Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 33

"Nam Hướng Bắc...... Nam Cung Từ Tâm......" Ngồi trên ghế, Tô Hướng Vãn siết chặt móc khoá bánh bao, ánh mắt xuất thần nhìn màn hình máy tính, thấp giọng gọi thầm hai cái tên này.


Background nàng để là bức ảnh nàng và Nam Cung Từ Tâm cùng nhau đánh đàn múa kiếm ở phía sau núi Tiêu Dao.


Nam Hướng Bắc cũng có móc chìa khoá này sao?


Qua hồi lâu, Tô Hướng Vãn mở lòng bàn tay ra, cúi đầu nhìn móc khoá, ánh mắt loé lên thứ ánh sáng dị thường, khẽ cắn môi, trong đầu là một mớ hỗn độn.


Ngay từ đầu em ấy đã có, hay sau khi nhìn thấy nàng mua liền thấy thích mà chạy tới mua theo? Hoặc là vì chức nghiệp trong game của em ấy cũng là đầu bếp?


Hết thảy đều là trùng hợp, hay.....


Thở dài, đặt móc khoá sang bên cạnh, Tô Hướng Vãn mở máy tính, mở trò chơi, phát hiện Nam Cung Từ Tâm không có trên mạng.


Trong lòng chất chứa một đống nghi vấn muốn hỏi Nam Cung Từ Tâm nhưng login xong không thấy bóng dáng người ấy, rõ ràng mới hai tuần không gặp lại cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.


Bỗng dưng thấy mất mát vô cùng, Tô Hướng Vãn ảm đạm nhìn cái tên tối mờ trong danh sách hảo hữu, nàng phất phất tay gần như tự làu bàu với chính mình, "Thật sự sẽ có chuyện trùng hợp đến vậy sao?".


Cố gắng nhớ lại mọi thứ phát sinh từ khi quen biết Nam Hướng Bắc tới nay, lòng nàng càng hoài nghi, nàng cảm thấy mỗi một lời nói mỗi một hành động của em ấy đều quá tốt đẹp.


Người thành phố Z, công tác ở thành phố S.... Đây là điều Nam Cung Từ Tâm đã nói với nàng, mà Nam Hướng Bắc xem ra quả thật là người thành phố Z, về chuyện công tác ở nơi nào, thời điểm các nàng gặp nhau lần đầu không phải đó là chuyến bay từ thành S đến Z sao, nếu nói Nam Hướng Bắc phục dịch quân đội ở thành S thì cũng khá phù hợp a.


Còn nữa.....Em ấy cứ muốn gọi nàng là sư tỷ, có phải bởi vì trong trò chơi quen kêu nàng là "đại sư tỷ" hay không?


Từng lý do chứng tỏ "Nam Hướng Bắc chính là Nam Cung Từ Tâm" cứ lần lượt đi qua, nàng cảm thấy khả năng đó rất lớn nhưng không thật sự chắc chắn, vài lần Tô Hướng Vãn muốn cầm di động gọi đến cái tên luôn khiến lòng nàng gợn sóng, rốt cuộc vẫn buông xuống.


Đây chỉ là suy đoán của nàng, nếu tùy tiện hỏi vậy hình như không tốt lắm, với cả nếu Nam Hướng Bắc chính là Nam Cung Từ Tâm thì tại sao không nói nàng biết chứ. Nghĩ thế nào cũng không ra lý do để em ấy phải giấu nàng.


Tô Hướng Mãn nhăn mày, đưa mắt nhìn sang tên nhân vật tối mờ kia lần nữa, có chút bất mãn nhấp nhấp chuột vào đó, vài ý niệm nảy ra trong đầu nhưng nàng quyết định tạm thời đặt chuyện này qua một bên, chờ Nam Hướng Bắc vào công ty, hai người có thêm nhiều thời gian ở chung thì từ từ kiểm thử cũng được.


Nếu người đó thật đúng là Từ Tâm, nàng sẽ chậm rãi trừng phạt em ấy, cố làm ra vẻ bí ẩn, tưởng đại sư tỷ nàng dễ bị khi dễ sao?


Nghĩ như thế Tô Hướng Vãn mím môi, tính thoát trò chơi đột nhiên thu được tin tán gẫu từ vài người trong bang.


Phó Quân Quân: "Đại sư tỷ, ngươi cùng tiểu Túng cãi nhau sao?".
Âu Dương Vô Khuyết: "Đại sư tỷ, tiểu Túng có phải đã trêu chọc ngươi hay không?".
Ngô Kiệt Tào: "Đại sư tỷ, tin đồn trong diễn đàn có phải sự thật không? Ngươi cùng tiểu Túng không kết hôn sao?".
......


Có hơn mười cái tin tương tự, đều là các bằng hữu thường chơi chung gửi đến hỏi, Tô Hướng Vãn nhướng mày, nghĩ nghĩ rồi trực tiếp lên tiếng ở kênh bang phái.


[ bang hội ] Tô Mạc Che: Chuyện gì a?
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Diễn đàn có người phát tin, nói là ngươi cùng tiểu Túng cãi nhau, không kết hôn.
[ bang hội ] Âu Dương Vô Khuyết: Đúng đó, mấy ngày rồi không thấy bóng dáng tên tiểu Túng kia đâu, mà đại sư tỷ cũng thế, các ngươi làm sao vậy a?
[ bang hội ] Tô Mạc Che: Ta gần đây có việc, thời gian này Từ Tâm cũng không vào trò chơi sao?
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Trên cơ bản là không có, chỉ lúc môn phái chiến có lên kêu ta thay mặt ngươi chỉ huy một chút, chờ đánh xong chưa kịp hỏi hắn câu nào thì hắn đã chạy mất.


Tô Hướng Vãn nheo mắt, lẳng lặng tự hỏi bản thân gì đó rồi chợt đứng dậy ra khỏi phòng, đến trước phòng Tô Vị Tích đẩy cửa đi vào.


Giờ này không tính là còn sớm, khi Tô Hướng Vãn bước vào, Tô Vị Tích đã nằm trên giường, chẳng qua chưa ngủ mà cầm di động trong tay.


Vừa đưa mắt nhìn đến di động, biểu tình Tô Hướng Vãn nháy mắt chuyển biến, mím chặt môi khẽ gọi, "Tô Vị Tích".


Khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng hiện ra vẻ kinh ngạc cùng bối rối, Tô Vị Tích bật ngồi dậy, bàn tay vẫn nắm di động, nhìn mami đang từng bước lại gần, nó không biết nên phản ứng thế nào, chỉ ngơ ngác ngồi yên trên giường.


Cầm lấy di động từ tay Tô Vị Tích, màn hình hiển thị đang đếm thời gian cuộc gọi, Tô Hướng Vãn nhìn nó một cái, áp điện thoại tới bên tai, truyền đến là thanh âm ôn nhu của Nam Hướng Bắc.


"Ai biết nha, ếch vừa rơi xuống đất đã không còn là ếch nữa, lập tức biến thành một vị hoàng tử hai mắt sáng ngời anh khí, tươi cười rạng ngời. Thẳng đến lúc này, hoàng tử mới nói cho tiểu công chúa, nguyên lai hắn bị một bà phù thuỷ độc ác nguyền rủa, ngoại trừ tiểu công chúa thì ai cũng không thể giải cứu hắn khỏi hồ nước này.....".


Tô Hướng Vãn kinh ngạc nghe giọng đọc êm ái ấy, cảm xúc trong lòng rối loạn, nàng nắm chặt di động, thấy con gái lo lắng ngẩng đầu nhìn mình, nàng nhấn nút phát loa ngoài rồi đưa di động về cho Tô Vị Tích.


Nam Hướng Bắc đương nhiên không biết hiện giờ Tô Hướng Vãn đang bên cạnh Tô Vị Tích, thậm chí còn cùng bé con nghe cô kể chuyện xưa, cô vẫn chăm chú đọc hết cuốn sách cổ tích vừa mới mua. Xong đoạn cuối, khép quyển sách lại, Nam Hướng Bắc vươn vai duỗi người nói, "Tốt lắm, đọc xong rồi, ngoan ngoãn ngủ đi nha".


"Dạ..." Sợ hãi mami, thấy sắc mặt mami không chút thay đổi, Tô Vị Tích không biết có nên nói cho Bắc Bắc biết chuyện này không, chỉ có thể thật cẩn thận đáp như vậy.


"Ừ, Tiểu Tích ngoan." Nam Hướng Bắc nhẹ giọng cười, "Mau ngủ đi, ngủ ngon".


"Bắc Bắc ngủ ngon." Lại đưa mắt nhìn mami, thấy mami hình như không tính tiếp lấy di động, Tô Vị Tích nói xong với Nam Hướng Bắc liền cúp máy, "Mami.....".


"Gần đây nàng...mỗi ngày đều kể chuyện cho con sao?" Ánh mắt rối rắm, Tô Hướng Vãn ngồi xuống bên giường hỏi.


"Dạ". Đây là lần đầu tiên mami ngồi lên giường nó, Tô Vị Tích dường như không thể tin nhìn mami, thấy mami luôn nhìn di động của mình, nó lại e dè nói, "Là ông nội đưa cho Tiểu Tích".


"Ông nội?" Sắc mặt trầm xuống, chằm chằm nhìn di động suy tư một lát, ý thức được "ông nội" trong lời nó nói là ba Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn thoáng hoà hoãn, "Không phải nói con không được tùy tiện lấy đồ người khác sao?".


"Không phải người khác". Bình thường bé con luôn rất sợ Tô Hướng Vãn, lúc này đương nhiên vẫn sợ nhưng nó cố nho nhỏ giọng phản bác, "Là ông nội".


Tô Hướng Vãn im lặng hồi sau mới lên tiếng, không tiếp tục hỏi vấn đề điện thoại nữa.


"Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng đều ở cùng con à?" Không biết nên gọi Nam Hướng Bắc thế nào với đứa nhỏ, nàng cảm thấy mình mà kêu theo "Bắc Bắc" thì quá kỳ quái, Tô Hướng Vãn chần chờ chung quy dùng từ "nàng" thay thế, may mắn Tô Vị Tích luôn thông minh, hiểu chuyện gật gật đầu.


"Buổi tối cũng vậy sao?" Tô Hướng Vãn đưa tay vén tóc, giống như đang lơ đãng hỏi, "Mỗi ngày buổi tối con làm gì?".


"Bắc Bắc dẫn Tiểu Tích đi tản bộ." Tô Vị Tích thành thật kể về hành trình đã qua, "Tản bộ về nhà thì tắm rửa, sau đó Bắc Bắc cùng Tiểu Tích xem ti vi, chơi trò chơi, đọc truyện cổ tích rồi đi ngủ".


"Chơi trò chơi?" Tô Hướng Vãn nhìn con gái, vẻ mặt thắc mắc.


"Dạ, trốn tìm, còn có trò đèn xanh đèn đỏ, Bắc Bắc dạy con, còn có......A, chó sói chó sói mấy giờ rồi....Thỉnh thoảng ông nội cũng chơi chung". Đưa tay ra đếm đếm, Tô Vị Tích nghiêm túc nói, "Ông nội còn dạy con chơi cờ, năm màu đen một hàng, năm màu trắng một hàng".


Tô Hướng Vãn ngẩn người rồi lập tức nhận ra đó là cờ năm quân, trầm ngâm chốc lát nàng hỏi, "Không chơi máy tính sao?".


"Có nha." Từ bé đến giờ, đây là lần đầu Tô Hướng Vãn trò chuyện nhiều với nó đến vậy, mà nó cũng có thiệt nhiều điều muốn kể với mami, nên lúc này hoàn toàn không buồn ngủ, kể rõ ràng đầu đuôi sự tình cho mami nghe, "Có đôi khi Bắc Bắc sẽ mở máy tính cho Tiểu Tích xem hoạt hình".


"Nàng thì sao? Có xem cùng con không?".


"Dạ có!" Tô Vị Tích gật đầu, "Bắc Bắc còn làm bắp rang cho Tiểu Tích ăn."


Đầu ngón tay vô ý thức nắm dra giường, liên tưởng đến việc hai tuần nay cơ hồ Nam Cung Từ Tâm cũng không vào trò chơi, Tô Hướng Vãn ngập ngừng cuối cùng cũng quyết định hỏi, "Vào tối thứ sáu, con và nàng làm cái gì, có nhớ rõ không?".


"A....." Nghiêng đầu, đứa nhỏ thông minh cố gắng nhớ lại, hồi sau ánh mắt chợt sáng lên, "Ngày đó Bắc Bắc có việc, ông nội chơi với Tiểu Tích".


Trong lòng như có điện xẹt, bàn tay đặt trên giường run lên, đầu Tô Hướng Vãn đã muốn loạn thành một mảnh, đáp án mờ mờ ảo ảo dần hiện ra, lại có chút không thể tin được.


"Có việc gì, nàng không ở nhà sao?" Khắc chế cảm xúc, Tô Hướng Vãn nói xong liền cắn môi, không yên chờ con gái trả lời.


"Không phải." Lắc đầu, trí nhớ con nít vốn tốt lắm, huống chi hai tuần nay có lẽ là những ngày tươi đẹp nhất trong cuộc sống Tô Vị Tích từ khi ra đời tới nay, tất nhiên nó nhớ rất rõ, "Bắc Bắc nói có việc, Tiểu Tích nhìn thấy nàng trở về phòng, ô...Sau đó Tiểu Tích cùng ông nội chơi cờ xong, muốn tìm Bắc Bắc, thấy Bắc Bắc ngồi trước máy tính...Con còn kêu Bắc Bắc nhưng Bắc Bắc nói chút nữa nàng mới có thể chơi với con".


Tô Hướng Vãn cúi đầu suy tư, lát sau gian nan mở miệng, "Vậy con có nhớ....nàng bận rộn lúc mấy giờ và mấy giờ thì xong việc chơi đùa cùng con chứ?".


"Con nhớ rõ nha." Vẻ mặt Tô Vị Tích rất nghiêm túc, không hề biết nó đang tiết lộ hết bí mật của Bắc Bắc, "Ngày đó buổi tối bà nội có ở nhà, lúc bà nội bắt đầu xem tin tức thì Bắc Bắc nói có việc, tin tức đó khoảng tám giờ, đến chín giờ rưỡi Bắc Bắc mới xong, sau đó giúp Tiểu Tích tắm rửa, tắm xong liền kêu Tiểu Tích ngủ...Nhưng Bắc Bắc vẫn kể được hai câu chuyện cho Tiểu Tích nghe".


Giờ phút này Tô Hướng Vãn đã hết nghe được phía sau con gái nói thêm cái gì nữa rồi, đầu óc cơ hồ trống rỗng, thậm chí có loại cảm giác choáng váng.


Tám giờ đến chín giờ rưỡi, thời gian chuẩn bị nửa tiếng, môn phái chiến một tiếng, đây là hoạt động mà thứ sáu mỗi tuần nàng và Nam Cung Từ Tâm đều làm giống hệt nhau.

Bình Luận (0)
Comment