Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Kỳ thực Vệ Thư Tuân rất muốn trốn chạy, nhưng mà, trung tâm hàng không bận rộn hơn nửa năm, cho nên hiện tại có thể nghỉ đều nghỉ hết rồi, trừ viên chức bàn điều khiển tất yếu phải ở lại ra, còn lại chạy được đã chạy. Sau đó còn lại chính là các nghiên cứu viên cuối cùng ở lại thu về số liệu bọn họ. Bọn họ cơ bản đều là người phụ trách và trợ lý chủ yếu của các ngành, cho nên bọn họ có một đặc điểm chung: Quyền cao chức trọng, tuổi đều khá lớn.
Sau đó, một “người phụ trách” còn trẻ duy nhất trong đó – Vệ Thư Tuân: “… QAQ!”
Cũng chỉ còn lại vẻ mặt này.
“Liên quan gì đến tôi, tôi không phải người của
Hàng không Tây Lâm!”
“Nói khách sáo gì chứ, chúng tôi sẽ chờ cậu tốt nghiệp rồi đến đây.”
“Chuyện tiếp đón này tôi chưa làm bao giờ.”
“Không có gì, tất cả mọi người đều có lần đầu tiên.”
“Vì sao các thầy không đi, cứ nhất định phải là tôi chứ?”
“Một mình tôi phải quản lý ba máy tính, cậu cảm thấy chúng tôi còn có thời gian rảnh để quản việc này?”
Hàng không Tây Lâm bây giờ trống không trước nay chưa từng có, ngay cả binh hộ vệ cũng cho về một nửa, càng miễn bàn nghiên cứu viên, cũng chỉ còn mấy mươi người, có ngành chỉ để lại một người trấn thủ thôi, hoàn toàn không có cách nào kiếm ra người rảnh, vì thế bọn họ đã đẩy việc này cho người dư thừa duy nhất – bạn trẻ Vệ Thư Tuân.
“Đừng từ chối, cậu không phải trợ lý sao? Đây vốn là việc của trợ lý mà!” bộ trưởng Lý sắp xếp công việc nói như vậy.
Vệ Thư Tuân trơ mắt nhìn chiếc chuyên xe đưa tiễn cuối cùng dứt áo đi xa, yên lặng quay qua bộ trưởng Lý, yên lặng nhìn ông, nhìn ông, nhìn ông: “Lúc trước trợ lý đi, nói tôi là người phụ trách phải ở lại, giờ người phụ trách đi, nói tôi là trợ lý phải ở lại… Các người có cho tôi một vị trí cố định không… Tôi về trường còn phải thi lại đó!”
“Nghe cũng thật đáng thương.” Bộ trưởng Lý không có lòng thương hại mà vỗ vỗ lưng Vệ Thư Tuân: “Chúng tôi giờ chỉ chờ cậu mau mau tốt nghiệp, chờ hồ sơ của cậu chính thức điều lại đây chúng tôi mới tiện sắp xếp thôi! Giờ cậu chính là cái đinh ốc quan trọng của
Hàng không Tây Lâm chúng ta, cậu cần gì chuyển đi đâu!” Sau đó ông đưa một phần tư liệu cho Vệ Thư Tuân: “Đến đến đến, đây là các mục công việc quan trọng cần chú ý khi tham quan, ngành nào có thể đi, ngành nào cấm, ngay cả lời cũng soạn sẵn, cậu có thể trực tiếp đọc cho bọn họ nghe, rất nhẹ ha. Tốt lắm, giao cho cậu, có gì không hiểu hỏi Lục Bân.”
Vệ Thư Tuân yên lặng nhận tư liệu, nói thầm: “Nếu thi lại không qua, chưa chắc tôi có thể tốt nghiệp suôn sẻ đâu, hơn nữa tôi tương đối muốn đi
Hàng không Bắc Hoa , nơi đó người trẻ tuổi nhiều.”
Lục Bân kế bên yên lặng nói: “Đi Bắc Hoa cậu cũng là ít tuổi nhất, tất cả mọi người thích ném việc vặt cho người nhỏ nhất.”
Vệ Thư Tuân: “… QAQ!”
Ngày hôm sau phát thông báo, một đoàn lãnh đạo các bộ và uỷ ban Trung Ương tóc hoa râm đã đến.
Hàng không Tây Lâm hạn chế rất nhiều, bọn họ không thể mang đi theo nhân viên, cho nên tổng cộng không quá mười lăm người, nhân viên đơn giản, không phức tạp như Vệ Thư Tuân tưởng tượng.
Trong đó có cả ông nội của Chu Tuyền, ông vừa đến đã Vệ Thư Tuân liền vui tươi hớn hở cười nheo cả mắt: “Hèn chi ông nói Thư Tuân lâu quá không tới nhà chơi, thì ra con đi làm trong này?”
“Lão Chu, phải kêu thầy Vệ!”
“Đúng đúng, nhìn coi lão lú lẫn như tôi, thầy Vệ!”
Nếu là người ngoài đến thăm, thống nhất phải kêu nhân viên công tác là “Thầy”, nhưng bị một đám cụ già kêu như vậy, Vệ Thư Tuân chỉ cảm nhận được đang bị trêu chọc.
Y đẩy đẩy kính, cười hỏi: “Phòng của mọi người đã sắp xếp xong, mời theo tôi.”
Sau khi đưa mọi người đến gian phòng, trực tiếp thông báo: “Cho mọi người nửa giờ nghỉ ngơi, 10:30 bắt đầu tham quan.”
Không giống với tình huống đám người Vệ Thư Tuân đi thăm lúc trước, cán bộ kỳ cựu sẽ không đi lung tung, cũng không hỏi đông hỏi tây, Vệ Thư Tuân thông báo kế hoạch hành trình, bọn họ liền đi theo, nơi cho phép chụp ảnh thì chụp, không cho phép cũng không oán giận, cũng không cần nói vấn đề chuyên nghiệp gì, tỷ như giới thiệu “Nơi này là đại sảnh tổng điều khiển, bình thường khi có hội nghị lớn hoặc phóng tên lửa vệ tinh, theo dõi và phụ trợ đều tiến hành trong này.”
“Ồ.” Các cán bộ gật gật đầu, sẽ không hỏi nhiều thêm cái gì.
Công việc thoải mái hơn so với tưởng tượng, hiệu suất cũng nhanh hơn rất nhiều, hành trình vốn dự định ba ngày, hai ngày đã hoàn thành, ngày thứ ba là chụp ảnh chung cùng phi hành gia, Vệ Thư Tuân bánh ít đi, bánh quy lại, cho phép mọi người cùng phi hành gia tùy ý chụp ảnh, chỉ cần phi hành gia đồng ý là được.
Đối mặt một đám cán bộ kỳ cựu quyền cao chức trọng, phi hành gia đương nhiên không có khả năng cự tuyệt, vì thế họ cực kỳ tận hứng cùng du hành gia vũ trụ đang rảnh chụp rất nhiều ảnh chung, còn lôi kéo Vệ Thư Tuân cũng chụp không ít, sau đó vô cùng vui vẻ mà trở về.
Nói cái gì “Duy trì sự nghiệp hàng không”, kỳ thực bọn họ chỉ đơn thuần chạy tới “Gặp thần tượng” mà thôi.
Các cán bộ đều tham quan xong rồi, có thể đi rồi đúng không? Lúc Vệ Thư Tuân đến chào tạm biệt bộ trưởng Lý lại nhận được một văn kiện khác: “Hoạt động tham quan
Trung tâm hàng không sinh viên cả nước?”
“Đúng vậy, Thư Tuân cậu cũng từng tham quan đúng không? Hẳn là biết làm như thế nào, cũng là thời gian ba ngày, toàn quyền giao cho cậu, có gì cần cứ tìm Lục Bân.”
“… Vì cái gì lại là tôi!”
Phát hiện Vệ Thư Tuân vẻ mặt kháng cự, bộ trưởng Lý ngừng công việc trên tay lại, nghiêm túc nói: “Thư Tuân, biết vì sao chúng ta mỗi năm đều mời sinh viên đến
Trung tâm hàng không không?”
“Vì làm giúp các sinh viên hiểu sâu hơn và yêu thích thật sự sự nghiệp hàng không vũ trụ.” Vệ Thư Tuân đáp.
Bộ trưởng Lý gật đầu: “Không sai. Nếu lúc trước Thư Tuân cậu đến tham quan, Trịnh Lặc biểu hiện thật sự không kiên nhẫn, tính tình rất kém, cậu còn có thể đến
Hàng không Tây Lâm không?”
Vệ Thư Tuân lắc đầu.
Lúc ban đầu y cũng không có tính toán tiến vào
Hàng không Tây Lâm, chỉ là vì không cẩn thận làm hư một thiết bị, Trịnh Lặc cũng không đổ trách nhiệm lên người y, mà tính toán tự phụ trách, vì thế để đền đáp thiện ý đó, Vệ Thư Tuân lấy kỹ thuật càng tiên tiến ra. Sau đó bất tri bất giác, dính líu đến
Hàng không Tây Lâm càng ngày càng nhiều… Từ căn nguyên đi tìm nguồn gốc, hết thảy khởi đầu quả thật là bởi vì khi y đến
Hàng không Tây Lâm gặp được Trịnh Lặc, đổi người khác, lúc trước y không cẩn thận đánh hư thiết bị, có thể là một loại kết quả khác.
Vệ Thư Tuân thở sâu, gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đã biết.”
Hoạt động sinh viên tham quan lần này là ba tháng trước đã định sẵn, bởi vì gần nửa năm truyền thông bốn phía tuyên dương dự án
Hàng không có người lái, sinh viên báo danh của các trường cực kỳ ồ ạt, cho dù trải qua nghiêm khắc sàng lọc, cộng thêm Hong Kong, Đài Loan, cư nhiên cũng tập hợp 122 người. nhưng lần này không có loại ngoại tộc như Vệ Thư Tuân và Hàn Chi Tân, tất cả sinh viên đạt được tư cách đều đến từ chuyên ngành liên quan đến hàng không vũ trụ, niên cấp đều là năm ba năm tư
Đã được bộ trưởng Lý nhắc nhở, Vệ Thư Tuân lấy lại tinh thần, cắt tỉa mái tóc đã nửa năm không đụng tới, khôi phục bộ dáng nhẹ nhàng gọn gàng, áo blouse cũng ủi thẳng phẳng phiu, bên trong mặc vào áo sơmi trắng ngắn gọn, quần tây đen, phối với cravat đen, nhìn qua bảnh trai lại nhẹ nhàng chững trạc.
Khi Vệ Thư Tuân mang bộ dạng đó đứng trước bậc thang tòa nhà hàng không, nhìn chiếc xe trường đầu tiên tiến vào, bên trong xe cũng nhìn thấy y đã truyền ra một mảnh tiếng thét chói tai.
Chiếc xe kia khi vào cổng đột nhiên quỷ dị cua lái hình chữ S, Lục Bân bên cạnh Vệ Thư Tuân thiếu chút nữa rút súng, sau đó liền nghe trong xe truyền đến một mảnh tiếng kêu của nữ sinh: “Là Vệ Thư Tuân, thật sự là Vệ Thư Tuân!”
Phía trước xe chật ních nữ sinh kích động, tài xế sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên bị các nữ sinh đột nhiên nổi điên làm giật bắn.
Vệ Thư Tuân Chưa từng chú ý đến giới giải trí, cái gì cũng không biết nghi hoặc: “Hả? Các cô ta biết tôi à?”
Lục Bân yên lặng liếc y một cái, cất súng trở lại.
Các nữ sinh sau khi xuống xe kích động nhằm phía Vệ Thư Tuân, Vệ Thư Tuân nhíu mày, cảm giác đám sinh viên này còn phá rối hơn bọn họ lúc trước: “Các trường xin tập hợp bên cạnh xe mình, đừng tự tiện chạy loạn.”
Lời Vệ Thư Tuân nói cộng thêm giáo sư phía sau khiển trách, các nữ sinh lưu luyến lui về bên cạnh xe, có nữ sinh lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh là Vệ Thư Tuân đúng không?”
Vệ Thư Tuân gật đầu, dưới bậc thang lại là một mảnh tiếng kêu vui mừng, có người nói với Vệ Thư Tuân: “Vệ Thư Tuân, tuy em không xem phim anh đóng, nhưng em rất thích anh!”
Là fan à… Nhưng mà, câu nói kia là có ý gì?
Trong một giờ tiếp theo, hơn mười trường học lục tục đến đông đủ. Gần như khi mỗi chiếc xe vào cổng nhìn thấy Vệ Thư Tuân, đều là một mảnh tiếng thét chói tai, có nam có nữ, đương nhiên, vẫn là nữ chiếm đa số.
Sinh viên đến nhiều cũng không tiện quản lý, Vệ Thư Tuân cho phép bọn họ tự do chụp ảnh trên quảng trường, dù sao lúc trước bọn họ cũng là đi tham quan như vậy. Vừa được cho phép, rất nhiều sinh viên lập tức tràn về phía cổng, muốn chụp hình chung với tấm biển
Trung tâm hàng không Tây Lâm, hành vi giống như đúc bọn họ lúc trước.
Nhưng cũng có rất nhiều sinh viên tràn về hướng bậc thang, hỏi Vệ Thư Tuân: “Vệ Thư Tuân, chúng em có thể chụp ảnh chung với anh không?”
“Ở đây phải gọi là thầy Vệ.” Vệ Thư Tuân gật gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Cùng các sinh viên chụp không biết bao nhiêu tấm, cũng bố trí chỗ ở cho bọn họ, lúc đi bên tai còn nghe được tiếng xì xầm nhốn nháo của bọn họ. Vệ Thư Tuân móc móc lỗ tai, oán giận với Lục Bân: “So với cán bộ, sinh viên cũng quá ồn ào, cái gì cũng tò mò, còn thích chạy loạn.”
Lục Bân bật cười: “Lúc trước các cậu đến cũng là bộ dáng này, đừng làm ra vẻ, cậu cũng cỡ tuổi họ đó!”
“Phải không? Tôi không nhớ lắm chuyện lúc đó, cảm giác như qua thật lâu rồi!”
Hình như mỗi một lần các giáo sư dẫn sinh viên đến trung tâm hàng không, sẽ dặn dò bọn họ phải cố gắng biểu hiện, tranh thủ để lại ấn tượng tốt, có trợ giúp cho cuộc thi tương lai gì gì đó. Lúc trước Vệ Thư Tuân đến cũng được dặn vậy, đám sinh viên này hiển nhiên cũng được nhắc nhở tương tự, vì thế buổi sáng hôm sau, khi Vệ Thư Tuân nhìn thấy bọn họ, phát hiện các sinh viên đã không tranh cãi ầm ĩ như ngày hôm qua, còn có không ít sinh viên ôm sách sổ ghi chép vân vân ra vẻ như đang học tập.
Tình cảnh giống như đúc ngày hôm sau bọn họ tham quan
Hàng không Tây Lâm.
Đương nhiên cũng không phải tất cả sinh viên đều nghe lời như vậy, khi ăn sáng đụng phải mấy sinh viên Học viện hàng không vũ trụ Tân Khoa, bởi vì tuổi xấp xỉ, các sinh viên cũng không xa cách gì với Vệ Thư Tuân, trực tiếp ngồi cùng y, thuận tiện cười nhạo mấy sinh viên đang giả ngoan bên cạnh: “Các giáo sư đều nói, đi tham quan nếu biểu hiện tốt, còn có cơ hội trực tiếp tiến vào
Trung tâm hàng không Tây Lâm, cho nên đám kia đều diễn, quá ngây thơ đúng không? Trung tâm hàng không là nơi nào, thi vào khó cách mấy, đâu thể nào đi tham quan một cái là vào được…”
“…” Vệ Thư Tuân Đi tham quan một cái là vào yên lặng chỉ chỉ chính mình.
“Hả?” Sinh viên kia khó hiểu.
Vệ Thư Tuân lại chỉ chỉ mình, sinh viên chớp chớp mắt, thật cẩn thận hỏi: “Thầy Vệ thầy từng đi tham quan
Hàng không Tây Lâm?”
Vệ Thư Tuân gật đầu.
“Sau đó… tham quan một chuyến liền… Vào được…?”
Vệ Thư Tuân gật đầu.
Chờ Vệ Thư Tuân ăn xong bữa sáng, phát hiện trên tay tất cả các sinh viên đều có một quyển sách chuyên ngành.