là có cảm thấy như vậy."
Mặt trắng nhợt, Tô Hướng Vãn mím chặt môi. Sau một lúc lâu, thanh âm nàng có chút run rẩy, "Nếu đã như vậy, em còn trở về làm gì nữa?"
"Em......" Há hốc miệng, Nam Hướng Bắc muốn giải thích, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cô yên lặng một lúc, gục đầu xuống, "Em thật lòng mong muốn cùng chị cùng nhau chăm sóc Tô tỷ tỷ."
Tô Hướng Vãn không nghĩ tới Nam Hướng Bắc lại nói lời này, hơi kinh ngạc nhìn về phía cô lần nữa.
"Nhưng mà sau em mới phát hiện, em cũng không phải người rộng lượng như vậy." Nam Hướng Bắc cười khổ, nghĩ đến những áp lực mà mình chịu đựng trong lúc đó, cô cảm thấy bản thân mình hoàn toàn là tự làm tự chịu. "Em không chịu nổi lúc về nhà luôn nhìn thấy cảnh chị và Tô tỷ tỷ còn có Tiểu Tích ở cùng nhau hoà thuận vui vẻ, cũng chịu không nổi lúc mình về nhà phải đối mặt với căn phòng không một bóng người, rồi ngày hôm sau mới biết được cả nhà ba người đã đi chỗ nào đó chơi đùa, càng không chịu nổi thời điểm chị đối diện chị ấy bộ dáng hòa hợp ăn ý còn hơn lúc ở cùng em......".
"Cho nên em không muốn trở về nhà?".
"Phải." Nam Hướng Bắc gật đầu, cô không dám nhìn xem vẻ mặt Tô Hướng Vãn thế nào, đang định tiếp tục nói cho nàng nghe hết tâm tình của mình, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm lạnh lẽo đến cực độ, "Nếu để ý như vậy, vậy em còn trở về làm gì nữa?".
Ngữ khí đó, tựa hồ có gì đó không đúng...... Nam Hướng Bắc kỳ quái nhìn về phía Tô Hướng Vãn, đã thấy nàng cắn môi, trong đôi mắt đẹp chất chứa đầy cay đắng phẫn hận, "Nếu em đã không muốn về nhà, vậy còn về đây làm cái gì!"
"Em chỉ là......" Trong lòng ẩn ẩn nhận ra điều bất ổn, Nam Hướng Bắc muốn giải thích nhưng Tô Hướng Vãn đã không cho cô cơ hội, "Em về là muốn nói rõ ràng với chị, muốn chia tay chứ gì, phải không?".
"Em......" Trong lòng run lên, Nam Hướng Bắc vốn lường trước sau khi nói chuyện rõ ràng thì sẽ gặp phản ứng này, chỉ mới nghĩ tới thôi liền cảm thấy khó có thể hít thở được. Cho dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng cô vẫn không thể thật sự đối mặt.
"Nếu đã như vậy, thì chia tay đi." Buông xuống một câu, không đợi Nam Hướng Bắc nói thêm gì nữa, Tô Hướng Vãn liền đứng lên đi ra ngoài.
Hai ba bước nhào tới kéo tay nàng, rất nhanh từ trong đau lòng phục hồi tinh thần lại, Nam Hướng Bắc lôi kéo Tô Hướng Vãn, "Chị phát điên gì vậy, em đã nói cái gì đâu!".
Hất tay cô ra, Tô Hướng Vãn đi tới bàn trang điểm, mở ngăn kéo lấy một cái phong bì, từ bên trong rút ra một xấp ảnh dúi vào người Nam Hướng Bắc. Không thèm nhìn đến cô dù chỉ một cái, nàng trực tiếp bước ra khỏi phòng.
Ảnh chụp tán lạc đầy sàn nhà, Nam Hướng Bắc ngồi xuống nhặt lên, phát hiện trong đó là hình mình và Từ Nhiêu đang ôm nhau.
Nam Hướng Bắc lật xem những tấm ảnh khác, lại còn có cả ảnh cô hôn Từ Nhiêu, nhưng Nam Hướng Bắc biết rất rõ đây là do có người cố ý sắp đặt góc chụp.
"Chị xem, em không tin chị, chị cũng đâu có tin em." Trên mặt không còn vẻ vô bi vô hỉ, Nam Hướng Bắc nhặt từng tấm ảnh lên, xếp lại ngay ngắn rồi đặt lên bàn.
"Thôi thì cứ như vậy đi."