Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 125

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Đối với hiệu quả hình tượng tử trạch của mình tạo thành, Vệ Thư Tuân hoàn toàn không cảm giác. Dù sao phần lớn thời gian y đủ bảnh trai rồi, ngẫu nhiên quê một lần, cũng không ai đặc biệt nhắc nhở y.

Đương nhiên, giờ tâm tư tình cảm của y đều dành để ôn tập, cho dù người khác nói, y cũng không quan tâm.

Tóm lại, Vệ Thư Tuân chả phát hiện hình tượng của mình thay đồi gì, cho nên người ta không nhận ra, y chỉ nghĩ cái cô này làm ăn sơ xài, ngay cả đối tượng hãm hại cũng không nhớ là ai.

Nhưng hiện trường có vẻ đã nghiêng về hướng có lợi với y, Vệ Thư Tuân đang định tiến lên đối chất rõ ràng với cô, lại thấy cô đột nhiên chạy lại đây, kêu to: “Vệ Thư Tuân!”

Sau đó lướt qua Vệ Thư Tuân, tóm lấy người nào đó phía sau y.

Vệ Thư Tuân quay đầu, nhìn thấy người bị Trương Tư bắt lấy, ngẩn người.

Người thanh niên này có bảy tám phần giống y, phong cách mặc đồ cũng rất giống y bình thường, nhìn lướt quá, cả y cũng cảm thấy giống, đám người Khổng Bình cũng sửng sốt một hồi, mới xác định người này không phải Vệ Thư Tuân.

Nhưng đối với Trương Tư chỉ nhìn hình chụp mà nói, người này rõ ràng chính là Vệ Thư Tuân.

Vì thế cô dựa theo kế hoạch dàn xếp trước, ôm lấy người kia gào to: “Vệ Thư Tuân, thằng khốn nhà anh, anh trả con cho tôi… Tôi toàn tâm toàn ý yêu anh, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy… Ô ô ô ô…”

Vệ Thư Tuân không có hứng coi tiếp trò khôi hài này, quay đầu nhìn về phía Hàn An sau đám người. Hàn An không dấu vết gật gật đầu với y, xoay người đi vào đám người.

Người thanh niên có bảy tám phần giống Vệ Thư Tuân này, tự nhiên là người mà Hàn An sắp đặt.

Kỳ thực muốn ngăn cản Trương Tư, có thể trực tiếp chặn lại cô ta trên đường tới. Nhưng nói không chừng Lâm gia lại tiếp tục phái người đến, cứ vậy mãi, ai cũng không rảnh lãng phí nhân lực trên người bọn họ.

Hàn An trực tiếp tìm một người hơi tương tự Vệ Thư Tuân, lại hóa trang chút, làm cho hai người mặc kệ từ tướng mạo hay phong cách quần áo đều có bảy tám phần giống nhau. Sắp xếp để người này trực tiếp xuất hiện trước mặt Trương Tư, chờ quậy lớn chuyện ra, lại tỏ rõ thân phận thật sự của mình.

Có bạn gái nào cả bạn trai mình cũng nhìn lộn không?

Làm trò trước mặt mọi người lộ vẻ sơ hở này, lần sau Lâm gia còn muốn dùng con gái hãm hại Vệ Thư Tuân, phỏng chừng quậy thế nào cũng không có ai tin.

Chỉ là không ngờ hiệu quả tốt như vậy, sau khi Vệ Thư Tuân xuất hiện, Trương Tư không những không nhận ra, ngược lại túm lấy Vệ Thư Tuân giả.

Ban đầu cô ta ôm lấy “Vệ Thư Tuân” khóc mắng, đám thủy quân cũng dẫn theo người qua đường không hay biết chuyện mắng to cặn bã, ai ngờ không bao lâu, giữa sân đột nhiên truyền đến tiếng cười to.

Ngay từ đầu chỉ có hai ba người, sau đó càng ngày càng nhiều, hơn phân nửa đều ôm bụng cười to trước tình cảnh trong sân.

Trương Tư ôm một người xa lạ mắng to Vệ Thư Tuân, mà Vệ Thư Tuân thật sự, liền đứng ngay bên cạnh nhìn —— còn có “bạn gái” nào buồn cười hơn cô này không?

Đối với cái cô làm việc không chuyên nghiệp này, Vệ Thư Tuân khinh bỉ lại đồng tình, y nâng tay nhìn thời gian, phát hiện mình đã lãng phí lý hơn mười phút ở đây, không tính tiếp tục nữa, đi lên đụng đụng bả vai Trương Tư: “Cô ơi…”

“Ô, Vệ Thư Tuân, hôm nay anh không ăn nói đàng hoàng với tôi, tôi sẽ đụng đầu chết ở chỗ này…”

“Tôi thì không sao” diễn viên đóng thế còn chưa nói chuyện, Vệ Thư Tuân tiếp lời: “Nhưng tôi có lời cần nói…”

“Mày cút!” Trương Tư quát vào mặt Vệ Thư Tuân đáng ghét.

“… Ha ha ha ha ha ha ha ha…” Chung quanh lại là một mảnh tiếng cười, tiếng đám người Khổng Bình, Ngũ Phong là lớn nhất.

Tên bên kia vốn chạy tới giúp y, nhưng bây giờ đơn thuần coi náo nhiệt thôi.

Vệ Thư Tuân thở dài, tháo kính xuống, dựa theo kiểu tóc của diễn viên đóng thế kia mà cào cào vuốt vuốt tóc mình, khi ngẩng đầu, đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Chỉ đeo cái kính mắt, buông tóc, kỳ thực thay đổi không nhiều lắm, cái chính làm người ta không nhận ra chính là khí chất của Vệ Thư Tuân.

Dù sao y làm côn đồ nhiều năm, cho dù không tận lực biểu hiện, trên người vẫn lộ ra hơi thở phản nghịch. Các nữ sinh thích y, trừ khuôn mặt dễ nhìn kia, còn do cảm giác xấu xa mà ngẫu nhiên lơ đãng lộ ra. Nhưng mà, Vệ Thư Tuân một khi vùi đầu học tập, cái loại phản nghịch kia bất giác lại tiêu tán, khí chất liền biến thành mọt sách hoàn toàn tương phản.

Hiện giờ y tháo kính, khí thế phóng ra, trong nháy mắt lại khôi phục bản tính thiếu niên bất lương.

Tay Trương Tư còn ôm lấy người diễn viên đóng thế, quay đầu ngớ ra nhìn con mọt tử trạch ôm sách kế bên, trong nháy mắt biến thành mỹ thiếu niên phản nghịch, sau đó dùng gương mặt quen thuộc, đẹp trai kia mỉm cười với cô: “Tuy tôi cảm thấy không cần tự ra mặt làm sáng tỏ nữa, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, tôi mới là Vệ Thư Tuân.”

Trương Tư ngơ ngác nhìn y, cô còn đang giả bộ khóc, không tự chủ được nấc lên một cái, hoảng loạn đến nói không ra lời.

Chung quanh lại là một mảnh cười vang, Trương Tư lấy lại tinh thần, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía người bị cô túm áo.

Có người thật để so sánh, mới phát hiện quả nhiên người này không giống Vệ Thư Tuân trong hình. Khí chất lạnh hơn, diện mạo cũng không dễ nhìn như Vệ Thư Tuân, mà Vệ Thư Tuân, quả thật giống y trong hình, là thiếu niên cực kỳ bảnh trai. Hơn nữa không biết vì cái gì, cảm giác càng soái càng hấp dẫn hơn trong hình, chút cảm giác xốc nổi mờ nhạt trên người đã biến mất không thấy, cả người vô hình tản ra mị lực thành thục.

Ngay cả Trương Tư cũng bất giác nhìn y nhìn đến ngây người một hồi, mới nhớ tới đây là đối tượng mình phải làm khó dễ, mà hiện tại, hình như cô không cẩn thận, làm trò trước mặt mọi người nhận nhầm “bạn trai” rồi.
Bình Luận (0)
Comment