Tuy nói trước kia Vệ Thư Tuân vẫn là một tên lưu manh kiêu ngạo, nhưng cảnh tượng máu me nhất từng nhìn thấy bất quá chỉ là đánh nhau chảy chút máu, thi thể là tuyệt đối chưa gặp qua. Nói thật y cũng hơi hơi không dám nhìn, trực tiếp vùi đầu trốn trong ngực Chu Tuyền.
Nhưng mà, thi thể kia không phải là Vệ Thừa đâu đúng không?
“Chu Tuyền, anh giúp em nhìn một chút, thi thể kia…” giọng Vệ Thư Tuân thực bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt lấy áo Chu Tuyền để lộ cảm xúc khẩn trương của y: “Có phải người đàn ông tóc ngân bạc, chừng ba mươi tuổi, trên mặt có vết sẹo không.”
Chu Tuyền trả lời: “Là tóc đen.” Về phần mặt, bởi vì là nằm sấp nghiêng qua nên không thấy rõ.
Vệ Thư Tuân nhẹ nhàng thở ra, quay đầu muốn liếc nhìn một cái, Chu Tuyền lại che kín mắt y: “Đừng nhìn.”
Trong mắt Chu Tuyền, Vệ Thư Tuân thủy chung là một sinh viên bình thường sinh hoạt đơn thuần, thứ như xác chết này tuyệt đối không thể để cho y nhìn thấy. Huống chi cái xác này hình như là bị nổ chết, nát vụn thành mảnh nhỏ, máu chảy đầm đìa, bản thân Chu Tuyền nhìn còn không thoải mái, sao có thể để nó dọa đến Thư Tuân chứ.
Vệ Thư Tuân nhắm mắt, y vừa rồi quay đầu thoáng nhìn có nhìn thấy một cánh tay bị lòi ra miếng xương trắng hếu, cảnh tượng quả thật dọa người. Nhưng thi thể này, có khả năng là thằng chắt Vệ Thừa của y. Tóc có thể nhuộm, không nhìn thấy mặt y không an lòng.
“Không có gì… Em, em chỉ liếc một cái thôi…”
Bất kể có phải Vệ Thừa không, hy vọng mặt người này còn đầy đủ, để y có thể liếc một cái là nhìn ra được liền.
“Bịch bịch bịch bịch…” trong yên lặng, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đạp trên đống hoang tàng, thong thả rồi càng ngày càng gần. Vệ Thư Tuân khó hiểu nghĩ tới cảnh tượng trong phim ma, hơn nữa bên chân còn có kèm theo một cái xác máu me bê bết, tuy nói là hình ảnh lập thể, nhưng thật sự không có gì khác biệt, rồi còn lồng thêm âm thanh nữa, thật sự hơi đáng sợ. Vệ Thư Tuân đã bất giác rụt hết cả người vào ngực Chu Tuyền.
“A, thì ra là ở đây!” Hình ảnh trên màn ảnh chuyển đổi, cái xác vừa rồi đã biến mất không thấy, thay thế chính là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi có mái tóc ngân bạc, mặc quân phục tác chiến xanh sậm, trên mặt có một vết sẹo.
Ánh mắt Chu Tuyền hơi ngưng, cho dù là hình ảnh, hắn cũng có thể cảm giác được trên người người đàn ông này truyền đến mùi huyết tinh nguy hiểm.”Thư Tuân, người cậu muốn tìm.”
Vệ Thư Tuân vừa nghe tiếng Vệ Thừa đã quay đầu lại, thấy hắn mang cái bản mặt như không có chuyện gì xảy ra, tức giận mắng: “Xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên xuất hiện thi thể thế này!”
“A, webcam rớt lúc chiến đấu, có lẽ là bị người này mở ra đó.” Vệ Thừa làm động tác đá chân, chắc là đem cái xác đá ra xa, phát ra một tiếng bịch. Vệ Thư Tuân nhíu mày, y không tiếp thụ được hành vi nhẹ nhàng bâng quơ này của Vệ Thừa.
“Người nọ là kẻ thù? Bên kia của mày xảy ra chiến tranh?”
“A.” Vệ Thừa gật đầu, có một số việc cũng lười nói cho tổ tiên trẻ tuổi này, rồi nheo mắt nhìn về phía Chu Tuyền: “Người này là ai?” con ngươi của hắn hiện lên vệt đỏ, đã chuẩn bị sẵn để giết người diệt khẩu.
“Thư Tuân, anh ta là ai vậy?” cùng lúc với câu hỏi của Vệ Thừa, Chu Tuyền cũng đưa ra nghi vấn, mà còn giơ súng lên.
“Chờ, hai người chờ chút!” Vệ Thư Tuân nhanh chóng chắn giữa hai người, xua tay nói: “Các người bình tĩnh chút cho tôi, đừng tự giết nhau. Vệ Thừa, đây là bạn tao Chu Tuyền, mày còn nhớ không, tao có đề cập với mày rồi! Chu Tuyền anh cũng lãnh tĩnh chút, quay đầu lại em giải thích cho.”
“Chu gia …” Vệ Thừa híp mắt, đánh giá kỹ Chu Tuyền, lại quay qua Vệ Thư Tuân: “Có chuyện gì nói giờ luôn đi, lần sau không biết lúc nào mới liên lạc được đó. Đổi chỗ rồi.”
“Được rồi.” Vệ Thư Tuân chuyển hướng Chu Tuyền: “Chu Tuyền, anh…”
Chu Tuyền thu súng về: “Anh về phòng ngủ trước, nói xong thì kêu anh.”
“Uh…” Vệ Thư Tuân ngơ ngác nhìn Chu Tuyền lưu loát đóng cửa phòng ngủ lại, lí do thoái thác đã chuẩn bị hoàn toàn vô dụng —— Chu Tuyền có phải hơi bị phối hợp quá không? Nhưng hiện tại không rảnh xem xét Chu Tuyền nghĩ thế nào, Vệ Thư Tuân lo lắng nhìn Vệ Thừa: “Ê, mày lại bị đuổi giết? Là Lâm gia hả? Có gì tao giúp được không?”
Vệ Thừa đối diện với đôi mắt lo lắng của Vệ Thư Tuân, vốn cũng không muốn cho y biết, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ giải thích: “Mặt đất vì cùng Không thành tranh đoạt tài nguyên sinh tồn, hai bên đã xảy ra một ít xung đột quy mô nhỏ, không phải tôi đơn phương bị đuổi giết, yên tâm đi. Tôi với đám chiến hữu đi chung, rất an toàn.”
“Chỉ là xung đột quy mô nhỏ?” Vệ Thư Tuân không tin, tuy không biết Chu Tuyền nói đạn đạo cấp bậc DF31A mạnh đến mức nào, nhưng chỉ hai chữ đạn đạo cũng biết vụ nổ không nhỏ, còn liên tục mấy tiếng, nhưng y ở thời đại xa xôi này cũng bó tay không giúp được gì.”Có gì tao làm được không? Hay mày cần cái gì, tao chuẩn bị trong tầng hầm cho.”
“Không cần.” Vệ Thừa lắc đầu, hư không mà sờ sờ đầu Vệ Thư Tuân.
Càng tiếp xúc, lại càng không có cách nào oán hận người tổ tiên này. Như trong nhật kí ông nội ghi lại, tổ tiên này là một người rất trân trọng gia đình. Hắn chỉ vì là một thằng “cháu chắt” trên danh nghĩa của y, mà chuyện đã từng muốn giết y, chuyện bị máy học tập thình lình trở về cưỡng ép, chuyện lý tưởng bị bắt thay đổi ( tuy không phải lý tưởng gì tốt đẹp), y cư nhiên vẫn có thể không chút do dự tiếp nhận, cũng chân tâm nhớ đến kẻ xa lạ cách hơn trăm năm là hắn.
Y hiện tại mới 17 tuổi, tùy hứng không chín chắn như một thiếu niên bình thường, nhưng lời nói và hành động ngẫu nhiên đều khiến Vệ Thừa nhịn không được tán thưởng. Nếu có thể thật muốn nhìn vài thập niên sau y sẽ như ông nội đã ghi lại, trở thành một trưởng giả cơ trí vững vàng như thế nào. Khó trách ông nội và ba ba đến lúc mất vẫn tràn ngập hoài niệm và kính trọng y.
“Ể, tôn kính một chút, tao là trường bối của mày đó.” Vệ Thư Tuân đẩy tay hắn ra, đáng tiếc xuyên qua hư ảnh, nhưng hàm ý đã đưa qua được, Vệ Thừa thu tay về.”Mày bên kia thì không hề gì, vậy bên tao nên làm sao bây giờ, mày cư nhiên để người khác nhặt được webcam rồi kết nối nữa chứ, tao cũng không biết nên giải thích với Chu Tuyền sao đây. Chỉ sợ anh ta vừa nghe trăm năm sau trái đất sẽ diệt vong, chạy tới báo cáo lên nhà nước, đến lúc đó tao thảm rồi, tao bị thẩm vấn một cái là khai ra liền đó.”
Vệ Thừa nhướng mày, vị tổ tiên này không thể biểu hiện ra cốt khí chút sao, rõ ràng vừa mới còn khen y.”Tên kia là Chu Tuyền? Người thừa kế đã chết của Chu gia trong lịch sử kia?”
“Ờ.”
“Trước đó tôi nói rồi, căn cứ lịch sử, hắn nhất định sẽ chết.” Vệ Thừa trầm ngâm: “Có lẽ hiện tại chính là tính tất yếu của lịch sử.”
“A? Mày đang nói gì vậy? Cái gì mà tính tất yếu lịch sử?” Nhìn Vệ Thừa thì thào tự nói, Vệ Thư Tuân không hiểu.
“Trực tiếp diệt khẩu đi!” con ngươi của Vệ Thừa chợt lóe vệt đỏ: “Năng lực của tôi sẽ không để lại bất kì manh mối nào, trước khi hắn bán đứng ông, tôi sẽ làm hắn vĩnh viễn câm miệng.”
“Giỡn hả ba!” Vệ Thư Tuân đá qua một đá: “Không có manh mối thì tao không bị hoài nghi? Hơn nữa muốn giết bạn của tao, mày hỏi qua ý kiến tao chưa?”
Vệ Thư Tuân kỳ thật cũng rất lo Chu Tuyền có phản bội y không, dù sao hắn cũng là quân nhân, phát hiện dị thường gì tất nhiên sẽ báo cáo lên trên rồi. Tuy kêu Chu Tuyền vào phòng ngủ lẫn tránh, nhưng kỳ thật Vệ Thư Tuân cũng đã bảo máy học tập theo dõi hắn, chỉ cần phát hiện hắn liên lạc ra ngoài liền cắt hết tín hiệu —— nhưng bất kể thế nào Vệ Thư Tuân cũng không muốn giết Chu Tuyền.
Hồi nghỉ tết hai người còn thảo luận làm thế nào tránh thoát “Tính tất yếu của lịch sử ” để Chu Tuyền khỏi chết, chỉ chớp mắt, cư nhiên lại cùng Vệ Thừa thảo luận có nên giết luôn Chu Tuyền không, Vệ Thư Tuân sâu sắc mà cảm thấy ác ý đến từ “Vận mệnh”—— nếu Chu Tuyền muốn hội báo chuyện hôm nay lên trên, vì tự bảo vệ mình, không lẽ thật sự phải để Vệ Thừa giết chết Chu Tuyền sao?
“Mày có thể làm anh ấy mất trí nhớ không?”
“Tôi chỉ biết giết người.” Vệ Thừa vô cảm: “Ông suy xét cho kỹ, lần sau không biết lúc nào mới liên lạc được, tôi không muốn tới lúc đó nhìn thấy ông bị nhốt trong phòng thí nghiệm đâu.”
“Máy học tập, mày có cách nào không?” Vệ Thư Tuân chuyển qua máy học tập vạn năng xin giúp đỡ.
“Không có.” Máy học tập nói
“Tôi ghét bị nhân loại nghiên cứu, nếu cậu bị bắt rồi bán đứng tôi ra, tôi làm não cậu tử vong.”“… Ê, đừng nói thê thảm vậy chứ!” Hiển nhiên ý hai người này đều là giết chết Chu Tuyền, nhưng Vệ Thư Tuân vẫn luôn được Chu Tuyền chiếu cố, tuyệt đối không muốn làm như vậy.
“Tao đi xin Chu Tuyền giữ bí mật. Máy học tập, theo dõi nhịp tim của anh ta, nếu có dấu vết nói dối, đến lúc đó lại… Lại nói tiếp…”
Khi Vệ Thư Tuân gõ cửa đi vào phòng ngủ, Chu Tuyền đang dựa vào giường đọc sách, vẫn như cũ là mặt vô cảm, nhìn nét mặt không tìm ra bất kì thông tin gì. Ngược lại là Vệ Thư Tuân, Chu Tuyền chỉ ngẩng đầu nhìn y một cái, hình như đã hiểu y tới làm gì.
Buông sách xuống, Chu Tuyền đến trước bàn rót ly nước ấm cho Vệ Thư Tuân, kéo y ngồi xuống ghế, nói “Bình tĩnh đi.”
“Uh…” Vệ Thư Tuân đang do dự nên mở miệng uy hiếp bạn mình không cho nói ra chuyện đêm nay thế nào, lại còn bị đối phương quay ngược lại an ủi, lập tức ngơ ngác lại càng không biết nên nói cái gì.
Chu Tuyền ngồi trước mặt Vệ Thư Tuân, dáng người phẳng phiu, sắc mặt nghiêm túc: “Còn chưa nghĩ ra nói dối thế nào để gạt anh đúng không?”
“Không phải…”
“Không biết nên uy hiếp thế nào để bịt miệng anh?”
“Uh …à…” Vì sao anh ta đoán được?
Chu Tuyền xoa bù tóc Vệ Thư Tuân, đáy mắt lướt qua nét thất vọng, hắn còn chưa thể được Thư Tuân hoàn toàn tin tưởng: “Chờ cậu nghĩ ra lại đến nói với anh, trước lúc đó anh sẽ bảo trì im lặng.”
“A?” Vệ Thư Tuân kinh ngạc ngẩng đầu.
“Nói dối anh không có hứng nghe, uy hiếp không cần, anh sẽ không báo cáo cho ai.” Chu Tuyền thu tay về, nghiêm túc nói “Đêm đó khi cậu với giáo sư Triệu bị bắt cóc, có thứ gì đó trong suốt cản đạn lại cho anh.” Thấy Vệ Thư Tuân kinh ngạc trợn mắt, Chu Tuyền mặt vô cảm búng nhẹ lên trán y: “Cậu xem, anh không hiếu kỳ, hơn nữa có thể vẫn luôn như vậy. Trừ phi cậu tự muốn kể, nếu không anh sẽ không ép cậu, nhưng đừng lừa gạt anh.”
“Máy học tập, anh ấy nói là thật?”
“Thân thể không có biến động.”Máy học tập tuy không có máy phân tích phát hiện nói dối, nhưng công năng quét hình của nó có thể giám sát nhịp tim, độ run cơ bắp nhỏ nhất của một người. Khi nói dối, trên thân thể sẽ bất giác có một vài động tác rất nhỏ, máy học tập đã theo dõi chặt chẽ toàn thân Chu Tuyền. Nhưng nếu đối phương quá am hiểu nói dối mà không bị phát hiện, máy học tập tỏ vẻ bất lực.
Có sự đảm bảo của Chu Tuyền, Vệ Thư Tuân thở phào, y coi Chu Tuyền là bạn, thật sự không muốn miệng phun ác ngôn uy hiếp đối phương: “Chuyện hôm nay quá đột ngột, em quả thật chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, nếu có thể, xin anh quên hết chuyện xảy ra hôm nay đi!”
Vệ Thư Tuân cũng không sợ Chu Tuyền biết được tương lai, nếu hai người kết thành đồng minh, có lẽ Chu gia còn có thể quan tâm con cháu của y một chút. Lo lắng duy nhất chính là Chu Tuyền quá yêu nước, nghe được trăm năm sau địa cầu sẽ bị hủy diệt, khống chế không được chạy lên báo cáo nhà nước, cuối cùng liên lụy y vào. Tuy cam đoan bằng miệng y cũng không dám tin tưởng, nhưng cũng không có cách nào, chả lẽ thật sự giết người diệt khẩu sao.
“Hừ, ông nghe vậy là tin hả?”
Sợ Vệ Thừa tập kích Chu Tuyền, Vệ Thư Tuân đặt webcam ở ngoài cửa, để hắn có thể nghe được nhưng không gây thương tổn cho Chu Tuyền. Lúc này nghe Vệ Thư Tuân dễ dàng tin tưởng Chu Tuyền như vậy, hắn nhịn không được mở mồm châm chọc.
Vệ Thư Tuân nhìn thẳng vào mắt Chu Tuyền, trong đó nhìn không ra bất kì dao động nào, quay qua Vệ Thừa: “Trừ tin tưởng anh ta còn có thể làm thế nào? Thời đại này lại không có khế ước ma pháp…” Vệ Thư Tuân dừng lại, hỏi trong ý thức: “Máy học tập, người máy sinh vật nano, nếu rời khỏi thân thể tao, mày còn có thể khống chế không?”
“Có thể.”“Như vậy, để người máy nano tiến vào cơ thể Chu Tuyền thì thế nào? Nếu Chu Tuyền phản bội tao, để chúng công kích anh ta, có uy hiếp tánh mạng, hẳn có thể tuyệt đối giữ bí mật đúng không?”
“Có thể làm được.” Máy học tập đáp.
Vệ Thư Tuân là người ngay thẳng, tuy làm vậy tổn thương tình cảm, nhưng y tuyệt đối không giả mù sa mưa mặt ngoài tin tưởng Chu Tuyền, sau lưng lãng phí tinh thần nghi này nghi nọ. Cho nên y cực kì rõ ràng mà nói cho Chu Tuyền: “Tuy em muốn tin tưởng anh, nhưng đề phòng thì tốt hơn, nếu anh thật sự có thể giữ bí mật, để em bỏ một thứ vào trong thân thể anh. Chỉ cần anh nói ra bí mật của em, thứ này sẽ lập tức giết anh. Trừ cái này ra, nó tuyệt đối không làm hại thân thể anh đâu.”
Tay Chu Tuyền chống cằm, mặt vô cảm tựa vào ghế, rũ mi xuống che giấu thất vọng trong lòng. Quay qua hướng cửa, người đàn ông tóc bạc hai tay ôm ngực tựa vào cạnh cửa, trong mắt có chớp động ánh đỏ, Chu Tuyền cảm giác được sát ý nồng đậm của hắn. Nhìn về phía Vệ Thư Tuân, thiếu niên rướn người lên trước, đầy mặt khẩn thiết.
“Nếu anh không chịu thì sao?”
“Chết.” Vệ Thừa nói.
“Im coi.” Vệ Thư Tuân bắt lấy quả táo trên bàn chọi qua, chuyển hướng Chu Tuyền, thở dài: “Không có cách nào, em sẽ chọn tin tưởng anh.”
Chu Tuyền hơi nhếch khóe miệng: “Anh thường xuyên phải kiểm tra sức khoẻ, có thể thông qua không?”
“A?” Vệ Thư Tuân ngẩn người, gật đầu: “Đương nhiên, không có dị thường … Đúng không, máy học tập?” Câu nói sau là cùng hỏi máy học tập trong ý thức.
“Đương nhiên.”“Ừm, vậy phải làm thế nào?”
“Đại khái phải cắt một vết thương… Máy học tập?!”
Người máy sinh vật nano trong cơ thể mình, Vệ Thư Tuân phỏng đoán phải là từng người cắt ra một vết thương, giống uống máu ăn thề vậy đó, thông qua vết thương tương giao dời người máy đi vào. Nhưng máy học tập dứt khoát lưu loát hơn y nhiều, trực tiếp khống chế thân thể Vệ Thư Tuân, môi răng tương giao.
“Ưm… ƯM!…?”
Vệ Thư Tuân trợn mắt, trong ánh mắt sát rạt đó, y nhìn thấy ánh mắt cũng kinh ngạc của Chu Tuyền. Đáng tiếc lúc này thân thể y không tự điều khiển được, để có thể ổn định tư thế hai người, hai tay y bị khống chế ôm lấy bả vai Chu Tuyền.
Đã rất lâu không bị khống chế, hơn nữa cư nhiên còn bị ép làm chuyện như vậy, Vệ Thư Tuân thẹn quá thành giận gào thét trong ý thức: “Máy học tập!”
“Đừng tách ra, người máy nano đang trong di động.” Máy học tập cứng nhắc nói.
“Ch* chết, đừng có dùng cách này chứ, thông qua miệng vết thương, miệng vết thương a.”
“Vì sao, như vậy hiệu suất tương đối cao.” Máy học tập không hiểu.
“Ai muốn hôn môi với đàn ông a chết tiệt! Mau thả tao ra!” Vệ Thư Tuân tức giận uy hiếp: “Không thì tao tiêu hủy mày liền giờ!”
“Được rồi.” Máy học tập nói, buông lỏng khống chế của Vệ Thư Tuân ra.
Vệ Thư Tuân vội vàng buông Chu Tuyền ra: “Xin lỗi… Ưm…”
Vừa thối lui một chút, cái ót lại bị một bàn tay lớn vững vàng tóm lấy, eo bị tay khác siết chặt, hai người lại lần nữa môi răng tương giao.
Khác với vừa rồi chỉ là dán môi, lưỡi Chu Tuyền nhanh chóng luồn vào, trực tiếp chui vào miệng Vệ Thư Tuân. Không chút lưu tình dùng sức mút liếm trong môi y, nháy mắt ép khô không khí trong miệng Vệ Thư Tuân.
“Ưm Ưm… A…”
Vệ Thư Tuân đẩy Chu Tuyền không ra, không hề kinh nghiệm muốn dùng đầu lưỡi đẩy hắn ra ngoài, ngược lại bị hắn linh hoạt cuốn lấy. Vệ Thư Tuân chưa bao giờ biết đầu lưỡi mình lại mềm đến vậy, cư nhiên có thể cùng đầu lưỡi người khác cuốn chặt lấy nhau, cuối cùng mơ mơ màng màng bị đối phương vừa liếm vừa ngậm kéo qua, lại mút lại cuốn.
“Ưm Ưm…”
Đầu lưỡi đau quá, từ nụ hôn kịch liệt này, Vệ Thư Tuân nhiều ít có thể cảm giác được phẫn nộ Chu Tuyền truyền đạt tới. Chắc là tức giận vì Vệ Thư Tuân không tin hắn, nhưng hiện tại không phải lúc so đo. Vệ Thư Tuân đã sắp thiếu dưỡng khí rồi a!
“Máy học tập!”
“Làm mấy động tác kia, cũng không cản được người máy xâm nhập.” Máy học tập bình tĩnh an ủi Vệ Thư Tuân.
“Mau làm anh ta buông!” Vệ Thư Tuân gào thét trong ý thức.
“Người máy nano đang xâm lấn.” Máy học tập nói
“Cậu chờ thêm một chút.”“Ưm… A… A…” Đã không còn sức để mắng.
“Xâm nhập hoàn tất.”Máy học tập nói xâm nhập hoàn tất, chỉ có Vệ Thư Tuân nghe được, Chu Tuyền cũng không biết, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Hôm nay hắn bị sự không tin tưởng của Thư Tuân làm tổn thương, nếu là tự Thư Tuân hôn lên, bất kể y muốn đem cái gì bỏ vào thân thể mình, Chu Tuyền cũng không để ý kiếm chút lợi nhuận.
Chờ hắn rốt cục thỏa mãn buông ra, Vệ Thư Tuân đã toàn thân nhũn ra dựa vào người hắn từng ngụm từng ngụm thở dốc. Chu Tuyền ôm chặt Vệ Thư Tuân, để y tựa vào ngực mình, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Vệ Thừa.
Vệ Thừa lúc Chu Tuyền đột nhiên bắt lấy Vệ Thư Tuân đã muốn công kích, nhưng trong nháy mắt đó hắn lại thấy được tình cảm trong đáy mắt Chu Tuyền, giật mình. Trăm năm sau sớm đã không có yêu đương phân biệt giới tính gì, hơn nữa làm con cháu, hắn cũng không có hứng thú can thiệp vào chuyện tình cảm của tổ tiên, chỉ cần người này không bán đứng Vệ Thư Tuân là đủ rồi.
Thấy Vệ Thư Tuân hoàn toàn không có khí lực nói nữa, Vệ Thừa nhún nhún vai, nói với Chu Tuyền “Bảo vệ tốt ông ta.” Bóng dáng đã biến mất.
Mấy cô đã thấy thỏa cmn mãn chưa, anh Tuyền ko làm thì thôi chứ làm là ra trò ra trống ko đấy thấy chửa? Mà cũng phải cảm tạ sự trợ giúp của Thần Đội Hữu là Máy học tập a ~ Đội ơn chế, cuối cùng cũng có một cái hôn cho ra trò aaaaa
Sẵn tui review bộ truyện tui vừa mới đọc cái coi, đang cảm xúc quá >< Ai không muốn coi cứ việc cho qua nhé
Truyện kể về một anh chàng tên là Bùi Vận yêu thầm học trưởng của mình suốt 10 năm, khi lấy hết dũng khí tỏ tình thì bị thằng thanh mai trúc mã của học trưởng (lúc này chưa phải người yêu, thằng thanh mai cũng yêu học trưởng thôi) hãm hại, bị bêu xấu trước cả trường, sau đó thẫn thờ đi trên đường thì bị tai nạn giao thông làm hủy dung, gia đình Bùi Vận vì biết con là gay nên từ mặt, cả tiền viện phí cũng không chịu trả cho, cuối cùng Bùi Vận phải tự kiếm tiền lo viện phí tiền ăn học rồi tự ra đời kiếm sống.
10 năm sau, Bùi Vân trở thành một nhân viên bảo hiểm tai nạn giao thông (ko chắc) nghèo hèn, tình cờ gặp lại mối tình đầu ngày xưa. Tình đầu bị thằng thanh mai cắm cặp sừng xanh bạc ngàn trên đầu buồn quá đi uống rượu thì gây tai nạn. Nhìn thấy Bùi Vận thì kéo con người ta qua và hỏi có chịu làm người yêu của ảnh không?
“Thanh xuân giống như một cơn mưa rào”, Bùi Vận mặc dù cũng cảm thấy cuộc tình này đến quá nhanh, có điều gì đó ko ổn, nhưng vẫn chấp nhận vì suốt 10 năm nay y chưa từng quên đc học trưởng. Tất nhiên là thằng cha học trưởng này chỉ tính tìm đại một người nào đó để an ủi trái tim vỡ nát và mái đầu xanh bạc ngàn của hắn thôi, không quá tra nhưng cũng chả tốt lành gì…
Sau tất nhiên là thanh mai quay về níu kéo, sự thật bạo lộ các kiểu…. Khụ khụ, ngược công vừa phải coi rất đã….
Mấy cô tưởng tui cảm xúc vì câu chuyện trên á, No, mấy cô lầm, đối với tui thì truyện cũng đc nhưng hơi cẩu huyết, ko thật sự trội và hành văn chưa tới lắm. Cái tui thích là câu chuyện của CP phụ cơ ><
CP là thằng em cùng mẹ khác cha vs thằng em nuôi của học trưởng. Số là má học trường sau khi ly hôn vs ba ba học trưởng đi tái hôn vs một ông nước ngoài tóc vàng đẹp chai. Nhưng do sau khi sinh học trưởng bị tổn thương nguyên khí nên rất khó mang thai, hai người mới nhận một thằng con nuôi tên là Levar …. nhưng cuối cùng lại “trúng” đc một mụn con nữa (tên Angel).
Levar là một côi nhi, mang vẻ đẹp phương Đông nao lòng, đẹp nhưng lạnh, có lẽ chỉ có Angel và ba má nuôi của y mới có thể làm lay chuyển đc trái tim băng giá đó. Nhưng đáng tiếc họ lại lần lượt làm y thất vọng.
Levar trước khi được hai vợ chồng trên nhận về đã đc một nhà khác nhận nuôi, nhưng vì vẻ đẹp quá nổi trội, y bị cha nuôi cưỡng hiếp, mẹ nuôi y phát hiện thì đánh y một trận và trả về côi nhi viên….. vốn mang tính cách khá lạnh nhạt y sau sự cố đó lại càng tăm tối và tiêu cực.
Cho đến một ngày nọ, mẹ học trưởng đến, nói với y rằng họ sẽ mang y về nhà, sẽ coi y là con trai mình, cái tăm tối trong lòng Levar dần dần nhỏ lại, nhưng nó ko biến mất mà chỉ nấp vào sâu trong lòng y.
Nhưng tới khi Angel sinh ra, cái tăm tối đó lại hiện ra, tất nhiên là đôi khi cho dù bạn ko phải cố tình nhưng một số hành động của bạn vẫn thể hiện rõ sự thiên vị cho con ruột hơn con nuôi….. Levar muốn bóp chết đứa bé đó nhưng cuối cùng lại buông tay vì nụ cười rạng rỡ như mặt trời mà y không có đó….
Sau này hai người lớn lên bên nhau, Angel thương Levar lắm lắm, hắn hứa vs Levar sẽ mãi mãi bảo vệ y, mãi mãi đứng về phe y. Cái tình cảm anh em đó ko biết từ lúc nào đã biến chất, Levar ko biết từ bao giờ đã trót yêu Angel mất rồi….
Và một năm nọ, khi Angel dẫn một người bạn nữ về nhà, Levar kinh hoảng phát hiện mình sắp mất người y yêu. Nhưng cái con bé đó sau khi nhìn thấy Levar lại khoái y hơn, chịu thường xuyên về nhà với Angel chỉ vì tiếp cận y. Sau đó là các thể loại cẩu huyết như uy hiếp, em trai yêu bánh bèo mà bánh bèo khoái xơi anh trai, bánh bèo mang bầu kêu anh trai/em trai đổ vỏ, em trai bắt gian, em trai phát hiện anh trai yêu mình, anh trai lỡ tay xô bánh bèo một phát, sảy thai, bánh bèo khùng khùng bị xe đụng chết ngắt, em trai thù thằng anh hại chết người nó yêu, em trai sa đọa. Bà mẹ thì nghe bác sĩ bảo rằng con bánh bèo nó phá thai nhiều quá nên ko bị xô thì cũng sảy thai, thai yếu quá. Nhưng bả ém luôn vì sợ thằng Angel nó càng sốc thêm. Bả còn tới dăn thằng anh: “Má biết vậy thì thiệt thòi cho con, nhưng con nhân nhượng chút đi, má và ba chỉ có một đứa con duy nhất, má ko muốn nó đau khổ” (Vl má thiệt), Levar nghe xong tự nhiên lại mơ hồ nhớ đến ngày xưa, mẹ nuôi từng nói “Về nhà với mẹ được không. Con trai”, và y biết mình đã trở thành người ngoài trong gia đình này rồi.
Rồi, thằng em sa đọa, hút thuốc rượu chè chơi đêm không về nhà các kiểu, nó hận anh nó nhưng mà nó biết anh nó yêu nó, cho nên nó nhớ đến lời dạy ngày xưa của anh nó: “Ai làm em đau khổ thì hãy tìm cách trả thù lại gấp trăm lần”, khôn lắm cac cô à, dạy gì ko nghe chứ cái này thì nhớ dai lắm. Vào một đêm nọ, nó nhân lúc say rượu thịt luôn thằng anh nó, sau đó lại trốn nhà đi biệt, mấy ngày sau trờ về thì giở cái giọng “Cái gì, anh tình nguyện mà, ko lẽ bắt tui chịu trách nhiệm?” Anh trai nó vốn cũng chả muốn nó chịu trách nhiệm nghe vậy hơi giật mình, đứng ngơ ra nhìn nó. Xong nó châm chọc thêm một câu: “A, mà chắc chuyện này anh quen rồi mà, có gì đâu mà chịu trách nhiệm”, ý nói hồi xưa Levar bị cưỡng hiếp quen rồi ngủ vs nó một giấc thì có sao.
ĐM, thằng “tró”, mày chơi cái trò dè bĩu lên vết thương của người khác à, người ta bị cưỡng hiếp mà mày lấy chuyện đó ra mà đâm chọt, mày có là con người k?
Ha hả, sau đó, mấy cô tưởng Levar khóc trước mặt nó à. NO, y cười tươi như hoa rồi nói “Ừ, anh quen rồi”. Tội thằng nhỏ ngu Angel, mặt nó xanh mét, hình như nó vừa nhận ra nó đã làm cái gì.
Như tui đã nói, Levar là một người khá tối tăm và tiêu cực, y chuyển công tác đi về Trung Quốc, cắt đứt mọi liên lạc với thằng ngu, chỉ mấy tháng mới nhắn tin với mẹ nuôi báo bình an. Sau y đi chơi khắp thế giới, mỗi chỗ lại ngủ vài người, ăn chơi các kiểu, sau lại phủi đít bỏ đi, ko muốn bị ràng buộc, ko muốn lại bị tổn thương lần nữa. Tui thích câu nói của y: “Lúc tra tấn người khác sao không dùng não mà suy nghĩ, giờ nghĩ ra thì quay đầu phạm tiện, có ích gì nữa chứ?”.
Tui thích cái cách Levar trả đũa, thích hành động dứt khoát của y, mãi đến khi Angel hối hận hắn cũng ko có cách nào tìm ra bóng dáng Levar mà bù đắp nữa. Tuy biết rằng như vậy không đáng, hành hạ Angel có khác gì đang hành hạ chính y, nhưng tui thích a. Bố mày đau khổ thì mày cũng phải đau khổ như bố thậm chí hơn, không có vụ xin lỗi là tha thứ, nhận lỗi là coi như chưa có gì xảy ra.
Truyện này có lẽ là BE cho CP phụ, theo tui search thì ko có truyện dành cho CP phụ này, QUÁ ĐÃ NHA >< Khụ khụ, tui hơi ác, tui biết mà, cơ mà dạo này tui đang thèm mấy nhân vật dứt khoát tàn nhẫn như thế….