Tuy chưa chơi lần nào, nhưng trình game của Vệ Thư Tuân vẫn còn rất đỉnh, vừa hiểu công năng cơ bản xong, mấy lần đầu còn thua vài trận, sau đó thì cứ đè Ngũ Phong ra mà đánh. Ngũ Phong tức giận đến gào thét bị lừa rồi, muốn PK người thật với y.
Đây là một game khá thú vị, bất kể là hình ảnh, cảnh tượng chiến đấu hay hiệu ứng vũ khí đều rất tuyệt, nhưng Vệ Thư Tuân lại hoàn toàn không dâng nổi hứng thú. Rõ ràng trước kia mê game như vậy, hiện tại tuy không chơi thường, nhưng vẫn có thời gian mà. Hồi tết cũng chơi không vui mấy, không biết có phải là vì ở trường chịu ảnh hưởng hay không, rõ ràng game rất thú vị, chơi lại không hăng mấy. Mà vì để mình giữ vững tinh thần, Vệ Thư Tuân chỉ có thể xuống tay ác hơn. Không chỉ Ngũ Phong, mà Dư Hân Vương An Thanh cũng bị đánh đến tan nát.
Lại thua một bàn, Ngũ Phong oa oa kêu to, hung tợn xoắn tay áo lên: “Thằng chết bầm, Thư Tuân, tớ thật sự phải PK người thật với cậu!”
“Không chơi nữa.” Vệ Thư Tuân xua tay thoát game.
“Đừng mà, Thư Tuân.” Ngũ Phong bật người níu chặt y: “Tớ chỉ nói vậy thôi, không PK thật với cậu đâu a.”
Cho dù có PK thật chú cũng đánh không lại anh đây. Vệ Thư Tuân đẩy đẩy kính, nhưng nhớ tới quyết tâm không đánh nhau nữa của mình, cũng không nói ra. Thoát khỏi game, thời gian còn sớm, Vệ Thư Tuân lại bắt đầu coi tư liệu giáo trình giáo sư Triệu đưa. Mặc dù là giáo trình, nhưng đối với Vệ Thư Tuân mà nói là thứ rất thú vị, cho nên coi rất vui. Ba người trong phòng thăm dò đến nhìn nhìn màn hình máy tính của Vệ Thư Tuân, mặt lộ vẻ kính nể, tự giác giảm âm lượng xuống.
Giáo sư Triệu đưa 5 cái usb, bởi vì hồi tết việc vặt vãnh có hơi nhiều, hơn nữa mùa đông y lại phát lười, tiến độ học cũng không ra làm sao, cái usb đầu tiên chỉ học đến một phần ba, nhưng bài tập sau tiết đều làm xong gửi cho giáo sư Triệu, giáo sư Triệu cũng trả lời đều đặn, chỉ đạo cho y. Tuy học chậm, nhưng được cái là trụ cột vững chắc, hiện tại kêu y tự làm một cái mã QR gì đó y hoàn toàn làm được hết.
Bất quá ở chỗ máy học tập, tiến độ chỉ có 5%, xem ra tư liệu của 4 cái Usb khác càng nhiều hơn. Nhưng đại khái thấy ra Vệ Thư Tuân có hứng thú tự học, bởi vậy nó chưa từng giục y hoàn thành nhiệm vụ. Ở phương diện này, máy học tập bắt đầu dần dần nhân tính hóa hơn.
Chương trình của học kỳ hai bắt đầu chân chính tiếp xúc các môn chuyên ngành. 《Đại số tuyến tính》, 《Thí nghiệm vật lý đại học》, 《Lý luận xác suất và thống kê toán học 》, 《 kỹ thuật điện tử mô phỏng》, 《Thực tập điện công điện tử》, 《Toán học rời rạc》 vân vân, những môn phụ khác như 《tiếng Anh đại học II》, 《 chủ nghĩa Mác-Lê Nin 》 linh tinh không đề cập tới.
Ngũ Phong xem qua thời khóa biểu xong, cảm thán: “Tiết trốn được lại ít đi.”
Vệ Thư Tuân tràn đầy đồng cảm gật đầu. Y hoàn toàn không có hứng thú với mấy tiết như 《 chủ nghĩa Mác-Lê Nin 》, nhưng mấy môn chuyên ngành khác y nhất định phải học, những môn này là căn bản, không bàn đến độ cao của giáo sư Triệu, y chỉ muốn đạt tới trình độ kỹ thuật của bọn Tôn Y, đây đều là quá trình tất yếu. Không học cũng không được.
Cứ việc nghĩ như vậy, nhưng có vài môn không phải “Tôi chịu học” là có thể học được. Hơn nữa trụ cột của Vệ Thư Tuân quá kém, tỷ như đại số tuyến tính, 《Thí nghiệm vật lý》chẳng hạn, toán cao cấp và vật lý của Vệ Thư Tuân vừa đủ điểm qua môn, rất nhiều hàm số và công thức nguyên lý đều không biết.
Học kỳ trước hồi khai giảng, y nhờ Hàn Chi Tân dạy kèm cho mình, thật vất vả đuổi kịp chương trình cơ bản, liền lập tức vứt vô xó mặc kệ, thẳng đến thi cuối kì mới nước tới chân mới nhảy. Hơn nữa một kì nghỉ tết buông lỏng, nội dung học kỳ trước cũng quên gần như không còn.
Hiện giờ tình cảnh đó lại lặp lại lần nữa, nội dung mấy tiết vừa bắt đầu đối với một sinh viên học giỏi thì không hề nặng, nhưng với Vệ Thư Tuân, Ngũ Phong dạng “sinh viên cá biệt” này mà nói, quả thực như lọt vào sương mù. Hết mấy tiết đầu, Vệ Thư Tuân chỉ còn lại cặp mắt nhang muỗi mờ mịt —— nghe éo hiểu gì hết!
Vệ Thư Tuân tuy không thích học, nhưng có vài điều y rất hiểu, trụ cột là bắt đầu của mọi thứ. Chẳng sợ còn muốn chơi, cũng phải theo kịp trụ cột, sau đó ngẫu nhiên trốn học không tập trung cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn, không thì đến cuối kì nhất định chết chắc, cả ôn tập cũng tìm không ra phương hướng. Cho nên y đương nhiên xin Hàn Chi Tân giúp đỡ.
Hàn Chi Tân vẫn thích ngâm mình trong thư viện, Vệ Thư Tuân tìm được cậu ta, trực tiếp ném một túi sách giáo khoa lên bàn, nói “Dạy tớ.”
Phương diện điện tử không cần cậu ta chỉ, Vệ Thư Tuân cảm thấy rất dễ, hơn nữa tất cả mọi người đều học từ trụ cột, áp lực không lớn, phải nói là hoàn toàn không có. Nhưng đại số, vật lý, tiếng Anh vân vân, vẫn là có người chỉ dạy mới được.
Hàn Chi Tân đẩy đẩy kính, lật lật mấy quyển sách Vệ Thư Tuân mang đến rồi ngẩng đầu hỏi: “Cậu cảm thấy tớ là thiên tài à?”
“Sao vậy?”
“Tớ là khoa tiếng Pháp, chương trình học hoàn toàn không giống cậu, mấy cái này của cậu tớ cũng chưa từng học, cậu kêu tớ chỉ thế nào đây?”
“Vậy cậu lấy về coi đi, coi xong rồi chỉ lại t…” Hàn Chi Tân lẳng lặng nhìn chòng chọc vào Vệ Thư Tuân, Vệ Thư Tuân rốt cục nói không ra lời. Được rồi, như vậy thật sự rất quá đáng, không lý nào mà muốn người khác học hai chương trình vậy được.
Cái máy học tập chết tiệt vào lúc này đột nhiên bắn ra màn hình hư không:
Nhiệm vụ: học tất cả các môn của học kỳ hai, trong kỳ thi giữa kỹ có thể đạt tới mức tiêu chuẩn!“…” Vệ Thư Tuân vô cảm hỏi lại: “Máy học tập, mày đang xem thường tao đó hả?” Đạt tới mức tiêu chuẩn là cái gì? Hơn nữa, mấy môn học kì này, chỉ có vật lý đại học là thầy nói sẽ có tiến hành một đợt thi giữa kỳ, mấy môn khác cơ bản đều không có. Cho nên máy học tập cho là mình cả một môn vật lý đại học cũng không thể đạt tiêu chuẩn á?
“Không có.” tiếng điện tử của Máy học tập không mang bất kì âm điệu gì, bình tĩnh vô song mà nói
“Tôi đang ôm kỳ vọng vào cậu!”Căn bản không hề có thành ý! Tuyên bố nhiệm vụ này cũng đã là khinh thường rồi.
Nhưng giờ không phải thời điểm tranh cãi với máy học tập, Vệ Thư Tuân không muốn lúc mình lên lớp hai mắt đều hoa lên, đến cuối kì cả lo ôm chân Phật cũng không có chân đâu mà ôm. Để cả học kỳ này thoải mái một chút, vẫn là nên bổ túc để theo kịp trụ cột đi.
Nghĩ nghĩ, Vệ Thư Tuân chuyển về hướng mấy người bạn thành tích ưu tú trong lớp. Mấy nam sinh vừa nghe y muốn học bù, lập tức lộ ra ánh mắt kính nể. Cho dù là bọn họ cũng không có dự tính vừa khai giảng liền học bù, đây là yêu học đến mức nào mới làm nổi a? Tuy kính nể, nhưng họ hoàn toàn không có ý muốn học, ai mới khai giảng không chơi game chứ, hoặc là đi tiệc tùng làm quen cua gái, dù sao bọn họ sẽ không vì Vệ Thư Tuân mà lãng phí thời gian vui đùa. Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ, chỉ có thể chuyển qua các nữ sinh.
Nữ sinh thì dễ hơn, nghe được phiền não của Vệ Thư Tuân lập tức đáp ứng hỗ trợ học bù. Bởi vì lén lút mời nữ sinh dễ làm người ta hiểu lầm, Vệ Thư Tuân ngay lúc tan học đi đến trước bàn vài nữ sinh học giỏi, hỏi họ ai rảnh, giúp y học bù một thời gian.
Phản ứng khác các nam sinh, gần như là lời của Vệ Thư Tuân vừa dứt, lập tức có mấy người trăm miệng một lời đáp ứng. Cuối cùng thảo luận một hồi, 5 nữ sinh phân nhau dạy Vệ Thư Tuân các môn《đại số tuyến tính》《vật lý đại học》, 《tiếng Anh đại học》vv. Lúc này đã là thời gian tan học, đa số đều rời đi, ánh mắt của số ít nam sinh còn ở đây nhìn chằm chằm Vệ Thư Tuân không có ai không xanh lè. Vệ Thư Tuân còn không hề hay biết, gãi đầu, cười nói “Cảm ơn nhiều, như vậy đi, buổi tối mời các cậu ăn cơm chiều đi, thời gian này còn phải làm phiền các cậu.”
“Được a được a, đêm nay chúng ta hẹn trước đi, Thư Tuân mấy giờ rảnh thế?” Lớp phó học tập Lý Hiểu Nhiên hỏi.
“Tớ sao cũng được.” Vệ Thư Tuân nhã nhặn đẩy đẩy kính: “Các cậu chừng nào chuẩn bị xong, gọi điện cho tớ là được.”
“Vậy thì 6h đi.” Thương lượng một hồi, Lý Hiểu Nhiên nói với “6h tụi tớ gọi cho cậu, đến lúc đó cậu tới đón tụi tớ nha.”
“Không thành vấn đề.”
Lúc Vệ Thư Tuân trở lại ký túc xá, chuyện này cư nhiên đã truyền khắp trong đám nam sinh. Cmn 5 người! 5 người đó a! Ôm trái câu phải có hai tay thôi cũng không hết không hết a!!!
Mặc dù là mấy câu hâm mộ ghen tỵ thế này, nhưng nhân duyên của Vệ Thư Tuân trong lớp cũng tốt, hơn nữa 5 nữ sinh cũng không tính là đặc biệt xinh đẹp, cho nên cũng chỉ coi là scandal ồn ào bên miệng. Vệ Thư Tuân vào phòng, Ngũ Phong liền nhào qua hỏi: “Thư Tuân, nghe nói cậu một lần cua tới 5 nàng hả?”
“Nói bậy bạ gì đó!” Vệ Thư Tuân đẩy hắn ra, đặt sách lên bàn, cởi áo khoác: “Chỉ xin mấy cổ giúp tớ bổ túc thôi, đừng nói lung tung làm người ta hiểu lầm.”
Ba người Ngũ Phong đá lông nheo với nhau, hiển nhiên không tin những lời này. Không nói cùng 5 người thì thế nào, trong đó khẳng định có một cô là Vệ Thư Tuân thích mới đúng, không thì vì sao y không tìm người khác, cố tình tìm 5 người này? Tỷ như Lý Hiểu Nhiên, học kỳ trước đã có người truyền tin Lý Hiểu Nhiên thích Thư Tuân, nhưng bởi vì Thư Tuân sau khi học xong cứ luôn chạy đông chạy tây, tìm không thấy cơ hội hẹn y, lần này hai người là đang làm quen?
“Chỉ là mấy cổ vừa vặn ngồi cùng dãy thôi.” Vệ Thư Tuân không có hứng thú với mấy chuyện này, cũng lười giải thích. Tắm rửa thay quần áo, nhìn nhìn đồng hồ, còn nửa giờ. Học ít nhất cũng nửa tháng, làm tốn nhiều thời gian của người ta như vậy, cũng không thể mời các cô ăn cơm ở nhà ăn trường học, rất không thành ý.
Tuy sinh hoạt phí trong nhà không nhiều lắm, nhưng hên là tháng trước bởi vì chuyện của giáo sư Triệu, được 3 vạn tiền bồi thường, hơn nữa hồi tết có một ít lì xì, tìm một nhà hàng sang trọng chút hoàn toàn không đau lòng. Vệ Thư Tuân suy xét một hồi, gọi điện thoại mượn Chu Tuyền một chiếc xe. Trường quá lớn, đi bộ ra ngoài cũng phiền toái, hơn nữa 6 người không tiện đón a.
“Mời bạn ăn cơm?” Giọng Chu Tuyền luôn tương đối lạnh không có cảm giác phập phồng, xuyên qua điện thoại lại dễ nghe đến bất ngờ, muốn hình dung thì chắc đây là cái gọi là từ tính.”Vì nguyên nhân gì?”
“A, em xin bạn giúp em học bù.” Vệ Thư Tuân cười nói “Cho nên phải cảm ơn mới được.”
“Nam nữ.”
“A?’
“Nam hay nữ.”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng âm điệu không hề phập phồng, cảm giác hình như lạnh hơn một chút. Vệ Thư Tuân hơi sửng sốt mới biết được hắn đang hỏi mình.”A, nữ, có 5 cô, cho nên yêu cầu mượn chiếc xe thương vụ nhà anh.”
“Nữ!” Giọng điệu càng lạnh hơn.”Biết, chờ anh.”
Đúng 6h đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh chờ, ba người trong phòng cũng muốn đi giúp vui, bị Vệ Thư Tuân đá văng ra. Đây là tiệc cảm ơn, không phải làm quen, mang theo mấy tên muốn nghe ngóng thế này sẽ rất phô trương, Vệ Thư Tuân cốc thèm không làm mấy chuyện như vậy. Đứng dưới lầu gọi điện thoại, nói là tới ngay, nhưng đợi mười mấy phút còn chưa thấy ai xuống. Vệ Thư Tuân chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục đứng đó, may mà xe của Chu Tuyền cũng chưa tới, có thể chậm rãi chờ.
Nửa tiếng sau, các nữ sinh mới hi hi cười cùng đi ra, hình như cũng làm chút ăn diện, mặc trong mùa xuân hơi có vẻ mỏng manh, nhưng cũng lộ nét xinh đẹp. Cho dù là Vệ Thư Tuân, cũng không khỏi nói vài lời khích lệ.
“Thư Tuân, tới chỗ nào ăn cơm chiều vậy?” Lý Hiểu Nhiên hỏi.
“Xin lỗi, chờ thêm một chút nữa.” Vệ Thư Tuân nhìn nhìn đồng hồ: “Tớ mượn xe tới đón các cậu, chắc sắp tới rồi.”
Đang nói, điện thoại reo lên, giọng nói lạnh lẽo của Chu Tuyền xuyên qua điện thoại truyền đến: “Anh đến.” Đồng thời cũng nhìn thấy một chiếc xe thương vụ Buick đang chạy tới.
Không chờ xe dừng lại, Vệ Thư Tuân chạy chậm tiến lên, nói “Xin lỗi, làm phiền anh.”
“Không có gì.”
Tuy mặt Chu Tuyền vẫn vô cảm, nhưng Vệ Thư Tuân vẫn phát hiện hắn không vui, hoài nghi mình làm hắn giận, xin lỗi nói “Ngại quá, nếu anh bận, có thể đi về trước, tụi em đón xe cũng được mà.”
“Không cần.” Chu Tuyền không dấu vết mà thở dài, xoa xoa tóc Vệ Thư Tuân. Y đeo mắt kính cũng không làm người ta cảm nhận nét tháo vát, ngược lại càng lộ ra cảm giác ôn nhuận nhã nhặn.
“Thư Tuân, vị này là?” Lý Hiểu Nhiên hào phóng tiến lên hỏi, lộ ra nụ cười trong sáng với Chu Tuyền: “Chào anh, em là bạn của Thư Tuân…”
Ánh mắt lạnh như băng của Chu Tuyền liếc qua làm sắc mặt Lý Hiểu Nhiên tái đi.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, lên xe.” Chu Tuyền ôm chặt bả vai Vệ Thư Tuân, đẩy y lên xe. Lại chuyển qua các nữ sinh, đánh giá liếc qua một cái, lạnh lùng nói “Mời!”
Cái giọng điệu này không giống mời người, ngược lại giống áp giải tù nhân hơn.