Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 120

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Đây thật sự là buổi gặp đầu tiên không quá tuyệt vời.

Vệ Thư Tuân trong mắt Giáo sư Quan Trình, trước mắt trừ có chút ngờ nghệch, ì ạch ra, còn công thêm vụ thần tượng ngu xuẩn.

Đây thật sự là cách một trời một đất với tinh anh mà thầy nghĩ đến!

Giáo sư Quan Trình nghẹn một hơi, bất mãn nói: “Có thể, muốn chụp ảnh với phi hành gia, đáp trước cho thầy mấy câu hỏi.”

Không đợi Vệ Thư Tuân phản ứng, Giáo sư Quan Trình đã bắt đầu hỏi.  Câu thầy hỏi là Vệ Thư Tuân viết cho Hàn Chi Tân, đầu tiên là phải xác nhận, chủ nhân thật sự của phần tài liệu kia là ai.

Vệ Thư Tuân trí nhớ mặc dù tốt, cũng không tới mức cái gì cũng nhớ rõ, may mà y có buff máy học tập này, lúc thầy hỏi xong, máy học tập đã bắn đáp án ra.

Vệ Thư Tuân hoàn mỹ trả lời mấy câu hỏi giáo sư Quan Trình đưa ra, trên mặt Giáo sư Quan Trình lộ ra vẻ vừa lòng, đột nhiên nói: “Khoảng chân không có ảnh hưởng gì đến hướng của điện từ? Giải quyết thế nào?”

Đây là câu hỏi của bản thân Giáo sư Quan Trình, Vệ Thư Tuân đẩy kính, vừa rồi y cảm thấy Giáo sư Quan Trình đang tính kiếm chuyện với y, hiện tại thấy vẻ chờ mong trong mắt thầy, hình như không phải. Dù sao y có máy học tập, vẫn đáp được câu hỏi của Giáo sư Quan Trình.

Giáo sư Quan Trình vừa lòng gật đầu, lại hỏi: “Vệ Thư Tuân, mục tiêu của em là gì?”

Vệ Thư Tuân hiện tại đã biết, giáo sư Quan không phải hỏi mình mục tiêu “Tới nơi này” là gì, mà là mục tiêu lĩnh vực chuyên nghiệp. Tự hỏi một hồi, Vệ Thư Tuân trịnh trọng đáp: “Hàng không vũ trụ, em muốn kiến tạo một tàu vũ trụ càng tiên tiến hơn tên lửa.”

“Tốt lắm!” Giáo sư Quan Trình rất rất vừa lòng, tạm thời không để ý đến khả năng có thể đạt thành mục tiêu hay không, Vệ Thư Tuân bằng lòng chọn một hướng nghiên cứu chuyên môn đã là tốt lắm rồi.

Hơn nữa mục tiêu nghiên cứu của Vệ Thư Tuân là Hàng không vũ trụ, còn là sinh viên Đại học A, hạt mầm có tài như vậy, xem như rơi vào tay thầy trước.

Có giáo sư Quan Trình ra mặt, chụp ảnh với phi hành gia hoàn toàn không có vấn đề. Viên Vĩnh và Chung Tín Lâm cũng không tự cao gì, chỉ không thích xã giao, nhưng giao tiếp với nghiên cứu viên lại không sao cả. Hai người phân biệt cùng Vệ Thư Tuân và Diệp Thành Thiên chụp rất nhiều tấm, nghe Vệ Thư Tuân muốn gửi ảnh về nhà, còn kêu Vệ Thư Tuân ôm sổ ghi chép nghiên cứu, làm bộ dáng như chỉ điểm bọn họ. Tấm ảnh này nếu thả ra ngoài, không biết dọa bao nhiêu người, nhưng mọi người chỉ thấy thú vị, nhìn ảnh mà cười ha ha cho qua, để qua một bên mặc kệ. Lại không biết mấy tấm ảnh lừa tình này mai sau bị đặt vào bảo tàng lịch sử, trở thành tư liệu lịch sử quý giá.

Vệ Thư Tuân không rõ vì sao Giáo sư Quan Trình lại để mắt đến y, rõ ràng hai người mới lần đầu gặp mặt. Nhưng y là kiểu người “cái bánh ít đi, bánh quy lại”, Giáo sư Quan Trình chiếu cố y, đối với việc thầy đưa ra yêu cầu y làm trợ lý, Vệ Thư Tuân không nói hai lời liền đồng ý.

Y mơ hồ biết, Giáo sư Quan Trình là muốn thử vốn gốc của y, nhưng cũng vừa vặn, y cũng có thể nhân cơ hội tiệt lộ kỹ thuật thay đổi miền đàn hồi khí nén cho thầy.

Lưu ảnh chụp chung với các phi hành gia lại, Vệ Thư Tuân cảm thấy mỹ mãn trờ về ký túc xá. Vừa vào cửa đã bị Hàn Chi Tân bắt lấy, tiếc nuối hỏi y: “Thư Tuân, hôm nay chụp ảnh chung với phi hành gia, sao cậu không tới? Rất đáng tiếc …”

Ảnh đại diện trên di động của Vệ Thư Tuân làm giọng cậu kẹt lại: “Này này… Đây là… Một mình! Chụp chung một mình!”

Đoạt lấy di động của Vệ Thư Tuân, nhìn thấy trên đó có hơn mười tấm hình, so với tấm của bọn họ hơn ba mươi người, chỉ có thể cùng một phi hành gia chụp một tấm thôi. một mình Vệ Thư Tuân, lại cùng hai phi hành gia chụp hơn mười tấm!

Hàn Chi Tân quả thực đố kị đến muốn bấm xóa đi!

“Vì sao cậu được chụp nhiều như vậy! Không phải nói không cho phép một mình chụp ảnh hả?”

“Là các cậu không được phép, nghiên cứu viên tùy ý.”

Hàn Chi Tân bĩu môi, trả di động lại cho Vệ Thư Tuân, nói: “Đúng rồi, Thư Tuân, hôm nay giáo sư Quan đột nhiên tìm tớ, tớ đưa giấy cậu ghi cho tớ cho thầy rồi.” Kể hết chuyện xảy ra hôm nay cho Vệ Thư Tuân xong, Hàn Chi Tân có chút lo lắng hỏi: “Không sao chứ, Thư Tuân? Có ảnh hưởng gì đến cậu không?”

“Khó trách…” Vệ T­­­­hư Tuân hiểu rõ, cười lắc đầu với Hàn Chi Tân: “Không sao, giáo sư Quan có lẽ thấy mảnh giấy đó xong cảm thấy tớ không tệ, kêu tớ ngày mai bắt đầu làm trợ lý cho thầy.”

“Vậy thì tốt rồi!” Hàn Chi Tân đã hoàn toàn yên tâm, lại hơi tiếc nuối: “Nhưng ngày mai mọi người sẽ đi Thành phố vũ trụ chơi, cậu lại không thể đi chung rồi.”

“Ách…” Tuy không thích du lịch, chụp ảnh gì đó mấy, nhưng Vệ Thư Tuân cũng nghi ngờ, mình rõ ràng là tới chơi, sao còn bận hơn cả khi ở trường chứ?

Giáo sư Quan Trình sẽ không đơn giản hỏi vài câu là phá lệ mà nhận Vệ Thư Tuân làm đệ tử. Ngoài học thức, thầy còn muốn nhìn xem phẩm hạnh cùng với thái độ đối với nghiên cứu của Vệ Thư Tuân. Vừa vặn nơi này có một cơ hội, nghiên cứu miền đàn hồi khí nén không có tiến triển gì, nhân viên nghiên cứu khu khác còn chưa điều đến, trước mắt còn chỉ là nội bộ tự mò mẫn thôi, lúc này để Vệ Thư Tuân làm trợ lý cho mình là thích hợp nhất, cho dù y làm lỗi, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến nghiên cứu.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Thư Tuân đến phòng thí nghiệm khí nén nhận công việc. Giáo sư Quan Trình còn chưa tới, nhưng tối hôm qua Vệ Thư Tuân đã làm quen với người trong phòng thí nghiệm, không chút nào xa lạ cùng mọi người chào hỏi, hỗ trợ dọn thiết bị thực nghiệm ra. Sau đó một bên nói chuyện, một bên thuận tiện tìm hiểu tiến độ thực nghiệm trước mắt.

Không bao lâu, Giáo sư Quan Trình và một giáo sư khác đến, chính thức bắt đầu thực nghiệm.

Công việc trong này của Vệ Thư Tuân trên danh nghĩa kêu trợ lý, thực tế là làm việc vặt, phụ trách đi theo sau Giáo sư Quan Trình bưng trà rót nước, ghi chép dọn đồ. Nhưng y ôm thái độ học tập tiến vào, không nén giận chút nào. Dù sao phải lộ ra kỹ thuật thực nghiệm, phải thật sự nắm chắc mới được, bằng không người khác hỏi nguyên lý, đáp không ra là xong đời.

Thực nghiệm hôm nay vẫn không có tiến triển gì, Không thể mở rộng trường sàng lọc của bộ phátterahertz, bị chặn trong giá trị đỉnh xung, làm thế nào cũng không thể tăng trị số lên

Vệ Thư Tuân nhìn công thức và bản vẽ nháp chi chít chất đầy mặt bàn, thật sự rất muốn nói: Em biết, em biết, phải thêm dây dẫn quang Kun hóa, tăng cường trường không gian điện tích.

Nhưng dựa theo thân phận sinh viên năm hai của y, là không nên biết những cái này. Cho nên y chỉ có thể đè nóng vội xuống, có rảnh là bắt lấy người để hỏi, dù cho có người cảm thấy phiền, y cũng mặt dày siêng năng đưa ra các vấn đề trụ cột.

Tỷ như bộ phát terahertz là cái gì, có tác dụng gì, vì sao phải mở rộng trường sàng lọcgiá trị đỉnh dao động lại là cái gì?

Đều là các câu hỏi căn bản, tuy giống như vì rất phiền, hơi bị chán ghét, nhưng cuối cùng làm tất cả mọi người biết, y học tốt lắm, học rất nhanh, hơn nữa học được rất nhiều thứ.

Giáo sư Quan Trình thật ra lại rất vừa lòng, khi hợp tác thực nghiệm, không sợ người không hiểu, sợ nhất thằng ngu không hiểu giả bộ hiểu. Vệ Thư Tuân không sợ người khác làm ra mặt, thái độ học tập không hiểu liền kiên trì hỏi rõ, tuy nhìn thực ngờ nghệch, nhưng về phương diện khác mà nói, cũng làm người ta cảm thấy đáng tin cậy.

Có loại tinh thần nghiên cứu này, cũng khó trách y còn trẻ lại có kiến thức chuyên ngành vững như vậy. Nhưng EQ hình như hơi thấp, cứ không nhìn ra người khác không kiên nhẫn, còn nghiêm nghiêm túc túc mà hỏi hoài.

Nghĩ vậy, Giáo sư Quan Trình gọi Vệ Thư Tuân lại: “Thư Tuân, tất cả mọi người bận lắm, nếu có gì muốn hỏi, em ghi lại trước, buổi tối hỏi lại thầy.”

“Dạ…”

Vệ Thư Tuân sao có thể một mình hỏi giáo sư Quan.

Y sở dĩ bên này hỏi một chút, bên kia hỏi một chút, không ngại bị ghét mà quấy rầy mọi người, chính là muốn không ai biết được, đến tột cùng y đã học được bao nhiêu thứ. Như vậy về sau lúc y lấy kỹ thuật ra, sẽ không bị người ta chọt phá.

Cho nên ngoài miệng đáp như vậy, vừa quay đầu, Vệ Thư Tuân tiếp tục quấy rầy các nghiên cứu viên, Giáo sư Quan Trình kêu Vệ Thư Tuân trở về, rầy la: “Thầy không phải kêu em ghi lại, rồi tối hỏi lại sao? Sao em cứ làm phiền mọi người làm việc vậy!”

“Em xin lỗi.” Vệ Thư Tuân cúi đầu, thành khẩn xin lỗi, tiếp đó đẩy đẩy kính, làm ra dáng vẻ mọt sách cố chấp: “Bởi vì trong đầu vừa thắc mắc liền khống chế không được phải giải quyết, thật có lỗi, giáo sư Quan, em sẽ cố gắng nhịn đến tối.”

Cả ngày sau, Vệ Thư Tuân thành thành thật thật làm trợ lý, nhìn thấy cái gì không rõ, lập tức mở miệng muốn hỏi, lại cố nén xuống, cũng học mọi người viết viết tính tính lên giấy.

Y đương nhiên không phải viết đại, mà là lợi dụng tư liệu chính xác máy học tập cung cấp, viết chính xác một chút, lại viết sai lầm một chút. Như vậy sau đó lấy ra tư liệu chính xác, cũng có thể có một quá trình.

Giáo sư Quan Trình bận rộn tới buổi tối, nghiên cứu vẫn không có tiến triển gì, thầy tạm thời buông công việc, quay qua Vệ Thư Tuân đang giúp dọn đồ: “Thư Tuân, lại đây.”

“Dạ, giáo sư Quan.”

“Hôm nay học được cái gì? Còn có gì muốn hỏi không?” Giáo sư Quan Trình quan tâm hỏi.

“Dạ có.” Vệ Thư Tuân đẩy đẩy kính, nghiêm trang nói: “Em thấy công thức giải toán trên bàn của mọi người, phát hiện bơm dò của môn điện tử em học, sử dụng chung một công thức hàm với bộ phát terahertz.”

“Ồ…” Đối với câu trả lời này, Giáo sư Quan Trình ước chừng cũng không biết nên nói cái gì.

Vệ Thư Tuân tiếp tục nói: “Em thử dùng công thức hàm số điện tử để giải, đáng tiếc rơi vào tuần hoàn chết.”

Giáo sư Quan Trình cười cười, đây là đương nhiên, nhưng ngày đầu tiên tiếp xúc đã tự tay giải toán, ít nhất chứng tỏ Vệ Thư Tuân có thái độ chủ động nghiên cứu.

Vệ Thư Tuân tiếp tục: “Sau đó em thử tăng cường trường không gian điện tích, muốn nhìn có thể đề cao giá trị của trị số đỉnh mạch xung không, vẫn thất bại, điện từ liên tiếp không được.”

Cái này cũng là đương nhiên.

Giáo sư Quan Trình cười cười, muốn trấn an y vài câu, đột nhiên sửng sốt: “Em nói cái gì? Tăng cường trường không gian điện tích?”
Bình Luận (0)
Comment