Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Chương trình của ngành thứ hai, thời gian lên lớp bình thường là vào giờ tự học buổi tối và cuối tuần, Vệ Thư Tuân lấy chương trình hai ngành ra đối chiếu, phát hiện trừ tối thứ hai và chiều thứ ba ra, toàn bộ thời gian còn lại đều phải đi học. Cuối tuần thì từ sáng đến tối đều bị các môn của công trình cơ học chiếm đầy.
Vệ Thư Tuân vô cảm mà buông thời khóa biểu xuống: “Đời tôi sau này sẽ ra sao…”
Y mới 18 tuổi, mỗi tuần chỉ có thời gian không đến một ngày được xõa thôi sao?
Cứ cảm thấy quyết tâm cố gắng bị đả kích sao đó.
Chương trình của ngành đầu không có gì khó lắm, từ học kỳ trước đến bây giờ vẫn tiến hành theo chất lượng, chỉ cần thành thành thật thật làm thí nghiệm sẽ không có vấn đề. Vệ Thư Tuân nghiên cứu các môn của công trình cơ học, ý đồ tìm ra môn có thể trốn được từ trong đó —— đương nhiên, cũng không phải sẽ trốn ngay, chẳng qua ngẫu nhiên muốn làm biếng, phải tìm được thời gian có thể làm biếng đúng không?
Ờ, 《
Toán cao cấp 》 lặp lại, hoàn toàn có thể cúp, chỉ cần ôn tập trước thi là OK.
Sau đó, ngày đầu tiên học tiết tối 《
Toán cao cấp》, giảng viên môn này nói: “
Công trình cơ học với các ngành kỹ thuật khác không có điểm chung nhiều, nó đề cập đến các giải toán về kiến trúc, sức nước, hàng không, phương pháp tính toán rất khác nhau, cho nên hi vọng các em nghiêm túc học, đừng vì một công thức tính sai mà tạo thành tai nạn không thể cứu vãn.”
Không, không giống hả?
Vệ Thư Tuân trong lòng cả kinh, vậy thì không trốn, giải sai công thức là tạo thành hậu quả nghiêm trọng nhất.
Nhưng mà, 《 Vật Lý 》 chắc là được ha? 《 Vật Lý 》 đa số đều là lý thuyết, không có nhiều tiết thực hành, rảnh thì tự ôn là được rồi.
Sau đó giảng viên vật lý nói: “《 Vật Lý 》 là căn bản của
Công trình cơ học, các em cần hiểu biết kỹ và chính xác về tính tương đối giữa lực và chuyển động, tính toán và ảnh hưởng của độ rung và dao động máy, tác dụng từ trường của dòng điện cố định, chức năng công thức trong phản ứng phân hạch hạt nhân và ứng dụng phản ứng nhiệt hạch vân vân, nếu không học tốt vật lý, tác hại có thể là cầu lớn sụp xuống, tên lửa bay một nửa rồi rớt xuống, ừ, đến lúc đó chúng ta hẹn gặp trong tù nhé.”
“…” Tay Vệ Thư Tuân hơi phát run.
Em… em sẽ học hành đàng hoàng mà thầy.
Mấy môn còn lại, Vệ Thư Tuân khóc không ra nước mắt chịu đựng lời đe dọa tương tự.《
Điện công điện tử 》của ngành
Công trình cơ học không giống với 《
Điện công điện tử 》 ngành khác, không cẩn thận là tên lửa bay một nửa rồi rớt xuống…
《
Điều khiển tự động 》 và 《
Thiết kế máy móc》 cũng không giống các ngành kỹ thuật khác, không cẩn thận là tên lửa bay một nửa rồi rớt xuống…
Càng miễn bàn mấy môn chuyên ngành của
Công trình cơ học《 Lý luận cơ học 》, 《 Tài liệu cơ học 》, 《 Cơ học đàn hồi 》, không cẩn thận là, phòng ốc kiến trúc thiết kế sập, công trình thuỷ lợi dẫn phát hồng thủy, hàng không vũ trụ thì… Tên lửa bay một nửa rồi rớt xuống.
Lật bàn a!
Vì cái gì tên lửa cứ bay lên một nửa lại rớt xuống hả, đây là lời đe dọa của ngành nhằm vào tôi đúng không hả?
Vệ Thư Tuân cảm thấy “Tên lửa bay một nửa rồi rớt xuống” đã sắp thành bóng ma tâm lý của mình, tương lai nếu thật sự nghiên cứu hàng không vũ trụ, nhất định mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng .
Đám bạn cùng phòng kinh ngạc phát hiện từ khi Vệ Thư Tuân học mấy môn của 《
Công trình cơ học 》, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, dáng vẻ như bị hoảng sợ quá độ, nhịn không được lo lắng hỏi: “Thư Tuân, cậu có ổn không vậy?”
“Còn sống.” Vệ Thư Tuân đáp.
Ba người nhìn nhau một cái, gật gật đầu, quả nhiên có vấn đề.
Ngũ Phong thật cẩn thận hỏi: “Có phải chương trình quá khó không?”
Vệ Thư Tuân cười lạnh: “A ha ha ha…”
Khó thì không khó, nhưng không học đàng hoàng một cái là thành tội nhân dân tộc, chương trình như vậy là muốn thế nào hả!
Ba người lại liếc nhau, ý là… Quá khó hả?
Ngũ Phong vò vò đầu: “Thư Tuân, nếu mà mệt quá, không thì chúng ta cùng đi chơi game thả lỏng chút đi? Vừa khai giảng thôi, trốn vài tiết cũng không s… Ách, Thư, Thư Tuân!”
Sắc mặt Thư Tuân đáng sợ quá!
Vệ Thư Tuân âm u liếc hắn một cái: “Cậu muốn hại tôi thành tội nhân dân tộc hả?” Ôm lấy sách giáo khoa đi một mạch qua phòng tự học.
“Gì…?” Ngũ Phong ngơ ngác hỏi, Dư Hân và Vương An Thanh cùng lúc lắc đầu.
Thành thành thật thật đi học đều đặn hơn một tháng, Vệ Thư Tuân nhanh chóng thuận buồm xuôi gió với cái ngành mới hoàn toàn không biết này, ngẫu nhiên cũng có thể lơ là lúc đi học chút. Đương nhiên, cúp thì vẫn không dám cúp rồi. Làm một sinh viên tận sức phát triển hướng hàng không vũ trụ, y thật sự bị “Tên lửa bay một nửa rồi rớt xuống” làm phát hoảng rồi.
Năm hai không có gì đặc biệt, muốn nói cũng là người yêu có đôi có cặp trong lớp bắt đầu nhiều lên. Cứ việc Lý Hiểu Nhiên đã bỏ cuộc, nhưng Vệ Thư Tuân đẹp trai phóng khoáng vẫn được rất nhiều nữ sinh ưu ái, nhất là khi y hoàn toàn thoát khỏi vẻ bồng bột xốc nổi của năm nhất, trở nên trưởng thành tao nhã, chăm chỉ cố gắng. Chỉ đẹp trai thôi, các nữ sinh có thể còn do dự, lo lắng là dạng đa tình. Nhưng nhìn y mỗi ngày ôm sách đi qua đi lại trong các dãy phòng học, quả thực chăm chỉ đến làm người ta bội phục, hơn nữa rất làm cho người ta an tâm —— vội vàng học hành sẽ không có thời gian đi bắt cá hai tay!
Vì thế không hề ít nữ sinh ngay thẳng lớn mật mời Vệ Thư Tuân buổi tối cùng nhau ra vườn trường đi dạo một chút, uống ly cà phê gì gì đó.
Vệ Thư Tuân ôm sách giáo khoa, mặt vô cảm nói: “Xin lỗi, buổi tối tôi có tiết.”
“Nhưng… là buổi tối mà, ngẫu nhiên không đi học cũng có sao đâu!” Có nữ sinh nói.
“Không, rất có sao đó.” Vệ Thư Tuân ấn ấn cái trán: “Tôi thật sự rất sợ tên lửa bay một nửa rồi rớt xuống.”
“A? Là sao?”
Có bữa học xong môn chuyên ngành 《
Kỹ thuật điện tử mô phỏng》, Vệ Thư Tuân và Ngũ Phong sóng vai đi về ký túc xá. Cả tiết phải cắm mặt vào máy tính, y cảm thấy mắt hơi mỏi, thỉnh thoảng lại dụi một cái.
“Thư Tuân, mệt hả?” Ngũ Phong hỏi.
“Không có, gần đây cứ cảm thấy mắt khó chịu sao ấy.”
“Tớ thấy chắc cậu xài mắt nhiều quá đó.”
“Chắc vậy rồi.”
Đang nói, Ngũ Phong đột nhiên dừng chân, Vệ Thư Tuân nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chu Tuyền tới tìm cậu.” Ngũ Phong khoát tay: “Vậy tớ đi trước.”
“Chu Tuyền?” Vệ Thư Tuân ngẩng đầu, nhìn thấy xa xa đi tới một bóng người hơi mờ mờ, nhìn thân hình là Chu Tuyền không sai, nhưng không biết vì sao… Mặt cứ mờ mờ không thấy rõ.
Đến khi Chu Tuyền hơi đến gần chút mới nhìn rõ gương mặt hắn, Vệ Thư Tuân bất giác nheo mắt lại.
“Thư Tuân?” Chu Tuyền thấy ánh mắt Vệ Thư Tuân, hỏi: “Sao vậy, mệt quá à?”
“Không có.” Vệ Thư Tuân dụi mắt: “Kỳ quái, hồi nãy em lại không thấy rõ mặt của anh.”
“Cậu cận thị.” Máy học tập nói.
“Có phải em cận thị rồi không?” Chu Tuyền hỏi.
Vệ Thư Tuân khựng một chút: “Không thể nào…?”
Bị Chu Tuyền ép kéo đến tiệm kính của trường kiểm tra, đã cận 2,5 độ, Vệ Thư Tuân ngẩn người, nói: “Khó trách gần đây em cứ thấy nhìn cái gì cũng không ổn lắm…”
“Em thật là…” Chu Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô ơi, phiền cô giúp cậu ấy cắt một cặp kính.”
“Không cần.” Vệ Thư Tuân lắc đầu: “Kính vướng víu lắm.”
“Đâu cần đeo mỗi ngày.”
“Vậy cũng không cần.”
Không biết vì cái gì, Vệ Thư Tuân rất kháng cự việc đeo kính, Chu Tuyền khuyên không được, bất đắc dĩ nói: “Nếu em ngoan ngoãn đeo kính, anh sẽ giúp em sắp xếp đi tham quan
Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ, thế nào?”
Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ trực thuộc thành phố Vũ trụ, là trạm điều hành kiểm soát công trình phi hành vũ trụ có người lái và thăm dò mặt trăng, tính toán khống chế, xử lý số liệu, trao đổi tin tức, quản lý trường kỳ tàu vũ trụ, sáu trung tâm khí tượng lớn.
Từ khi Vệ Thư Tuân quyết chí phát triển theo hướng hàng không vũ trụ, đã cố gắng hiểu biết thêm về các vấn đề liên quan đến nó, tự nhiên cũng rất hướng tới
Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ.Nếu y thật sự có thể đạt tới thành tựu mà mình kế hoạch, có lẽ nơi đó chính là nơi làm việc sau này của y.
“Thật sự có thể sao?” Vệ Thư Tuân lập tức mong đợi lại lo lắng: “Nơi đó chắc quản lý nghiêm lắm, đừng đến lúc đó gây phiền phức cho anh.”
“Sẽ không, trung tâm khống chế phi hành vũ trụ hàng năm sẽ mở ra cho sinh viên ngành
Hàng không vũ trụ tham quan một lần, anh chỉ thêm tên em vào, không có ảnh hưởng gì.”
“Thật tốt quá!”
Để trao đổi cho chuyến tham quan trung tâm khống chế phi hành vũ trụ, Vệ Thư Tuân thành thành thật thật đi cắt kính. Chọn một gọng kính dài mảnh màu đen, đeo vô xong vô hình trung tăng vài phần phong độ trí thức.
Trình độ tiệm kính này rất tốt, Vệ Thư Tuân đi ra ngoài cửa thử trước, cảm giác hình như càng nhìn rõ hơn trước khi cận thị nữa.
“Thư Tuân?”
Cách đó không xa, Hàn Chi Tân đang đi với bạn bè ngang qua đó đột nhiên dừng lại, nhìn thấy Vệ Thư Tuân lập tức hùng hổ bước nhanh tới.
“Á, không xong.” Vệ Thư Tuân thấy cậu ta liền che trán, lộ vẻ mặt buồn rầu: “Sao lại bị cậu ta thấy chứ?”
Chu Tuyền tiến lên một bước chắn Vệ Thư Tuân phía sau, hỏi: “Hai em cãi nhau?”
“Không phải…”
“Cuối cùng cũng đợi đến ngày này.” Hàn Chi Tân đến gần, nhìn chằm chằm Vệ Thư Tuân đang đeo mắt kính, lộ ra vẻ hả hê: “Đồ chim bìm bịp bốn mắt!”