Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 9

Muốn điền hết chỗ trống thực dễ, nhưng muốn chính xác thì khó lắm. Vệ Thư Tuân không thể không mở sách giáo khoa ra, một bên nhìn một bên chậm rãi giải. Hiệu suất rất chậm, có đôi khi phiền do giải hoài không ra, Vệ Thư Tuân vẫn điều bậy điền bạ vào.

Ba Vệ mẹ Vệ thấy con tự học mừng muốn chết, trừ ăn ra, thời gian còn lại hoàn toàn không dám quấy rầy con mình, cả TV cũng không coi, sợ ồn con nó học.

Vệ Thư Tuân ra sức giỏi sách bài tập ba ngày, nhưng chỉ làm được hơn mười trang, tiến độ chỉ có 4% đáng thương.

“A a, ta biết a ~ 0 mà a≠1, f(x)=x^2-a^x, khi x∈(-1, 1) tương đương f(x) ~ 1/2, vậy số thực a nằm trong phạm vi… Má ơi ai biết giải thế nào a! Phiền chết!”

Lại lần nữa gào thét với sách bài tập, Vệ Thư Tuân mở máy tính ra, đăng ký chim cánh cụt. Không ngừng lướt diễn đàn, tất cả mọi người đang vui tươi hớn hở thảo luận năm mới chơi cái gì, Vệ Thư Tuân tâm tình phức tạp.

Mùng 2 tết y đánh nhau với người ta, bị ba mẹ nhốt trong nhà mấy ngày, thật vất vả ra khỏi cửa, lại bị máy học tập rớt trúng. Lúc mọi người vui vẻ nơi nơi chúc tết lấy tiền lì xì du lịch, y bị bắt làm bài tại gia. Trước kia đám bạn trong lớp bị đống bài tập vây quanh, y chơi bời lêu lổng cười nhạo người ta, giờ nếm được mùi rồi … Tuy đám bạn kia cũng không biết.

Mở nick chim cánh cụt của thầy toán ra, Vệ Thư Tuân bắn bài tập qua, hỏi ý cách giải. Y phiền chết sách giáo khoa, căn bản không có đáp án trực tiếp, còn muốn tự mình chậm rãi nghĩ cách tính, hy vọng thầy toán có thể hảo tâm cho y biết đáp án.

Thầy toán trả lời rất nhiệt tình: “Em đang ôn bài tập 11 hả? Đáng biểu dương quá. Câu này phải bày ra cụm bất đẳng thức, giải cụm bất đẳng thức trước, mới có thể tìm ra giới hạn a theo yêu cầu. Nghĩ là: khi hàm fx thỏa mãn f-x=-f x+1, khi x ~ 2, fx đơn điệu tăng dần…”

“…???” Thầy toán phi thường kỹ càng viết một chuỗi dài, Vệ Thư Tuân đơ mặt nhìn, nửa ngày sau đáp lại: “Thầy có thể trực tiếp cho em đáp án không?”

“Coi không hiểu hả?” Thầy toán cực kì gần gũi hỏi: “Ai nha, căn bản của em yếu quá. Không sao đâu, lúc nhập học thầy bổ túc cho.”

“Không cần làm phiền thầy đâu ạ.”

“Không sao không sao, chỉ giao thêm mấy bài luyện tập căn bản thôi mà, không phiền đâu.”

“… Dạ em cám ơn.”

Kỳ thật quan hệ của Vệ Thư Tuân và thầy cô không tốt lắm, bởi vì y chưa bao giờ dốc sức học, các giáo viên tự nhiên sẽ không đặt tinh lực lên người y, thậm chí có người còn không gọi ra được tên y. Chỉ cần y không ảnh hưởng các bạn khác trên lớp, mấy thầy cô liền áp dụng thái độ ngó lơ.

Không ngờ mình tùy tiện hỏi một câu, thầy toán liền hớn hở muốn bổ túc cho mình —— chỉ mong ổng không biết đây là nick chim cánh cụt của mình, học bổ túc cái gì thôi khỏi đi.

Tuy thầy toán giải pháp không xem hiểu, Vệ Thư Tuân vẫn chép xuống, tính tìm đáp án trong sách giáo khoa. Đang chép một nửa, đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, còn có tiếng quát tức giận của mẹ: “Tôi đã nói không biết!”

Vệ Thư Tuân nhíu mày, mở cửa phòng, liền nhìn thấy hơn mười nam nữ trung niên đi vào phòng khách nhà y ồn ào nhao nhao, một người phụ nữ ục ịch hơn bốn mươi đứng đầu quát vào mặt mẹ Vệ: “Đông Nam nhà tôi nói đến nhà mấy người chơi, bà sao mà không biết? Con bà đâu, gọi nói đi ra!”

Theo lý, mấy đứa bạn chơi thân với nhau, phụ huynh cũng tương ứng đó mà thân cận. Hơn nữa mọi người đều sống trong tiểu khu Lục Viên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, nói thế nào quan hệ cũng không tồi được.

Đáng tiếc Vệ Thư Tuân cùng đám bạn không phải trẻ ngoan, cả đám tụm lại, không trốn học cũng vào tiệm net, hay còn đi đánh lộn trong xó nào đó, đối với cái này phản ứng của phụ huynh cơ bản đều là “Con tôi bị bạn xấu dạy hư”. Bởi vậy đừng nói quan hệ tốt, bởi vì con mình bị làm hư, các phụ huynh cứ chỉ trích, khắc khẩu nhau, đã sớm đoạn tuyệt lui tới rồi.

Cho nên đối với việc ba mẹ Nghiêm Đông Nam chạy đến nhà mình, Vệ Thư Tuân rất nghi kỵ. Nhưng nói thế nào, cho dù là ba mẹ của bạn mình, cũng không tư cách rống vào mặt mẹ y. Vệ Thư Tuân đi ra, bình tĩnh hỏi: “Dì Nghiêm, tới nhà con có chuyện gì thế?”

“Vệ Thư Tuân!” mẹ Nghiêm Đông Nam thấy Vệ Thư Tuân, lập tức lao tới, tóm lấy áo Vệ Thư Tuân lớn tiếng chất vấn: “Đông Nam nhà tao đâu? Nó nói tới tìm mày chơi, đã 5 ngày rồi mà chưa có về nhà!”

“Cái gì?” Vệ Thư Tuân kinh ngạc: “Con không biết…”

“Triết Hữu cũng vậy, nói đến nhà mày chơi, 5 ngày chưa về nhà.”

“Lỗi Lỗi cũng vậy, gọi thì tắt máy, hai người còn nói không biết hả!”

“Vốn không biết thật mà.” Mẹ Vệ cũng rất giận, bị một đám người xông thẳng vào nhà, quậy đến quê nhà đều biết, còn bại hoại thanh danh con mình, rõ ràng mấy ngày nay con bà đều ngoan ngoãn ở nhà học bài.

“Con tôi hổm rày luôn ở nhà học, căn bản chưa ra khỏi cửa, con mấy người cũng chưa từng tới, các ngưởi muốn tìm đi chỗ khác tìm, chúng tôi không biết!”

“Xạo vừa thôi, con tôi rõ ràng nói đến tìm Vệ Thư Tuân chơi, nó không thấy, không tìm các người tìm ai!”

Nhóm phụ huynh này hiển nhiên là tới gây chuyện, cửa cũng không thèm đóng, có người trực tiếp chắn ngay cánh cửa mà ồn ào, dẫn tới rất nhiều hàng xóm vây xem.

Vệ Thư Tuân tránh khỏi má Nghiêm, cau mày đi qua, chặn trước mẹ Vệ tức giận đến thở hổn hển: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con nói chuyện với bọn họ.”

Một người đàn ông trung niên tóm lấy Vệ Thư Tuân, muốn vung nắm đấm vào: “Vệ Thư Tuân, mày đưa Triết Hữu nhà tao tới đâu rồi? Nói mau, không tao đập mày nhừ đòn!”

Câu trả lời của Vệ Thư Tuân là trực tiếp dộng vào bụng ông ta, nhóm phụ huynh lập tức nổ tung, đỡ người đàn ông ngã xuống đất kia dậy kêu to: “Mày dám đánh người, thằng lưu manh, làm con tao mất tích mà còn đánh người, tụi tao muốn báo công an!”

“Tôi không đi chung với con mấy người.” Vệ Thư Tuân đút hai tay vào túi quần, không vui nói “Mấy người còn phá nữa, tôi cũng không cách nào biến ra người. Tôi gọi điện thoại thử coi có thể tìm được không đã!”

Gọi cho mấy đứa bạn, đều tắt máy, nhóm phụ huynh lại bắt đầu xôn xao, Vệ Thư Tuân lạnh lùng liếc qua, vài người phụ nữ đang chuẩn bị chửi ầm lên sợ tới mức im ru. Nghĩ nghĩ, Vệ Thư Tuân gọi cho anh Tiểu Đông kia: “Anh Tiểu Đông, anh có biết tụi Nghiêm Đông Nam đi đâu không?”

“Ở quán bar Kim Vận, là quán đại ca mới mở, đại ca Thành giới thiệu tụi nó đến đó học hỏi. Thư Tuân mày cũng tới chung đi, đại ca Thành rất xem trọng mày…”

“Khỏi, cám ơn.”

Trốn học, đi đêm không về nhà, bạn bè giúp nhau che dấu cũng không có gì hết. Nhưng lần này quá mức rồi, gần 10 người 5 ngày liền không thấy bóng dáng, toàn bộ lấy cớ đến nhà y chơi, khiến cho đám phụ huynh tìm tới cửa, làm mẹ y giận đến không thở nổi, Vệ Thư Tuân cũng lười giúp họ giấu diếm.

“Quán bar Kim Vận, mấy người tự mà đi tìm.” Cúp điện thoại, Vệ Thư Tuân lạnh lùng chỉ vào cửa tiễn khách: “Giờ thì cút dùm cho!”

“Mày… thằng mất dạy!” Má của Nghiêm Đông Nam trừng Vệ Thư Tuân một cái, nhưng nóng lòng tìm con, xoay người vội vàng rời đi. Các phụ huynh khác cũng lần lượt bỏ đi.

Trước cửa còn có đám người xem náo nhiệt chỉ trỏ, Vệ Thư Tuân đi tới cửa, hai tay ôm ngực thẳng tắp trừng những người đó, trừng đến họ tán đi, mới xoay người đóng cửa lại.

“Mẹ, xin lỗi, thêm phiền toái cho mẹ rồi.”

“Đâu có, đâu liên quan đến con, là họ không quản được con, còn đỗ lên đầu con thôi.” Mẹ Vệ ngồi trên ghế sa lông, đã hết giận, sờ sờ đầu Vệ Thư Tuân, nói “May mà con ngoan ngoãn ở nhà học, con mà nhưchúng mất tích 5 ngày, mẹ cũng lo thúi ruột, cho nên thôi đi, mẹ cũng không so đo với họ.”

Ba Vệ Đang ở công ty cũng chạy về, biết được đám người đến gây rối đã đi, vỗ vỗ vai Vệ Thư Tuân, khó được mà an ủi: “Đừng để trong lòng, việc này không liên quan đến con, ba mẹ cũng biết.”

“Dạ.”

Vệ Thư Tuân gật đầu, nhìn ba đi vào bếp phụ mẹ, y rũ mắt xuống. Y không biết tụi Nghiêm Đông Nam bị cái gì mê hoặc, cả nhà cũng không về. Thứ có thể hấp dẫn Nghiêm Đông Nam, nhất định cũng hấp dẫn được y. Mặc dù hơi tò mò, nhưng so với kích thích của cái mới lạ, cùng ba mẹ an an tâm tâm ăn bữa cơm tối cũng rất tốt.

Cho nên, cứ như vậy đi!

Vệ Thư Tuân yên lặng tắt di động, quyết định trước khi nhập học không ra khỏi cửa nữa. Nếu không có máy học tập, hẳn y đã sớm cùng tụi Nghiêm Đông Nam mất tích. Coi như là báo đáp nó đi, cho nên phải mau hoàn thành nhiệm vụ sách bài tập mới được!
Bình Luận (0)
Comment