Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 80

Khi Nam Hướng Bắc và Khương Quảng Duy chạm mặt nhau cũng là lúc Tô Hướng Vãn nhận được thông báo từ Tây Giang Nguyệt rằng công ty có hội nghị khẩn cấp đột xuất, có thể sẽ đến đón nàng trễ một chút.


Tô Hướng Vãn không thấy phiền hà gì nên cũng gật đầu đồng ý.


Cúp điện thoại, Tây Giang Nguyệt giận dữ nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, đáng chú ý là trên mặt nàng hiện rõ mồn một dấu son môi.


"Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Tôi và cô không có khả năng!". Nào giờ đây là lần đầu tiên Tây Giang Nguyệt bất lực trước một người, nàng rõ ràng không muốn nhưng cô thư ký này quả thật không dễ chọc, nàng không thể nào sa thải được.


Mặc âu phục cổ điển, tóc dài xoã tung trên vai, người đứng cạnh Tây Giang Nguyệt có khuôn mặt thanh tú, ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu, nghe Tây Giang Nguyệt nói, cô ta cũng chỉ cười cười chứ không đáp trả.


Thái độ ấy khiến sắc mặt Tây Giang Nguyệt càng thêm khó coi, nàng nghiến răng chán ghét nói, "Đến giờ tan tầm rồi, cô có thể về nhà".


Nói xong cũng không thèm đếm xỉa đến phản ứng của người kia, Tây Giang Nguyệt đi thẳng vào phòng nghỉ, đóng cửa lại, lấy một bộ đồ khác bước vào phòng tắm, ý muốn rửa sạch đi cảm giác ghê tởm do vừa bị cưỡng hôn.


Tây Giang Nguyệt vừa đi, vẻ tươi cười của cô thư ký liền tan biến, cô ta nhìn chằm chằm cánh cửa phòng nghỉ một hồi rồi chuyển tầm mắt sang cái điện thoại di động mà Tây Giang Nguyệt đặt trên mặt bàn, ánh mắt toé lửa thì thầm ra ba chữ, "Tô Hướng Vãn...", kế tiếp mới xoay gót rời khỏi văn phòng.


Buổi tối, Nam Hướng Bắc dẫn Tô Vị Tích đi ăn BBQ Hàn Quốc, cùng thời điểm đó Tô Hướng Vãn đang bất đắc dĩ nhìn người đối diện nốc rượu.


Nói là cùng nhau ăn cơm, kết quả lại ngồi xem Tây Giang Nguyệt uống rượu. Mà uống kiểu này thì thế nào chút nữa Tây Giang Nguyệt cũng sẽ say không biết trời trăng.


Tô Hướng Vãn lắc đầu, lấy điện thoại ra tìm số thư ký của Tây Giang Nguyệt, bản thân nàng cũng có uống nhưng chỉ một ít vừa đủ.


"Hướng Vãn, ngươi cùng cái tên kia...... Tốt lắm hả?". Đột nhiên Tây Giang Nguyệt lại chống cằm hỏi Tô Hướng Vãn, ánh mắt mông lung giống như đã say.


"Huh?" Tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng Tô Hướng Vãn vẫn kịp nhận ra "cái tên kia" là ám chỉ ai, nàng mỉm cười, "Uh".


"Ta vẫn chưa có hỏi ngươi, không phải căn bản ngươi vốn không thích con gái à?". Tây Giang Nguyệt dứt lời lại hớp ngụm rượu rồi nói tiếp, "Nếu...nếu ngươi thích nữ, vậy sao lúc trước......".


Nụ cười nhẹ trên mặt lập tức biến mất, Tô Hướng Vãn cau mày, "Ngươi say rồi".


Nếu không say, Tây Giang Nguyệt sẽ không bao giờ nói đến chuyện đó.


"Không, ta không có say". Tây Giang Nguyệt cười cười, biểu tình dường như chua xót, "Nếu không uống rượu, ta sẽ không có gan hỏi ngươi mấy vấn đề này...... Ai kêu ngày thường ngươi khí chất lạnh lùng đến vậy chứ...".


Tô Hướng Vãn nhướng mày, dựa theo ngữ điệu Tây Giang Nguyệt hiện giờ, nhất thời nàng cũng không biết người này đến tột cùng là say hay tỉnh.


"Từ nhỏ đến lớn...... tâm tư của ngươi lúc nào cũng đều khó đoán". Tây Giang Nguyệt cười cười, rót thêm rượu uống một hơi cạn sạch, không nói thêm lời nào nữa.


Tô Hướng Vãn cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn Tây Giang Nguyệt tiếp tục uống rượu, khó nhìn ra cảm xúc trên mặt nàng lúc này.


Khi Tây Giang Nguyệt uống gần hết mấy bình rượu được mang ra thì bản thân cũng không còn sức để rót tiếp nữa, chỉ gục xuống mặt bàn làu bàu cái gì đó.


Khẽ thở dài, Tô Hướng Vãn cầm điện thoại di động gọi đến số phone mình vừa tìm được, báo cho người kia biết vị trí cụ thể để tới hộ tống Tây Giang Nguyệt về nhà. Tiếp đó nàng định gọi Nam Hướng Bắc tới đón mình, thì chợt nghe Tây Giang Nguyệt thì thào, "Tô Lâm....".


"Em gái của ngươi...Rõ ràng cũng thích con gái a......".


Tô Hướng Vãn tức thì đờ người, quay đầu nhìn Tây Giang Nguyệt, tiếp theo nàng xoá hết dãy số vừa nhấn trên màn hình rồi bỏ điện thoại vào lại túi xách.


Qua thêm mười mấy phút, có một cô gái mặc âu phục, tóc dài xoã qua vai xuất hiện trước mặt nàng, cô ta nhìn đến bộ dáng say khướt của Tây Giang Nguyệt thì có hơi nhíu mày khó chịu.


"Cô là thư ký mới của Giang Nguyệt?" Tô Hướng Vãn không biết người này, bất quá đánh giá sơ qua ngoại hình thì đây chắc là thư ký của Tây Giang Nguyệt.


"Uh". Cô gái gật đầu, như để xác định thân phận, cô ta quơ quơ cái điện thoại di động chuyên dụng mà Tây Giang Nguyệt cấp cho thư ký, sau đó giơ tay ra nâng người Tây Giang Nguyệt, "Tôi sẽ đưa chị ấy về".


Trước khi nàng quen Nam Hướng Bắc, một tháng ít nhiều gì Tây Giang Nguyệt cũng sẽ gọi nàng cùng nhau đi ăn, nhìn Tây Giang Nguyệt say mèm rồi gọi điện kêu thư ký đến đón gần như đã trở thành thông lệ.


Số lần Tây Giang Nguyệt say rượu quá nhiều tạo thành áp lực công việc cho thư ký hay sao mà cách một khoảng thời gian nàng lại đổi thư ký một lần, thứ duy nhất không đổi chính là cái điện thoại chuyên dụng đó.


Tô Hướng Vãn đã gặp qua vài cô thư ký trước đây của Tây Giang Nguyệt, nhưng lần này nàng cảm thấy cô gái trước mặt có gì đó rất khác biệt.


Không biết vì sao mình có loại cảm giác này, Tô Hướng Vãn giúp thư ký dìu Tây Giang Nguyệt ra chiếc xe thể thao đỏ thẫm, nhìn cô ta cẩn thận cài dây an toàn cho Tây Giang Nguyệt, thậm chí còn cởi áo ngoài dịu dàng khoác cho kẻ say kia, trong nháy mắt nàng giống như thấy được chị gái của mình, hồi trước chị ấy cũng luôn ân cần chăm sóc nàng như vậy.


Bởi vì loại xe phong cách thể thao này không thể nào chứa thêm người thứ ba, thư ký ổn định cho Tây Giang Nguyệt xong thì ngẩng đầu nhìn Tô Hướng Vãn, có vẻ muốn nói lại thôi, Tô Hướng Vãn tinh ý biết được, nàng thản nhiên cười nói, "Tôi tự bắt taxi về, đêm nay phiền cô hộ tống Giang Nguyệt nhé".


"Không phiền đâu chị". Lời này khiến Tô Hướng Vãn khá bất ngờ, đứng nhìn theo chiếc xe vừa chạy đi, tự nhiên nàng cảm thấy hối hận.


Ánh mắt cô thư ký này...nhìn Tây Giang Nguyệt hình như rất khác thường?! Mình giao nàng cho cô ta, liệu có xảy ra chuyện gì không a?


Mãi quẩn quanh suy nghĩ, Tô Hướng Vãn cứ theo bản năng cước bộ về phía trước, trong đầu lại nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm, huống chi với bản tính của Tây Giang Nguyệt, phát sinh quan hệ cùng thư ký cũng là chuyện thường ngày ở huyện mà thôi, trước giờ đã có vài ba cô thư ký qua tay nàng rồi.


Nghĩ tới đây lại nhớ thời đại học, Giang Nguyệt vốn là một cô gái tự tin năng động, miệng lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, mà nay lại biến thành kẻ nghiện rượu thích vui chơi hoan lạc, Tô Hướng Vãn sâu kín thở dài.


Sắc trời đã sụp tối hoàn toàn, các cửa hiệu hai bên đường lên đèn đủ màu rực rỡ, Tô Hướng Vãn không đón taxi mà thẫn thờ dọc theo con phố, bao ký ức xa xưa tưởng chừng đã bị thời gian chôn vùi dưới đáy lòng lại lần lượt hiện lên từng mảnh, khiến lòng nàng bỗng chốc bồi hồi, đây có lẽ cũng là thời điểm mà con tim người ta trở nên mềm yếu nhất.


Nàng từng nói với Nam Hướng Bắc rằng bản thân không muốn nhắc đến chuyện cũ, vốn nghĩ Nam Hướng Bắc xuất hiện đã giúp mình vùi lấp hoàn toàn những gì thuộc về quá khứ, nhưng tại sao gần đây nàng lại có loại cảm giác kỳ quái đó, cứ không ngừng so sánh giữa thứ tình cảm mà nàng dành cho chị gái và tình cảm dành cho Nam Hướng Bắc.


Đôi khi nàng thấy cảm xúc mà Nam Hướng Bắc và chị mang đến cho nàng rất giống nhau, hai người bọn họ đều hết sức quan tâm săn sóc, chuyện gì cũng ưu tiên xem nàng là trung tâm, suy nghĩ thay cho nàng.


Nhưng đồng thời cả hai cũng rất khác nhau, chị nàng không có nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời của Nam Hướng Bắc, cũng không có thỉnh thoảng bộc phát tính trẻ con.


Tô Hướng Vãn thật không hiểu nổi mình nữa rồi, rõ ràng đã muốn gầy dựng hạnh phúc cùng Nam Hướng Bắc cả đời, rõ ràng mới trước đó nàng cảm thấy chỉ cần có Nam Hướng Bắc ở bên là đã đủ vui vẻ hạnh phúc không cần chi hết, nhưng hiện giờ sao nàng lại có ý nghĩ linh tinh vớ vẩn thế này cơ chứ?


Ngừng bước ở ngã tư, đường về nhà đang ở trước mặt mà nàng thấy mình chẳng khác gì kẻ lang thang không rõ điểm đến, tâm trạng tụt dốc thảm hại, từ chuyện Khương Quảng Duy xuất hiện khiến lòng nàng dậy sóng, cho tới chuyện hôm nay ba mẹ muốn cắt đứt quan hệ, nàng bắt đầu có chút không kham nổi thứ cảm xúc này.


Đột nhiên Tô Hướng Vãn không muốn trở về đối mặt Nam Hướng Bắc, ánh mắt em ấy nhìn nàng lúc nào cũng dịu dàng chân thành, mỗi một câu từ lời nói đều rất thật lòng, tình cảm mạnh mẽ ấy cơ hồ bóp nghẹt tim nàng lúc này.


Ăn đồ nướng dĩ nhiên mất không ít thời gian, ngồi nướng chậm rãi thưởng thức mới thú vị. Tuy rằng đã ăn uống no đủ, Nam Hướng Bắc cùng Tô Vị Tích vẫn ngồi nán lại ở nhà hàng cười nói mấy chuyện ngây thơ đúng kiểu trẻ con, dáng vẻ lanh lợi ngoan ngoãn của Tô Vị Tích làm mấy cô sinh viên đang ngồi bàn kế bên cũng nhịn không được ghé mắt sang nhìn, hóng chuyện hai người.


"Đây là con gái của chị sao?" Trong đó có một nữ sinh lên tiếng hỏi Nam Hướng Bắc, cô lịch sự mỉm cười, gật đầu.


"Thật đáng yêu nha ~" Cả bàn bên đó ồ lên khen ngợi, Tô Vị Tích không vì thế mà e ngại rụt rè, nó quay đầu nhìn Bắc Bắc, thấy Bắc Bắc đang mỉm cười với mình, nó cũng cười thật tươi đáp lại mấy chị gái.


Đợi mấy nữ sinh "đùa giỡn" xong với bé con và trở về bàn, Tô Vị Tích mới lấy bức vẽ từ trong balo ra đưa cho Nam Hướng Bắc, "Bắc Bắc, tranh con vẽ!".


Tò mò tiếp nhận bức tranh, mở ra nhìn thấy trên giấy vẽ ba người, người mặc đồng phục tiếp viên hàng không là Tô Hướng Vãn, người mặc quần tây áo sơ mi trắng thắt cà vạt dĩ nhiên là cô, tiểu nha đầu thông minh còn biết vẽ một vạch ngang trên vai áo cô, bé gái nhỏ nhắn đứng ở giữa thì lại càng không cần nghĩ nhiều cũng biết là ai.


Cho nên có thể coi như đây là ảnh gia đình phải không?


Nam Hướng Bắc cười híp mắt, cuộn tròn bức vẽ lại, đưa tay xoa đầu đứa nhỏ đang mang vẻ mặt chờ mong, "Lần tới con mà có vẽ nữa, nhớ vẽ trên vai áo Bắc Bắc hai vạch ngang nha".


Tô Vị Tích nghiêng nghiêng đầu, không rõ một vạch hai vạch đại biểu cho cái gì.


"Hai vạch là có thể kiếm thêm nhiều tiền nuôi con và mami con đó nha". Nam Hướng Bắc nói xong, lại quơ quơ bức vẽ trong tay, "Tặng cho Bắc Bắc được không?".


Tất nhiên trẻ con vẽ không thể giống chính xác, tuy vậy cô thật sự rất thích.


"Dạ!" Nhóc con họ Tô ra sức gật đầu, tỏ vẻ nghiêm túc nói, "Lần sau con còn muốn vẽ luôn cả ông bà nội".


Dừng một chút như là do dự điều gì đó, rồi nó nói tiếp, "Và ông bà ngoại nữa".


Nam Hướng Bắc sửng sốt vài giây, kế đến nhẹ nhàng nở nụ cười, "Uh, còn có ông bà ngoại".

Bình Luận (0)
Comment