Đi về phòng, Tô Hướng Vãn khoái chí nhìn biểu tình khóc không ra nước mắt của Nam Hướng Bắc, nàng vốn định trêu chọc cô hai câu, đột nhiên cơn buồn ngủ đánh úp lại không cưỡng nổi, nàng cầm lấy bộ đồ thỏ và mấy túi đồ khác bỏ qua hết một bên.
"Không phải muốn em mặc thử sao?" Con người thành thật kia đang mang vẻ mặt thảm sầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn hỏi, còn pha chút không yên lòng, "Không mặc nữa a?".
"Để buổi tối đi". Kéo cô ngồi xuống giường, Tô Hướng Vãn che miệng ngáp một cái, Nam Hướng Bắc mới nhớ tới nàng đã mệt mỏi từ lúc ở khu mua sắm, lập tức đem chuyện bộ đồ thỏ quăng lên chín tầng mây, cô ôm nàng nằm xuống sau đó đắp chăn, "Ngủ đi".
"Uh". Tìm một tư thế thoải mái vùi vào lòng Nam Hướng Bắc, tay Tô Hướng Vãn vòng qua lưng cô, nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Bất tri bất giác điều này đã trở thành thói quen, chỉ cần nằm trong lòng người này, nàng liền an tâm ngủ ngon giấc, chỉ cần có người này ở đây, nàng nhất định sẽ không cần mượn rượu cho dễ ngủ như lúc trước.
Thời điểm Tô Hướng Vãn tỉnh lại đã gần bốn giờ chiều. Nam Hướng Bắc vẫn còn say sưa ngủ, Tô Hướng Vãn cũng không tính đứng lên, nàng nằm im đó nhìn bộ dáng ngủ ngon lành của người kia, lòng cảm thấy thật bình yên.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn mỏng chiếu vào phòng, không gian an tĩnh, hết thảy đều vô cùng tốt đẹp.
Một năm trước, nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày mình hạnh phúc vậy, nàng luôn nghĩ bóng ma quá khứ sẽ theo nàng cả đời, vĩnh viễn sẽ khiến nàng khổ sở ăn ngủ không yên, vậy mà giờ nàng lại có thể ngủ yên trong lòng em ấy thế này.
"Tiểu Từ Tâm......" cúi đầu khẽ gọi Nam Hướng Bắc, mi mắt Nam Hướng Bắc thoáng động đậy ôm nàng càng chặt hơn, tựa hồ là đang ngủ cũng muốn đáp lại nàng.
"Cạch", một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa lặng lẽ bị đẩy ra, đứa nhỏ vừa mới tỉnh ngủ cẩn thận quan sát bên trong lại chỉ có thể nhìn thấy cảnh hai người lớn đang ôm nhau trên giường.
Hết sức nhẹ nhàng khép cửa lại, đứa nhỏ rón rén trở về phòng mình chứ không hề làm ầm ĩ lên, nó ngồi trên giường lấy đồ chơi mua lúc sáng lặng lẽ chơi đùa.
Tô Hướng Vãn cũng không biết cửa phòng vừa bị đẩy ra, nàng vẫn đắm chìm trong suy nghĩ miên man, khi trong đầu hiện lên một cái tên vốn bị vùi sâu dưới đáy lòng, nàng phát hiện chính mình vậy mà lại sắp không nhớ nỗi gương mặt người nọ.
Nam Hướng Bắc bị tiếng chuông điện thoại di động của mình đánh thức, mở mắt ra nhìn đến Tô Hướng Vãn đang chăm chú nhìn mình, nhịn không được hôn môi nàng, thân mật quấn quýt mặc kệ tiếng chuông cứ kiên nhẫn đổ vang.
Ngồi dậy vớ lấy điện thoại di động, phát hiện là cuộc gọi từ mẹ, sắc mặt Nam Hướng Bắc liền cứng đờ, cô hắng giọng cho thanh cổ họng rồi mới nghe máy: "Mẹ".
"Tối nay ăn cơm ở bên ngoài". Reng thật lâu con gái mới nghe điện thoại, Bắc Đường Lạc Anh dĩ nhiên bất mãn, bà nhíu mày nhưng cũng không nhiều lời, "Chỗ cũ ở gần công ty, con dẫn theo Hướng Vãn và Tiểu Tích đến đây".
"Dạ được". Nam Hướng Bắc vừa đáp ứng xong, bà liền cúp máy.
Nam Hướng Bắc buông điện thoại xuống, cô nghĩ hẳn là cô đã làm mẹ bực mình rồi nên lòng không yên sợ khó xin mẹ chuyện ra riêng, bất quá khi cô bắt gặp dáng vẻ Tô Hướng Vãn dịu dàng nhìn mình, cô lập tức bỏ qua suy nghĩ trong lòng, "Mẹ nói tối nay mình dùng cơm ở ngoài, chính là chỗ lần trước em dẫn chị cùng Tiểu Tích đến đó".
Nói tới đây, cô có hơi nhăn mặt, hiển nhiên là nhớ đến chuyện Tô Hướng Vãn gặp phải hôm ấy.
Chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra Nam Hướng Bắc nghĩ gì, Tô Hướng Vãn đưa tay lên má cô, "Ngày đó tụi mình ở bên nhau, chị nhớ rõ".
Nam Hướng Bắc sững sờ, tiếp theo nở nụ cười ngây ngô, gật gật đầu, "Uh!".
"Em còn muốn ngủ tiếp nữa không?", Tô Hướng Vãn nhìn bộ dạng ngốc nghếch trước mặt, vô cùng thân thiết vuốt ve hai má Nam Hướng Bắc, "Hay là muốn rời giường?".
"Ah...vẫn là nên dậy thôi". Nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm sủa gì, Nam Hướng Bắc ngượng ngùng, "Chỉ tính ngủ một chút mà thành ra lâu như vậy....Chị tỉnh dậy lúc nào a?".
"Mới thôi". Tô Hướng Vãn vừa nói vừa xuống giường, kéo tay Nam Hướng Bắc, "Đi theo chị".
Bước theo nàng vào phòng tắm, nhìn nàng chỉ hai cái khăn mặt và đôi bàn chải đánh răng đặt chung một chỗ, Nam Hướng Bắc vừa ngạc nhiên vừa mỉm cười vui vẻ cầm lấy bàn chải và khăn mặt mới tinh dành cho mình bắt đầu rửa mặt.
Ngay cả rửa mặt cũng dính chung một chỗ nên tất nhiên mất thêm không ít thời gian dây dưa, đợi cho sửa sang xong xuôi thì đã gần năm giờ chiều.
Di động vang lên, Tô Hướng Vãn nghe điện thoại đồng thời không quên thúc đẩy Nam Hướng Bắc ý bảo cô đi kêu Tô Vị Tích dậy, Nam Hướng Bắc gật đầu đi vào căn phòng cách vách, kết quả vừa mở cửa liền nhìn thấy bé con đang ngồi chơi đồ chơi.
Mấy hàng rào gỗ nho nhỏ xếp thành vòng bao quanh mấy căn nhà tường trắng với mái đỏ, thật giống như ngôi làng trong truyện cổ tích, đằng trước là khu vườn cỏ cây hoa lá, bên cạnh còn có xích đu nhỏ nhắn tinh xảo.
Nghe tiếng động ngẩng đầu lên, thấy Nam Hướng Bắc, bé con ngồi ở sàn nhà lập tức đứng lên, "Bắc Bắc!".
Đi qua ngồi xổm xuống, nhìn mấy mô hình kia, Nam Hướng Bắc vuốt vuốt cằm, "Đây là GuoJiaJia à?" <* Cụm từ này có nghĩa như trò chơi bé trai bé gái nhỏ giả làm couple, vợ chồng vậy đó, nghĩ là đang chơi đồ hàng đi =.=!>
Lúc sớm ở khu mua sắm, cô căn bản không có xem xét kỹ món đồ chơi này, chỉ là cảm thấy tinh xảo thích hợp cho con gái nên liền mua.
Cô không thể như ba mình a, hồi nhỏ ông toàn mua đồ chơi súng ống xe tăng máy bay cho cô, hiện giờ ông cũng mua cho Tiểu Tích y như vậy.
"Dạ!" Tô Vị Tích gật gật đầu, sau đó cười tủm tỉm lấy một chú cừu non từ mười hai con giáp bên cạnh đặt vào trong, "Đây là Tiểu Tích".
Vừa nghe xong, Nam Hướng Bắc tiếp theo mặt mày xanh mét nhìn con bé cầm lên chú thỏ trắng.
<*Trong 12 con giáp Trung Quốc, thỏ thay cho mèo>
Bây giờ cứ hễ thấy gì liên quan đến thỏ là cô ... bất lực, bất an, bất đắc dĩ -_-!
"Đây là Bắc Bắc." Quả nhiên, Tô Vị Tích đặt thỏ xuống cạnh cừu con, kế tiếp nghĩ nghĩ, lại cầm lên lão hổ.
"Haha..." Nam Hướng Bắc trực tiếp cười ra tiếng.
"Đang cười gì đó?". Lúc nãy Tô Hướng Vãn thảo luận với Tây Giang Nguyệt về chuyện bất động sản Quảng Thắng, vừa cúp máy đi qua bên này liền nghe tiếng cười của Nam Hướng Bắc, nàng tò mò hỏi.
Lưng cứng đờ, rất nhanh thu liễm nụ cười, Nam Hướng Bắc ho khan một tiếng, "Không có gì".
Sau đó vội vàng dùng ánh mắt ý bảo bé con bên cạnh trăm ngàn lần đừng nói ra "Đây là mami".
Khó hiểu nhìn Bắc Bắc tự dưng ra sức nháy mắt với mình, Tô Vị Tích ngửa đầu nhìn mami, rồi hơi nghiêng đầu như suy ngẫm nhưng cuối cùng vẫn đem lão hổ đặt cạnh cừu non và thỏ trắng.
Tầm mắt theo hai người phóng xuống khuôn viên nhà cửa xinh đẹp, Tô Hướng Vãn nhíu mày, nhìn ba con vật nhỏ, sắc mặt đại biến.
Nhận thấy chuyển biến trên mặt Tô Hướng Vãn, biết nàng đã hiểu ra, Nam Hướng Bắc sợ nàng phát giận với Tô Vị Tích, cô vội xoa đầu con bé, "Tiểu Tích, thay quần áo, chút nữa ra ngoài cùng ông bà nội ăn cơm".
"Dạ".
"Để cho Tiểu Tích tự thay đi". Nam Hướng Bắc nói xong liền đứng dậy lôi kéo Tô Hướng Vãn đi ra ngoài, nhân tiện đóng luôn cửa phòng.
"Em không cần phải vậy." Rút khỏi tay Nam Hướng Bắc, ngồi xuống sopha, thanh âm Tô Hướng Vãn thản nhiên nghe không ra cảm xúc, "Chị đâu có giận".
"Thực không có?".
"Không có".
"Uhm...vậy tốt rồi". Ôm nàng vào lòng, thấy nàng vẫn mang vẻ mặt như cũ, Nam Hướng Bắc hôn mặt nàng một cái, "Tiểu hòa thượng xuống núi đi khất thực, lão hòa thượng có dặn dò, dưới núi nữ nhân là lão hổ, gặp thì ngàn lần nên né tránh".
"Nam Cung Từ Tâm!" Tô Hướng Vãn cắn môi nhìn nàng, vẻ mặt căm giận.
Nam Hướng Bắc nhịn cười, lại hôn thêm một cái, "Cả hai chúng ta đều là đại lão hổ, Tiểu Tích là tiểu lão hổ".
"Em....". Tô Hướng Vãn nhất thời cạn lời, nhìn Nam Hướng Bắc cười hết sức sáng lạn, cô mân môi, hồi lâu cũng bật cười theo, đập lên bả vai cô, "Chỉ giỏi nói linh tinh".
Thấy nàng cười, Nam Hướng Bắc mới nhẹ thở ra.
Bữa cơm diễn ra ở nhà hàng quen thuộc, không khí hiện giờ cùng lần trước dĩ nhiên bất đồng, chuyên môn của Nam Cực là chọc cười tăng bầu không khí, ông thường cười đùa với Tiểu Tích, thỉnh thoảng lại cố ý nói mấy lời hại não con gái ngoan của mình, cảnh gia đình đầm ấm làm cho người đàn bà lạnh lùng như Bắc Đường Lạc Anh cũng nhịn không được mỉm cười.
"Ý con là con muốn dọn đến ở cùng Hướng Vãn?" Ăn xong, tuy Nam Hướng Bắc có do dự, cuối cùng vẫn chọn nói ra chuyện này với ba mẹ ngay tại nhà hàng, Bắc Đường Lạc Anh chỉ thản nhiên hỏi một câu như vậy.
"Dạ". Không biết mẹ có đồng ý hay không, Nam Hướng Bắc hồi hộp nhìn mẹ, Tô Hướng Vãn ngồi bên cạnh thì giữ im lặng không biết nên nói cái gì.
"Có thể". Ngoài dự kiến các nàng, Bắc Đường Lạc Anh thập phần sảng khoái đáp ứng.
"Thiệt sao mẹ?" Nam Hướng Bắc mở to mắt, kinh ngạc hỏi lại.
"Bất quá, một tuần ít nhất phải về nhà ăn cơm một lần". Không nhìn mặt cô, Bắc Đường Lạc Anh bình thản nói xong lại nhìn sang Tô Hướng Vãn, "Đương nhiên, Hướng Vãn cùng Tiểu Tích cũng phải đến".
Thấy vẻ mặt người kế bên vẫn há hốc như không tin được, Tô Hướng Vãn khẽ chạm tay cô, tiếp theo tươi cười dịu dàng với Bắc Đường Lạc Anh, "Bác gái yên tâm".
"Uh".
Chuyện tình khiến Nam Hướng Bắc vẫn luôn lo lắng liền đơn giản giải quyết xong.
Ra khỏi nhà hàng, bởi vì hôm nay Bắc Đường Lạc Anh lái xe riêng, Nam Hướng Bắc cũng không cần đưa ba mẹ về nhà, ở bãi đậu xe mỗi người đi một ngã.
Chỉ là trước khi đi, Bắc Đường Lạc Anh chợt gọi Nam Hướng Bắc, ánh mắt bà nhìn cô có chút phức tạp, cuối cùng lại không nói gì, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào trong.
Không thật sự hiểu được hàm ý qua phản ứng của mẹ, suốt đường đi, Nam Hướng Bắc luôn cau mày, về đến Tô gia, trong đầu cô vẫn còn suy nghĩ về chuyện đó.
"Ngày mai trước tiên tìm nhà trẻ làm thủ tục nhập học cho Tiểu Tích, sau đó qua nhà em lấy một số đồ dùng của em ha?". Lúc sớm Tô Hướng Vãn đã mua rất nhiều quần áo và đồ ngủ cho Nam Hướng Bắc, bất quá vẫn còn ít đồ cần thiết ở Nam gia như là laptop này kia.
"Uh, cũng được". Nam Hướng Bắc gật gật đầu.
"Vậy giờ em qua chơi với Tiểu Tích đi, chị giải quyết công việc một chút, nhé?" Tô Hướng Vãn nói thêm.
"Ok".
Nam Hướng Bắc yên lặng đứng đó nhìn nàng mở ngăn kéo lấy hồ sơ ngồi vào bàn làm việc trong chốc lát mới xoay người đi qua phòng chơi với Tiểu Tích.
Loay hoay một hồi cả hai mới hoàn thành lại ngôi làng y như trước đó Tô Vị Tích đã làm, "Tiểu Tích, vì sao chọn lão hổ cho mami a?" Nam Hướng Bắc nhìn ba con vật nhỏ, có chút khó hiểu hỏi.
"Vì cô giáo con nói, lão hổ là vua của rừng xanh, lợi hại lắm đó, mọi động vật đều phải nghe theo lời lão hổ". Tô Vị Tích nghiêm túc giải thích, "Giống như Tiểu Tích và Bắc Bắc đều phải nghe lời mami vậy".
Tô Hướng Vãn lúc này đã xong việc, cô cầm nước chanh tính đi vào đưa cho hai người, nghe cuộc trò chuyện liền dừng ở ngoài cửa.
"Con nghe lời mami là phải rồi, Bắc...sao Bắc Bắc cũng phải nghe lời mami con chứ". Bị đứa nhỏ năm tuổi nói thế, Nam Hướng Bắc đỏ mặt phản bác, "Bắc Bắc cũng là lão hổ, con cũng cần nghe lời Bắc Bắc, biết không?".
"Lêu lêu Bắc Bắc~" Nhóc con tinh ranh nói xong, còn không quên đưa ngón tay chọt chọt vào má cô, "Bắc Bắc không thể nói dối nhe, sẽ bị mami đánh vào mông".
"Bắc Bắc...." Ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, Nam Hướng Bắc ngây ra không biết nói gì cho phải, Tô Hướng Vãn từ bên ngoài tiến vào, nàng nhịn cười đặt nước chanh xuống bên cạnh hai người một lớn một nhỏ.
Nhìn biểu tình của nàng liền biết ngay nàng đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, Nam Hướng Bắc có chút hít thở không thông, lại không biết làm sao với hai mẹ con, chỉ còn nước cúi đầu cảm thán thở dài.
Cô có loại dự cảm rằng đời này cô sẽ luôn bại trong tay hai cái người đáng yêu này, vĩnh viễn không thể trở mình hay ngóc đầu lên nổi.
* 北 trong Bắc Bắc còn có nghĩa là bị đánh bại, thua trận, nên sao em ấy thắng nổi, lol.